Đám hắc y nhân còn lại run rẩy nhìn nhau, thủ đoạn đó…bọn chúng chắc chắn không phải đối thủ.
Nàng u lãnh cười : “ Muốn chết tử tế thì trả hắn lại cho ta.”
Đám hắc y nhân lặng lẽ nhìn nhau, đương lúc sợ hãi thì bên trong rừng vang lên thanh âm cười khàn : “ Thiên Hải Lâu chủ, hạnh ngộ.”
Tư Nguyệt nhướn mày nhìn theo hướng phát ra thanh âm.
Gió xào xạt thổi, một nam nhân vận y phục màu xám tro, tầm ba mươi tuổi, mắt hồ ly giảo hoạt lướt theo gió bay đến chắn trước mặt đám hắc y nhân. Xung quanh bị bao trùm bởi hơi thở của cả trăm sát thủ.
“ Đại gia !” Đám hắc y nhân mừng rỡ kêu.
Nam nhân kia vừa hạ xuống liền đánh giá Tư Nguyệt một lượt, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc song mỉm cười : “ Thiên Hải Lâu chủ, người này là của chúng ta.” Hắn vừa chỉ vào bao bố chứa Tích Ngạo vừa nói.
Tư Nguyệt không kiên nhân nhíu mày : “ Đừng nhiều lời.” Nếu nàng đoán không nhầm nam nhân này tầm Huyết Lệ câu, khẩu khí thật lớn.
“ Vậy thì tại hạ không khách khí.” Hắn gật đầu cười, ra hiệu cho đám sát thủ xông lên.
Nàng lạnh lùng vung tay, rút thanh hắc ngọc phiến bên hông ra, nhẹ nhàng vuốt một cách. Sa quyên đen tuyền lành lạnh, ánh trăng chiếu vào hắc ngọc sánh lóng lánh. Khẽ hô : “ Phong Trảm Lâu Lan”. Thân pháp thanh tao, đơn giản mà phiêu ảo.
Phong trảm xoáy tới, bốn phương càn quét, đám sát thủ sắc mặt đại biến nhanh chóng thi pháp né tránh. Nam nhân gọi là đại công tử kia cũng sửng sốt, nội lực này thực sự bá đạo.
Không đợi đám sát thủ trở tay, nàng tiếp một chiêu : “Bàng Hoa Phất Liễu !” Rừng cây bát phương bị trảm phong đả tới vỡ vụn, rừng hàng cây uỳnh uỳnh ngã xuống. Đám sát thủ không kịp né tránh, từng người một lặng lẽ ngã xuống.
“ Ngươi…” Nam nhân kia trừng mắt, môi mấp máy.
Nàng cười lạnh, nhanh như chớp phi tới trước mặt hắn, xoay tay tung một chưởng vào ngực.
Chỉ thấy đôi phượng mâu xám tro lạnh lẽo như giếng cổ, lạnh đến mức khiến hắn không tự chủ được mà run rẩy. Hắn phun một ngụm máu, cười khan, giang hồ xem ra sắp đổi chủ rồi…
Giết sạch tất cả, Tư Nguyệt mở bao bố ra, Tích Ngạo bị trúng mê hương vẫn đang ngủ say như chết. Nàng mỉm cười, béo má hắn : “ Tiểu tử !”
Lúc nàng trở về viện, những sát thủ còn lại đã được giải quyết sạch sẽ. Trong đại sảnh, Cổ Phi, Tà Dung và người của hai bên thế lực đều có mặt đầy đủ. Tử Giai Âu Thần sau khi cho người kiểm tra thi thế mới nói : “ Đám người muốn giết nàng vẫn chưa tra ra, còn đám người bắt Tích Ngạo có lẽ là người của Huyễn Ảnh Môn. Tên đại công tử kia ta đoán không nhầm chính là Trưởng tử của Môn chủ Huyễn Ảnh Môn Mộc Lĩnh Tình.”
Cổ Phi cau mày : “ Huyễn Ảnh Môn tại sao phải bắt Tích Ngạo ?”
“ Gần đây Huyễn Ảnh Môn có dị động, chắc chắn có người ra giá cho Huyễn Ảnh Môn bắt Tích Ngạo.” Tử Giai Âu Thần đăm chiêu.
“ Tích Ngạo là đệ tử của Cực Sát Phong, nếu có kẻ muốn bắt hắn không chừng có liên quan đến Cực Sát Phong. Cho người chuyển lời tới Mộc Sát Sơn Trang đi.” Tư Nguyệt lên tiếng.
Cổ Phi lắc đầu : “ Vừa nãy ta cho người sang báo cho Mộc Sát Sơn Trang thì họ nói Cực Sát Phong đã rời khỏi nơi này, còn nói nhờ chúng ta chăm sóc Tích Ngạo.” Hắn ngừng một lúc lại nói : “ Giao thương của Mộc Sát Sơn Trang chủ yếu ở Tề quốc mà hoàng đế nước Tề đang thắt chặt quyền hành, hắn có lẽ trở về để giải quyết.”
Tử Giai Âu Thần cười lạnh, đáy mắt lóe sáng : “ Cực Sát Phong có thể đưa Mộc Sát Sơn Trang trở thành một trong Tứ Đại Sơn Trang trong giang hồ, đừng nói Tề quốc nhỏ bé, cho dù cả đại lục hắn đều không sợ.” Làm đối thủ bao nhiêu năm với hắn, Tử Giai Âu Thần là người biết được năng lực của hắn ở mức nào. Một Tề Duyệt Phong có thể làm hắn lo sợ vậy sao ?
Đương lúc căng thẳng, thuộc hạ Huyền Lân của Tử Giai Âu Thần vội vã chạy vào : “ Trang chủ, Lâu chủ, đám người tập kích ám sát trong viện là người của Quỷ Thủy Môn.”
Nàng u lãnh cười : “ Muốn chết tử tế thì trả hắn lại cho ta.”
Đám hắc y nhân lặng lẽ nhìn nhau, đương lúc sợ hãi thì bên trong rừng vang lên thanh âm cười khàn : “ Thiên Hải Lâu chủ, hạnh ngộ.”
Tư Nguyệt nhướn mày nhìn theo hướng phát ra thanh âm.
Gió xào xạt thổi, một nam nhân vận y phục màu xám tro, tầm ba mươi tuổi, mắt hồ ly giảo hoạt lướt theo gió bay đến chắn trước mặt đám hắc y nhân. Xung quanh bị bao trùm bởi hơi thở của cả trăm sát thủ.
“ Đại gia !” Đám hắc y nhân mừng rỡ kêu.
Nam nhân kia vừa hạ xuống liền đánh giá Tư Nguyệt một lượt, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc song mỉm cười : “ Thiên Hải Lâu chủ, người này là của chúng ta.” Hắn vừa chỉ vào bao bố chứa Tích Ngạo vừa nói.
Tư Nguyệt không kiên nhân nhíu mày : “ Đừng nhiều lời.” Nếu nàng đoán không nhầm nam nhân này tầm Huyết Lệ câu, khẩu khí thật lớn.
“ Vậy thì tại hạ không khách khí.” Hắn gật đầu cười, ra hiệu cho đám sát thủ xông lên.
Nàng lạnh lùng vung tay, rút thanh hắc ngọc phiến bên hông ra, nhẹ nhàng vuốt một cách. Sa quyên đen tuyền lành lạnh, ánh trăng chiếu vào hắc ngọc sánh lóng lánh. Khẽ hô : “ Phong Trảm Lâu Lan”. Thân pháp thanh tao, đơn giản mà phiêu ảo.
Phong trảm xoáy tới, bốn phương càn quét, đám sát thủ sắc mặt đại biến nhanh chóng thi pháp né tránh. Nam nhân gọi là đại công tử kia cũng sửng sốt, nội lực này thực sự bá đạo.
Không đợi đám sát thủ trở tay, nàng tiếp một chiêu : “Bàng Hoa Phất Liễu !” Rừng cây bát phương bị trảm phong đả tới vỡ vụn, rừng hàng cây uỳnh uỳnh ngã xuống. Đám sát thủ không kịp né tránh, từng người một lặng lẽ ngã xuống.
“ Ngươi…” Nam nhân kia trừng mắt, môi mấp máy.
Nàng cười lạnh, nhanh như chớp phi tới trước mặt hắn, xoay tay tung một chưởng vào ngực.
Chỉ thấy đôi phượng mâu xám tro lạnh lẽo như giếng cổ, lạnh đến mức khiến hắn không tự chủ được mà run rẩy. Hắn phun một ngụm máu, cười khan, giang hồ xem ra sắp đổi chủ rồi…
Giết sạch tất cả, Tư Nguyệt mở bao bố ra, Tích Ngạo bị trúng mê hương vẫn đang ngủ say như chết. Nàng mỉm cười, béo má hắn : “ Tiểu tử !”
Lúc nàng trở về viện, những sát thủ còn lại đã được giải quyết sạch sẽ. Trong đại sảnh, Cổ Phi, Tà Dung và người của hai bên thế lực đều có mặt đầy đủ. Tử Giai Âu Thần sau khi cho người kiểm tra thi thế mới nói : “ Đám người muốn giết nàng vẫn chưa tra ra, còn đám người bắt Tích Ngạo có lẽ là người của Huyễn Ảnh Môn. Tên đại công tử kia ta đoán không nhầm chính là Trưởng tử của Môn chủ Huyễn Ảnh Môn Mộc Lĩnh Tình.”
Cổ Phi cau mày : “ Huyễn Ảnh Môn tại sao phải bắt Tích Ngạo ?”
“ Gần đây Huyễn Ảnh Môn có dị động, chắc chắn có người ra giá cho Huyễn Ảnh Môn bắt Tích Ngạo.” Tử Giai Âu Thần đăm chiêu.
“ Tích Ngạo là đệ tử của Cực Sát Phong, nếu có kẻ muốn bắt hắn không chừng có liên quan đến Cực Sát Phong. Cho người chuyển lời tới Mộc Sát Sơn Trang đi.” Tư Nguyệt lên tiếng.
Cổ Phi lắc đầu : “ Vừa nãy ta cho người sang báo cho Mộc Sát Sơn Trang thì họ nói Cực Sát Phong đã rời khỏi nơi này, còn nói nhờ chúng ta chăm sóc Tích Ngạo.” Hắn ngừng một lúc lại nói : “ Giao thương của Mộc Sát Sơn Trang chủ yếu ở Tề quốc mà hoàng đế nước Tề đang thắt chặt quyền hành, hắn có lẽ trở về để giải quyết.”
Tử Giai Âu Thần cười lạnh, đáy mắt lóe sáng : “ Cực Sát Phong có thể đưa Mộc Sát Sơn Trang trở thành một trong Tứ Đại Sơn Trang trong giang hồ, đừng nói Tề quốc nhỏ bé, cho dù cả đại lục hắn đều không sợ.” Làm đối thủ bao nhiêu năm với hắn, Tử Giai Âu Thần là người biết được năng lực của hắn ở mức nào. Một Tề Duyệt Phong có thể làm hắn lo sợ vậy sao ?
Đương lúc căng thẳng, thuộc hạ Huyền Lân của Tử Giai Âu Thần vội vã chạy vào : “ Trang chủ, Lâu chủ, đám người tập kích ám sát trong viện là người của Quỷ Thủy Môn.”
/142
|