Tư Nguyệt chống cằm, mỉm cười : “Câu cá xem như một loại tĩnh tâm thôi. Có mồi hay không vốn đâu quan trọng. Biết có mồi, phải chờ cá cắn câu. Không có mồi liền xem may mắn.”
Hắn đến ngồi cạnh nàng, im lặng nửa ngày mới nói : “ Không phải ai cũng may mắn. Nếu đã muốn, thậm chí nhảy xuống bắt cũng phải làm.”
Nàng khẽ cười : “ Hoàng thượng nói đi đâu vậy ? Ta chỉ muốn ngồi tĩnh tâm câu cá.” Dứt lời, cần câu rung lên, nàng giữ cần vung lên một cái, cá đã nằm trong giỏ.
Tề Duyệt Phong có chút nghiền ngẫm, đổi đề tài : “ Trẫm nghe Tô Quý phi nói nàng sẽ múa “ Lâu Vũ Hồng” ?”
“ Có lẽ múa nhưng không phải “Lâu Vũ Hồng”. Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, ta không làm phiền. Xin cáo lui.”
Không hiểu sao thấy nàng một mức xa cách, lòng hắn liền nhói lên. Hắn phất tay : “ Trẫm không bận. Cá chép to như vậy nàng cũng nên để trẫm thưởng thức chứ.”
“ Vậy thì mời hoàng thượng.”
Dùng xong bữa trưa, Tề Duyệt Phong vẫn ở lì trong cung nàng, còn sai người mang tấu chương đến để phê chuẩn. Tư Nguyệt không có hứng thú ra ngoài liền dựng nhuyễn tháp bên cửa sổ nằm nghỉ.
Liên tục ba ngày, Tề Duyệt Phong đều đến Triều Phúc Cung qua đêm. Dĩ nhiên chỉ đơn thuần là ngủ nhưng ngoại trừ Tề Duyệt Phong cùng Tư Nguyệt thì không ai biết, lục cung từ tân cung tần đến các phi tần cũ đều tỏ thái độ vô cùng căm ghét Tư Nguyệt.
“ An tiểu chủ, Quý phi nương nương mời tiểu chủ đến Thủy đình uống trà.”
Tư Nguyệt vốn định chôn chân trong cung đến khi nào khôi phục nội lực, bất quá “ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, liên tiếp hai lần từ chối bây giờ không đi không được a. Nàng gõ lốc cốc mấy cái xuống bàn : “ Ta thay trang phục xong sẽ đến.”
Nàng không ngại cùng bọn họ đấu quan trọng là không có mục đích để đấu, cái gì không cần thiết nàng đều không quan tâm nên rất chán ghét phiền phức. Dù sao ba ngày ngủ cũng ngủ đủ rồi, muốn làm gì nàng đều phụng bội.
Tô Quý phi ngồi ghế chủ vị, hai bên đều là các phi tần phục sức lộng lẫy duy Tư Nguyệt một thân thanh y bằng lụa, tóc búi phi vân cài ngọc trâm vừa đơn giản lại thanh nhã, toát lên thần thái trong trẻo mà lạnh lùng.
Tô Quý phi mỉm cười bắt chuyện : “ An muội muội, muội đã luyện múa xong chưa ? Nội vụ phủ vừa làm xong vũ phục rất đẹp. Người đâu, đem đến cho An muội muội.”
Một thái giám nâng khay, bên trên là vũ y bằng lông màu trắng, các phi tần vừa thấy đều đỏ mắt đố kỵ.
Tư Nguyệt sờ lớp vải, trong lòng cười lạnh. Độc như vậy cũng đem ra dùng trên người nàng ! Loại độc này thướm trên quần áo thoang thoảng mùi giống hương liệu, nếu để lâu sẽ khiến quần áo mục nát, dính trên người sẽ khiến da dẻ sần sùi. Nàng nhàn nhạt cười : “ Muội đã chuẩn bị y phục rồi. Cảm tạ nương nương quan tâm.”
Nụ cười trên môi Tô Quý phi gượng gạo nhanh chóng lấp đi : “ Đây là vũ y dùng lông thiên nga, có một không hai. Đai eo là lông chồn bạch sắc thuần túy, muội xem kỹ nhất định sẽ thích.”
“ Đạ tạ nương nương, vật quý như vậy muội càng không dám nhận.” Nói xong liền chăm chú uống trà.
Tô Quý phi cắn môi, cười tươi : “ Vậy ngươi đem xuống đi. Muội muội mới vào cung hành sự không tiện, bổn cung vừa sai Nội vụ phủ đưa đến mấy nô tài. Muội muội thích ai cứ chọn.”
Nàng tùy tiện gật đầu. Thật ra cơ thể nàng bách độc bất xâm, không sợ bị hạ thủ.
Đang nói chuyện, bỗng bạch miêu bên người Phương Quý nhân “ngao” một tiếng, điên cuồng lao về phía Tư Nguyệt. Mấy phi tần hoảng sợ tránh xa. Trong giây phút đó Tô Quý phi tỏ vẻ hoảng hốt nhưng liếc đám cung nữ, thái giám không cho bọn họ tiến lên ngăn cản.
Đúng lúc bạch miêu vồ tới, nàng nheo mắt xoay ngươi nắm chặt cổ bạch miêu, cười nhạt : “ Mèo ngoan.” Sau đó ném bạch miêu về phía đám thái giám. Quả thật nếu không phải đang ở trong cung nàng chỉ cần một đạp liền khiến nó thân thể không nguyên vẹn. Hổ nàng còn đánh được huống hồ là miêu.
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, nàng ung dung bước đi.
Phía sau Tô Quý phi trừng mắt nhìn nàng, chứa đầy phẫn hận.
Đi ngang qua Ngự hoa viên, Tư Nguyệt nghe thấy tiếng cười thì hơi ngoái nhìn phía xa, Tề Duyệt Phong tay ôm eo nữ nhân vận cẩm y hồng phần, môi nở nụ cười nhẹ nhàng. Hắn cũng quay lại nhìn nàng.
Tư Nguyệt cười nhạt xoay người bỏ đi.
Hắn đến ngồi cạnh nàng, im lặng nửa ngày mới nói : “ Không phải ai cũng may mắn. Nếu đã muốn, thậm chí nhảy xuống bắt cũng phải làm.”
Nàng khẽ cười : “ Hoàng thượng nói đi đâu vậy ? Ta chỉ muốn ngồi tĩnh tâm câu cá.” Dứt lời, cần câu rung lên, nàng giữ cần vung lên một cái, cá đã nằm trong giỏ.
Tề Duyệt Phong có chút nghiền ngẫm, đổi đề tài : “ Trẫm nghe Tô Quý phi nói nàng sẽ múa “ Lâu Vũ Hồng” ?”
“ Có lẽ múa nhưng không phải “Lâu Vũ Hồng”. Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, ta không làm phiền. Xin cáo lui.”
Không hiểu sao thấy nàng một mức xa cách, lòng hắn liền nhói lên. Hắn phất tay : “ Trẫm không bận. Cá chép to như vậy nàng cũng nên để trẫm thưởng thức chứ.”
“ Vậy thì mời hoàng thượng.”
Dùng xong bữa trưa, Tề Duyệt Phong vẫn ở lì trong cung nàng, còn sai người mang tấu chương đến để phê chuẩn. Tư Nguyệt không có hứng thú ra ngoài liền dựng nhuyễn tháp bên cửa sổ nằm nghỉ.
Liên tục ba ngày, Tề Duyệt Phong đều đến Triều Phúc Cung qua đêm. Dĩ nhiên chỉ đơn thuần là ngủ nhưng ngoại trừ Tề Duyệt Phong cùng Tư Nguyệt thì không ai biết, lục cung từ tân cung tần đến các phi tần cũ đều tỏ thái độ vô cùng căm ghét Tư Nguyệt.
“ An tiểu chủ, Quý phi nương nương mời tiểu chủ đến Thủy đình uống trà.”
Tư Nguyệt vốn định chôn chân trong cung đến khi nào khôi phục nội lực, bất quá “ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, liên tiếp hai lần từ chối bây giờ không đi không được a. Nàng gõ lốc cốc mấy cái xuống bàn : “ Ta thay trang phục xong sẽ đến.”
Nàng không ngại cùng bọn họ đấu quan trọng là không có mục đích để đấu, cái gì không cần thiết nàng đều không quan tâm nên rất chán ghét phiền phức. Dù sao ba ngày ngủ cũng ngủ đủ rồi, muốn làm gì nàng đều phụng bội.
Tô Quý phi ngồi ghế chủ vị, hai bên đều là các phi tần phục sức lộng lẫy duy Tư Nguyệt một thân thanh y bằng lụa, tóc búi phi vân cài ngọc trâm vừa đơn giản lại thanh nhã, toát lên thần thái trong trẻo mà lạnh lùng.
Tô Quý phi mỉm cười bắt chuyện : “ An muội muội, muội đã luyện múa xong chưa ? Nội vụ phủ vừa làm xong vũ phục rất đẹp. Người đâu, đem đến cho An muội muội.”
Một thái giám nâng khay, bên trên là vũ y bằng lông màu trắng, các phi tần vừa thấy đều đỏ mắt đố kỵ.
Tư Nguyệt sờ lớp vải, trong lòng cười lạnh. Độc như vậy cũng đem ra dùng trên người nàng ! Loại độc này thướm trên quần áo thoang thoảng mùi giống hương liệu, nếu để lâu sẽ khiến quần áo mục nát, dính trên người sẽ khiến da dẻ sần sùi. Nàng nhàn nhạt cười : “ Muội đã chuẩn bị y phục rồi. Cảm tạ nương nương quan tâm.”
Nụ cười trên môi Tô Quý phi gượng gạo nhanh chóng lấp đi : “ Đây là vũ y dùng lông thiên nga, có một không hai. Đai eo là lông chồn bạch sắc thuần túy, muội xem kỹ nhất định sẽ thích.”
“ Đạ tạ nương nương, vật quý như vậy muội càng không dám nhận.” Nói xong liền chăm chú uống trà.
Tô Quý phi cắn môi, cười tươi : “ Vậy ngươi đem xuống đi. Muội muội mới vào cung hành sự không tiện, bổn cung vừa sai Nội vụ phủ đưa đến mấy nô tài. Muội muội thích ai cứ chọn.”
Nàng tùy tiện gật đầu. Thật ra cơ thể nàng bách độc bất xâm, không sợ bị hạ thủ.
Đang nói chuyện, bỗng bạch miêu bên người Phương Quý nhân “ngao” một tiếng, điên cuồng lao về phía Tư Nguyệt. Mấy phi tần hoảng sợ tránh xa. Trong giây phút đó Tô Quý phi tỏ vẻ hoảng hốt nhưng liếc đám cung nữ, thái giám không cho bọn họ tiến lên ngăn cản.
Đúng lúc bạch miêu vồ tới, nàng nheo mắt xoay ngươi nắm chặt cổ bạch miêu, cười nhạt : “ Mèo ngoan.” Sau đó ném bạch miêu về phía đám thái giám. Quả thật nếu không phải đang ở trong cung nàng chỉ cần một đạp liền khiến nó thân thể không nguyên vẹn. Hổ nàng còn đánh được huống hồ là miêu.
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, nàng ung dung bước đi.
Phía sau Tô Quý phi trừng mắt nhìn nàng, chứa đầy phẫn hận.
Đi ngang qua Ngự hoa viên, Tư Nguyệt nghe thấy tiếng cười thì hơi ngoái nhìn phía xa, Tề Duyệt Phong tay ôm eo nữ nhân vận cẩm y hồng phần, môi nở nụ cười nhẹ nhàng. Hắn cũng quay lại nhìn nàng.
Tư Nguyệt cười nhạt xoay người bỏ đi.
/142
|