Thoáng thấy trong mắt hắn ẩn hiện sự nóng bỏng, nàng phì cười : “ Không cần nói ngọt như vậy.”
Hạ Trác biết lần trước đã bị hắn tính kế, tuy có chút đồng tình vẫn không cam tâm : “ Nếu quả thật hắn muốn tìm Hoàng thương, liền để ta đi đi. Mạc Thương một kẻ chỉ biết chém giết, Hàn Dực là quỷ đói háo sắc, hai người đó ta thấy không ổn.”
Tử Giai Âu Thần vốn muốn lần này nói toạt ra tâm ý thế nhưng bị Hạ Trác phá bĩnh liền không vui, lên tiếng tranh giành : “ Muốn đi thì ta đi tốt hơn. Ở Tần quốc có không ít cơ sở của ta.” Hắn biết nàng hiểu nhưng vẫn chưa thực sự thừa nhận, hắn không tin mình làm nhiều như vậy nàng không mảy may đoái hoài.
Nhìn hai kẻ thường ngày đều bộ dạng thâm tàng bất lộ bây giờ tranh giành như thế, Tư Nguyệt liền nở nụ cười rực rỡ : “ Các ngươi rất ăn ý đấy.”
Nụ cười kia làm Tử Giai Âu Thần ngây ngốc, bất giác bỏ qua bộ dạng thường ngày mà ủy khuất nói : “ Ta chỉ muốn giúp nàng có được lệnh bài, mở rộng giao thương.”
Hạ Trác “phi” một tiếng.
“ Được rồi, đợi Đại hội Võ lâm kết thúc hai người các ngươi đến Tần quốc một chuyến đi. Phải rồi, Cổ Phi nói hải tặc gần đây lộng hành, trước tiên điều tra hải tuyến trước đi.” Nàng nhàn nhã giải hòa.
Tử Giải Âu Thần suy tư : “ Hải tuyến không có vấn đề, chỉ là bây giờ lũ hải tặc Thanh Oa không hiểu sao gan trở nên rất lớn. Chắc chắn có người thao túng.” Hải thương của Tử Giai Sơn Trang cũng mất đi hai chuyến, hắn điều tra rất lâu vẫn không có kết quả.
Nàng gật đầu rồi phân phó điều tra kỹ một chút. Sau đó bàn bạc vài câu về tình hình những nơi khác.
Đảo mắt một cái đã đến ngày tổ chức Đại hội Tiểu Long. Mới sáng sớm, Tống Hàn Vũ và Tích Ngạo đã vận y phục chỉnh tề đi ghi danh tham gia. Vì là vòng sơ tuyển nên Đại hội vẫn chưa phát thiếp mời, Tư Nguyệt cải trang nam nhân đi cùng Tử Giai Âu Thần và Hạ Trác đến cổ vũ Tích Ngạo và Tống Hàn Vũ, Vương Luân không đi, còn nói vòng sơ tuyển không qua được thì đừng trở về, áp lực thật lớn.
Sau khi ghi danh, tất cả các thiếu niên từ mười đến mười sáu tuổi chia ra từng tốp hai mươi người đi theo đường bên hông tiến vào sân đấu. Trên khoảng sân rộng, bên trên là dãy ghế gần như sân bóng ở hiện đại. Vòng sơ tuyển nên không có nhiều người đến, đa số đều là thân cận, thuộc hạ hoặc người trong môn phái.
Dưới sân đấu đặt hai mươi tảng đá phiến cao gần hai mét, từng tốp tiến vào theo quy định phải làm tảng đá rơi vỡ, đủ điều kiện liền tiến vào vòng trong. Xem như là thi sức lực hoặc nội công.
Tống Hàn Vũ rất nhanh liền đậu, tảng đá cũng rơi không ít mảnh. Mặc dù không biết lí lịch nhiều ngươi nhưng có vài thiếu niên nội công khá tốt, thậm chí có một thiếu niên tầm mười bốn, sử dụng chưởng khí khiến tảng đá vỡ vụn. Năm nay Đại hội Tiểu Long đoán chừng là một màn long tranh hổ đấu.
Đế lượt Tích Ngạo, sức lực không tốt, nội công tuy Tư Nguyệt xem qua thì rất cao nhưng không thể điều khiển theo ý mình, đoán chừng là lão sư hắn truyền vào. Hắn đấm, đấm, đấm đến nỗi bàn tay nhỏ đỏ bừng, rướm máu. Vị khảo sư đổ mồ hôi đứng bên cạnh, không sê sít lắm thì một viên đá nhỏ chưa tới nửa đầu ngón út rớt xuống.
Tích Ngạo hưng phấn la lớn : “ Vỡ rồi ! Vỡ rồi !”
Mặc dù vị khảo sư không đồng ý lắm nhưng đành chậm rãi hô : “ Tích Ngạo, đệ tử Cực Sát Phong Mộc Sát Sơn Trang đậu.”
Hắn hô lên xong mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, bên trên hàng ghế ngồi cũng nhiều người xôn xao.
Người Ất nói : “ Đó là đệ tử Cực Sát Phong sao ? Như vậy chắc chắn sư phụ hắn cũng chẳng có gì lợi hại. Hừ, chỉ được hư danh.” Đoán chừng hắn là người chính phái.
Người Giáp ngồi xa xa phản bác : “ Ngươi mới hư danh, cả nhà ngươi đều là hư danh. Trang chủ Mộc Sát Sơn Trang há để các ngươi gọi tên ?”
Người Bính khinh bỉ : “ Lũ tà giáo các ngươi chỉ được vỏ bề ngoài. Đệ tử hắn như vậy thì hắn cũng chỉ là đồ bỏ đi !”
Hai bên càng mắng càng hăng, lôi ra vô số cái tên xem như có thành tựu trong cả hai phái chính và tà.
Một người chính phái cao giọng : “ Các ngươi mắng cái gì ? Hừ, lão già Thần Mã Tướng quân đã hết thời rồi, các ngươi còn bợ đít hắn. Không biết xấu hổ.”
Nhắc đến Thần Mã Tướng quân, tà phái càng tức giận, mắng chửi không được liền lao vào đánh nhau. Tư Nguyệt đối với cái tên Thần Mã Tướng quân này biết không nhiều, liền hỏi : “ Âu Thần, Thần Mã Tướng quân có vẻ rất được sùng bái.”
Tử Giai Âu Thần cười một tiếng : “ Thần Mã Tướng quân nắm trong tay Thần Mã Cung, một trong Tứ đại Thiên Cung, được xem như người đứng đầu tà phái. Các môn phái tà giáo khác đều phải kính nể hắn ba phần. Chỉ là mấy năm qua Thần Mã Tướng quân đối với giang hồ đều không quan tâm.”
Nàng nhàn nhạt cười : “ Ngươi đã từng gặp ông ta ?”
Hắn gật đầu : “ Có gặp qua một lần.”
“ Võ công thế nào ?”
Tử Giai Âu Thần trầm tư , cười : “ Nếu nàng có thể cho ta xem một chút võ công của nàng, ta liền biết hắn ở mức nào.”
Nàng chỉ cười không đáp, sau đó đi đón Tích Ngạo và Tống Hàn Vũ trở về.
Hạ Trác biết lần trước đã bị hắn tính kế, tuy có chút đồng tình vẫn không cam tâm : “ Nếu quả thật hắn muốn tìm Hoàng thương, liền để ta đi đi. Mạc Thương một kẻ chỉ biết chém giết, Hàn Dực là quỷ đói háo sắc, hai người đó ta thấy không ổn.”
Tử Giai Âu Thần vốn muốn lần này nói toạt ra tâm ý thế nhưng bị Hạ Trác phá bĩnh liền không vui, lên tiếng tranh giành : “ Muốn đi thì ta đi tốt hơn. Ở Tần quốc có không ít cơ sở của ta.” Hắn biết nàng hiểu nhưng vẫn chưa thực sự thừa nhận, hắn không tin mình làm nhiều như vậy nàng không mảy may đoái hoài.
Nhìn hai kẻ thường ngày đều bộ dạng thâm tàng bất lộ bây giờ tranh giành như thế, Tư Nguyệt liền nở nụ cười rực rỡ : “ Các ngươi rất ăn ý đấy.”
Nụ cười kia làm Tử Giai Âu Thần ngây ngốc, bất giác bỏ qua bộ dạng thường ngày mà ủy khuất nói : “ Ta chỉ muốn giúp nàng có được lệnh bài, mở rộng giao thương.”
Hạ Trác “phi” một tiếng.
“ Được rồi, đợi Đại hội Võ lâm kết thúc hai người các ngươi đến Tần quốc một chuyến đi. Phải rồi, Cổ Phi nói hải tặc gần đây lộng hành, trước tiên điều tra hải tuyến trước đi.” Nàng nhàn nhã giải hòa.
Tử Giải Âu Thần suy tư : “ Hải tuyến không có vấn đề, chỉ là bây giờ lũ hải tặc Thanh Oa không hiểu sao gan trở nên rất lớn. Chắc chắn có người thao túng.” Hải thương của Tử Giai Sơn Trang cũng mất đi hai chuyến, hắn điều tra rất lâu vẫn không có kết quả.
Nàng gật đầu rồi phân phó điều tra kỹ một chút. Sau đó bàn bạc vài câu về tình hình những nơi khác.
Đảo mắt một cái đã đến ngày tổ chức Đại hội Tiểu Long. Mới sáng sớm, Tống Hàn Vũ và Tích Ngạo đã vận y phục chỉnh tề đi ghi danh tham gia. Vì là vòng sơ tuyển nên Đại hội vẫn chưa phát thiếp mời, Tư Nguyệt cải trang nam nhân đi cùng Tử Giai Âu Thần và Hạ Trác đến cổ vũ Tích Ngạo và Tống Hàn Vũ, Vương Luân không đi, còn nói vòng sơ tuyển không qua được thì đừng trở về, áp lực thật lớn.
Sau khi ghi danh, tất cả các thiếu niên từ mười đến mười sáu tuổi chia ra từng tốp hai mươi người đi theo đường bên hông tiến vào sân đấu. Trên khoảng sân rộng, bên trên là dãy ghế gần như sân bóng ở hiện đại. Vòng sơ tuyển nên không có nhiều người đến, đa số đều là thân cận, thuộc hạ hoặc người trong môn phái.
Dưới sân đấu đặt hai mươi tảng đá phiến cao gần hai mét, từng tốp tiến vào theo quy định phải làm tảng đá rơi vỡ, đủ điều kiện liền tiến vào vòng trong. Xem như là thi sức lực hoặc nội công.
Tống Hàn Vũ rất nhanh liền đậu, tảng đá cũng rơi không ít mảnh. Mặc dù không biết lí lịch nhiều ngươi nhưng có vài thiếu niên nội công khá tốt, thậm chí có một thiếu niên tầm mười bốn, sử dụng chưởng khí khiến tảng đá vỡ vụn. Năm nay Đại hội Tiểu Long đoán chừng là một màn long tranh hổ đấu.
Đế lượt Tích Ngạo, sức lực không tốt, nội công tuy Tư Nguyệt xem qua thì rất cao nhưng không thể điều khiển theo ý mình, đoán chừng là lão sư hắn truyền vào. Hắn đấm, đấm, đấm đến nỗi bàn tay nhỏ đỏ bừng, rướm máu. Vị khảo sư đổ mồ hôi đứng bên cạnh, không sê sít lắm thì một viên đá nhỏ chưa tới nửa đầu ngón út rớt xuống.
Tích Ngạo hưng phấn la lớn : “ Vỡ rồi ! Vỡ rồi !”
Mặc dù vị khảo sư không đồng ý lắm nhưng đành chậm rãi hô : “ Tích Ngạo, đệ tử Cực Sát Phong Mộc Sát Sơn Trang đậu.”
Hắn hô lên xong mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, bên trên hàng ghế ngồi cũng nhiều người xôn xao.
Người Ất nói : “ Đó là đệ tử Cực Sát Phong sao ? Như vậy chắc chắn sư phụ hắn cũng chẳng có gì lợi hại. Hừ, chỉ được hư danh.” Đoán chừng hắn là người chính phái.
Người Giáp ngồi xa xa phản bác : “ Ngươi mới hư danh, cả nhà ngươi đều là hư danh. Trang chủ Mộc Sát Sơn Trang há để các ngươi gọi tên ?”
Người Bính khinh bỉ : “ Lũ tà giáo các ngươi chỉ được vỏ bề ngoài. Đệ tử hắn như vậy thì hắn cũng chỉ là đồ bỏ đi !”
Hai bên càng mắng càng hăng, lôi ra vô số cái tên xem như có thành tựu trong cả hai phái chính và tà.
Một người chính phái cao giọng : “ Các ngươi mắng cái gì ? Hừ, lão già Thần Mã Tướng quân đã hết thời rồi, các ngươi còn bợ đít hắn. Không biết xấu hổ.”
Nhắc đến Thần Mã Tướng quân, tà phái càng tức giận, mắng chửi không được liền lao vào đánh nhau. Tư Nguyệt đối với cái tên Thần Mã Tướng quân này biết không nhiều, liền hỏi : “ Âu Thần, Thần Mã Tướng quân có vẻ rất được sùng bái.”
Tử Giai Âu Thần cười một tiếng : “ Thần Mã Tướng quân nắm trong tay Thần Mã Cung, một trong Tứ đại Thiên Cung, được xem như người đứng đầu tà phái. Các môn phái tà giáo khác đều phải kính nể hắn ba phần. Chỉ là mấy năm qua Thần Mã Tướng quân đối với giang hồ đều không quan tâm.”
Nàng nhàn nhạt cười : “ Ngươi đã từng gặp ông ta ?”
Hắn gật đầu : “ Có gặp qua một lần.”
“ Võ công thế nào ?”
Tử Giai Âu Thần trầm tư , cười : “ Nếu nàng có thể cho ta xem một chút võ công của nàng, ta liền biết hắn ở mức nào.”
Nàng chỉ cười không đáp, sau đó đi đón Tích Ngạo và Tống Hàn Vũ trở về.
/142
|