Tư Nguyệt khẽ gật đầu. Xuân dược muốn giải chỉ có hai cách , vận công ép dược hoặc cách đó. Nhưng nàng lại không thể giúp hắn bằng cách nào cả. Nội công của nàng là chí hàn nếu truyền vào người hắn chỉ khiến hắn tổn thương nghiêm trọng hơn , còn cách đó hiển nhiên không thể.
Vệ Tử Minh cắn răng , nhàn nhạt nói : “ Nàng giải huyệt cho ta , ta tự vận công ép dược.”
Tư Nguyệt cau mày , lắc đầu : “ Không được , như thế chỉ làm tình hình nghiêm trọng thêm.”
Vệ Tử Minh cau mày cố gắng áp chế cỗ nhiệt đang bùng phát trong cơ thể, giọng hắn khàn khàn : " Ta không sao..."
Tư Nguyệt đọan nhìn hắn, mâu phượng khép hờ . Xuân dược , độc…Phải rồi chính là độc ! Tư Nguyệt như bừng tỉnh, nàng híp mắt hướng Vệ Tử Minh thật lâu sau đó đưa tay lấy thanh chủy thủ ( dao nhỏ ) dắt bên hông hắn , chậm rãi đưa lên cổ tay mảnh khảnh.
“ Tư Nguyệt , nàng định làm gì ?” Vệ Tử Minh giật mình, thanh âm đầy tức giận.
“ Máu của ta không chừng có thể giải được độc.” Tư Nguyệt khẽ cười. Chủy thủ cứa mạnh vào làn da trắng nõn như tuyết , ẩn hiện những giọt máu nồng đậm lăn dài.
“ Nàng…”
Tư Nguyệt nhanh chóng đặt tay lên bạc môi của Vệ Tử Minh. Dòng máu không nóng ấm mà lành lạnh, tuôn ra từ cổ tay nàng ngày một nhiều hơn , thấm đượm cả làn tuyết băng giá.
Vệ Tử Minh bất lực nhìn nàng. Mắt phượng dâng trào vô vàn cảm xúc. Trước kia hắn từ chối nàng , bỏ rơi nàng, thậm chí muốn nàng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn. Đến khi nàng một lần nữa trở về , hắn nghi hoặc nàng , làm khó nàng nhưng nàng vẫn hiến kế cho hắn , giúp đỡ hắn. Cứu mạng hắn hết lần này đến lần khác... Vệ Tử Minh chầm chậm nhắm mắt , bạc môi vẫn âm ỉ cảm giác lạnh thấu.
“ Ngươi thấy thế nào rồi ?” Tư Nguyệt nhợt nhạt cười.
Vệ Tử Minh cảm thấy cỗ nhiệt khí chậm dần rồi tan biến, hắn mím môi : “ Đã ổn, nàng khai huyệt cho ta.”
Tư Nguyệt mỉm cười , đưa tay giải huyệt.
Vệ Tử Minh không đợi thân thể điều hòa khí tức mà vội vàng bật dậy , hắn xé vạt áo băng vết thương cho Tư Nguyệt. Mặc dù hắn đường đường là Thái tử nhưng ngọai trừ bàn tay của Lưu phi, người đã nuôi dưỡng hắn thì hắn chưa bao giờ chạm vào tay của bất kì nữ nhân nào , hắn nhớ , bàn tay Lưu phi rất mềm mại , ấm áp. Còn tay của nàng , mảnh khảnh , gầy guộc tuy làn da mịn màng nhưng dường như không có sức sống , dòng máu cũng lành lạnh , rất kỳ lạ. " Tại sao nàng lại cứu ta ?" Giọng nói hắn khản đặc.
Tư Nguyệt ngẩn mặt lên nhìn bóng trăng , mỉm cười : " Ta không biết. Chỉ là cảm thấy muốn cứu thôi." Song , nàng chỉ tay về phía nữ nhân bị đặt bên hòn giả sơn. " Ngươi biết nàng ta không ?"
Vệ Tử Minh nhíu mày : “ Đó hình như là Tam Vương phi , Lạc Tiêu Tiêu.”
“ Đúng là muốn nhất tiễn hạ song điêu.” Tư Nguyệt cười nhạt. “ Thái tử , ngươi rời khỏi chỗ này trước đi. Nếu không sẽ trúng kế.”
Vệ Tử Minh chần chừ hồi lâu sau đó rời đi. “ Nàng nhớ cẩn thận.”
Đúng như Tư Nguyệt đoán , Vệ Tử Minh vừa khuất xa thì bên ngoài đã truyền đến thanh âm náo động tìm kiếm. Tư Nguyệt nhanh như chớp phi đến bên cạnh Lạc Tiêu Tiêu.
“ Tam Vương phi , Tỉnh ?”
Lạc Tiêu Tiêu sau một hồi bị lay , đôi mắt mơ màng mở ra. “ Đây là…đâu ? Ai vậy ?”
Tư Nguyệt mỉm cười : “ Ta là Chiêu Nguyệt Quận Chúa , đã tỉnh ?”
Lạc Tiêu Tiêu nghiêng ngả , đưa tay lên xoa xoa đầu : “ Quân Chúa ? Đây là đâu ?”
“ Đây là ngoài bờ hồ , Tam vương phi không nhớ gì sao ?” Tư Nguyệt bấm bấm mấy cái vào huyệt thái dương cho nàng ta.
“ Ta…hình như ai đó gọi ta ra, sau đó…sau đó….” Nàng ta khó khăn trả lời.
“ Tiêu Tiêu ! Tiêu Tiêu ! Nàng có sao không ?” Một bóng nam nhân vụt đến , hắn nắm lấy cổ tay Lạc Tiêu Tiêu lo lắng hỏi.
Lạc Tiêu Tiêu cảm thấy đầu đau như búa bổ, tiếp tục xoa trán : “ Thiếp…thiếp không nhớ.”
Tam Vương gia – Vệ Tử Du mím môi, lúc này mới để ý bên cạnh có người , hắn cau mày : “ Nàng là…Chiêu Nguyệt Quận chúa ?”
Tư Nguyệt cười nhẹ : “ Ta say rượu nên đi dạo , không ngờ thấy Tam Vương phi bất tỉnh nằm đây , ta lay một hồi mới tỉnh. Xem ra là có người muốn động tay động chân.”
“ Chết tiệt !” Vệ Tử Du nghiến răng.
“Tử Du, Tiêu Tiêu có sao không ?” Vệ Quân Thương từ xa bước đến , theo sau còn có một đoàn người. Nổi bật chính là bộ dáng hớt hải sợ bỏ lỡ thứ gì đó của Dạ quý phi.
Vệ Tử Du liếc nhìn Tư Nguyệt một cái , cắn răng cười : “ Nàng ấy vì hơi mệt mà nghỉ lại ở đây chứ không sao cả , tạ phụ hoàng quan tâm.”
Vệ Quân Thương nhíu nhíu mày : “ Được rồi , không sao là tốt.”
Dạ quý phi không chịu buông tha , uyển chuyển nói : “ Tam Vương gia , ngài đã kiểm tra kĩ chưa , vương phi thật không có gì sao ? Ngài cứ thật tâm mà nói hoàng thượng sẽ làm chủ nha.”
Vệ Tử Minh trừng mắt nhìn Dạ quý phi : “ Không lẽ nương nương biết uẩn khúc , hay nương muốn Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì.”
“ Ta không có ý đó. Chỉ là…”
“ Được rồi. Không sao thì tốt , trở về !” Vệ Quân Thương không kiên nhẫn phất tay quay đi.
Tư Nguyệt thong thả theo sau đoàn người.
Lạc Tiêu Tiêu nhìn theo , nhẹ nhàng : “ Cảm ơn Quận chúa đã giúp.”
Khóe môi Tư Nguyệt khẽ giương lên.
Lúc trở về yến tiệc , nàng thấy Vệ Tử Lăng vẫn vững như Thái sơn ngồi đó , một tay nâng rượu , một tay vuốt ngọc tiêu bên hông , nét môi nhàn nhạt tươi cười.
Để xóa tan bầu không khí căng thẳng bởi sự mất tích của Tam Vương phi , Hòang Hậu Lí Trường Tư đã thỉnh muội muội của nàng , mỹ nhân đệ nhất kinh thành – Lí Trường Nhạc lên biểu diễn.
Lí Trường Nhạc , Tư Nguyệt có nghe Thái Chân kể qua. Nàng ta trước nay ỷ mình có đại ca làm Tể Tướng , nhị tỷ là đương kim Hòang Hậu nên kiêu căng , ngạo mạn luôn xem thường Nam Cung tiểu thư. Vào mỗi lần tổ chức Thượng Uyển tiệc đều cố ý làm bẽ mặt Nam Cung tiểu thư hòng chiếm lấy Vệ Tử Minh.
Lí Trường Nhạc uyển chuyển bước lên đài. Nàng ta vận y phục gấm lụa màu vàng nhạt , đai eo tinh tế vòng ngọc Phù dung màu hồng. Tóc búi diễm lệ , trang sức tinh xảo. Đôi mắt hạnh như nhiễm tầng nước thêm mấy phần ủy mị. Dung mạo tú lệ , vóc người như hoa , thật sự không hổ là đệ nhất mỹ nữ.
Nàng ta lướt nhẹ trên dây đàn , đôi mắt sóng sánh hướng về Vệ Tử Minh.
Vệ Tử Minh nhìn Tư Nguyệt , ho khụ khụ mấy tiếng như sợ nàng hiểu lầm.
“ Nhị hòang huynh , ho như vậy hẳn là bị cảm đi.” Vệ Tử Lăng phiếm cười , ánh mắt vẫn yên vị trên người Tư Nguyệt.
Vệ Tử Minh nhận thấy đạo ánh mắt kia , lòng ngực bức bối : “ Ta không sao.”
Lí Trường Nhạc bắt đầu gảy đàn , giọng ca chậm rãi vang lên một khúc “ Tiêu Tương Dạ Vũ.” Tiếng đàn du dương , vút cao hòa cùng giọng hát. Êm đềm như nước chảy , lắng đọng như sơn ca.
Tư Nguyệt chăm chăm nhìn vào ly rượu huyễn hoặc màu hồng đào , sóng sánh. Lí Trường Nhạc này cầm nghệ không tồi , thủ pháp đàn cũng rất tốt. Đáng tiếc, vì quá chú trọng hình thức nên đánh mất cái tâm của cầm nhân tạo thành một bản nhạc không có hồn.
Tiếng đàn vừa dứt , một tràng pháo tay như sấm nổ vang lên.
Lí Trường Nhạc nhếch môi cười , hoa lệ đứng dậy, mặc dù ngữ điệu cung kính nhưng nét mặt vẫn vô cùng kiêu ngạo : “ Chiêu Nguyệt Quận chúa , tiểu nữ nghe nói Quận chúa không chỉ tinh thông đánh binh dàn trận mà còn tài nghệ hơn người. Không biết hôm nay tiểu nữ có phúc phận được tận mặt nhìn thấy hay không ạ.”
Vệ Quân Thương hiển nhiên hiểu được lại là đám nữ nhân rảnh rỗi gây chuyện, đôi mày chầm chậm cau lại.
Tư Nguyệt đưa tay xoay xoay nhẫn ngọc , cười nhạt : “ Bổn cung không có hứng thú.”
Cuối hàng nữ khách vài vị tiểu thư liếc nhìn Tư Nguyệt , che miệng cười khúc khích.
“ Không biết thì nói không biết đi , bày đặt không hứng thú.” Chiêu Ngọc Nhu chơi thân với Lí Trường Nhạc bĩu môi khinh bỉ.
Trường Ức Vân một bên phụ họa : “ Vịt con xấu xí mà đua đòi thành thiên nga , không biết xấu hổ.”
Những lời này truyền đến bên nam khách ai nấy cũng bất bình đến nỗi khuôn mặt tối sầm.
Lí Trường Nhạc trong lòng cười thầm nhưng đến môi liền phát ra thanh âm cực kì dịu dàng : “ Quận chúa như vậy không lẽ là chê mọi người ở đây không xứng xem Quận chúa biểu diễn sao ?”
Lí Trường Tư bờ môi cong lên , hiền thục trách : “ Ai da, Nhạc Nhi, muội không được nói bậy. Hòang thượng là thân cửu ngũ chí tôn đang ngồi đây , sao lại có thể như thế được.”
Vệ Quân Thương lúc này đã mất hết kiên nhẫn , nhíu mày càng lúc càng sâu.
Tư Nguyệt nhàn nhạt nói : “ Nếu Lí tiểu thư đã có thịnh tình thì Bổn cung cũng không muốn từ chối. Bất quá , muốn vui vẻ hẳn là cá cược một phen đi.” Nàng lạnh lùng phất tay đứng dậy , mâu phượng âm trầm lấp lánh như sao.
Lí Trường Nhạc cười nhạt , đáy lòng khinh thường : “ Không biết Quận chúa muốn cá gì ?”
“ Bổn cung gần đây rất thích điêu khắc hoa mai. Hay là ngươi thua thì liền để ta khắc lên mặt tỉ mỉ vài nét đi.” Tư Nguyệt vung tay áo, cốc rượu nồng dần vơi đi.
“ Được.” Lí Trường Nhạc hừ mạnh, kiêu ngạo chấp nhận. Từ lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên của Tư Nguyệt , nàng ta đã hận không thể dày vò mà xé rách rồi. Bây giờ nàng ta dĩ nhiên xem là cơ hội. Lí Trường Nhạc cung kính hướng Vệ Quân Thương : “ Xin hòang thượng làm chứng.”
Vệ Quân Thương xem đến khuôn mặt vững nét cười nhàn nhạt của Tư Nguyệt liền đồng ý.
Lí Trường Nhạc tiếp : “ Không biết Quận chúa hứng thú về cái gì ?”
Tư Nguyệt xoa xoa cằm , thóang nhìn Vệ Tử Minh đang dâng lên hàn khí , khẽ cười : “ Hay là để Thái tử quyết định đi.”
Vệ Tử Minh nhíu mày , bạc môi thật sự muốn mắng cho nàng một trận nên thân. Cá cái gì không cá , sao cứ lấy thân thể ra chứ. Hắn chần chừ, ngẩn lên nhìn Tư Nguyệt. Ánh mắt nàng tràn ngập ý cười , ý cười khiến người ta sởn cả da gà. Khóe môi hắn giật giật : “ Múa đao đi.”
“ Phụt !!!”
Liên tiếp mấy ngụm nước được tao nhã phun ra.
“ Nhị hòang huynh , sao lại múa đao ?” Vệ Tử Nghi chau mày. Vốn nghĩ muốn được xem nàng trổ tài không ngờ hòang huynh hắn lại bảo hai cô gái liễu yếu đào tơ múa đao. Thật sự là…
Tư Nguyệt che mịêng cười khúc khích. Nàng biết hắn sợ nàng cái gì cũng không biết nên mới đề múa đao , nàng từng xông pha sa trường tính ra cũng hơn hẳn mấy vị tiểu thư khuê các a~
Lí Trường Nhạc ngẩn người một lúc sau đó cắn môi. Hóa ra , chàng thích xem múa đao ư ? Hừ , dù sao nàng cũng là Lam Câu , múa đao chắc chắn hơn hẳn tiện nhân kia. Lí Trường Nhạc gật đầu : “ Được , tiểu nữ sẽ múa đao.”
Tư Nguyệt hiển nhiên cũng đồng ý.
Vệ Quân Thương híp mắt cười : “ Tốt , lấy đao.”
Lí Trường Nhạc thượng đài đầu tiên. Trường đao thân gỗ , lưỡi đao sắc bén , nặng nề. Lí Trường Nhạc vừa cầm đã thấy tay run run.
Vệ Tử Minh cắn răng , nhàn nhạt nói : “ Nàng giải huyệt cho ta , ta tự vận công ép dược.”
Tư Nguyệt cau mày , lắc đầu : “ Không được , như thế chỉ làm tình hình nghiêm trọng thêm.”
Vệ Tử Minh cau mày cố gắng áp chế cỗ nhiệt đang bùng phát trong cơ thể, giọng hắn khàn khàn : " Ta không sao..."
Tư Nguyệt đọan nhìn hắn, mâu phượng khép hờ . Xuân dược , độc…Phải rồi chính là độc ! Tư Nguyệt như bừng tỉnh, nàng híp mắt hướng Vệ Tử Minh thật lâu sau đó đưa tay lấy thanh chủy thủ ( dao nhỏ ) dắt bên hông hắn , chậm rãi đưa lên cổ tay mảnh khảnh.
“ Tư Nguyệt , nàng định làm gì ?” Vệ Tử Minh giật mình, thanh âm đầy tức giận.
“ Máu của ta không chừng có thể giải được độc.” Tư Nguyệt khẽ cười. Chủy thủ cứa mạnh vào làn da trắng nõn như tuyết , ẩn hiện những giọt máu nồng đậm lăn dài.
“ Nàng…”
Tư Nguyệt nhanh chóng đặt tay lên bạc môi của Vệ Tử Minh. Dòng máu không nóng ấm mà lành lạnh, tuôn ra từ cổ tay nàng ngày một nhiều hơn , thấm đượm cả làn tuyết băng giá.
Vệ Tử Minh bất lực nhìn nàng. Mắt phượng dâng trào vô vàn cảm xúc. Trước kia hắn từ chối nàng , bỏ rơi nàng, thậm chí muốn nàng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn. Đến khi nàng một lần nữa trở về , hắn nghi hoặc nàng , làm khó nàng nhưng nàng vẫn hiến kế cho hắn , giúp đỡ hắn. Cứu mạng hắn hết lần này đến lần khác... Vệ Tử Minh chầm chậm nhắm mắt , bạc môi vẫn âm ỉ cảm giác lạnh thấu.
“ Ngươi thấy thế nào rồi ?” Tư Nguyệt nhợt nhạt cười.
Vệ Tử Minh cảm thấy cỗ nhiệt khí chậm dần rồi tan biến, hắn mím môi : “ Đã ổn, nàng khai huyệt cho ta.”
Tư Nguyệt mỉm cười , đưa tay giải huyệt.
Vệ Tử Minh không đợi thân thể điều hòa khí tức mà vội vàng bật dậy , hắn xé vạt áo băng vết thương cho Tư Nguyệt. Mặc dù hắn đường đường là Thái tử nhưng ngọai trừ bàn tay của Lưu phi, người đã nuôi dưỡng hắn thì hắn chưa bao giờ chạm vào tay của bất kì nữ nhân nào , hắn nhớ , bàn tay Lưu phi rất mềm mại , ấm áp. Còn tay của nàng , mảnh khảnh , gầy guộc tuy làn da mịn màng nhưng dường như không có sức sống , dòng máu cũng lành lạnh , rất kỳ lạ. " Tại sao nàng lại cứu ta ?" Giọng nói hắn khản đặc.
Tư Nguyệt ngẩn mặt lên nhìn bóng trăng , mỉm cười : " Ta không biết. Chỉ là cảm thấy muốn cứu thôi." Song , nàng chỉ tay về phía nữ nhân bị đặt bên hòn giả sơn. " Ngươi biết nàng ta không ?"
Vệ Tử Minh nhíu mày : “ Đó hình như là Tam Vương phi , Lạc Tiêu Tiêu.”
“ Đúng là muốn nhất tiễn hạ song điêu.” Tư Nguyệt cười nhạt. “ Thái tử , ngươi rời khỏi chỗ này trước đi. Nếu không sẽ trúng kế.”
Vệ Tử Minh chần chừ hồi lâu sau đó rời đi. “ Nàng nhớ cẩn thận.”
Đúng như Tư Nguyệt đoán , Vệ Tử Minh vừa khuất xa thì bên ngoài đã truyền đến thanh âm náo động tìm kiếm. Tư Nguyệt nhanh như chớp phi đến bên cạnh Lạc Tiêu Tiêu.
“ Tam Vương phi , Tỉnh ?”
Lạc Tiêu Tiêu sau một hồi bị lay , đôi mắt mơ màng mở ra. “ Đây là…đâu ? Ai vậy ?”
Tư Nguyệt mỉm cười : “ Ta là Chiêu Nguyệt Quận Chúa , đã tỉnh ?”
Lạc Tiêu Tiêu nghiêng ngả , đưa tay lên xoa xoa đầu : “ Quân Chúa ? Đây là đâu ?”
“ Đây là ngoài bờ hồ , Tam vương phi không nhớ gì sao ?” Tư Nguyệt bấm bấm mấy cái vào huyệt thái dương cho nàng ta.
“ Ta…hình như ai đó gọi ta ra, sau đó…sau đó….” Nàng ta khó khăn trả lời.
“ Tiêu Tiêu ! Tiêu Tiêu ! Nàng có sao không ?” Một bóng nam nhân vụt đến , hắn nắm lấy cổ tay Lạc Tiêu Tiêu lo lắng hỏi.
Lạc Tiêu Tiêu cảm thấy đầu đau như búa bổ, tiếp tục xoa trán : “ Thiếp…thiếp không nhớ.”
Tam Vương gia – Vệ Tử Du mím môi, lúc này mới để ý bên cạnh có người , hắn cau mày : “ Nàng là…Chiêu Nguyệt Quận chúa ?”
Tư Nguyệt cười nhẹ : “ Ta say rượu nên đi dạo , không ngờ thấy Tam Vương phi bất tỉnh nằm đây , ta lay một hồi mới tỉnh. Xem ra là có người muốn động tay động chân.”
“ Chết tiệt !” Vệ Tử Du nghiến răng.
“Tử Du, Tiêu Tiêu có sao không ?” Vệ Quân Thương từ xa bước đến , theo sau còn có một đoàn người. Nổi bật chính là bộ dáng hớt hải sợ bỏ lỡ thứ gì đó của Dạ quý phi.
Vệ Tử Du liếc nhìn Tư Nguyệt một cái , cắn răng cười : “ Nàng ấy vì hơi mệt mà nghỉ lại ở đây chứ không sao cả , tạ phụ hoàng quan tâm.”
Vệ Quân Thương nhíu nhíu mày : “ Được rồi , không sao là tốt.”
Dạ quý phi không chịu buông tha , uyển chuyển nói : “ Tam Vương gia , ngài đã kiểm tra kĩ chưa , vương phi thật không có gì sao ? Ngài cứ thật tâm mà nói hoàng thượng sẽ làm chủ nha.”
Vệ Tử Minh trừng mắt nhìn Dạ quý phi : “ Không lẽ nương nương biết uẩn khúc , hay nương muốn Tiêu Tiêu xảy ra chuyện gì.”
“ Ta không có ý đó. Chỉ là…”
“ Được rồi. Không sao thì tốt , trở về !” Vệ Quân Thương không kiên nhẫn phất tay quay đi.
Tư Nguyệt thong thả theo sau đoàn người.
Lạc Tiêu Tiêu nhìn theo , nhẹ nhàng : “ Cảm ơn Quận chúa đã giúp.”
Khóe môi Tư Nguyệt khẽ giương lên.
Lúc trở về yến tiệc , nàng thấy Vệ Tử Lăng vẫn vững như Thái sơn ngồi đó , một tay nâng rượu , một tay vuốt ngọc tiêu bên hông , nét môi nhàn nhạt tươi cười.
Để xóa tan bầu không khí căng thẳng bởi sự mất tích của Tam Vương phi , Hòang Hậu Lí Trường Tư đã thỉnh muội muội của nàng , mỹ nhân đệ nhất kinh thành – Lí Trường Nhạc lên biểu diễn.
Lí Trường Nhạc , Tư Nguyệt có nghe Thái Chân kể qua. Nàng ta trước nay ỷ mình có đại ca làm Tể Tướng , nhị tỷ là đương kim Hòang Hậu nên kiêu căng , ngạo mạn luôn xem thường Nam Cung tiểu thư. Vào mỗi lần tổ chức Thượng Uyển tiệc đều cố ý làm bẽ mặt Nam Cung tiểu thư hòng chiếm lấy Vệ Tử Minh.
Lí Trường Nhạc uyển chuyển bước lên đài. Nàng ta vận y phục gấm lụa màu vàng nhạt , đai eo tinh tế vòng ngọc Phù dung màu hồng. Tóc búi diễm lệ , trang sức tinh xảo. Đôi mắt hạnh như nhiễm tầng nước thêm mấy phần ủy mị. Dung mạo tú lệ , vóc người như hoa , thật sự không hổ là đệ nhất mỹ nữ.
Nàng ta lướt nhẹ trên dây đàn , đôi mắt sóng sánh hướng về Vệ Tử Minh.
Vệ Tử Minh nhìn Tư Nguyệt , ho khụ khụ mấy tiếng như sợ nàng hiểu lầm.
“ Nhị hòang huynh , ho như vậy hẳn là bị cảm đi.” Vệ Tử Lăng phiếm cười , ánh mắt vẫn yên vị trên người Tư Nguyệt.
Vệ Tử Minh nhận thấy đạo ánh mắt kia , lòng ngực bức bối : “ Ta không sao.”
Lí Trường Nhạc bắt đầu gảy đàn , giọng ca chậm rãi vang lên một khúc “ Tiêu Tương Dạ Vũ.” Tiếng đàn du dương , vút cao hòa cùng giọng hát. Êm đềm như nước chảy , lắng đọng như sơn ca.
Tư Nguyệt chăm chăm nhìn vào ly rượu huyễn hoặc màu hồng đào , sóng sánh. Lí Trường Nhạc này cầm nghệ không tồi , thủ pháp đàn cũng rất tốt. Đáng tiếc, vì quá chú trọng hình thức nên đánh mất cái tâm của cầm nhân tạo thành một bản nhạc không có hồn.
Tiếng đàn vừa dứt , một tràng pháo tay như sấm nổ vang lên.
Lí Trường Nhạc nhếch môi cười , hoa lệ đứng dậy, mặc dù ngữ điệu cung kính nhưng nét mặt vẫn vô cùng kiêu ngạo : “ Chiêu Nguyệt Quận chúa , tiểu nữ nghe nói Quận chúa không chỉ tinh thông đánh binh dàn trận mà còn tài nghệ hơn người. Không biết hôm nay tiểu nữ có phúc phận được tận mặt nhìn thấy hay không ạ.”
Vệ Quân Thương hiển nhiên hiểu được lại là đám nữ nhân rảnh rỗi gây chuyện, đôi mày chầm chậm cau lại.
Tư Nguyệt đưa tay xoay xoay nhẫn ngọc , cười nhạt : “ Bổn cung không có hứng thú.”
Cuối hàng nữ khách vài vị tiểu thư liếc nhìn Tư Nguyệt , che miệng cười khúc khích.
“ Không biết thì nói không biết đi , bày đặt không hứng thú.” Chiêu Ngọc Nhu chơi thân với Lí Trường Nhạc bĩu môi khinh bỉ.
Trường Ức Vân một bên phụ họa : “ Vịt con xấu xí mà đua đòi thành thiên nga , không biết xấu hổ.”
Những lời này truyền đến bên nam khách ai nấy cũng bất bình đến nỗi khuôn mặt tối sầm.
Lí Trường Nhạc trong lòng cười thầm nhưng đến môi liền phát ra thanh âm cực kì dịu dàng : “ Quận chúa như vậy không lẽ là chê mọi người ở đây không xứng xem Quận chúa biểu diễn sao ?”
Lí Trường Tư bờ môi cong lên , hiền thục trách : “ Ai da, Nhạc Nhi, muội không được nói bậy. Hòang thượng là thân cửu ngũ chí tôn đang ngồi đây , sao lại có thể như thế được.”
Vệ Quân Thương lúc này đã mất hết kiên nhẫn , nhíu mày càng lúc càng sâu.
Tư Nguyệt nhàn nhạt nói : “ Nếu Lí tiểu thư đã có thịnh tình thì Bổn cung cũng không muốn từ chối. Bất quá , muốn vui vẻ hẳn là cá cược một phen đi.” Nàng lạnh lùng phất tay đứng dậy , mâu phượng âm trầm lấp lánh như sao.
Lí Trường Nhạc cười nhạt , đáy lòng khinh thường : “ Không biết Quận chúa muốn cá gì ?”
“ Bổn cung gần đây rất thích điêu khắc hoa mai. Hay là ngươi thua thì liền để ta khắc lên mặt tỉ mỉ vài nét đi.” Tư Nguyệt vung tay áo, cốc rượu nồng dần vơi đi.
“ Được.” Lí Trường Nhạc hừ mạnh, kiêu ngạo chấp nhận. Từ lúc nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên của Tư Nguyệt , nàng ta đã hận không thể dày vò mà xé rách rồi. Bây giờ nàng ta dĩ nhiên xem là cơ hội. Lí Trường Nhạc cung kính hướng Vệ Quân Thương : “ Xin hòang thượng làm chứng.”
Vệ Quân Thương xem đến khuôn mặt vững nét cười nhàn nhạt của Tư Nguyệt liền đồng ý.
Lí Trường Nhạc tiếp : “ Không biết Quận chúa hứng thú về cái gì ?”
Tư Nguyệt xoa xoa cằm , thóang nhìn Vệ Tử Minh đang dâng lên hàn khí , khẽ cười : “ Hay là để Thái tử quyết định đi.”
Vệ Tử Minh nhíu mày , bạc môi thật sự muốn mắng cho nàng một trận nên thân. Cá cái gì không cá , sao cứ lấy thân thể ra chứ. Hắn chần chừ, ngẩn lên nhìn Tư Nguyệt. Ánh mắt nàng tràn ngập ý cười , ý cười khiến người ta sởn cả da gà. Khóe môi hắn giật giật : “ Múa đao đi.”
“ Phụt !!!”
Liên tiếp mấy ngụm nước được tao nhã phun ra.
“ Nhị hòang huynh , sao lại múa đao ?” Vệ Tử Nghi chau mày. Vốn nghĩ muốn được xem nàng trổ tài không ngờ hòang huynh hắn lại bảo hai cô gái liễu yếu đào tơ múa đao. Thật sự là…
Tư Nguyệt che mịêng cười khúc khích. Nàng biết hắn sợ nàng cái gì cũng không biết nên mới đề múa đao , nàng từng xông pha sa trường tính ra cũng hơn hẳn mấy vị tiểu thư khuê các a~
Lí Trường Nhạc ngẩn người một lúc sau đó cắn môi. Hóa ra , chàng thích xem múa đao ư ? Hừ , dù sao nàng cũng là Lam Câu , múa đao chắc chắn hơn hẳn tiện nhân kia. Lí Trường Nhạc gật đầu : “ Được , tiểu nữ sẽ múa đao.”
Tư Nguyệt hiển nhiên cũng đồng ý.
Vệ Quân Thương híp mắt cười : “ Tốt , lấy đao.”
Lí Trường Nhạc thượng đài đầu tiên. Trường đao thân gỗ , lưỡi đao sắc bén , nặng nề. Lí Trường Nhạc vừa cầm đã thấy tay run run.
/142
|