Tư Nguyệt đưa tay mở cuộn tranh ra, nàng muốn biết rốt cuộc Vệ Tử Lăng đang tinh toán cái gì !
Trong tranh, một nữ nhân vận sa y màu tím, tóc đen tựa hải tuyền, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt như hoa, dung mạo phi thường xinh đẹp. Nàng ta tựa vào một cành đào, nét vẽ khoan khoái, góc dưới bức tranh còn có một chấm đỏ tươi cũ kỹ.
Tử Giai Âu Thần kinh ngạc, cười nói : " Đây là tranh vẽ nàng sao ?"
Không đợi Tư Nguyệt lên tiếng, Hạ Trác đã nhíu mày, tay sờ lên bức họa : " Không phải, bức tranh này được vẽ cách đây chừng trên dưới 20 năm, Nguyệt Nhi chỉ mới 16 tuổi." Chưa nói đến Tư Nguyệt vốn không phải người thuộc thời không này.
Tử Giai Âu Thần nghe vậy liền nhìn kĩ một lần nữa, gật đầu : " Dung mạo của nữ tử này cũng chỉ giống Nguyệt Nhi tám phần, thần thái càng không giống." Tư Nguyệt tựa hồ lấy tuyết vì dung, lấy mai vì cốt, thanh sảng lạnh lùng còn nữ nhân trong tranh mềm mại dịu dàng, là kiểu nữ tử đáng yêu.
Nàng nhích tay chạm vào mấy dòng chữ bên góc trái bức họa, nét chữ rồng bay phượng múa, tinh xảo lạ lùng. Tư Nguyệt khẽ lẩm bẩm : " Tiêu Họa Vân ? Niệm Vân Điện ?" Đáy mắt nàng chợt lóe sáng, dường như nghĩ ra được gì đó lại như tất cả đều mờ mịt.
Nếu Vệ Tử Lăng đưa nàng bức họa này chứng tỏ nó có liên quan tới nàng, không, là liên quan tới Nam Cung tiểu thư. Nhớ đến ánh mắt, cử chỉ cùng sự ân sủng mà Vệ Quân Thương dành cho nàng...Lẽ nào chỉ vì nàng có dung mạo giống nữ nhân này ? Nhưng Vệ Quân Thương nhìn nàng đáy mắt không có dục vọng...Một tia suy nghĩ xẹt qua nàng nhíu mày : " Tra, phái người đến Vệ quốc tra xem năm đó ai từng sống trong Niệm Vân Điện." Nói xong nàng chợt khựng lại : " Không, cho người gọi Tà Dung tới đây."
Nàng không biết nữ tử này có quan hệ thế nào với Nam Cung tiểu thư nhưng Bách Thần Ngọc Chỉ - vật thuộc thời không này lại nằm trong tay nàng...Tư Nguyệt xoa xoa mi tâm, ngồi trên ghế dưỡng thần.
Một lúc sau Tà Dung tới, thấy không khí có phần kỳ lạ nên cũng không dám mở miệng, đứng một bên nghe phân phó.
Tư Nguyệt vẫn nhắm mắt, khẽ nói : " Tà Dung, ta nghe nói Cung chủ Tiêu Thượng Tà trước kia có một nữ nhi, nữ nhi của y tên là gì ?"
Hạ Trác, Tử Giai Âu Thần và Hành Vân đều nhìn nàng, cơ hồ hiểu ra gì đó.
Tà Dung ngạc nhiên, đáy mắt phức tạp, một hồi sau mới nói : " Tiểu thư tên Tiêu Họa Vân."
Nàng gõ lóc cóc mấy cái lên bàn, thanh âm bình thản : " Dung mạo Họa Vân tiểu thư như thế nào ?"
Ông không ngờ Tư Nguyệt lại hỏi vậy, bàn tay run run, đưa mắt nhìn Tư Nguyệt mím môi : " Nam đó Họa Vân tiểu thư được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân, khắp ngũ quốc không ai sánh kịp."
" Có phải giống như thế này không ?" Nàng mở mắt, thả cuộn tranh trước mặt Tà Dung, giọng nói không rõ cảm xúc.
Tà Dung trừng mắt, đáy mắt có xúc động, có bi thương và căm phẫn.
Tư Nguyệt hít một hơi thật sâu, thanh âm nhàn nhạt : " Ta muốn nghe chuyện năm đó." Tiêu Họa Vân là nữ nhi của Tiêu Thượng Tà, Bách Thần Ngọc Chỉ nằm trong tay nàng nếu nàng thực sự là Nam Cung tiểu thư chắc chắn sẽ dễ dàng vẽ ra một câu chuyện, nhưng đáng tiếc, nàng không phải ! Rốt cuộc, nàng là ai ? Nam Cung tiểu thư là ai ?
Tà Dung ngước lên nhìn nàng, giọng nói nhuốm đầy bi thương, quả nhiên giấy làm sao gói được lửa : " Năm đó Họa Vân tiểu thư được gả cho Tư Mộ Phàm, tộc trưởng Hồ tộc nằm ở phía bắc Vu Lĩnh Sơn. Tương truyền Hồ tộc nắm giữ thần vật trấn giữ thiên hạ là Hồn Băng Châu, có được Hồn Băng Châu sẽ có được thiên hạ. Vì thế mười sáu năm trước, Tà phái cấu kết với triều đình ngũ quốc dùng mấy trăm vạn binh đánh lên đỉnh Vu Lĩnh Sơn." Hắn ngừng một lúc, tiếp : " Tiêu Cung chủ lo lắng cho Họa Vân tiểu thư và cô gia nên mang tất cả sát thủ đi trợ giúp, trước khi đi còn nói nếu ngài ấy không trở về thì dùng Bách Thần Ngọc Chỉ làm vật hiệu triệu, tôn làm Cung chủ đời kế tiếp. Ngài ấy đi xuyên qua tộc Bách Vân mang thêm nhân thủ chính phái quyết chiến một trận..." Nói đến đây, Tà Dung như già đi vài tuổi, ánh mắt mơ màng liên tưởng đến màn tuyết năm ấy.
" Kết quả ?" Tư Nguyệt nhếch môi, đáy mắt u lãnh.
Tà Dung run run, giọng nói chứa đựng sự uất hận : " Hồ tộc bị diệt, lửa cháy suốt bảy ngày bảy đêm, không một ai sống sót."
" Vậy còn Hồn Băng Châu kia ?"
Không đợi Tà Dung trả lời, Tử Giai Âu Thần nói : " Hồn Băng Châu sau đó cũng tuyệt tích."
Tư Nguyệt liếc nhìn Tử Giai Âu Thần.
Hắn thở dài nói : " Ta bị trúng độc từ nhỏ, phụ thân nghe nói trên đỉnh Vu Lĩnh Sơn có hồ Thủy U, nếu ta ngâm mình trong hàn thủy ở đó độc tính sẽ nhanh chóng được giải nên đã mang ta lên Vũ Lĩnh Sơn nhờ vả. Không ngờ đúng lúc Tà phái tấn công Hồ tộc, ông dùng mấy trăm sát thủ hỗ trợ Hồ tộc, cuối cùng mất tích. Ta được một nam nhân tộc Bách Vân cứu nên mới có thể trở về..."
Tư Nguyệt nhíu mày : " Năm đó không một ai sống sót sao ? Tà phái thì sao ?"
Tử Giai Âu Thần nghĩ nghĩ, đáy mắt lạnh đi mấy phần : " Sau trận chiến đó chỉ có 4 người sống sót."
" Ai ?"
" Thần Mã Tướng quân - Thần Mã Cung, Đông Phương Liệt của Võ Lâm Minh, Ma Diện Ngân Châm - Thủy Diêu Tình sư tôn của Đọa Sa Cung và Diệu Tuệ Đại Sư của Thiếu Lâm tự." Dường như Tử Giaia Âu Thần vô cùng quen thuộc mấy cái tên này, không cần nghĩ cũng có thể điểm ra chỉnh xác, " Bất quá thế lực triều đình thì không tra ra được, chỉ biết năm đó ngoại trừ Thanh Loan quốc, bốn nước còn lại đều ít nhiều có dính líu."
Tư Nguyệt khép mi, thật lâu sau mới bình thản nói : " Tà Dung, Họa Vân tiểu thư có con không ?"
Tà Dung nắm chặt tay, hít một hơi, đáp : " Có một nữ nhi." Rốt cuộc chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, hôm nay ông không nói rồi cũng có lúc tra ra được.
" Chỉ có một ?" Nàng hỏi, giọng điệu rất kỳ quái.
Tà Dung khó hiểu nhìn nàng, gật đầu khẳng định : " Họa Vân tiểu thư chỉ có một nữ nhi."
Lúc này người hiểu được tại sao nàng hỏi câu đó chỉ có Hạ Trác, giả sử Tư Nguyệt là Nam Cung tiểu thư, năm đó Tiêu Họa Vân và Tư Mộ Phàm mất, Vệ Quân Thương vốn si mê Tiêu Họa Vân nên khi cứu được Nam Cung tiểu thư đã giao nàng ta cho Nam Cung gia nuôi dưỡng, mà Nam Cung tiểu thư càng lớn càng giống Tiêu Họa Vân khiến hắn hết mực yêu thương nàng ta, chấp nhận cả yêu cầu vô lý là ra chiến trường...Đáng tiếc, Tư Nguyệt chỉ là gặp nạn xuyên qua, hiện nay Nam Cung tiểu thư lại không rõ tông tích nên Tư Nguyệt đã thay thế nàng ta.
Thế nên,
Tư Nguyệt không phải Nam Cung tiểu thư, giả sử Nam Cung tiểu thư thật sự là nữ nhi của Tiêu Họa Vân và Tư Mộ Phàm vậy tại sao Bách Thần Ngọc Chỉ lại nằm trong tay Tư Nguyệt ?
Đến cùng giữa Tư Nguyệt và Nam Cung tiểu thư có mối quan hệ gì ? Bây giờ cho dù tra ra thân phận của Nam Cung tiểu thư cũng không ai biết Tư Nguyệt là ai, xuất hiện như thế nào, tại sao nàng lại mang theo Bách Thần Ngọc chỉ xuyên đến hiện đại...
Trong tranh, một nữ nhân vận sa y màu tím, tóc đen tựa hải tuyền, mắt phượng mày ngài, khuôn mặt như hoa, dung mạo phi thường xinh đẹp. Nàng ta tựa vào một cành đào, nét vẽ khoan khoái, góc dưới bức tranh còn có một chấm đỏ tươi cũ kỹ.
Tử Giai Âu Thần kinh ngạc, cười nói : " Đây là tranh vẽ nàng sao ?"
Không đợi Tư Nguyệt lên tiếng, Hạ Trác đã nhíu mày, tay sờ lên bức họa : " Không phải, bức tranh này được vẽ cách đây chừng trên dưới 20 năm, Nguyệt Nhi chỉ mới 16 tuổi." Chưa nói đến Tư Nguyệt vốn không phải người thuộc thời không này.
Tử Giai Âu Thần nghe vậy liền nhìn kĩ một lần nữa, gật đầu : " Dung mạo của nữ tử này cũng chỉ giống Nguyệt Nhi tám phần, thần thái càng không giống." Tư Nguyệt tựa hồ lấy tuyết vì dung, lấy mai vì cốt, thanh sảng lạnh lùng còn nữ nhân trong tranh mềm mại dịu dàng, là kiểu nữ tử đáng yêu.
Nàng nhích tay chạm vào mấy dòng chữ bên góc trái bức họa, nét chữ rồng bay phượng múa, tinh xảo lạ lùng. Tư Nguyệt khẽ lẩm bẩm : " Tiêu Họa Vân ? Niệm Vân Điện ?" Đáy mắt nàng chợt lóe sáng, dường như nghĩ ra được gì đó lại như tất cả đều mờ mịt.
Nếu Vệ Tử Lăng đưa nàng bức họa này chứng tỏ nó có liên quan tới nàng, không, là liên quan tới Nam Cung tiểu thư. Nhớ đến ánh mắt, cử chỉ cùng sự ân sủng mà Vệ Quân Thương dành cho nàng...Lẽ nào chỉ vì nàng có dung mạo giống nữ nhân này ? Nhưng Vệ Quân Thương nhìn nàng đáy mắt không có dục vọng...Một tia suy nghĩ xẹt qua nàng nhíu mày : " Tra, phái người đến Vệ quốc tra xem năm đó ai từng sống trong Niệm Vân Điện." Nói xong nàng chợt khựng lại : " Không, cho người gọi Tà Dung tới đây."
Nàng không biết nữ tử này có quan hệ thế nào với Nam Cung tiểu thư nhưng Bách Thần Ngọc Chỉ - vật thuộc thời không này lại nằm trong tay nàng...Tư Nguyệt xoa xoa mi tâm, ngồi trên ghế dưỡng thần.
Một lúc sau Tà Dung tới, thấy không khí có phần kỳ lạ nên cũng không dám mở miệng, đứng một bên nghe phân phó.
Tư Nguyệt vẫn nhắm mắt, khẽ nói : " Tà Dung, ta nghe nói Cung chủ Tiêu Thượng Tà trước kia có một nữ nhi, nữ nhi của y tên là gì ?"
Hạ Trác, Tử Giai Âu Thần và Hành Vân đều nhìn nàng, cơ hồ hiểu ra gì đó.
Tà Dung ngạc nhiên, đáy mắt phức tạp, một hồi sau mới nói : " Tiểu thư tên Tiêu Họa Vân."
Nàng gõ lóc cóc mấy cái lên bàn, thanh âm bình thản : " Dung mạo Họa Vân tiểu thư như thế nào ?"
Ông không ngờ Tư Nguyệt lại hỏi vậy, bàn tay run run, đưa mắt nhìn Tư Nguyệt mím môi : " Nam đó Họa Vân tiểu thư được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân, khắp ngũ quốc không ai sánh kịp."
" Có phải giống như thế này không ?" Nàng mở mắt, thả cuộn tranh trước mặt Tà Dung, giọng nói không rõ cảm xúc.
Tà Dung trừng mắt, đáy mắt có xúc động, có bi thương và căm phẫn.
Tư Nguyệt hít một hơi thật sâu, thanh âm nhàn nhạt : " Ta muốn nghe chuyện năm đó." Tiêu Họa Vân là nữ nhi của Tiêu Thượng Tà, Bách Thần Ngọc Chỉ nằm trong tay nàng nếu nàng thực sự là Nam Cung tiểu thư chắc chắn sẽ dễ dàng vẽ ra một câu chuyện, nhưng đáng tiếc, nàng không phải ! Rốt cuộc, nàng là ai ? Nam Cung tiểu thư là ai ?
Tà Dung ngước lên nhìn nàng, giọng nói nhuốm đầy bi thương, quả nhiên giấy làm sao gói được lửa : " Năm đó Họa Vân tiểu thư được gả cho Tư Mộ Phàm, tộc trưởng Hồ tộc nằm ở phía bắc Vu Lĩnh Sơn. Tương truyền Hồ tộc nắm giữ thần vật trấn giữ thiên hạ là Hồn Băng Châu, có được Hồn Băng Châu sẽ có được thiên hạ. Vì thế mười sáu năm trước, Tà phái cấu kết với triều đình ngũ quốc dùng mấy trăm vạn binh đánh lên đỉnh Vu Lĩnh Sơn." Hắn ngừng một lúc, tiếp : " Tiêu Cung chủ lo lắng cho Họa Vân tiểu thư và cô gia nên mang tất cả sát thủ đi trợ giúp, trước khi đi còn nói nếu ngài ấy không trở về thì dùng Bách Thần Ngọc Chỉ làm vật hiệu triệu, tôn làm Cung chủ đời kế tiếp. Ngài ấy đi xuyên qua tộc Bách Vân mang thêm nhân thủ chính phái quyết chiến một trận..." Nói đến đây, Tà Dung như già đi vài tuổi, ánh mắt mơ màng liên tưởng đến màn tuyết năm ấy.
" Kết quả ?" Tư Nguyệt nhếch môi, đáy mắt u lãnh.
Tà Dung run run, giọng nói chứa đựng sự uất hận : " Hồ tộc bị diệt, lửa cháy suốt bảy ngày bảy đêm, không một ai sống sót."
" Vậy còn Hồn Băng Châu kia ?"
Không đợi Tà Dung trả lời, Tử Giai Âu Thần nói : " Hồn Băng Châu sau đó cũng tuyệt tích."
Tư Nguyệt liếc nhìn Tử Giai Âu Thần.
Hắn thở dài nói : " Ta bị trúng độc từ nhỏ, phụ thân nghe nói trên đỉnh Vu Lĩnh Sơn có hồ Thủy U, nếu ta ngâm mình trong hàn thủy ở đó độc tính sẽ nhanh chóng được giải nên đã mang ta lên Vũ Lĩnh Sơn nhờ vả. Không ngờ đúng lúc Tà phái tấn công Hồ tộc, ông dùng mấy trăm sát thủ hỗ trợ Hồ tộc, cuối cùng mất tích. Ta được một nam nhân tộc Bách Vân cứu nên mới có thể trở về..."
Tư Nguyệt nhíu mày : " Năm đó không một ai sống sót sao ? Tà phái thì sao ?"
Tử Giai Âu Thần nghĩ nghĩ, đáy mắt lạnh đi mấy phần : " Sau trận chiến đó chỉ có 4 người sống sót."
" Ai ?"
" Thần Mã Tướng quân - Thần Mã Cung, Đông Phương Liệt của Võ Lâm Minh, Ma Diện Ngân Châm - Thủy Diêu Tình sư tôn của Đọa Sa Cung và Diệu Tuệ Đại Sư của Thiếu Lâm tự." Dường như Tử Giaia Âu Thần vô cùng quen thuộc mấy cái tên này, không cần nghĩ cũng có thể điểm ra chỉnh xác, " Bất quá thế lực triều đình thì không tra ra được, chỉ biết năm đó ngoại trừ Thanh Loan quốc, bốn nước còn lại đều ít nhiều có dính líu."
Tư Nguyệt khép mi, thật lâu sau mới bình thản nói : " Tà Dung, Họa Vân tiểu thư có con không ?"
Tà Dung nắm chặt tay, hít một hơi, đáp : " Có một nữ nhi." Rốt cuộc chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, hôm nay ông không nói rồi cũng có lúc tra ra được.
" Chỉ có một ?" Nàng hỏi, giọng điệu rất kỳ quái.
Tà Dung khó hiểu nhìn nàng, gật đầu khẳng định : " Họa Vân tiểu thư chỉ có một nữ nhi."
Lúc này người hiểu được tại sao nàng hỏi câu đó chỉ có Hạ Trác, giả sử Tư Nguyệt là Nam Cung tiểu thư, năm đó Tiêu Họa Vân và Tư Mộ Phàm mất, Vệ Quân Thương vốn si mê Tiêu Họa Vân nên khi cứu được Nam Cung tiểu thư đã giao nàng ta cho Nam Cung gia nuôi dưỡng, mà Nam Cung tiểu thư càng lớn càng giống Tiêu Họa Vân khiến hắn hết mực yêu thương nàng ta, chấp nhận cả yêu cầu vô lý là ra chiến trường...Đáng tiếc, Tư Nguyệt chỉ là gặp nạn xuyên qua, hiện nay Nam Cung tiểu thư lại không rõ tông tích nên Tư Nguyệt đã thay thế nàng ta.
Thế nên,
Tư Nguyệt không phải Nam Cung tiểu thư, giả sử Nam Cung tiểu thư thật sự là nữ nhi của Tiêu Họa Vân và Tư Mộ Phàm vậy tại sao Bách Thần Ngọc Chỉ lại nằm trong tay Tư Nguyệt ?
Đến cùng giữa Tư Nguyệt và Nam Cung tiểu thư có mối quan hệ gì ? Bây giờ cho dù tra ra thân phận của Nam Cung tiểu thư cũng không ai biết Tư Nguyệt là ai, xuất hiện như thế nào, tại sao nàng lại mang theo Bách Thần Ngọc chỉ xuyên đến hiện đại...
/142
|