Tà Dung từng nói với nàng mối quan hệ giữa Bắc Băng Thần Cung và Bách Vân tộc, nguyên lai Cung chủ Tiêu Thượng Tà chính là cưới một nữ nhân của Bách Vân tộc làm thê tử, suy ra cả hai xem như quan hệ thông gia. Mà lần đầu tiên Tư Nguyệt gặp Ti Mặc của Bắc Băng Thần Cung chính là lúc hắn đem Tuyết Thánh Lộ đưa đến Bách Vân tộc.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói : " Được, vậy thì chuẩn bị ngày mai lên đường ! Âu Thần, huynh tai mắt rộng điều tra xem Thụy mỹ nhân là từ đâu tới, còn Hạ Trác tiếp tục theo dõi động tĩnh của Định Vương, nếu thấy bất thường lập tức tiền trảm hậu tấu." Trảm ở đây tất nhiên là diệt khẩu. Sau đó nàng xoay người đi vào thư phòng, khi đi ra thì trên tay nhiều hơn một ấn tính bằng ngọc, điêu khắc bạch hổ, nàng đưa cho Mạc Thương ngắn gọn nói : " Đại sự không ổn lập tức phát binh."
Không phải nàng lo xa mà quả thật chuyện này vốn dĩ không đơn giản, Phượng Lâm trúng độc nguy kịch, nàng lại phải rời kinh, tốt nhất phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh !
Mạc Thương tiếp nhận ấn tính, gật đầu : " Đi sớm về sớm."
Nàng lướt qua Hành Vân, chợt mở miệng : " Lần này Hành Vân đi với ta."
Hành Vân vốn không vui vì không được nàng phân phó song nghe lời này liền nhếch môi cười, đáp : " Được."
Mờ sáng hôm sau, Tư Nguyệt, Hành Vân cùng với Tà Dung, Ti Mặc và bốn cao thủ Bắc Băng Thần Cung vội vã lên đường. Bởi vì nội lực nàng vẫn đang bị phong bế nên Tử Giai Âu Thần không yên tâm lại sợ nhiều người lỡ mất thời gian, hắn đành phái thêm một nhóm cao thủ đi theo phía sau hỗ trợ.
Mặc dù chuyện nàng rời kinh là bí mật nhưng tường cao chưa hẳn đã kín gió, trên đường đám người Tư Nguyệt gặp hơn ba nhóm sát thủ, mức độ đều là tinh anh được huấn luyện cẩn thận. Xem ra có kẻ đã không thể chờ được !
Bất quá không nói đến võ công của Tà Dung và Ti Mặc, một mình Hành Vân đã có thể một mình giải quyết sạch, đây chính là lí do nàng chọn hắn đi cùng. Hành Vân hành sự quả quyết, có đủ sát tâm, dọc đường đủ bản lĩnh giúp nàng. Tất nhiên nếu so với Mạc Thương thì hắn vẫn có chút thua kém.
Phi ngựa không ngừng nghỉ, đến chiều tối cuối cùng nhóm người cũng đến được biên giới Thanh Loan quốc và Bách Vân. Bởi vì Bách Vân được bao vây bởi trùng điệp núi non nên nằm giữa Thanh Loan và Bách Vân chính là một khu rừng gọi là U Điệp Lâm. Ti Mặc ngăn không cho nhóm người tiến vào rừng, sau đó gom củi đốt lửa, từ trong tay áo lấy ra một ống trút đổ vào đống lửa một loại bột phấn màu đen.
" Đây là bột Tức Thanh Từ, có nó tự người Bách Vân tộc sẽ tìm đến." Ti Mặc không đợi Tư Nguyệt lên tiếng hỏi đã giải đáp thắc mắc.
Quả nhiên chưa đến một khắc, từ phía xa thấp thoáng thấy một nam tử vận hắc y, tóc trắng, mắt bạc cưỡi trên lưng hắc mã đi tới. Dưới ráng chiều, mái tóc bạc như phát sáng, đong đưa giữa không trung. Nam tử kia dừng trước mặt nhóm người Tư Nguyệt, xuống ngựa sau đó chắp tay hướng Tà Dung : " Tả hộ pháp !"
Tà Dung và mấy người Bắc Băng Thần Cung đều khách sáo đáp lễ : " Mạch Xuyên công tử !" Lúc này Tà Dung mới giới thiệu : " Đây là Cung chủ của chúng ta."
Ánh mắt Mạch Xuyên chuyển sang Tư Nguyệt, đáy mắt chứa đầy kinh ngạc. Lúc này Tư Nguyệt vận một bộ nam trang màu đen tuyền, tóc búi cao cố định bằng bạch ngọc trâm, mày khói tựa viễn sơn, phượng mi tinh xảo cùng với bạc mâu sâu thăm thẳm như giếng cổ ngàn năm. Khóe môi anh đào hồng nhuận khẽ nhếch, cười như không cười. Hắn vừa liếc qua đã biết đây là một nữ tử song vì là nữ tử nên hắn mới kinh ngạc như vậy, nữ tử này thân mang bá khí cao ngạo từ trong cốt tủy, chỉ cần vừa nhìn đã khiến người khác muốn cúi đầu xưng thần.
" Cung chủ ! Lần đầu hạnh ngộ !" Mạch Xuyên thu lại cảm xúc, cung kính kêu một tiếng.
Xưa nay Bắc Băng Thần Cung và Bách Vân tộc rất thân thiết nên xưng hô đều không câu nệ, Tư Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười : " Mạch Xuyên công tử, hạnh ngộ."
Không cần Tà Dung nói ra ý định, Mạch Xuyên đã bày bộ dáng mời đi theo hắn. Đầu tiên là vượt qua U Điệp Lâm, quả nhiên trong rừng có bày trận pháp nếu không phải Ti Mặc ngăn cản chắc chắn lúc này bọn họ đang bị vây trong rừng, khó thể thoát khỏi. Tiếp đó Mạch Xuyên đưa bọn họ đi xuyên qua mấy dãy hang động bằng đá, vừa bước ra khỏi hang động đã bị choáng ngợp bởi trước mắt là một tiên cảnh xinh đẹp như mộng. Dưới ánh nắng chiều, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, không khí thơm ngát tựa như đi vào cõi thần tiên.
" Các vị mau che mũi, đừng ngửi hương thơm nếu không sẽ bị trúng độc." Mạch Xuyên ân cần nói.
Tất cả hoa ở đây đều là Tu Mệnh hoa, loài hoa này có hương thơm ngọt ngào, càng ngửi càng mê đắm, ngửi qua một lần tuyệt không thể quên. Bất quá hoa càng đẹp thì càng độc, Tu Mệnh hoa từ hương thơm, phấn hoa, cánh hoa đến nhựa hoa đều mang cực độc chí mạng.
Tất nhiên lúc này Tư Nguyệt là ngoại lệ, nàng nheo mắt nhìn dãy hoa bạt ngàn trải đến tận chân trời nói : " Mạch Xuyên công tử, khi trở về ta có thể hái theo một ít Tu Mệnh hoa hay không ?"
Mạch Xuyên cũng rất ngạc nhiên vì Tư Nguyệt không trúng phải độc hương, gật đầu : " Cung chủ cứ tùy ý."
Vượt qua cánh đồng Tu Mệnh hoa lại đi vòng qua thủy hồ cuối cùng mới đến được Bách Vân tộc. Cảnh sắc Bách Vân tộc còn đẹp hơn cánh đồng hoa Tu Mệnh, cây hoa chim chóc vô cùng náo nhiệt, nữ tử xinh đẹp như hoa, nam tử tuấn mỹ phi phàm, thật sự là cảnh đẹp thế gian hiếm thấy, xem ra không khác mấy với những lời đồn đại bên ngoài.
Tộc nhân mặc dù không mấy xa lạ với người Bắc Băng Thần Cung song ánh mắt đều dồn về phía Tư Nguyệt và Hành Vân. Hành Vân lúc này vẫn vận bạch y, tóc xõa sau lưng được buộc lỏng bằng sợi lụa màu trăng, tóc mai dài thi thoảng đong đưa. Một đôi mâu quang tinh lãnh, mày kiếm tinh tế, khuôn mặt mang theo sự lạnh lùng cùng mấy phần ngạo khí.
Mà phần ngạo khí này chính là sự khác biệt giữa hắn và Mạc Thương.
" Đó là ai ? Nữ tử kia thật đẹp, so với Y Y còn muốn đẹp hơn a !"
" Ta xem nàng ta trông thật quen, ây, trí nhớ ta ngày càng kém."
" Nam tử kia thật tuấn mỹ, eo ôi, ngươi nhìn đi, từng sợi tóc đen mới đẹp làm sao !"
Bách Vân tộc xưa nay đều không có người lạ tiến vào nên lúc này tiếng bàn tàn càng xôn xao hơn, đừng nhìn bọn họ bộ dáng như thiên tiên, thực sự so với mấy thôn dân bình thường thì chuyện bát quái chẳng thua kém ai đâu.
Mạch Xuyên cũng không để ý đến đám tộc nhân luôn miệng xầm xì mà trực tiếp dẫn Tư Nguyệt đi vào nơi ở của tộc trưởng. Xuyên qua mấy dãy hành lang khúc khuỷa, thủy tạ, thủy đình liền đến một đại sảnh khá lớn, trước cửa có một lão nhân đang đứng đợi.
Gọi là lão nhân nhưng thật sự tộc nhân Bách Vân tộc đều là tóc bạc, chỉ có thể dựa vào hàm râu để xác định mà thôi. Người trước cửa mặc xiêm y màu xanh thẫm, tóc bạc búi lên, đôi mắt sáng quắc song bởi vì mái tóc trắng mà hàm râu lại màu đen nên có vẻ kỳ lạ.
" Cung nghênh Cung chủ ghé thăm bổn tộc !" Mắt thấy Tư Nguyệt ngày càng đến gần, ông ta cung kính mỉm cười, đáy mắt thầm đánh giá nàng. Trong chốc lát khuôn mặt kia liền cứng đờ, đầu tiên là kinh ngạc sau đó nghiền ngẫm, tò mò, đánh giá và cuối cùng là nửa kinh hỉ nửa nghi hoặc.
Tư Nguyệt thu hết biểu tình của ông ta vào mắt, vốn tưởng ông ta là tộc trưởng, đang định đáp lễ thì Mạch Xuyên lên tiếng : " Tộc trưởng đâu ?"
Lão nhân kia đảo mắt, ho khan một cái rồi nói : " Ngài ấy đang dưỡng thần ở thụy tạ phía sau đình."
Hai chữ "dưỡng thần" đặc biệt nhấn mạnh.
Nàng suy nghĩ một chút rồi nói : " Được, vậy thì chuẩn bị ngày mai lên đường ! Âu Thần, huynh tai mắt rộng điều tra xem Thụy mỹ nhân là từ đâu tới, còn Hạ Trác tiếp tục theo dõi động tĩnh của Định Vương, nếu thấy bất thường lập tức tiền trảm hậu tấu." Trảm ở đây tất nhiên là diệt khẩu. Sau đó nàng xoay người đi vào thư phòng, khi đi ra thì trên tay nhiều hơn một ấn tính bằng ngọc, điêu khắc bạch hổ, nàng đưa cho Mạc Thương ngắn gọn nói : " Đại sự không ổn lập tức phát binh."
Không phải nàng lo xa mà quả thật chuyện này vốn dĩ không đơn giản, Phượng Lâm trúng độc nguy kịch, nàng lại phải rời kinh, tốt nhất phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh !
Mạc Thương tiếp nhận ấn tính, gật đầu : " Đi sớm về sớm."
Nàng lướt qua Hành Vân, chợt mở miệng : " Lần này Hành Vân đi với ta."
Hành Vân vốn không vui vì không được nàng phân phó song nghe lời này liền nhếch môi cười, đáp : " Được."
Mờ sáng hôm sau, Tư Nguyệt, Hành Vân cùng với Tà Dung, Ti Mặc và bốn cao thủ Bắc Băng Thần Cung vội vã lên đường. Bởi vì nội lực nàng vẫn đang bị phong bế nên Tử Giai Âu Thần không yên tâm lại sợ nhiều người lỡ mất thời gian, hắn đành phái thêm một nhóm cao thủ đi theo phía sau hỗ trợ.
Mặc dù chuyện nàng rời kinh là bí mật nhưng tường cao chưa hẳn đã kín gió, trên đường đám người Tư Nguyệt gặp hơn ba nhóm sát thủ, mức độ đều là tinh anh được huấn luyện cẩn thận. Xem ra có kẻ đã không thể chờ được !
Bất quá không nói đến võ công của Tà Dung và Ti Mặc, một mình Hành Vân đã có thể một mình giải quyết sạch, đây chính là lí do nàng chọn hắn đi cùng. Hành Vân hành sự quả quyết, có đủ sát tâm, dọc đường đủ bản lĩnh giúp nàng. Tất nhiên nếu so với Mạc Thương thì hắn vẫn có chút thua kém.
Phi ngựa không ngừng nghỉ, đến chiều tối cuối cùng nhóm người cũng đến được biên giới Thanh Loan quốc và Bách Vân. Bởi vì Bách Vân được bao vây bởi trùng điệp núi non nên nằm giữa Thanh Loan và Bách Vân chính là một khu rừng gọi là U Điệp Lâm. Ti Mặc ngăn không cho nhóm người tiến vào rừng, sau đó gom củi đốt lửa, từ trong tay áo lấy ra một ống trút đổ vào đống lửa một loại bột phấn màu đen.
" Đây là bột Tức Thanh Từ, có nó tự người Bách Vân tộc sẽ tìm đến." Ti Mặc không đợi Tư Nguyệt lên tiếng hỏi đã giải đáp thắc mắc.
Quả nhiên chưa đến một khắc, từ phía xa thấp thoáng thấy một nam tử vận hắc y, tóc trắng, mắt bạc cưỡi trên lưng hắc mã đi tới. Dưới ráng chiều, mái tóc bạc như phát sáng, đong đưa giữa không trung. Nam tử kia dừng trước mặt nhóm người Tư Nguyệt, xuống ngựa sau đó chắp tay hướng Tà Dung : " Tả hộ pháp !"
Tà Dung và mấy người Bắc Băng Thần Cung đều khách sáo đáp lễ : " Mạch Xuyên công tử !" Lúc này Tà Dung mới giới thiệu : " Đây là Cung chủ của chúng ta."
Ánh mắt Mạch Xuyên chuyển sang Tư Nguyệt, đáy mắt chứa đầy kinh ngạc. Lúc này Tư Nguyệt vận một bộ nam trang màu đen tuyền, tóc búi cao cố định bằng bạch ngọc trâm, mày khói tựa viễn sơn, phượng mi tinh xảo cùng với bạc mâu sâu thăm thẳm như giếng cổ ngàn năm. Khóe môi anh đào hồng nhuận khẽ nhếch, cười như không cười. Hắn vừa liếc qua đã biết đây là một nữ tử song vì là nữ tử nên hắn mới kinh ngạc như vậy, nữ tử này thân mang bá khí cao ngạo từ trong cốt tủy, chỉ cần vừa nhìn đã khiến người khác muốn cúi đầu xưng thần.
" Cung chủ ! Lần đầu hạnh ngộ !" Mạch Xuyên thu lại cảm xúc, cung kính kêu một tiếng.
Xưa nay Bắc Băng Thần Cung và Bách Vân tộc rất thân thiết nên xưng hô đều không câu nệ, Tư Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười : " Mạch Xuyên công tử, hạnh ngộ."
Không cần Tà Dung nói ra ý định, Mạch Xuyên đã bày bộ dáng mời đi theo hắn. Đầu tiên là vượt qua U Điệp Lâm, quả nhiên trong rừng có bày trận pháp nếu không phải Ti Mặc ngăn cản chắc chắn lúc này bọn họ đang bị vây trong rừng, khó thể thoát khỏi. Tiếp đó Mạch Xuyên đưa bọn họ đi xuyên qua mấy dãy hang động bằng đá, vừa bước ra khỏi hang động đã bị choáng ngợp bởi trước mắt là một tiên cảnh xinh đẹp như mộng. Dưới ánh nắng chiều, hoa cỏ đua nhau khoe sắc, không khí thơm ngát tựa như đi vào cõi thần tiên.
" Các vị mau che mũi, đừng ngửi hương thơm nếu không sẽ bị trúng độc." Mạch Xuyên ân cần nói.
Tất cả hoa ở đây đều là Tu Mệnh hoa, loài hoa này có hương thơm ngọt ngào, càng ngửi càng mê đắm, ngửi qua một lần tuyệt không thể quên. Bất quá hoa càng đẹp thì càng độc, Tu Mệnh hoa từ hương thơm, phấn hoa, cánh hoa đến nhựa hoa đều mang cực độc chí mạng.
Tất nhiên lúc này Tư Nguyệt là ngoại lệ, nàng nheo mắt nhìn dãy hoa bạt ngàn trải đến tận chân trời nói : " Mạch Xuyên công tử, khi trở về ta có thể hái theo một ít Tu Mệnh hoa hay không ?"
Mạch Xuyên cũng rất ngạc nhiên vì Tư Nguyệt không trúng phải độc hương, gật đầu : " Cung chủ cứ tùy ý."
Vượt qua cánh đồng Tu Mệnh hoa lại đi vòng qua thủy hồ cuối cùng mới đến được Bách Vân tộc. Cảnh sắc Bách Vân tộc còn đẹp hơn cánh đồng hoa Tu Mệnh, cây hoa chim chóc vô cùng náo nhiệt, nữ tử xinh đẹp như hoa, nam tử tuấn mỹ phi phàm, thật sự là cảnh đẹp thế gian hiếm thấy, xem ra không khác mấy với những lời đồn đại bên ngoài.
Tộc nhân mặc dù không mấy xa lạ với người Bắc Băng Thần Cung song ánh mắt đều dồn về phía Tư Nguyệt và Hành Vân. Hành Vân lúc này vẫn vận bạch y, tóc xõa sau lưng được buộc lỏng bằng sợi lụa màu trăng, tóc mai dài thi thoảng đong đưa. Một đôi mâu quang tinh lãnh, mày kiếm tinh tế, khuôn mặt mang theo sự lạnh lùng cùng mấy phần ngạo khí.
Mà phần ngạo khí này chính là sự khác biệt giữa hắn và Mạc Thương.
" Đó là ai ? Nữ tử kia thật đẹp, so với Y Y còn muốn đẹp hơn a !"
" Ta xem nàng ta trông thật quen, ây, trí nhớ ta ngày càng kém."
" Nam tử kia thật tuấn mỹ, eo ôi, ngươi nhìn đi, từng sợi tóc đen mới đẹp làm sao !"
Bách Vân tộc xưa nay đều không có người lạ tiến vào nên lúc này tiếng bàn tàn càng xôn xao hơn, đừng nhìn bọn họ bộ dáng như thiên tiên, thực sự so với mấy thôn dân bình thường thì chuyện bát quái chẳng thua kém ai đâu.
Mạch Xuyên cũng không để ý đến đám tộc nhân luôn miệng xầm xì mà trực tiếp dẫn Tư Nguyệt đi vào nơi ở của tộc trưởng. Xuyên qua mấy dãy hành lang khúc khuỷa, thủy tạ, thủy đình liền đến một đại sảnh khá lớn, trước cửa có một lão nhân đang đứng đợi.
Gọi là lão nhân nhưng thật sự tộc nhân Bách Vân tộc đều là tóc bạc, chỉ có thể dựa vào hàm râu để xác định mà thôi. Người trước cửa mặc xiêm y màu xanh thẫm, tóc bạc búi lên, đôi mắt sáng quắc song bởi vì mái tóc trắng mà hàm râu lại màu đen nên có vẻ kỳ lạ.
" Cung nghênh Cung chủ ghé thăm bổn tộc !" Mắt thấy Tư Nguyệt ngày càng đến gần, ông ta cung kính mỉm cười, đáy mắt thầm đánh giá nàng. Trong chốc lát khuôn mặt kia liền cứng đờ, đầu tiên là kinh ngạc sau đó nghiền ngẫm, tò mò, đánh giá và cuối cùng là nửa kinh hỉ nửa nghi hoặc.
Tư Nguyệt thu hết biểu tình của ông ta vào mắt, vốn tưởng ông ta là tộc trưởng, đang định đáp lễ thì Mạch Xuyên lên tiếng : " Tộc trưởng đâu ?"
Lão nhân kia đảo mắt, ho khan một cái rồi nói : " Ngài ấy đang dưỡng thần ở thụy tạ phía sau đình."
Hai chữ "dưỡng thần" đặc biệt nhấn mạnh.
/142
|