Lạnh ở Boston

Chương 3: Những ngày mùa đông không nghỉ

/6



Lạnh ở Boston


Quyển I: Boston và Los Angeles
Chương 3: Những ngày mùa đông không nghỉ


     Boston những ngày đông đầy tuyết và lạnh buốt. Giao thông còn thường xuyên tắc nghẽn, đường xá thì tuyết dày đến nửa chân người. Đáng ghét thế! Cô cười khổ, sống ở đây đã ba năm trời, vậy mà mùa đông đều bị cảm. Lúc trước anh đều nói cô không bị cảm, mà bị bệnh “tiểu thư”. Sức khoẻ yếu thì chịu thôi!

     Học kì mùa đông của HBS đã bắt đầu từ hai tuần nay. Tất cả sinh viên đều lười đến lớp. Đông mà, ai chả muốn rút vào chăn cho ấm! Cô bước vội vào taxi, nói địa chỉ trường. Ông tài xế tên Bean, cái tên hài hước như người ông vậy!

-     Chào cô bé, đi học à? – Ông vừa nói vừa tập trung lái.

-     Vâng! – Cô đang nhấm nháp cái bánh ngũ cốc gật gật đầu.

-     Học ở HBS à?

-     Vâng!

     Thấy cô có vẻ không hứng thú gì với cuộc trò chuyện này, ông im lặng. Đường phố Boston mùa đông luôn luôn vắng người. Nhìn buồn chán và cô đơn biết bao!

-     Đến rồi! – Ông cười.

-     Cảm ơn ông nhiều. Cháu gửi ông luôn 35 đồng. – Cô tip cho ông luôn 5 đồng.

-     Bye cháu! – Ông vẫy tay, hoà vào dòng người.

     Cô bước nhanh vào trường. Ở Boston ba năm, cô dần bắt được nhịp sống nhanh, bước chân vội nơi này rồi. Vào lớp học với đôi má ửng hồng vì lạnh và hơi khói từ miệng, anh bạn ngồi kế bên chọc:

-     Ai tỏ tình với hotgirl lạnh lùng thế này?

-     Tỏ tình cái đầu cậu í, lạnh chết! – Cô cười nhẹ, phản pháo lại.

-     Ok, ok, không chọc tiểu thư nữa!

     Tiết học bắt đầu khi giáo sư bước vào lớp. Sỉ số một lớp ở Harvard vào khoảng 10 đến 15 người, không quá nhiều nên hầu như ai đều tiếp thu bài rất nhanh và hăng hái phát biểu. Nói là học nhưng giáo sư chỉ trả lời những vấn đề và giải thích thêm cho sinh viên, còn họ sẽ phải tự tìm hiểu trước, vào học chỉ thảo luận thôi.

     Hôm nay cô được giao luận án, còn là một mình làm, phải hoàn thành trong vòng một tuần. Haizzz.... Cô thở dài, có khi nào được nghỉ ngơi quá nhiều, giờ lại phải làm luận án, chẳng khác gì bức chết cô. Lếc xác về tới nhà, cô ngủ một mạch đến 15 giờ, bỏ cả bữa trưa, thật ra cô có khi nào ăn trưa đâu. Nếu chẳng phải Trúc gọi đến, có lẽ cô ngủ đến tối mất.

-     Mày ngủ à?

-     Ừ, tao bị dính luận án, xem ra tuần này không đi đâu được!

-     Ok, tính rủ mày đi Art Museum mà mày bận, thôi vậy. Bye nhe! – Trúc nói một lèo rồi cúp máy.

     Cô ngồi dậy, mở Macbook còn đang hoạt động vì chưa cập nhật app xong, cố gắng viết xong nốt bài blog về Murad để đăng lên. Cả tháng nay cô chỉ ra được hai video, blog thì sắp mốc meo tới nơi rồi. Beauty Blogger khó làm quá nhỉ?

     Người ta nói hăng say quên thời gian thật đúng mà, chăm chú viết blog, làm ¼ cái luận án xong thì đã 18 giờ rồi. Cô vươn vai, tháo mắt kính, cảm thấy trời đất đang quay cuồng. Lại chóng mặt, cô lắc đầu.

     Hoài An ra bếp nấu đỡ món mì gói Hảo Hảo cô mang tận hai thùng từ Việt Nam sang. Mì Mỹ khó ăn kinh khủng í. Nhắm nháp xong gói mì, cô lại quay trở lại máy tính. Phải làm xong bài luận này cô mới đi chơi được, mệt chết mất!

     Điện thoại reo inh ỏi làm cô giật mình, nhấc điện thoại, là giáo sư...

-     Emma à, tuần sau trường giao lưu với đại học Stanford, em sắp xếp hành lí nhe.

-     À, em biết rồi, bye thầy!

     Chưa gì đã thấy mệt rồi, hết luận án đến giao lưu, sinh viên Harvard có cả mấy trăm người, kêu ai không đi lại kêu cô.

     Hoàn thành luận án là chuyện của ba ngày sau. Cô dành ngày nghỉ thứ tư để shopping. Đi vòng vòng lại mua được kha khá. Hai bộ áo sơ mi trắng, váy đen để giao lưu, hai áo trễ vai để đi biển. Vào Sephora càng thu được nhiều đồ, hai cây son Nars, một cây son Burberry, một cây Tom Ford. Đều là son, cô sắp trở thành thánh son mất. Cả một tháng lương chỉ vì mê son mà hết sạch. Đừng ai chê cô phung phí nhé! Phàm là người, ai cũng có đam mê ấy mà!

     Lượn lờ thêm vài vòng rồi về nhà. Cô xoay qua xoay lại, dọn dẹp một chút lại lên giường ngồi, viết kế hoạch cho cả một tuần sau. Nào là đi giao lưu, còn phải đi Las Vegas, bla...bla... Cả hàng trăm việc cô phải làm, vậy mà chỉ vì chuyến giao lưu này mà phải gạt qua hết, lương tháng này chỉ còn một nửa.

     Than thở, than thở, mày chỉ biết than thở thôi An à! Ngày anh còn ở Boston, anh chắc chắn sẽ không để mày ăn mì gói, sẽ không cho mày dạo phố một mình, càng cấm mày tiêu sài vào mấy cây son đắt tiền, trước mỗi chuyến đi, anh sẽ sắp xếp tất cả đồ của mày vào vali, chuẩn bị thuốc men, giấy tờ, tài liệu, cả mĩ phẩm anh cũng biết phải đem hãng nào, biết mày dùng quen cái gì, phải chiết ra lọ nhỏ làm sao, anh đều làm hết rồi.

     Đóng sổ kế hoạch chỉ mới viết lưa thưa vài chữ, cô lại rơi vào trạng thái “Bay lên trên bầu trời...”. Ngày trước, anh từng hứa sẽ dẫn cô đến Cali, xem nó nắng vàng và nhộn nhịp thế nào, hứa sẽ cùng cô đi Alaska, đi leo núi, hứa dẫn cô đến Floria, xem trường North Broward cô từng mong ước được học như thế nào. Bây giờ anh đi rồi, chỉ còn cô mãi nhớ chuyện của quá khứ.

     Lại đi về phía phòng thay đồ, cô lôi ra một chiếc vali lớn, sắp xếp đồ vào đó. Quần áo, giày cao gót, mĩ phẩm,...

     Khí trời Boston về đêm cực lạnh, lại còn có tuyết rơi khiến ai nhìn vào cũng thấy ảm đạm, buồn hiu hắt. Chỉ những con người sống lâu năm tại đây mới ghét những trận mưa tuyết thế này. Vậy đó, Hoài An lại cặm cụi chiết từng món mĩ phẩm vào lọ, xếp quần áo, ghi chú, chọn giầy, chuẩn bị giấy tờ, tài liệu.

     Dương Hoài An cô lại muốn bận hết đêm nay ấy mà. Khi nào nhớ anh, chỉ cần cô bận đến tối mặt tối mày, chắc chắn anh sẽ được lui về vị trí thứ hai. Có phải cô đã quá vô tâm không?

     Mọi việc xong thì trời cũng hừng sáng. Hoài An mệt mỏi ngã trên giường, nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Con người cô trước giờ thường thiếu ngủ, vì thế mà khi có cơ hội ngủ, cô chắc chắn sẽ không bỏ lỡ. Cả Trúc đôi khi còn cười cô đùa rằng cô chẳng khác nào con gấu trúc, kiếm ăn, rồi ăn, xong thì ngủ. Đùa thế nhưng cả Trúc và cô đều biết, ngủ là liều thuốc tốt nhất cho vết thương lòng của những sinh viên xa nhà như họ. Ngủ rồi, cô sẽ thấy anh, sẽ được quay về Việt Nam, sẽ được trở lại Melbourne, sẽ mơ thấy ba mẹ hạnh phúc mãi mãi...

     Đôi khi, ngủ là tốt nhất, cứ ngủ đi, ngủ rồi thì chẳng cần quan tâm gì cả, sẽ không buồn, không đau nữa...

     Thức dậy thì đã mười hai giờ trưa, cô vào toilet làm vệ sinh. Cô còn cả ba ngày nghỉ nữa, cứ tha hồ làm video, viết blog từ từ... Trang điểm nhẹ, chuẩn bị máy quay, đèn, background xong, cô liền quay tù tì ba, bốn cái video liền. Cố gắng edit được một video, cô để nó lưu vào máy, rồi đăng lên Youtube.

     Chiều nay cô có hẹn với Trúc và Long sẽ đưa em du học sinh mới đi tham quan Boston. Đặt lịch hẹn giờ post trên Youtube, cô vơi lấy cái quần jean đen dài, áo thun xám và chiếc áo khoác dài qua mông, đeo túi Michael Kors đen, đi boots dài qua đầu gối. Vội bước khỏi chung cư, cô bắt taxi đến sân bay Logan.

     Trúc và Long đã đứng đợi ở đấy từ rất lâu. Boston thì lại đang có mưa tuyết, nhìn hai người họ đang tay vào nhau, mắt cùng hướng về cửa Quốc tế, cô chợt thấy ghen tị vô cùng.

-     Hi em, chị là Trúc, đây là bạn trai chị, Long. Tụi chị học ở MIT. – Trúc nhìn em du học sinh mới, mắt sáng ngời, giới thiệu.

-     À, em chào hai anh chị, em là Nguyên, Nguyễn Trần Thảo Nguyên, có thể gọi em là Jessie. Em sẽ học ở Harvard, ngành ngoại giao. – Nguyên cười.

-     Chào em, chị là Hoài An, du học sinh chuyển tiếp từ Melbourne sang Boston. Chị học ngành y, Harvard. – Cô đi đến, bắt tay với Thảo Nguyên.

-     Chào chị An, chị nhớ em không? Hồi trước em học chung lớp học thêm anh văn với Phương Thuỳ, em từng nói chuyện với chị vài lần.

-     À! – Cô trả lời qua loa.

     Cả bốn người ra xe, Trúc và Long ngồi trước, Hoài An và Nguyên ngồi phía sau. Họ nói chuyện về Harvard, về MIT, về Nguyên. Cô bé có vẻ luống cuống trong việc thuê nhà nên chưa có chỗ ở.

-     Thế này, nhà chị còn một phòng cho khách, em có thể đến ở. Dù sao thì tuần tới chị đi Cali, không có mặt ở đó. Em xem như trông nhà giùm chị, chị sẽ trả em lương trông nhà – Hoài An nói, cười, hơi thở dưới cái lạnh trở thánh khói trắng.

-     Thế tốt quá, em sẽ trông nhà, không cần chị trả tiền đâu. Hết tuần chị về là em tìm được nhà rồi. – Cô bé cảm ơn cô rối rít.

     Bốn người Trúc, Long, An, Nguyên đi tham quan thành phố Boston trong ngày mưa tuyết đến ai cũng mệt rã rời.

     Về đến nhà, cô giao chìa khoá dự phòng cho Nguyên, dặn dò vài câu rồi vào phòng. Ngày mai cô đi Los Angeles sớm, người bạn thân của cô từ Pháp đến Hoa Kì chơi, nên cô lại phải hộ tống.

-     Min à, Min....! – Cô gọi lớn.

     Min là chú chó của cô và anh, được cô nuôi từ lúc sang Boston. Min là chó cái, thuộc giống Samoyed nên rất xinh, hiền. Min còn đặt biệt thích ngủ trong phòng ngủ của cô và phòng thay đồ. Cửa phòng thay đồ được kéo ra, lập tức một thân to lớn trắng muốt nhào vào lòng cô.

-     Ngày mai cho mày đi tắm biển, chịu không? – Cô nựng nựng cái mặt dễ cưng kia.

     Min như nghe hiểu được, vẫy đuôi phấn khích, cọ cọ đầu vào ngực cô.

     Ôm nó đi tắm rửa xong thì đã một giờ sáng, cô ngồi vào bàn làm việc, edit cho xong cái video thứ hai, kiểm tra giấy tờ và vé máy bay.

     Ngày mai, cô sẽ đến nơi anh ở, thành phố Los Angeles phồn thịnh và nhộn nhịp. Chẳng biết có gặp anh không?

     Sáng sớm hôm sau, cô lặng lẽ rời khỏi Boston bằng chuyến bay nội địa cất cánh từ năm giờ. Không một lời tạm biệt, cô cứ như thế, ôm Min rồi khỏi Boston thương yêu một thời gian, từ từ đợi chờ ánh nắng Cali chói cháng và gió Cali lộng mát.

     Hứa hẹn với cô là vùng đất Cali xinh đẹp, đầy nắng và gió và những ngày đông bận rộn, không nghỉ ngơi ...

Hết chương 3


/6

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status