Tư Nguyệt cùng ba người Hạ Trác, Mạc Thương, Tử Giai Âu Thần dẫn quân đánh đến cổng thành Tây Nam. Tuy Phượng Tịch đã lường trước song đại quân của Tư Nguyệt gặp thần giết thần, gặp phật giết phật khiến hơn một vạn quân của Phượng Tịch chỉ còn lại một đống xương tàn. Sở dĩ Tư Nguyệt không cho bọn chúng đầu hàng vì đối với nàng đã phản bội thì đừng lấy lí do bị người ép buộc hay bất đắc dĩ, kết cục đều chỉ có chết !
Cổng thành Tây Nam vừa phá, đại quân do Sở Tướng quân lãnh đạo ào ạt xông vào hộ tống Phượng Lâm đánh đến hoàng cung. Trước hoàng cung, tàn quân dưới trướng Phượng Tịch bỏ binh khí, quỳ dưới chân Phượng Lâm. Phượng Lâm do dự nhìn Tư Nguyệt, khó xử nói : " A Thiên, ngươi xem...bọn họ dù sao vẫn là bá tánh Thanh Loan quốc ta."
Biết nàng ta mềm yếu, Tư Nguyệt khẽ nhíu mày lại quay sang Phượng Trầm : " Vương gia, ngươi nghĩ thế nào ?"
Phượng Trầm nhàn nhạt đáp : " Giết !" Hắn không nhúng tay vào tranh đấu, không động đến quyền lực nên trên dưới Thanh Loan quốc đều xem hắn như trích tiên hạ phạm nhưng không có nghĩa hắn thực sự là trích tiên, mặc kệ người khác đối với hắn như thế nào hắn vẫn độ lượng bỏ qua, đó là ngu ngốc ! Vả lại hắn biết nàng không có ý xấu, nàng đang muốn dạy Phượng Lâm cách hành xử của một vị hoàng đế.
Phượng Lâm khó tin nhìn Phượng Trầm : "Ca ca..."
Bởi đang đứng trước mặt ba quân, Phượng Trầm không xoa đầu Phượng Lâm như thường mà chỉ vỗ nhẹ lên vai nàng ta : " Thiện nhân là tốt nhưng kẻ đáng chết vẫn phải chết. Hôm nay bọn họ vì chút lợi ích, vì bị ép buộc mà tạo phản, nếu tha thứ cho bọn chúng biết đâu sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Chúng ta không thể mạo hiểm !"
Phượng Lâm cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi hô : " Toàn bộ giết sạch ! Thân nhân trong nhà nam đầy biên ải, nữ sung kỹ !"
Ngay sau đó là một mảng chém giết hòa cùng tiếng la hét vang vọng cả hoàng thành. Hoàng cung hoa lệ trong phút chốc chỉ còn mùi máu tươi bốc lên nồng nặc.
Trong Diêu Loan điện, Phượng Tịch vận long bào thêu cửu loan kim thể lấp lánh, đầu đội long quan rũ xuống bảy mươi hai viên trân châu đỏ rực, thất thần ngồi trên ngai vàng chạm song long ngậm châu - thứ khiến biết bao người sống chết giành lấy.
Phượng Lâm ngây người thật lâu mới lên tiếng, thanh âm có phần nghẹn ngào : " Đại hoàng tỷ, tại sao ?"
Phượng Tịch vốn đang cúi đầu bỗng ngẩn lên, đáy mắt ẩn chứa điên cuồng cùng thê lương dừng trên người Tư Nguyệt : " Ngươi là Lạc Tẫn Thiên ?" Không chờ Tư Nguyệt trả lời, nàng ta tiếp : " Phượng Lâm...ha ha...Ta thua rồi ! Năm đó biết ngươi được mẫu hoàng yêu thích nhưng lại không có phụ phi nên ta mới giả vờ quan tâm ngươi, giúp đỡ ngươi để mẫu hoàng có thể nhìn ta bằng con mắt khác. Năm mười ba tuổi, ta nghe lén được mẫu hoàng vốn dĩ từ lúc sinh ra ngươi đã định người là hoàng nữ kế vị, Quân ca ca là Phượng Quân của ngươi." Phượng Tịch dừng trong chốc lát, nước mắt trào ra : " Ta cố gắng cả đời để có thể sánh đôi với Quân ca ca , còn ngươi ? Ngươi có cái gì chứ ? Ngươi chỉ là một đứa ngốc ! Ngươi không xứng làm hoàng đế !!!"
Phượng Lâm nhìn Phượng Tịch trân trân, phút chốc những hình ảnh lướt qua đầu như vỡ nát khiến trái tim đau đớn cùng cực.
Phượng Tịch cười to, đôi mắt long lên như thú dữ : " Phượng Lâm ! Cho dù ngươi có được hoàng vị, có được giang sơn nhưng sẽ không bao giờ có được trái tim Quân ca ca." Nàng ta nhếch mép : " Người huynh ấy hận nhất chính là ngươi ! Chính là đế vương !"
Phượng Lâm giật mình vội vã chạy tới nắm chặt bả vai Phượng Tịch : " Hoàng tỷ ! Ngươi nói vậy là sao ? Tại sao ?"
Phượng Tịch cười ha ha hai tiếng rồi ngã vật xuống, khóe môi trào ra dòng máu đen nhiễu xuống góc long bào thật chói mắt.
" Hoàng tỷ, ngươi tỉnh dậy, nói cho ta biết tại sao ?!" Phượng Lâm không tin, lay lay thân thể Phượng Tịch.
Năm bảy tuổi, phụ phi nàng qua đời. Tuy có ca ca và mẫu hoàng yêu thương nhưng các vị hoàng nữ khác đều muốn bắt nạt nàng. Có một lần nàng bị ngũ hoàng tỷ đẩy xuống nước, đại hoàng tỷ đã cứu nàng. Đại hoàng tỷ là hoàng nữ của Khương Quý Phi, là người rất xuất sắc, có khả năng được lập làm Thái Nữ nhất nên nàng luôn sùng bái nàng ta. Từ sau lần đó, Phượng Lâm nàng ngày ngày đều theo đuôi Đại hoàng tỷ học tập khiến các hoàng tỷ khác phải cắn răng ghen tỵ.
Lần đầu tiên nàng gặp Quân ca ca là lúc nàng theo Đại hoàng tỷ vào Cung Học. Dưới tán hồng đào, Quân ca ca vận cẩm bào đạm tử, tóc ba nghìn sợi lay động theo gió, hai sợi tóc mai khẽ đong đưa, khuôn mặt tuấn mỹ như trác, anh tuấn động lòng người. Không chỉ riêng nàng, tất cả các hoàng tỷ đều đỏ mặt, ngây người nhìn chàng.
Quân ca ca gọi là Mặc Băng Quân, từ lúc sinh ra đã được định sẵn sẽ trở thành Phượng Quân đời kế tiếp. Sở dĩ nói là định sẵn bởi Thanh Loan quốc từ xưa đến nay, Phượng Quân của hoàng đế đều phải họ Mặc. Mặc gia dòng chính nữ đời đời đều chỉ sinh được một nam một nữ, nam trở thành Phượng Quân, nữ trở thành chủ tộc Mặc gia, cứ như vậy đến khi nào vương triều không còn tồn tại.
Các hoàng tỷ đều hi vọng được chọn trở thành hoàng đế một phần vì thứ quyền lực kia, một phần còn tranh đấu vì nam nhân họ yêu thích. Còn nàng, nàng không có phụ phi, không có gia tộc chống lưng...Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành hoàng đế nên nàng chỉ đứng nhìn Quân ca ca từ xa.
Quân ca ca luôn lạnh nhạt với các vị hoàng tỷ song lại đối xử tốt với nàng, nàng không biết tại sao nhưng nàng rất vui mừng. Mỗi ngày có ca ca quan tâm, mẫu hoàng yêu thương, Đại hoàng tỷ cùng Quân ca ca bên cạnh chơi đùa với nàng, dường như đó là khoảng khắc hạnh phúc nhất mà nàng từng có.
Cho đến khi hạnh phúc vụn vỡ...mẫu hoàng ban thánh chỉ sắc phong nàng trở thành Thái Nữ, một tháng sau liền quy tiên. Phút chốc, Đại hoàng tỷ quay lưng, Quân ca ca cũng không còn cười với nàng, nàng thật cô độc. Nhưng có lẽ...nàng là một người ích kỷ. Niềm vui được đứng bên cạnh Quân ca ca nhận triều bái, được nắm tay chàng đã khiến nàng quên hết tất cả, quên đi ánh mắt lạnh lùng như băng của chàng.
Phượng Lâm quỳ phịch xuống, đáy mắt mờ mịt : " Không, hoàng tỷ, ngươi sai rồi ! Quân ca ca sẽ không hận ta ! Quân ca ca rõ ràng thích ta nhất ! Hoàng tỷ, ngươi nói dối !"
Phượng Trầm chậm chạp bước đến bên cạnh nàng ta, thanh âm ôn nhu : "A Đậu, muốn khóc thì cứ khóc ! Còn có ca ca yêu thương ngươi." Nói xong còn ôm lấy Phượng Lâm.
Phượng Lâm sụp đổ, đầu tiên thút thít vài tiếng rồi òa khóc thật to, miệng không ngừng nói : " Ca ca, nàng ta nói dối, Quân ca ca sẽ không ghét bỏ A Đậu, phải không ca ca ?"
" Đúng, đúng...A Đậu là dễ thương nhất ! Không ai có thể ghét bỏ A Đậu cả !" Rồi hắn lẩm bẩm : " Nếu có kẻ nào dám tổn thương A Đậu, ca ca sẽ là người giết hắn đầu tiên !"
Điều không ngờ là người làm tổn thương muội muội hắn yêu quý nhất lại là người hắn yêu đến tận xương tủy...
Cổng thành Tây Nam vừa phá, đại quân do Sở Tướng quân lãnh đạo ào ạt xông vào hộ tống Phượng Lâm đánh đến hoàng cung. Trước hoàng cung, tàn quân dưới trướng Phượng Tịch bỏ binh khí, quỳ dưới chân Phượng Lâm. Phượng Lâm do dự nhìn Tư Nguyệt, khó xử nói : " A Thiên, ngươi xem...bọn họ dù sao vẫn là bá tánh Thanh Loan quốc ta."
Biết nàng ta mềm yếu, Tư Nguyệt khẽ nhíu mày lại quay sang Phượng Trầm : " Vương gia, ngươi nghĩ thế nào ?"
Phượng Trầm nhàn nhạt đáp : " Giết !" Hắn không nhúng tay vào tranh đấu, không động đến quyền lực nên trên dưới Thanh Loan quốc đều xem hắn như trích tiên hạ phạm nhưng không có nghĩa hắn thực sự là trích tiên, mặc kệ người khác đối với hắn như thế nào hắn vẫn độ lượng bỏ qua, đó là ngu ngốc ! Vả lại hắn biết nàng không có ý xấu, nàng đang muốn dạy Phượng Lâm cách hành xử của một vị hoàng đế.
Phượng Lâm khó tin nhìn Phượng Trầm : "Ca ca..."
Bởi đang đứng trước mặt ba quân, Phượng Trầm không xoa đầu Phượng Lâm như thường mà chỉ vỗ nhẹ lên vai nàng ta : " Thiện nhân là tốt nhưng kẻ đáng chết vẫn phải chết. Hôm nay bọn họ vì chút lợi ích, vì bị ép buộc mà tạo phản, nếu tha thứ cho bọn chúng biết đâu sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba. Chúng ta không thể mạo hiểm !"
Phượng Lâm cắn môi, hít một hơi thật sâu rồi hô : " Toàn bộ giết sạch ! Thân nhân trong nhà nam đầy biên ải, nữ sung kỹ !"
Ngay sau đó là một mảng chém giết hòa cùng tiếng la hét vang vọng cả hoàng thành. Hoàng cung hoa lệ trong phút chốc chỉ còn mùi máu tươi bốc lên nồng nặc.
Trong Diêu Loan điện, Phượng Tịch vận long bào thêu cửu loan kim thể lấp lánh, đầu đội long quan rũ xuống bảy mươi hai viên trân châu đỏ rực, thất thần ngồi trên ngai vàng chạm song long ngậm châu - thứ khiến biết bao người sống chết giành lấy.
Phượng Lâm ngây người thật lâu mới lên tiếng, thanh âm có phần nghẹn ngào : " Đại hoàng tỷ, tại sao ?"
Phượng Tịch vốn đang cúi đầu bỗng ngẩn lên, đáy mắt ẩn chứa điên cuồng cùng thê lương dừng trên người Tư Nguyệt : " Ngươi là Lạc Tẫn Thiên ?" Không chờ Tư Nguyệt trả lời, nàng ta tiếp : " Phượng Lâm...ha ha...Ta thua rồi ! Năm đó biết ngươi được mẫu hoàng yêu thích nhưng lại không có phụ phi nên ta mới giả vờ quan tâm ngươi, giúp đỡ ngươi để mẫu hoàng có thể nhìn ta bằng con mắt khác. Năm mười ba tuổi, ta nghe lén được mẫu hoàng vốn dĩ từ lúc sinh ra ngươi đã định người là hoàng nữ kế vị, Quân ca ca là Phượng Quân của ngươi." Phượng Tịch dừng trong chốc lát, nước mắt trào ra : " Ta cố gắng cả đời để có thể sánh đôi với Quân ca ca , còn ngươi ? Ngươi có cái gì chứ ? Ngươi chỉ là một đứa ngốc ! Ngươi không xứng làm hoàng đế !!!"
Phượng Lâm nhìn Phượng Tịch trân trân, phút chốc những hình ảnh lướt qua đầu như vỡ nát khiến trái tim đau đớn cùng cực.
Phượng Tịch cười to, đôi mắt long lên như thú dữ : " Phượng Lâm ! Cho dù ngươi có được hoàng vị, có được giang sơn nhưng sẽ không bao giờ có được trái tim Quân ca ca." Nàng ta nhếch mép : " Người huynh ấy hận nhất chính là ngươi ! Chính là đế vương !"
Phượng Lâm giật mình vội vã chạy tới nắm chặt bả vai Phượng Tịch : " Hoàng tỷ ! Ngươi nói vậy là sao ? Tại sao ?"
Phượng Tịch cười ha ha hai tiếng rồi ngã vật xuống, khóe môi trào ra dòng máu đen nhiễu xuống góc long bào thật chói mắt.
" Hoàng tỷ, ngươi tỉnh dậy, nói cho ta biết tại sao ?!" Phượng Lâm không tin, lay lay thân thể Phượng Tịch.
Năm bảy tuổi, phụ phi nàng qua đời. Tuy có ca ca và mẫu hoàng yêu thương nhưng các vị hoàng nữ khác đều muốn bắt nạt nàng. Có một lần nàng bị ngũ hoàng tỷ đẩy xuống nước, đại hoàng tỷ đã cứu nàng. Đại hoàng tỷ là hoàng nữ của Khương Quý Phi, là người rất xuất sắc, có khả năng được lập làm Thái Nữ nhất nên nàng luôn sùng bái nàng ta. Từ sau lần đó, Phượng Lâm nàng ngày ngày đều theo đuôi Đại hoàng tỷ học tập khiến các hoàng tỷ khác phải cắn răng ghen tỵ.
Lần đầu tiên nàng gặp Quân ca ca là lúc nàng theo Đại hoàng tỷ vào Cung Học. Dưới tán hồng đào, Quân ca ca vận cẩm bào đạm tử, tóc ba nghìn sợi lay động theo gió, hai sợi tóc mai khẽ đong đưa, khuôn mặt tuấn mỹ như trác, anh tuấn động lòng người. Không chỉ riêng nàng, tất cả các hoàng tỷ đều đỏ mặt, ngây người nhìn chàng.
Quân ca ca gọi là Mặc Băng Quân, từ lúc sinh ra đã được định sẵn sẽ trở thành Phượng Quân đời kế tiếp. Sở dĩ nói là định sẵn bởi Thanh Loan quốc từ xưa đến nay, Phượng Quân của hoàng đế đều phải họ Mặc. Mặc gia dòng chính nữ đời đời đều chỉ sinh được một nam một nữ, nam trở thành Phượng Quân, nữ trở thành chủ tộc Mặc gia, cứ như vậy đến khi nào vương triều không còn tồn tại.
Các hoàng tỷ đều hi vọng được chọn trở thành hoàng đế một phần vì thứ quyền lực kia, một phần còn tranh đấu vì nam nhân họ yêu thích. Còn nàng, nàng không có phụ phi, không có gia tộc chống lưng...Nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành hoàng đế nên nàng chỉ đứng nhìn Quân ca ca từ xa.
Quân ca ca luôn lạnh nhạt với các vị hoàng tỷ song lại đối xử tốt với nàng, nàng không biết tại sao nhưng nàng rất vui mừng. Mỗi ngày có ca ca quan tâm, mẫu hoàng yêu thương, Đại hoàng tỷ cùng Quân ca ca bên cạnh chơi đùa với nàng, dường như đó là khoảng khắc hạnh phúc nhất mà nàng từng có.
Cho đến khi hạnh phúc vụn vỡ...mẫu hoàng ban thánh chỉ sắc phong nàng trở thành Thái Nữ, một tháng sau liền quy tiên. Phút chốc, Đại hoàng tỷ quay lưng, Quân ca ca cũng không còn cười với nàng, nàng thật cô độc. Nhưng có lẽ...nàng là một người ích kỷ. Niềm vui được đứng bên cạnh Quân ca ca nhận triều bái, được nắm tay chàng đã khiến nàng quên hết tất cả, quên đi ánh mắt lạnh lùng như băng của chàng.
Phượng Lâm quỳ phịch xuống, đáy mắt mờ mịt : " Không, hoàng tỷ, ngươi sai rồi ! Quân ca ca sẽ không hận ta ! Quân ca ca rõ ràng thích ta nhất ! Hoàng tỷ, ngươi nói dối !"
Phượng Trầm chậm chạp bước đến bên cạnh nàng ta, thanh âm ôn nhu : "A Đậu, muốn khóc thì cứ khóc ! Còn có ca ca yêu thương ngươi." Nói xong còn ôm lấy Phượng Lâm.
Phượng Lâm sụp đổ, đầu tiên thút thít vài tiếng rồi òa khóc thật to, miệng không ngừng nói : " Ca ca, nàng ta nói dối, Quân ca ca sẽ không ghét bỏ A Đậu, phải không ca ca ?"
" Đúng, đúng...A Đậu là dễ thương nhất ! Không ai có thể ghét bỏ A Đậu cả !" Rồi hắn lẩm bẩm : " Nếu có kẻ nào dám tổn thương A Đậu, ca ca sẽ là người giết hắn đầu tiên !"
Điều không ngờ là người làm tổn thương muội muội hắn yêu quý nhất lại là người hắn yêu đến tận xương tủy...
/142
|