Trong căn cứ Thiên Hải Lâu, Hạ Trác, Tử Giai Âu Thần và Phượng Trầm đã đợi ở đó. Sở dĩ còn có Phượng Trầm là vì trước kia Phượng Trầm trong thân phận Triều Thương đã gặp qua bọn họ, cũng không phải người xa lạ gì.
Tư Nguyệt nhìn lướt qua đại sảnh, cho người dẫn đường Mạc Kiến Vũ đi vào chẩn trị cho Phượng Lâm.
Tử Giai Âu Thần nhìn Mạc Khiết Thần đi theo sau Tư Nguyệt, khóe môi kéo kéo lên nụ cười ôn nhuận như ngọc : " Các hạ hẳn là tộc trưởng tộc Bách Vân - Mạc Khiết Thần, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt."
Mạc Khiết Thần híp đôi mắt hoa đào nhìn mấy nam nhân tuấn mỹ bất phàm đứng trong đại sảnh, con ngươi lóe ra ánh mắt lạnh lẽo nhưng vẫn giữ vững tươi cười : " Không dám, không biết ngươi là ?"
" Ta là Tử Giai Âu Thần, phu thị của Lâu chủ. Mạc tộc trưởng từ xa đến đây, nếu có gì cần cứ nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ khiến tộc trưởng hài lòng." Tử Giai Âu Thần bày ra bộ dạng quản gia, lập tức đánh phủ đầu.
" Phu thị ?" Mạc Khiết Thần nhếch môi hỏi lại, con ngươi trắng bạc đảo đảo, mỉm cười : " Vậy thì làm phiền mấy vị rồi. Biểu muội từng nói với ta Thiên Hải Lâu cảnh sắc xinh đẹp, ta thực yêu thích." Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai từ " biểu muội".
Mấy nam nhân ở đây đều chấn động, dĩ nhiên Hạ Trác là người nghi hoặc nhiều nhất. Mỗi người một suy nghĩ liếc nhìn Tư Nguyệt.
Nàng nhàn nhạt nói : " Trước tiên chẩn trị cho Phượng Lâm, chuyện khác từ từ nói." Dứt lời nàng mang theo Mạc Kiến Vũ đi vào bên trong, mấy nam nhân kia lục tục theo sau.
Mạc Kiến Vũ không hổ danh là Tiên Y, vừa bắt mạch xong đã có thể kê đơn. Đơn thuốc hầu hết là thảo dược thông thường đều không cần thứ gì quý giá nên rất nhanh đã phân phó người đi sắc thuốc.
" Cái này phải cảm ơn Tuyết Nhi đã giúp nàng ta kiềm chế độc tính nếu không trễ thêm một ngày liền không thể cứu vãng được." Mạc Kiến Vũ vuốt vuốt hàm râu, nở nụ cười hàm hậu.
Tư Nguyệt cũng không trả lời, nàng lưu lại Phượng Trầm chăm sóc cho Phượng Lâm sau đó dẫn mấy người kia đi vào thư phòng. Tư Nguyệt ngồi sau án thứ, hai bên ghế sắp xếp theo thứ bậc tuổi tác, Mạc Kiến Vũ, Lạc Thanh Dương, Tà Dung, Cổ Phi, Tư Không Hạ sau cùng là bốn nam nhân Hạ Trác, Mạc Khiết Thần, Tử Giai Âu Thần và Hành Vân.
Tà Dung mang vẻ mặt trầm trọng, tối hôm qua ông đã thấy Cung chủ tóc trắng mắt bạc đi ra từ thánh địa Bách Vân tộc, trên tay còn mang một thanh kiếm, cho dù ông ngốc cũng có thể lờ mờ đoán được nhưng đến nay Cung chủ không nói ông vẫn không thể đoán bừa.
Tư Nguyệt tao nhã nhấp một ngụm trà, thanh âm bình thản nói lại chuyện xảy ra ở Bách Vân tộc : " Ta đi vào thánh địa của Bách Vân tộc, qua được hàn đàm chỉ dung dòng máu Bách Vân tộc, có lẽ ta thực sự là tôn nữ của Tiêu Cung chủ."
Lời này ngoại trừ Mạc Kiến Vũ và Mạc Khiết Thần ai nấy đều chấn động, người kinh hãi nhất là Hạ Trác. Hắn không giữ nổi vẻ bình tĩnh thường ngày, nhíu mày nói : " Chuyện này...?" Hắn chỉ biết nàng không phải con ruột của Nam Cung Viễn nhưng không nghĩ đến nàng thực sự là người của thời đại này !
Nàng đặt tách trà xuống bàn, giọng nói nhẹ bẫng : " Năm đó ta được một người lạ mặt cứu đưa đến một đỉnh núi nhỏ, thời điểm đó cái gì ta cũng không rõ. Mạc Thương và Hạ Trác ở cùng ta hơn mười năm, sau người kia rời đi ta với bọn hắn mới xuống núi thì gặp được binh mã Vệ quốc đang truy tìm Nam Cung Tư Nguyệt." Nàng bình thản kể lại tựa như vừa qua chỉ là một giấc mộng, từ chuyện nàng có dung mạo giống hệt Nam Cung Tư Nguyệt đến chuyện nàng trở thành công chúa Vệ quốc, kể cả thái độ của Vệ Quân Thương.
Lạc Thanh Dương, Cổ Phi và Tư Không Hạ dĩ nhiên rõ ràng thân phân của nàng nhưng không ngờ đó không phải là thân phận thật sự ! Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu tại sao nàng lại gia nhập giang hồ mà không an phận trở thành công chúa là ngọc cành vàng kia.
Mạc Kiến Vũ trầm ngâm một hồi : " Dung mạo Nam Cung Tư Nguyệt thật sự rất giống ?"
Tư Nguyệt gật gật đầu, lấy ra bức tranh mà Vệ Tử Lăng đưa đến : " Đây là bức tranh Vệ Quân Thương giấu rất kỹ, Tà Dung đã nhận định đây là họa mẫu thân ta." Khi nàng nói tới hai từ "mẫu thân" có khựng lại một chút. Nàng không nghĩ có một ngày nàng tìm được "mẫu thân" của nàng, thân phận của chính nàng.
Nếu nói đến bối phận Tư Nguyệt rõ ràng phải gọi Mạc Kiến Vũ là ông cố chứ không phải lão gia gia, Mạc Kiến Vũ nhìn bức tranh họa tôn ngoại nữ mà ông luôn yêu quý, run run xác nhận : " Đây đích thực là Vân Nhi !"
Vậy thì chỉ còn một nghi vấn, rốt cuộc Nam Cung Tư Nguyệt là ai ? Có quan hệ gì với bàn cờ này ? Lẽ nào nàng ta thực sự chỉ là một người có dung mạo giống với Tiêu Họa Vân nên được Vệ Quân Thương sủng ái ?
Hạ Trác bình ổn xong tinh thần, nhẹ nhàng nói : " Nam Cung Tư Nguyệt từ khi rơi xuống vực đều không có tung tích, tựa hồ như đã biến mất khỏi thế gian." Hắn nhìn Tư Nguyệt một cái, nàng là ai đối với hắn đều không quan trọng, nếu nàng là vua hắn nguyện làm tướng, nếu nàng trở thành ác nhân hắn nguyện cùng nàng vạn kiếp bất phục.
Tư Nguyệt hít một hơi thật sâu, khẽ cười : " Gấp gáp cũng không thể tìm được chân tướng. Âu Thần, huynh để ý xem bốn người kia khi nào thì xuất quan. Ta muốn tìm hiểu một chút." Ông trời đã cho nàng cơ hội trở lại thì mối nợ này nên giải quyết rồi !
Tử Giai Âu Thần gật đầu : " Được."
Bởi vì có Mạc Kiến Vũ và Mạc Khiết Thần ở đây nên Tư Nguyệt không tiện nói ra sự tình Thanh Loan quốc, chỉ dặn khi nào Mạc Thương đem quân về thì lập tức phối hợp với đại quân của Sơ Tướng quân một lần nữa công thành. Dù sao Mạc Kiến Vũ nói Phượng Lâm khoảng ngày mai sẽ tỉnh, khi đó đại quân vừa vặn đến, vu cáo nàng cấu kết hãm hại hoàng thượng ? Nàng mang theo Phượng Lâm ra trận chắc chắn sẽ có một màn đặc sắc !
Đương lúc này Mạc Khiết Thần tà tứ mở miệng, đôi mắt hoa đào toát lên vẻ tà mị khó cưỡng : " Phải rồi, ta có chuyện này muốn nói với biểu muội."
Mặc dù nàng có quan hệ với Mạc Khiết Thần nhưng nghe hai từ biểu muội nàng vẫn có cảm giác bài xích, nàng nhướn mày nói : " Từ hôm nay mọi người cứ gọi ta là Tư Nguyệt là được. Đó là tên do người nuôi dưỡng ta trước kia đặt cho ta." Không tình nguyện nhắc tên Nam Cung Viễn, dù sao nàng chỉ không cần cái họ Nam Cung kia thôi.
Mạc Khiết Thần mỉm cười phong tình vô hạn nhưng đáy mắt cực kỳ nghiêm túc : " Ân, Nguyệt Nhi, mười sáu năm trước biểu cô đã hứa gả nàng cho ta, ta tìm nàng mười sáu năm hiện tại ta muốn thực hiện lời hứa đó. Ta tin nàng cũng không muốn làm thất vọng trưởng bối phía trên."
Tức thì, căn phòng lập tức dâng lên một mảnh hàn khí. Năm vị tiền bối đồng loạt co rút con ngươi, Mạc Kiến Vũ ho mấy tiếng : " Cái này, ta cũng có chứng kiến. Nguyệt Nhi, phụ mẫu các ngươi chỉ muốn thân lại càng thân mà thôi."
Tư Nguyệt day day thái dương, bất đắc dĩ nói : " Khiết Thần, huynh xem ta đã muốn có bốn cái phu thị rồi. Chuyện này..." Nàng vừa gặp Mạc Khiết Thần không lâu, ngoại trừ cùng một dòng máu thì nàng không biết gì về hắn cả. Tuy nhìn qua Mạc Khiết Thần có vẻ phong lưu, giảo hoạt nhưng vẻ giảo hoạt của hắn không giống với Hạ Trác là tính toán hoặc Tử Giai Âu Thần là bí ẩn mà là sự âm tàn. Phải, chính là âm tàn, tựa như giết hết thảy chúng sinh trong thiên hạ đều không thỏa mãn được nụ cười kia.
" Ta không để ý, dù sao cũng là thêm mấy người thôi." Mạc Khiết Thần cười nói, đôi bạc mâu tràn đầy ý cười nhìn mấy người Hạ Trác.
Tư Nguyệt lướt qua ba nam nhân trong phòng, gõ mấy tiếng lên bàn : " Các ngươi nghĩ thế nào ?"
Hạ Trác là con người hiện đại, từ lúc còn nhỏ hắn đã chấp nhận việc có Mạc Thương xuất hiện giữa hắn và nàng thì hắn đã không còn bận tâm nàng có bao nhiêu nam nhân khác rồi, thứ hắn cần chính là được ở bên nàng, nam nhân khác hắn không quan tâm. Dĩ nhiên nếu người đó có khả năng giúp nàng, hắn tuyệt không từ chối. Hạ Trác khẽ gật đầu, không để ý tới ánh mắt của Tử Giai Âu Thần : " Ta đồng ý."
Nếu nói người hiểu nàng nhất là Hạ Trác và Mạc Thương thì người hiểu hai người bọn họ nhất chính là nàng. Tư Nguyệt biết Hạ Trác đang nghĩ gì, nàng đưa mắt nhìn hắn, cười khổ một cái : " Hành Vân, huynh thế nào ?"
Hành Vân hừ lạnh, ánh mắt âm u : " Ta không đồng ý." Hắn không biết những người kia đã trải qua bao nhiêu chuyện mới được nàng thu nhận, khi hắn nhìn thấy nàng đối với Hạ Trác và Mạc Thương là sự tin tưởng tuyệt đối hắn đã tự nhủ với lòng, có một ngày nàng sẽ tin tưởng hắn như vậy.
Tử Giai Âu Thần kéo kéo khóe môi, cười như không cười : " Ta cũng không đồng ý. Như vậy..."
Hạ Trác lại nói : " Mạc Thương đồng ý."
Lời này Tử Giai Âu Thần và Hành Vân đều không thể phản bác, bọn hắn tự biết trọng lượng của Hạ Trác và Mạc Thương trong lòng của nàng. Nhất thời là hai phiếu chống, hai phiếu thuận.
" Vậy thì phải tự nàng quyết định rồi." Mạc Khiết Thần khẽ cười, ánh mắt mang theo một tia tự tin, một tia mong chờ.
Tư Nguyệt nhìn lướt qua đại sảnh, cho người dẫn đường Mạc Kiến Vũ đi vào chẩn trị cho Phượng Lâm.
Tử Giai Âu Thần nhìn Mạc Khiết Thần đi theo sau Tư Nguyệt, khóe môi kéo kéo lên nụ cười ôn nhuận như ngọc : " Các hạ hẳn là tộc trưởng tộc Bách Vân - Mạc Khiết Thần, quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt."
Mạc Khiết Thần híp đôi mắt hoa đào nhìn mấy nam nhân tuấn mỹ bất phàm đứng trong đại sảnh, con ngươi lóe ra ánh mắt lạnh lẽo nhưng vẫn giữ vững tươi cười : " Không dám, không biết ngươi là ?"
" Ta là Tử Giai Âu Thần, phu thị của Lâu chủ. Mạc tộc trưởng từ xa đến đây, nếu có gì cần cứ nói với ta một tiếng, ta nhất định sẽ khiến tộc trưởng hài lòng." Tử Giai Âu Thần bày ra bộ dạng quản gia, lập tức đánh phủ đầu.
" Phu thị ?" Mạc Khiết Thần nhếch môi hỏi lại, con ngươi trắng bạc đảo đảo, mỉm cười : " Vậy thì làm phiền mấy vị rồi. Biểu muội từng nói với ta Thiên Hải Lâu cảnh sắc xinh đẹp, ta thực yêu thích." Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai từ " biểu muội".
Mấy nam nhân ở đây đều chấn động, dĩ nhiên Hạ Trác là người nghi hoặc nhiều nhất. Mỗi người một suy nghĩ liếc nhìn Tư Nguyệt.
Nàng nhàn nhạt nói : " Trước tiên chẩn trị cho Phượng Lâm, chuyện khác từ từ nói." Dứt lời nàng mang theo Mạc Kiến Vũ đi vào bên trong, mấy nam nhân kia lục tục theo sau.
Mạc Kiến Vũ không hổ danh là Tiên Y, vừa bắt mạch xong đã có thể kê đơn. Đơn thuốc hầu hết là thảo dược thông thường đều không cần thứ gì quý giá nên rất nhanh đã phân phó người đi sắc thuốc.
" Cái này phải cảm ơn Tuyết Nhi đã giúp nàng ta kiềm chế độc tính nếu không trễ thêm một ngày liền không thể cứu vãng được." Mạc Kiến Vũ vuốt vuốt hàm râu, nở nụ cười hàm hậu.
Tư Nguyệt cũng không trả lời, nàng lưu lại Phượng Trầm chăm sóc cho Phượng Lâm sau đó dẫn mấy người kia đi vào thư phòng. Tư Nguyệt ngồi sau án thứ, hai bên ghế sắp xếp theo thứ bậc tuổi tác, Mạc Kiến Vũ, Lạc Thanh Dương, Tà Dung, Cổ Phi, Tư Không Hạ sau cùng là bốn nam nhân Hạ Trác, Mạc Khiết Thần, Tử Giai Âu Thần và Hành Vân.
Tà Dung mang vẻ mặt trầm trọng, tối hôm qua ông đã thấy Cung chủ tóc trắng mắt bạc đi ra từ thánh địa Bách Vân tộc, trên tay còn mang một thanh kiếm, cho dù ông ngốc cũng có thể lờ mờ đoán được nhưng đến nay Cung chủ không nói ông vẫn không thể đoán bừa.
Tư Nguyệt tao nhã nhấp một ngụm trà, thanh âm bình thản nói lại chuyện xảy ra ở Bách Vân tộc : " Ta đi vào thánh địa của Bách Vân tộc, qua được hàn đàm chỉ dung dòng máu Bách Vân tộc, có lẽ ta thực sự là tôn nữ của Tiêu Cung chủ."
Lời này ngoại trừ Mạc Kiến Vũ và Mạc Khiết Thần ai nấy đều chấn động, người kinh hãi nhất là Hạ Trác. Hắn không giữ nổi vẻ bình tĩnh thường ngày, nhíu mày nói : " Chuyện này...?" Hắn chỉ biết nàng không phải con ruột của Nam Cung Viễn nhưng không nghĩ đến nàng thực sự là người của thời đại này !
Nàng đặt tách trà xuống bàn, giọng nói nhẹ bẫng : " Năm đó ta được một người lạ mặt cứu đưa đến một đỉnh núi nhỏ, thời điểm đó cái gì ta cũng không rõ. Mạc Thương và Hạ Trác ở cùng ta hơn mười năm, sau người kia rời đi ta với bọn hắn mới xuống núi thì gặp được binh mã Vệ quốc đang truy tìm Nam Cung Tư Nguyệt." Nàng bình thản kể lại tựa như vừa qua chỉ là một giấc mộng, từ chuyện nàng có dung mạo giống hệt Nam Cung Tư Nguyệt đến chuyện nàng trở thành công chúa Vệ quốc, kể cả thái độ của Vệ Quân Thương.
Lạc Thanh Dương, Cổ Phi và Tư Không Hạ dĩ nhiên rõ ràng thân phân của nàng nhưng không ngờ đó không phải là thân phận thật sự ! Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu tại sao nàng lại gia nhập giang hồ mà không an phận trở thành công chúa là ngọc cành vàng kia.
Mạc Kiến Vũ trầm ngâm một hồi : " Dung mạo Nam Cung Tư Nguyệt thật sự rất giống ?"
Tư Nguyệt gật gật đầu, lấy ra bức tranh mà Vệ Tử Lăng đưa đến : " Đây là bức tranh Vệ Quân Thương giấu rất kỹ, Tà Dung đã nhận định đây là họa mẫu thân ta." Khi nàng nói tới hai từ "mẫu thân" có khựng lại một chút. Nàng không nghĩ có một ngày nàng tìm được "mẫu thân" của nàng, thân phận của chính nàng.
Nếu nói đến bối phận Tư Nguyệt rõ ràng phải gọi Mạc Kiến Vũ là ông cố chứ không phải lão gia gia, Mạc Kiến Vũ nhìn bức tranh họa tôn ngoại nữ mà ông luôn yêu quý, run run xác nhận : " Đây đích thực là Vân Nhi !"
Vậy thì chỉ còn một nghi vấn, rốt cuộc Nam Cung Tư Nguyệt là ai ? Có quan hệ gì với bàn cờ này ? Lẽ nào nàng ta thực sự chỉ là một người có dung mạo giống với Tiêu Họa Vân nên được Vệ Quân Thương sủng ái ?
Hạ Trác bình ổn xong tinh thần, nhẹ nhàng nói : " Nam Cung Tư Nguyệt từ khi rơi xuống vực đều không có tung tích, tựa hồ như đã biến mất khỏi thế gian." Hắn nhìn Tư Nguyệt một cái, nàng là ai đối với hắn đều không quan trọng, nếu nàng là vua hắn nguyện làm tướng, nếu nàng trở thành ác nhân hắn nguyện cùng nàng vạn kiếp bất phục.
Tư Nguyệt hít một hơi thật sâu, khẽ cười : " Gấp gáp cũng không thể tìm được chân tướng. Âu Thần, huynh để ý xem bốn người kia khi nào thì xuất quan. Ta muốn tìm hiểu một chút." Ông trời đã cho nàng cơ hội trở lại thì mối nợ này nên giải quyết rồi !
Tử Giai Âu Thần gật đầu : " Được."
Bởi vì có Mạc Kiến Vũ và Mạc Khiết Thần ở đây nên Tư Nguyệt không tiện nói ra sự tình Thanh Loan quốc, chỉ dặn khi nào Mạc Thương đem quân về thì lập tức phối hợp với đại quân của Sơ Tướng quân một lần nữa công thành. Dù sao Mạc Kiến Vũ nói Phượng Lâm khoảng ngày mai sẽ tỉnh, khi đó đại quân vừa vặn đến, vu cáo nàng cấu kết hãm hại hoàng thượng ? Nàng mang theo Phượng Lâm ra trận chắc chắn sẽ có một màn đặc sắc !
Đương lúc này Mạc Khiết Thần tà tứ mở miệng, đôi mắt hoa đào toát lên vẻ tà mị khó cưỡng : " Phải rồi, ta có chuyện này muốn nói với biểu muội."
Mặc dù nàng có quan hệ với Mạc Khiết Thần nhưng nghe hai từ biểu muội nàng vẫn có cảm giác bài xích, nàng nhướn mày nói : " Từ hôm nay mọi người cứ gọi ta là Tư Nguyệt là được. Đó là tên do người nuôi dưỡng ta trước kia đặt cho ta." Không tình nguyện nhắc tên Nam Cung Viễn, dù sao nàng chỉ không cần cái họ Nam Cung kia thôi.
Mạc Khiết Thần mỉm cười phong tình vô hạn nhưng đáy mắt cực kỳ nghiêm túc : " Ân, Nguyệt Nhi, mười sáu năm trước biểu cô đã hứa gả nàng cho ta, ta tìm nàng mười sáu năm hiện tại ta muốn thực hiện lời hứa đó. Ta tin nàng cũng không muốn làm thất vọng trưởng bối phía trên."
Tức thì, căn phòng lập tức dâng lên một mảnh hàn khí. Năm vị tiền bối đồng loạt co rút con ngươi, Mạc Kiến Vũ ho mấy tiếng : " Cái này, ta cũng có chứng kiến. Nguyệt Nhi, phụ mẫu các ngươi chỉ muốn thân lại càng thân mà thôi."
Tư Nguyệt day day thái dương, bất đắc dĩ nói : " Khiết Thần, huynh xem ta đã muốn có bốn cái phu thị rồi. Chuyện này..." Nàng vừa gặp Mạc Khiết Thần không lâu, ngoại trừ cùng một dòng máu thì nàng không biết gì về hắn cả. Tuy nhìn qua Mạc Khiết Thần có vẻ phong lưu, giảo hoạt nhưng vẻ giảo hoạt của hắn không giống với Hạ Trác là tính toán hoặc Tử Giai Âu Thần là bí ẩn mà là sự âm tàn. Phải, chính là âm tàn, tựa như giết hết thảy chúng sinh trong thiên hạ đều không thỏa mãn được nụ cười kia.
" Ta không để ý, dù sao cũng là thêm mấy người thôi." Mạc Khiết Thần cười nói, đôi bạc mâu tràn đầy ý cười nhìn mấy người Hạ Trác.
Tư Nguyệt lướt qua ba nam nhân trong phòng, gõ mấy tiếng lên bàn : " Các ngươi nghĩ thế nào ?"
Hạ Trác là con người hiện đại, từ lúc còn nhỏ hắn đã chấp nhận việc có Mạc Thương xuất hiện giữa hắn và nàng thì hắn đã không còn bận tâm nàng có bao nhiêu nam nhân khác rồi, thứ hắn cần chính là được ở bên nàng, nam nhân khác hắn không quan tâm. Dĩ nhiên nếu người đó có khả năng giúp nàng, hắn tuyệt không từ chối. Hạ Trác khẽ gật đầu, không để ý tới ánh mắt của Tử Giai Âu Thần : " Ta đồng ý."
Nếu nói người hiểu nàng nhất là Hạ Trác và Mạc Thương thì người hiểu hai người bọn họ nhất chính là nàng. Tư Nguyệt biết Hạ Trác đang nghĩ gì, nàng đưa mắt nhìn hắn, cười khổ một cái : " Hành Vân, huynh thế nào ?"
Hành Vân hừ lạnh, ánh mắt âm u : " Ta không đồng ý." Hắn không biết những người kia đã trải qua bao nhiêu chuyện mới được nàng thu nhận, khi hắn nhìn thấy nàng đối với Hạ Trác và Mạc Thương là sự tin tưởng tuyệt đối hắn đã tự nhủ với lòng, có một ngày nàng sẽ tin tưởng hắn như vậy.
Tử Giai Âu Thần kéo kéo khóe môi, cười như không cười : " Ta cũng không đồng ý. Như vậy..."
Hạ Trác lại nói : " Mạc Thương đồng ý."
Lời này Tử Giai Âu Thần và Hành Vân đều không thể phản bác, bọn hắn tự biết trọng lượng của Hạ Trác và Mạc Thương trong lòng của nàng. Nhất thời là hai phiếu chống, hai phiếu thuận.
" Vậy thì phải tự nàng quyết định rồi." Mạc Khiết Thần khẽ cười, ánh mắt mang theo một tia tự tin, một tia mong chờ.
/142
|