Tư Nguyệt trở về Tướng quân phủ, vừa đến cổng thành đã thấy Vệ Tử Lăng đứng đó, tà lục y ngạo nghễ lan nhẹ theo gió. Tư Nguyệt vẫn một thân huyết y kiều diễm, chậm rãi nhìn nhau.
Hai bên đường người đi đông đúc bắt đầu lao xao.
Vệ Tử Lăng mỉm cười, bay vút đến ôm lấy chiếc eo thon nhỏ phi thân lên một góc mái ngói nơi đình cao mới dừng lại.
Ánh trăng trải dài, huyễn hoặc. Bóng đêm bao la, ngập tràn.
Vệ Tử Lăng đưa tay gỡ chiếc mạng che trên mặt Tư Nguyệt xuống. Đôi môi đỏ au rực lửa, sóng sánh như nước vừa nhìn đã muốn hung hăng mà cắn lấy. Ngón tay hắn bất giác nâng lên chạm vào bầu trời mịn màng ấy/
Tư Nguyệt nhếch môi : “ Ngươi muốn làm gì ?”
Vệ Tử Lăng phiếm cười, bàn tay to áp chặt vào từng sợi tóc mảnh như tơ nâng bờ môi anh đào lên môi mỏng xinh đẹp của hắn. Hơi thở nàng lành lạnh, nhẹ dịu mang theo một cỗ hương thơm say người điên đảo. Cánh môi hắn tham lam ngày một áp chặt hơn, len lách vào kẽ răng nàng. Giống như muốn hòa chặt nàng vào cả thân thể hắn, mềm mại đến mức hắn muốn bóp nát.
Tư Nguyệt hơi nhíu mày, dùng cánh tay mảnh khảnh mà lực đạo hơn người bóp mạnh cổ hắn , ép hắn ngã xuống. Khóe môi nàng chậm rãi nâng lên : “ Vệ Tử Lăng, ngươi muốn gì ?”
Lực tay nàng rất mạnh khiến Vệ Tử Lăng có phần ngợp thở, hắn tin nàng có thể giết hắn. Vệ Tử Lăng cười : “ Tư Nguyệt, nàng làm Lục vương phi của ta. Sau này ta sẽ là của nàng.”
Môi đỏ nhàn nhạt cong lên, vang vọng tiếng cười trong trẻo như chuông bạc. Nàng nhẹ giọng : “ Không có lời.” Mâu phượng xám nhạt ánh dưới bóng trăng trở màu xám trắng , trong trẻo mà lạnh lùng.
Vệ Tử Lăng nhìn nàng, đôi mắt như sương mù dâng lên ấm áp : “ Vậy ta cho nàng thiên hạ, nàng là của ta ?”
Tư Nguyệt buông lỏng cổ hắn rồi phi thân rời đi, khóe môi chỉ gợn nhẹ.
Ta cho nàng thiên hạ, nàng là của ta !
Lúc Tư Nguyệt về đến Tướng quân phủ trời đã rất tối, Nam Cung phu nhân trách móc nàng một lúc rồi bảo mấy ngày tới sẽ cấm túc nàng. Tư Nguyệt biết bà lo cho nàng nên cũng không phản đối gì, ngoan ngoãn trở về phòng.
Nằm trên giường, Tư Nguyệt lại nhớ đến khuôn mặt của Vệ Tử Lăng. Nam nhân đó, giống như màn sương không thể nhìn thấu, càng cố nhìn càng lạc vào bên trong.
Một cơn gió mạnh lùa qua, cánh cửa sổ rung lên bần bật rồi mở ra chốc chốc liền đóng lại cùng một bóng đen lao vào.
Tư Nguyệt ngồi dậy : “ Ai ?”
Thân hình cao lớn nhá nhem dưới ngọn nến lay lắt. Hơi thở phà ra mang theo chút lạnh lẽo nhưng thực chất vô cùng ấm áp. Đôi mắt tựa u tuyền, sâu thăm thẳm. Hắn đưa tay kéo mạng che màu đen xuống để lộ khuôn mặt tuấn dật.
“ Thái tử ? Sao ngươi lại đến đây ?” Tư Nguyệt hơi nhíu mày.
Vệ Tử Minh nhìn nàng một hồi lâu, hắn bước đến bên giường nắm lấy bàn tay lành lạnh của nàng. Phượng mâu ấm áp, thanh âm mặc ôn nhu mang theo bối rối : “ Tư Nguyệt, gả cho ta.”
Tư Nguyệt hơi sững người, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Không hiểu sao trái tim nàng liền dịu đi, nàng đưa bàn tay trắng mịn , nhỏ nhắn lên vuốt lấy khuôn mặt hoàn mỹ như tạc của hắn.
Vệ Tử Minh mím môi : “ Ta yêu nàng. Gả cho ta.” Thoáng chốc, gò má hắn ửng đỏ, vành tai nóng rực.
Tư Nguyệt thoáng cười : “ Tại sao lại yêu ta ?”
“ Ta không biết. Ta muốn ở bên nàng, muốn bảo vệ nàng.Ta…cần nàng. Cho dù tất cả mọi người có chĩa kiếm về nàng thì ta vẫn muốn là người đứng chắn.” Giọng nói Vệ Tử Minh rất nhỏ, còn ấp úng. Hắn lạnh lùng một đời nhưng vì nàng hắn nguyện làm tất cả, yêu thương nàng, sủng nịnh nàng, ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của nàng.
Xám mâu một mực nhìn Vệ Tử Minh. Ở bên ? Bảo vệ ? Tư Nguyệt bỗng nhớ đến Hạ Trác và Mạc Thương. Cả hai con người đó, nàng biết họ có tình cảm với nàng, nàng biết họ cam tâm tình nguyện ở bên nàng nhưng nàng không thể chỉ đứng ở phía người nhận mãi được. Là Mạc Thương, con người mà nàng luôn muốn dựa vào, muốn ỷ lại. Là Hạ Trác, khi vui hay buồn nàng đều muốn hắn ở bên. Hay Vệ Tử Minh, hắn lạnh lùng nhưng thực chất rất ấm áp, mỗi khi có nam nhân nhìn nàng hắn đều dâng lên hàn khí. Nàng không phân biệt được tình yêu là gì, tình cảm yêu thương là gì nhưng nàng biết, nàng không thể, không thể bỏ lỡ ai. Tư Nguyệt cười khẽ : “ Ta có thể có hơn một nam nhân.”
Vệ Tử Minh nắm chặt lấy bàn tay nàng, lành lạnh, mảnh khảnh như một viên ngọc dễ vỡ.
Bờ môi mọng đỏ của nàng chậm rãi nâng lên. Hắn là Thái tử, sau này có thể lên làm cửu ngũ chí tôn, hắn có tam cung lục viện làm sao có thể nhận lời của nàng ?
“ Trong lòng nàng có ta hay không ?” Vệ Tử Minh hỏi, thanh âm khản đặc.
Tư Nguyệt nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn đặt lên ngực nàng, nở nụ cười dịu dàng.
Bạc môi hắn cong nhẹ : “ Chỉ cần lòng nàng có ta, ta được ở bên cạnh nàng. Như thế là đủ.”
Đêm đó, Vệ Tử Minh ôm Tư Nguyệt trong lòng dỗ cho nàng ngủ. Thân thể nàng lạnh lẽo như băng khối bấy giờ cuộn tròn giữa hơi ấm áp lan tỏa, chốc chốc liền ngủ say, cảm giác an toàn. Nàng chui rúc vào lồng ngực Vệ Tử Minh, giống như bầu trời ôm lấy đứa bé trong tay, nâng niu, dịu dàng.
Canh năm, Vệ Tử Minh hôn nhẹ lên gò má phấn hồng kia rồi rời đi.
Khi Tư Nguyệt tỉnh dậy, bên cạnh chỉ có khoảng không mơ hồ xen lẫn mùi tử đàn dịu nhẹ.
Hôm nay bị Nam Cung phu nhân cấm túc nên Tư Nguyệt đành nằm ngoài hoa viên vừa tắm nắng vừa ăn bánh điểm tâm ngon ngọt. Một lúc sau, nha hoàn đến báo lão thái thái – mẫu thân của Nam Cung phu nhân đến chơi, bảo nàng đi chào hỏi. Nam Cung phu nhân tên gọi là Liễu Vu Yên, gia tộc họ Liễu ở phía Nam là một trong Thập đại gia tộc hùng mạnh, đối với triều đình có sức ảnh hướng rất lớn. Năm xưa, phụ thân Nam Cung phu nhân là Liễu Đường một mực từ chối Nam Cung Lão tướng vì xem thường ông chỉ là võ phu thô lỗ. Sau này, Nam Cung Lão tướng ngồi lên chức Tướng quân được hoàng thượng đích thân ban hôn, Liễu Đường mới chịu gả.
Giữa sảnh, lão thái thái Hàn thị ngồi chính đệm hoa, khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét sắc sảo, lúc trẻ xem ra là đại mỹ nhân. Bên cạnh bà ta là một nữ nhi tầm mười bảy vận hoàng y bằng lụa, mi thanh mục tú, trang điểm khá đậm, nếu Tư Nguyệt đoán không nhầm chính là con lão sinh của bà ta cùng Liễu Đường , Liễu Vu Ngọc.
Tư Nguyệt chậm rãi bước đến, cười nhẹ : “ Xin chào ngoại tổ mẫu.”
Hàn thị liếc Tư Nguyệt , không lên tiếng.
Tư Nguyệt vốn chào hỏi cho có lệ nên không quan tâm nhiều, chỉ nhàn nhạt nét cười đến ngồi bên đệm, nâng chung trà mật nóng hổi.
Hàn thị hơi cau mày : “ Ngươi sao lại không chào dì ?”
Tư Nguyệt hơi nhíu mày song không để ý tiếp tục thưởng trà.
“ Vu Yên, con của ngươi có phải hay không điếc rồi ?” Hàn thị nhìn Nam Cung phu nhân, đôi mắt lóe lên tia lửa giận.
Nam Cung phu nhân bình thường hung dữ với Nam Cung Lão tướng không ngờ trước mặt Hàn thị rất cung kính. Bà khẽ nhìn Tư Nguyệt ý bảo Tư Nguyệt làm theo lời Hàn thị.
Tư Nguyệt phi thường buồn cười. Nam Cung phu nhân rõ ràng là thê tử của Đại tướng quân Nam Cung Tĩnh sao lại sợ sệt một cái lão bà như vậy chứ ? Tư Nguyệt nhếch môi, tao nhã nhai chiếc bánh Phù Dung sen.
“ Phản rồi !” Hàn thị mở to mắt nói.
Liễu Vu Ngọc bên cạnh bật dậy chỉ tay về Tư Nguyệt : “ Ngươi đúng là không biết tôn ti trên dưới. Thật sự giống như những gì người ta đồn chỉ biết bám theo nam nhân, hủy hoại danh dự Liễu gia ta !”
Tư Nguyệt ngẩn lên, cười tràng dài lanh lảnh song thu liễm tà áo đứng dậy. “ Chát !!!” Liễu Vu Ngọc chưa kịp định thần đã bị Tư Nguyệt tát một cái, gò má đỏ bừng.
“ Ngươi dám đánh ta !” Liễu Vu Ngọc tức giận nghiến răng.
Tư Nguyệt nhàn nhạt cười : “ Bổn cung đường đường là Chiêu Nguyệt Quận chúa do Hoàng thượng sắc phong. Bổn cung chưa bảo người hành lễ ngươi còn dám nói bổn cung không biết tôn ti trật tự, không lẽ ngươi thật sự cao hơn hoàng tộc một địa vị sao ?”
“ Ngươi !!!” Liễu Vu Ngọc ôm lấy gò má song hạ người xuống trước mặt Hàn thị khóc ô ô.
Hàn thị tức giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng. Liễu Vu Ngọc, đứa con này bà nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, vô cùng chiều chuộng. Vậy mà…Bà ta lớn giọng nói với Nam Cung phu nhân : “ Các ngươi dạy con thật giỏi. Được làm Quận chúa ngay cả tổ tông dòng họ cũng không nhận.”
Nam Cung phu nhân bối rối : “ Nương, không phải. Con xin lỗi.” Bà hiển nhiên biết bảo Tư Nguyệt nhận lỗi là không thể. Đứa nhỏ này rất cao ngạo.
Hàn thị xoa xoa đầu Liễu Vu Ngọc, trừng mắt : “ Ngươi xin lỗi làm gì ? Nói nó xin lỗi, đánh trưởng bối phải dùng gia pháp. Lấy gia pháp cho ta !”
Tư Nguyệt cười nhạt, mâu phượng lạnh lẽo cùng cực : “ Đây là Nam Cung gia không phải Liễu gia.Vả lại, bổn cung là người được ghi tên trong tông thất hoàng tộc, trừ Hoàng thượng không ai có quyền giáo huấn bổn cung.”
Hàn thị nghiến răng ken két, rống : “ Không có giáo dưỡng ! Liễu Vu Yên , Liễu gia ta cớ sao lại sinh ra nữ nhi đến cả con mình cũng không dạy được chứ !!”
“ Ngoại tổ mẫu à, không có giáo dưỡng này hay là đợi phụ thân về bổn cung sẽ hỏi, hoặc là diện kiến thánh nhan hỏi đứa không có giáo dưỡng như ta làm sao làm được Quận chúa.” Tư Nguyệt cười khẩy, miếng bánh Phù Dung sen chậm chạp nơi cánh môi hồng đào.
“ Ta phải dùng gia pháp giáo huấn ngươi !” Hàn thị rùng mình tức giận đứng phắt dậy.
“ Ngoại tổ mẫu, nếu muốn giáo huấn xin mời mang nữ nhi của mình về Liễu gia. Nam Cung gia không có gia pháp.” Một thanh âm trầm thấp, lạnh lùng vang lên.
Bên ngoài hành lang, nam nhân vận cẩm bào tím sẫm, tóc búi cao cài kim quan, khuôn mặt khôi ngô bước vào. Dáng dấp cao lớn, trên người hùng khí oai nhiên tỏa ra. Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Tư Nguyệt, đối diện với Hàn thị.
Hai bên đường người đi đông đúc bắt đầu lao xao.
Vệ Tử Lăng mỉm cười, bay vút đến ôm lấy chiếc eo thon nhỏ phi thân lên một góc mái ngói nơi đình cao mới dừng lại.
Ánh trăng trải dài, huyễn hoặc. Bóng đêm bao la, ngập tràn.
Vệ Tử Lăng đưa tay gỡ chiếc mạng che trên mặt Tư Nguyệt xuống. Đôi môi đỏ au rực lửa, sóng sánh như nước vừa nhìn đã muốn hung hăng mà cắn lấy. Ngón tay hắn bất giác nâng lên chạm vào bầu trời mịn màng ấy/
Tư Nguyệt nhếch môi : “ Ngươi muốn làm gì ?”
Vệ Tử Lăng phiếm cười, bàn tay to áp chặt vào từng sợi tóc mảnh như tơ nâng bờ môi anh đào lên môi mỏng xinh đẹp của hắn. Hơi thở nàng lành lạnh, nhẹ dịu mang theo một cỗ hương thơm say người điên đảo. Cánh môi hắn tham lam ngày một áp chặt hơn, len lách vào kẽ răng nàng. Giống như muốn hòa chặt nàng vào cả thân thể hắn, mềm mại đến mức hắn muốn bóp nát.
Tư Nguyệt hơi nhíu mày, dùng cánh tay mảnh khảnh mà lực đạo hơn người bóp mạnh cổ hắn , ép hắn ngã xuống. Khóe môi nàng chậm rãi nâng lên : “ Vệ Tử Lăng, ngươi muốn gì ?”
Lực tay nàng rất mạnh khiến Vệ Tử Lăng có phần ngợp thở, hắn tin nàng có thể giết hắn. Vệ Tử Lăng cười : “ Tư Nguyệt, nàng làm Lục vương phi của ta. Sau này ta sẽ là của nàng.”
Môi đỏ nhàn nhạt cong lên, vang vọng tiếng cười trong trẻo như chuông bạc. Nàng nhẹ giọng : “ Không có lời.” Mâu phượng xám nhạt ánh dưới bóng trăng trở màu xám trắng , trong trẻo mà lạnh lùng.
Vệ Tử Lăng nhìn nàng, đôi mắt như sương mù dâng lên ấm áp : “ Vậy ta cho nàng thiên hạ, nàng là của ta ?”
Tư Nguyệt buông lỏng cổ hắn rồi phi thân rời đi, khóe môi chỉ gợn nhẹ.
Ta cho nàng thiên hạ, nàng là của ta !
Lúc Tư Nguyệt về đến Tướng quân phủ trời đã rất tối, Nam Cung phu nhân trách móc nàng một lúc rồi bảo mấy ngày tới sẽ cấm túc nàng. Tư Nguyệt biết bà lo cho nàng nên cũng không phản đối gì, ngoan ngoãn trở về phòng.
Nằm trên giường, Tư Nguyệt lại nhớ đến khuôn mặt của Vệ Tử Lăng. Nam nhân đó, giống như màn sương không thể nhìn thấu, càng cố nhìn càng lạc vào bên trong.
Một cơn gió mạnh lùa qua, cánh cửa sổ rung lên bần bật rồi mở ra chốc chốc liền đóng lại cùng một bóng đen lao vào.
Tư Nguyệt ngồi dậy : “ Ai ?”
Thân hình cao lớn nhá nhem dưới ngọn nến lay lắt. Hơi thở phà ra mang theo chút lạnh lẽo nhưng thực chất vô cùng ấm áp. Đôi mắt tựa u tuyền, sâu thăm thẳm. Hắn đưa tay kéo mạng che màu đen xuống để lộ khuôn mặt tuấn dật.
“ Thái tử ? Sao ngươi lại đến đây ?” Tư Nguyệt hơi nhíu mày.
Vệ Tử Minh nhìn nàng một hồi lâu, hắn bước đến bên giường nắm lấy bàn tay lành lạnh của nàng. Phượng mâu ấm áp, thanh âm mặc ôn nhu mang theo bối rối : “ Tư Nguyệt, gả cho ta.”
Tư Nguyệt hơi sững người, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt kia. Không hiểu sao trái tim nàng liền dịu đi, nàng đưa bàn tay trắng mịn , nhỏ nhắn lên vuốt lấy khuôn mặt hoàn mỹ như tạc của hắn.
Vệ Tử Minh mím môi : “ Ta yêu nàng. Gả cho ta.” Thoáng chốc, gò má hắn ửng đỏ, vành tai nóng rực.
Tư Nguyệt thoáng cười : “ Tại sao lại yêu ta ?”
“ Ta không biết. Ta muốn ở bên nàng, muốn bảo vệ nàng.Ta…cần nàng. Cho dù tất cả mọi người có chĩa kiếm về nàng thì ta vẫn muốn là người đứng chắn.” Giọng nói Vệ Tử Minh rất nhỏ, còn ấp úng. Hắn lạnh lùng một đời nhưng vì nàng hắn nguyện làm tất cả, yêu thương nàng, sủng nịnh nàng, ôm chặt lấy thân thể lạnh lẽo của nàng.
Xám mâu một mực nhìn Vệ Tử Minh. Ở bên ? Bảo vệ ? Tư Nguyệt bỗng nhớ đến Hạ Trác và Mạc Thương. Cả hai con người đó, nàng biết họ có tình cảm với nàng, nàng biết họ cam tâm tình nguyện ở bên nàng nhưng nàng không thể chỉ đứng ở phía người nhận mãi được. Là Mạc Thương, con người mà nàng luôn muốn dựa vào, muốn ỷ lại. Là Hạ Trác, khi vui hay buồn nàng đều muốn hắn ở bên. Hay Vệ Tử Minh, hắn lạnh lùng nhưng thực chất rất ấm áp, mỗi khi có nam nhân nhìn nàng hắn đều dâng lên hàn khí. Nàng không phân biệt được tình yêu là gì, tình cảm yêu thương là gì nhưng nàng biết, nàng không thể, không thể bỏ lỡ ai. Tư Nguyệt cười khẽ : “ Ta có thể có hơn một nam nhân.”
Vệ Tử Minh nắm chặt lấy bàn tay nàng, lành lạnh, mảnh khảnh như một viên ngọc dễ vỡ.
Bờ môi mọng đỏ của nàng chậm rãi nâng lên. Hắn là Thái tử, sau này có thể lên làm cửu ngũ chí tôn, hắn có tam cung lục viện làm sao có thể nhận lời của nàng ?
“ Trong lòng nàng có ta hay không ?” Vệ Tử Minh hỏi, thanh âm khản đặc.
Tư Nguyệt nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn đặt lên ngực nàng, nở nụ cười dịu dàng.
Bạc môi hắn cong nhẹ : “ Chỉ cần lòng nàng có ta, ta được ở bên cạnh nàng. Như thế là đủ.”
Đêm đó, Vệ Tử Minh ôm Tư Nguyệt trong lòng dỗ cho nàng ngủ. Thân thể nàng lạnh lẽo như băng khối bấy giờ cuộn tròn giữa hơi ấm áp lan tỏa, chốc chốc liền ngủ say, cảm giác an toàn. Nàng chui rúc vào lồng ngực Vệ Tử Minh, giống như bầu trời ôm lấy đứa bé trong tay, nâng niu, dịu dàng.
Canh năm, Vệ Tử Minh hôn nhẹ lên gò má phấn hồng kia rồi rời đi.
Khi Tư Nguyệt tỉnh dậy, bên cạnh chỉ có khoảng không mơ hồ xen lẫn mùi tử đàn dịu nhẹ.
Hôm nay bị Nam Cung phu nhân cấm túc nên Tư Nguyệt đành nằm ngoài hoa viên vừa tắm nắng vừa ăn bánh điểm tâm ngon ngọt. Một lúc sau, nha hoàn đến báo lão thái thái – mẫu thân của Nam Cung phu nhân đến chơi, bảo nàng đi chào hỏi. Nam Cung phu nhân tên gọi là Liễu Vu Yên, gia tộc họ Liễu ở phía Nam là một trong Thập đại gia tộc hùng mạnh, đối với triều đình có sức ảnh hướng rất lớn. Năm xưa, phụ thân Nam Cung phu nhân là Liễu Đường một mực từ chối Nam Cung Lão tướng vì xem thường ông chỉ là võ phu thô lỗ. Sau này, Nam Cung Lão tướng ngồi lên chức Tướng quân được hoàng thượng đích thân ban hôn, Liễu Đường mới chịu gả.
Giữa sảnh, lão thái thái Hàn thị ngồi chính đệm hoa, khuôn mặt nghiêm nghị, đường nét sắc sảo, lúc trẻ xem ra là đại mỹ nhân. Bên cạnh bà ta là một nữ nhi tầm mười bảy vận hoàng y bằng lụa, mi thanh mục tú, trang điểm khá đậm, nếu Tư Nguyệt đoán không nhầm chính là con lão sinh của bà ta cùng Liễu Đường , Liễu Vu Ngọc.
Tư Nguyệt chậm rãi bước đến, cười nhẹ : “ Xin chào ngoại tổ mẫu.”
Hàn thị liếc Tư Nguyệt , không lên tiếng.
Tư Nguyệt vốn chào hỏi cho có lệ nên không quan tâm nhiều, chỉ nhàn nhạt nét cười đến ngồi bên đệm, nâng chung trà mật nóng hổi.
Hàn thị hơi cau mày : “ Ngươi sao lại không chào dì ?”
Tư Nguyệt hơi nhíu mày song không để ý tiếp tục thưởng trà.
“ Vu Yên, con của ngươi có phải hay không điếc rồi ?” Hàn thị nhìn Nam Cung phu nhân, đôi mắt lóe lên tia lửa giận.
Nam Cung phu nhân bình thường hung dữ với Nam Cung Lão tướng không ngờ trước mặt Hàn thị rất cung kính. Bà khẽ nhìn Tư Nguyệt ý bảo Tư Nguyệt làm theo lời Hàn thị.
Tư Nguyệt phi thường buồn cười. Nam Cung phu nhân rõ ràng là thê tử của Đại tướng quân Nam Cung Tĩnh sao lại sợ sệt một cái lão bà như vậy chứ ? Tư Nguyệt nhếch môi, tao nhã nhai chiếc bánh Phù Dung sen.
“ Phản rồi !” Hàn thị mở to mắt nói.
Liễu Vu Ngọc bên cạnh bật dậy chỉ tay về Tư Nguyệt : “ Ngươi đúng là không biết tôn ti trên dưới. Thật sự giống như những gì người ta đồn chỉ biết bám theo nam nhân, hủy hoại danh dự Liễu gia ta !”
Tư Nguyệt ngẩn lên, cười tràng dài lanh lảnh song thu liễm tà áo đứng dậy. “ Chát !!!” Liễu Vu Ngọc chưa kịp định thần đã bị Tư Nguyệt tát một cái, gò má đỏ bừng.
“ Ngươi dám đánh ta !” Liễu Vu Ngọc tức giận nghiến răng.
Tư Nguyệt nhàn nhạt cười : “ Bổn cung đường đường là Chiêu Nguyệt Quận chúa do Hoàng thượng sắc phong. Bổn cung chưa bảo người hành lễ ngươi còn dám nói bổn cung không biết tôn ti trật tự, không lẽ ngươi thật sự cao hơn hoàng tộc một địa vị sao ?”
“ Ngươi !!!” Liễu Vu Ngọc ôm lấy gò má song hạ người xuống trước mặt Hàn thị khóc ô ô.
Hàn thị tức giận đến nỗi mặt đỏ phừng phừng. Liễu Vu Ngọc, đứa con này bà nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, vô cùng chiều chuộng. Vậy mà…Bà ta lớn giọng nói với Nam Cung phu nhân : “ Các ngươi dạy con thật giỏi. Được làm Quận chúa ngay cả tổ tông dòng họ cũng không nhận.”
Nam Cung phu nhân bối rối : “ Nương, không phải. Con xin lỗi.” Bà hiển nhiên biết bảo Tư Nguyệt nhận lỗi là không thể. Đứa nhỏ này rất cao ngạo.
Hàn thị xoa xoa đầu Liễu Vu Ngọc, trừng mắt : “ Ngươi xin lỗi làm gì ? Nói nó xin lỗi, đánh trưởng bối phải dùng gia pháp. Lấy gia pháp cho ta !”
Tư Nguyệt cười nhạt, mâu phượng lạnh lẽo cùng cực : “ Đây là Nam Cung gia không phải Liễu gia.Vả lại, bổn cung là người được ghi tên trong tông thất hoàng tộc, trừ Hoàng thượng không ai có quyền giáo huấn bổn cung.”
Hàn thị nghiến răng ken két, rống : “ Không có giáo dưỡng ! Liễu Vu Yên , Liễu gia ta cớ sao lại sinh ra nữ nhi đến cả con mình cũng không dạy được chứ !!”
“ Ngoại tổ mẫu à, không có giáo dưỡng này hay là đợi phụ thân về bổn cung sẽ hỏi, hoặc là diện kiến thánh nhan hỏi đứa không có giáo dưỡng như ta làm sao làm được Quận chúa.” Tư Nguyệt cười khẩy, miếng bánh Phù Dung sen chậm chạp nơi cánh môi hồng đào.
“ Ta phải dùng gia pháp giáo huấn ngươi !” Hàn thị rùng mình tức giận đứng phắt dậy.
“ Ngoại tổ mẫu, nếu muốn giáo huấn xin mời mang nữ nhi của mình về Liễu gia. Nam Cung gia không có gia pháp.” Một thanh âm trầm thấp, lạnh lùng vang lên.
Bên ngoài hành lang, nam nhân vận cẩm bào tím sẫm, tóc búi cao cài kim quan, khuôn mặt khôi ngô bước vào. Dáng dấp cao lớn, trên người hùng khí oai nhiên tỏa ra. Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Tư Nguyệt, đối diện với Hàn thị.
/142
|