Cả quá trình Tư Nguyệt đều yên lặng ngồi một bên thưởng trà, đến khi Vương Luân giới thiệu nàng thì Tống Hàn Vũ mới kinh ngạc không thôi. Đây là Lâu chủ Thiên Hải Lâu Lạc Tẫn Thiên ? Người vừa đại náo Huyễn Yêu Các khiến ác bá tám phương đều phải khiếp sợ ? Nhìn đến khuôn mặt đang được cải nam trang của Tư Nguyệt, mày hắn nhíu chặt. Không phải nói là nữ nhân sao ? Hắn triệt để nhận thức nam nhân trước mặt ngũ quan tuấn mĩ, khí phách hiên ngang làm sao là nữ tử ? Quả thật cho đến khi hắn biết được nàng là nữ nhân, lại còn là nữ nhân đẹp đến thiên kiều bá mị liền hâm hộ thuật cải trang của nàng.
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm hỗn loạn, theo đó là một đám tặc nhân gần 30 tên, đi đầu còn có ba nam nhân thô lỗ, khuôn mặt bặm trợn, gian xảo. Dĩ nhiên một tên trong đó là kẻ vừa bị Tống Hàn Vũ đả thương.
Nhìn thấy Tống Hàn Vũ, lão tam kia tức giận : “ Đại ca, chính hắn vừa đả thương đệ.”
Lão đại trên tay cầm hai thanh rìu, trừng mắt : “ Bay đâu, đánh chết hắn cho ta, để hắn biết động đến trại Chi Nha thì kết cục như thế nào !” Nói xong liền dẫn đầu xông tới.
Tống Hàn Vũ rút đao muốn lao tới thì Vương Luân chặn lại : “ Tiểu tử, xem cho rõ.” Đao của Vương Luân là Thiết Hãn Ma Đao danh chấn thiên hạ, đại đao to lại sắc vừa lóe lên đã khiến không ít tắc nhân run sợ, từng đao một vô cùng uy mãnh.
Tư Nguyệt híp mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn khuôn mặt sùng bái của Tống Hàn Vũ : “ Đao thuật khác với kiếm thuật. Đao dùng để chém, kiếm dùng để đâm. Đao một lưỡi, kiếm hai lưỡi. Đường đao phải uy mãnh có lực, đường kiếm lại nhẹ tựa lông hồng. Ngươi dùng đao múa kiếm thuật nói không chừng gặp Diêm Vương lúc nào cũng không biết.”
Nghe Tư Nguyệt nói lại nhìn dáng dấp mạnh như rồng hổ, uyển chuyển nhưng không đánh mất sự uy dũng của đường đao thì Tống Hàn Vũ càng ưa thích món binh khí này.
Dạy dỗ xong đám người trại Chi Nha, sáu người trở về thuyền tiếp tục lên đường. Vương Luân mặc kệ đang trên thuyền, sống chết tập luyện đao thuật cho Tống Hàn Vũ.
Nửa đêm yên tĩnh, Tư Nguyệt khoát chiếc áo lụa mỏng ung dung đi ra mũi thuyền. Cảnh đẹp sông nước, trăng bạc mênh mông khiến mọi thứ trở nên mỹ lệ khác thường. Càng đến gần mũi thuyền, nàng càng nghe rõ tiếng thở hổn hển cộng với nội lực liên tục lưu động. Dưới ánh trắng, Tống Hàn Vũ tay cầm đao, hăng hái luyện tập.
Nhận thấy có người đến, Tống Hàn Vũ ngừng tay xoay người thì thấy một màn kinh diễm đập vào mắt. Lúc hắn biết nàng là nữ thật sự đã ngẩn ngơ không biết bao lâu, bây giờ vẫn chưa quen được, tim rung lên mãnh liệt, ấp úng : “ Lâu chủ.”
Nàng nhàn nhạt cười : “ Ngươi đang luyện đao ?”
Hắn gật đầu, cố lấy lại bình tĩnh, khẽ nhìn nàng rồi nói : “ Sư phụ dạy ta “trứ” nhưng ta luyện mãi vẫn không được.”
Nàng trầm ngâm một lúc, quả thật đao pháp của Vương Luân xuất chúng nhưng bảo một người thô lỗ như hắn dạy để thì có chút khó khăn. Nàng nhìn xung quanh rồi nhặt lên thanh gỗ nhỏ khoảng gang tay : “ Ta chỉ ngươi.”
Tống Hàn Vũ cầm đao, hắn biết võ công nàng không phải hắn có thể xem thường nhưng dáng vẻ mềm mại kia khiến hắn không dám động thủ.
Đúng lúc Tư Nguyệt vung tay lên hắn theo bản năng dùng đao chặn lại, thanh gỗ nâng lên trong phút chóc uyển chuyển như rắn khiến hắn không thể động đậy, nhanh như chớp đánh bật thanh đao trên tay hắn, còn nhanh hơn cả Vương Luân.
Hắn “a” một cái.
Nàng ung dung : “ “Trứ” là chiêu lợi dụng sức của đối phương giả chạm vào vũ khí của họ để khống chế sự di chuyển của đối phương. Nếu đối phương tấn công ta sẽ dùng sức lùi lại còn đối phương tránh thì ta sẽ dồn sức tấn công.” Dừng một lúc rồi tiếp : “ Muốn dùng chiêu này ngươi phải nhìn thấu biến chiêu của đối phương. Người từng luyện kiếm chắc chắn biết dùng biến chiêu ?”
Tống Hàn Vũ gật đầu, hắn không ngờ nàng lại giải thích rõ ràng như vậy.
“ Ngươi cứ từ từ luyện tập, “giục tốc bất đạt”. Ngươi phải nhớ biến chiêu của mỗi loại võ công khác nhau cũng sẽ thay đổi, ngươi biết biến chiêu của kiếm thuật nếu luyện đao ta cũng không thể nói tốt hay xấu. Xem ngươi ngộ tính như thế nào đã.” Nói xong nàng vứt thanh gỗ xuống đi vào trong khoan thuyền.
Đêm đó Tống Hàn Vũ thức trắng luyện đao.
“ Lâu chủ, qua đoạn sông ngập này phía trước là ngã ba đường sông, tiến vào biên giới Tề quốc.” Cổ phi đừng trước mũi thuyền, ánh mắt có phần mong ngóng.
Tư Nguyệt gật đầu, dưới ánh mắt của rất nhiều người hỏi : “ Tiểu Vũ tham dự Đại hội Tiểu Long, ta có thể không ? Ta cũng mới mười sáu.”
Cổ Phi nhìn nàng quỷ dị. Mọi người đều như hớp ngụm khí lạnh, khuôn mặt đen như lọ nồi.
Nàng tham dự Đại hội Tiểu Long là không phải muốn bức con nhà người ta tự sát sao ?!!
Đang nói chuyện phiếm, từ đuôi thuyền vang lên thanh âm : “ Không xong rồi ! Có mai phục !!!”
“ Lâu chủ ! Thuyền bị đục !”
Chuỗi thanh âm hỗn loạn vang lên, từ trong rừng ngập tràn ra một loạt thuyền nhỏ, phía sau cũng mai phục không ít. Dẫn đầu là nam nhân vận áo lông chồn, giọng nói ồm ồm : “ Các ngươi dám ức hiếp huynh đệ của ta. Chịu chết đi !”
Cổ Phỉ nói : “ Các ngươi là ai ? Huynh đệ của ngươi là ai ?”
“ Ta là Xích Diệm Quỷ Đổng Phu, các ngươi đả thương huynh đệ trên trại Chi Nha của ta lại dám làm không dám nhận. Ta phi !!”
Tư Nguyệt liếc nhìn đám người Đổng Phu, không ít hơn bốn trăm, híp mắt lạnh lùng : “ Một đội tát nước đắp thuyền, một đội tiến lên. Giết !”
Nói đi cũng phải nói lại, sau một thời gian rèn luyện của Mạc Thương, Thiên Hải Lâu một người có thể địch mười, đồng thời lâu ngày chưa được chém giết nên rất thống khoái xông lên, từ giang hồ mà ra a.
Mặc dù phân ra hai đạo lại có nhiều người đang thi hành nhiệm vụ nên nhân số không nhiều nhưng người được đưa đi tham dự Đại hội võ lâm đều rất có danh tiếng trong giang hồ. Tỷ như Vương Luân, Di Mộng Thần còn có Hổ Đào Tử Chu Đồng, Kim Lộng Ma Vương Sí,…năm xưa danh chấn tứ phương nhưng ngộ đạo lánh đời gia nhập vào Thiên Hải Lâu. Bây giờ xuất đao thân thủ vẫn như xưa.
Đổng Phu tiếp đấu với Cổ Phi nhanh chóng bị ông chém mấy nhát, đau đớn tránh né cho mấy thuộc hạ nhảy vào kèm cặp. Nhân lúc Cổ Phi sơ suất, nhanh như chớp lấy song đao chém tới trúng vào tay Cổ Phi lại tiếp tục vung thêm một nhát.
Tư Nguyệt đứng trên đầu mũi, híp mắt bật lên không trung, trong tay vung ra mười sợi băng tằm ti nhất thời hàn khí tỏa ra khiến không ít kẻ sợ hãi thoái lui. Mười sợi băng tằm ti vung lên bắt lấy đầu của mười kẻ đang xoay quanh Cổ Phi, chỉ trong nửa giây mười cái đầu rời ra mang theo máu tanh vẩy lên nền trời đường nét như long phượng, đẹp đến qủy dị.
Từ đó giang hồ gọi Tân Lâu chủ Thiên Hải Lâu là Hoạt Sắc Diêm La Lạc Tẫn Thiên !
Lúc này bên ngoài truyền đến thanh âm hỗn loạn, theo đó là một đám tặc nhân gần 30 tên, đi đầu còn có ba nam nhân thô lỗ, khuôn mặt bặm trợn, gian xảo. Dĩ nhiên một tên trong đó là kẻ vừa bị Tống Hàn Vũ đả thương.
Nhìn thấy Tống Hàn Vũ, lão tam kia tức giận : “ Đại ca, chính hắn vừa đả thương đệ.”
Lão đại trên tay cầm hai thanh rìu, trừng mắt : “ Bay đâu, đánh chết hắn cho ta, để hắn biết động đến trại Chi Nha thì kết cục như thế nào !” Nói xong liền dẫn đầu xông tới.
Tống Hàn Vũ rút đao muốn lao tới thì Vương Luân chặn lại : “ Tiểu tử, xem cho rõ.” Đao của Vương Luân là Thiết Hãn Ma Đao danh chấn thiên hạ, đại đao to lại sắc vừa lóe lên đã khiến không ít tắc nhân run sợ, từng đao một vô cùng uy mãnh.
Tư Nguyệt híp mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn khuôn mặt sùng bái của Tống Hàn Vũ : “ Đao thuật khác với kiếm thuật. Đao dùng để chém, kiếm dùng để đâm. Đao một lưỡi, kiếm hai lưỡi. Đường đao phải uy mãnh có lực, đường kiếm lại nhẹ tựa lông hồng. Ngươi dùng đao múa kiếm thuật nói không chừng gặp Diêm Vương lúc nào cũng không biết.”
Nghe Tư Nguyệt nói lại nhìn dáng dấp mạnh như rồng hổ, uyển chuyển nhưng không đánh mất sự uy dũng của đường đao thì Tống Hàn Vũ càng ưa thích món binh khí này.
Dạy dỗ xong đám người trại Chi Nha, sáu người trở về thuyền tiếp tục lên đường. Vương Luân mặc kệ đang trên thuyền, sống chết tập luyện đao thuật cho Tống Hàn Vũ.
Nửa đêm yên tĩnh, Tư Nguyệt khoát chiếc áo lụa mỏng ung dung đi ra mũi thuyền. Cảnh đẹp sông nước, trăng bạc mênh mông khiến mọi thứ trở nên mỹ lệ khác thường. Càng đến gần mũi thuyền, nàng càng nghe rõ tiếng thở hổn hển cộng với nội lực liên tục lưu động. Dưới ánh trắng, Tống Hàn Vũ tay cầm đao, hăng hái luyện tập.
Nhận thấy có người đến, Tống Hàn Vũ ngừng tay xoay người thì thấy một màn kinh diễm đập vào mắt. Lúc hắn biết nàng là nữ thật sự đã ngẩn ngơ không biết bao lâu, bây giờ vẫn chưa quen được, tim rung lên mãnh liệt, ấp úng : “ Lâu chủ.”
Nàng nhàn nhạt cười : “ Ngươi đang luyện đao ?”
Hắn gật đầu, cố lấy lại bình tĩnh, khẽ nhìn nàng rồi nói : “ Sư phụ dạy ta “trứ” nhưng ta luyện mãi vẫn không được.”
Nàng trầm ngâm một lúc, quả thật đao pháp của Vương Luân xuất chúng nhưng bảo một người thô lỗ như hắn dạy để thì có chút khó khăn. Nàng nhìn xung quanh rồi nhặt lên thanh gỗ nhỏ khoảng gang tay : “ Ta chỉ ngươi.”
Tống Hàn Vũ cầm đao, hắn biết võ công nàng không phải hắn có thể xem thường nhưng dáng vẻ mềm mại kia khiến hắn không dám động thủ.
Đúng lúc Tư Nguyệt vung tay lên hắn theo bản năng dùng đao chặn lại, thanh gỗ nâng lên trong phút chóc uyển chuyển như rắn khiến hắn không thể động đậy, nhanh như chớp đánh bật thanh đao trên tay hắn, còn nhanh hơn cả Vương Luân.
Hắn “a” một cái.
Nàng ung dung : “ “Trứ” là chiêu lợi dụng sức của đối phương giả chạm vào vũ khí của họ để khống chế sự di chuyển của đối phương. Nếu đối phương tấn công ta sẽ dùng sức lùi lại còn đối phương tránh thì ta sẽ dồn sức tấn công.” Dừng một lúc rồi tiếp : “ Muốn dùng chiêu này ngươi phải nhìn thấu biến chiêu của đối phương. Người từng luyện kiếm chắc chắn biết dùng biến chiêu ?”
Tống Hàn Vũ gật đầu, hắn không ngờ nàng lại giải thích rõ ràng như vậy.
“ Ngươi cứ từ từ luyện tập, “giục tốc bất đạt”. Ngươi phải nhớ biến chiêu của mỗi loại võ công khác nhau cũng sẽ thay đổi, ngươi biết biến chiêu của kiếm thuật nếu luyện đao ta cũng không thể nói tốt hay xấu. Xem ngươi ngộ tính như thế nào đã.” Nói xong nàng vứt thanh gỗ xuống đi vào trong khoan thuyền.
Đêm đó Tống Hàn Vũ thức trắng luyện đao.
“ Lâu chủ, qua đoạn sông ngập này phía trước là ngã ba đường sông, tiến vào biên giới Tề quốc.” Cổ phi đừng trước mũi thuyền, ánh mắt có phần mong ngóng.
Tư Nguyệt gật đầu, dưới ánh mắt của rất nhiều người hỏi : “ Tiểu Vũ tham dự Đại hội Tiểu Long, ta có thể không ? Ta cũng mới mười sáu.”
Cổ Phi nhìn nàng quỷ dị. Mọi người đều như hớp ngụm khí lạnh, khuôn mặt đen như lọ nồi.
Nàng tham dự Đại hội Tiểu Long là không phải muốn bức con nhà người ta tự sát sao ?!!
Đang nói chuyện phiếm, từ đuôi thuyền vang lên thanh âm : “ Không xong rồi ! Có mai phục !!!”
“ Lâu chủ ! Thuyền bị đục !”
Chuỗi thanh âm hỗn loạn vang lên, từ trong rừng ngập tràn ra một loạt thuyền nhỏ, phía sau cũng mai phục không ít. Dẫn đầu là nam nhân vận áo lông chồn, giọng nói ồm ồm : “ Các ngươi dám ức hiếp huynh đệ của ta. Chịu chết đi !”
Cổ Phỉ nói : “ Các ngươi là ai ? Huynh đệ của ngươi là ai ?”
“ Ta là Xích Diệm Quỷ Đổng Phu, các ngươi đả thương huynh đệ trên trại Chi Nha của ta lại dám làm không dám nhận. Ta phi !!”
Tư Nguyệt liếc nhìn đám người Đổng Phu, không ít hơn bốn trăm, híp mắt lạnh lùng : “ Một đội tát nước đắp thuyền, một đội tiến lên. Giết !”
Nói đi cũng phải nói lại, sau một thời gian rèn luyện của Mạc Thương, Thiên Hải Lâu một người có thể địch mười, đồng thời lâu ngày chưa được chém giết nên rất thống khoái xông lên, từ giang hồ mà ra a.
Mặc dù phân ra hai đạo lại có nhiều người đang thi hành nhiệm vụ nên nhân số không nhiều nhưng người được đưa đi tham dự Đại hội võ lâm đều rất có danh tiếng trong giang hồ. Tỷ như Vương Luân, Di Mộng Thần còn có Hổ Đào Tử Chu Đồng, Kim Lộng Ma Vương Sí,…năm xưa danh chấn tứ phương nhưng ngộ đạo lánh đời gia nhập vào Thiên Hải Lâu. Bây giờ xuất đao thân thủ vẫn như xưa.
Đổng Phu tiếp đấu với Cổ Phi nhanh chóng bị ông chém mấy nhát, đau đớn tránh né cho mấy thuộc hạ nhảy vào kèm cặp. Nhân lúc Cổ Phi sơ suất, nhanh như chớp lấy song đao chém tới trúng vào tay Cổ Phi lại tiếp tục vung thêm một nhát.
Tư Nguyệt đứng trên đầu mũi, híp mắt bật lên không trung, trong tay vung ra mười sợi băng tằm ti nhất thời hàn khí tỏa ra khiến không ít kẻ sợ hãi thoái lui. Mười sợi băng tằm ti vung lên bắt lấy đầu của mười kẻ đang xoay quanh Cổ Phi, chỉ trong nửa giây mười cái đầu rời ra mang theo máu tanh vẩy lên nền trời đường nét như long phượng, đẹp đến qủy dị.
Từ đó giang hồ gọi Tân Lâu chủ Thiên Hải Lâu là Hoạt Sắc Diêm La Lạc Tẫn Thiên !
/142
|