Hữu Hi bị hoàng đế bắt đi, chỉ vì muốn bắt nàng mà hoàng đế tốn không ít công sức. Nếu như bắt không được người, bọn họ chắc chắn sẽ đưa đầu để hoàng đế trút giận.
Chính bọn họ cũng không biết bí mật trên người Hữu Hi, chẳng là nghe theo lệnh hoàng đế áp giải Hữu Hi về kinh thành. Vất vả lắm mới tóm được người, dĩ nhiên bọn ho vừa vui mừng cũng vừa phải cẩn thận trông coi tránh để tội nhân chạy mất.
Bọn họ trói Hữu Hi lại, không ồn ào cẩn thận nhảy lên ngựa quay trở về kinh thành hồi báo.
Bọn họ nhất định phải mang quả cam ngọt này về cho hoàng đế, nếu không bọn họ sẽ mất mạng giống như những kẻ đã để Hữu Hi chạy thoát.
Hữu Hi miệng không thể nói, cố gắng động đậy cũng không được. Hữu Hi hận bản thân không tránh khỏi số phận, trách mình tài nghệ học không thong minh, chỉ đánh được hai ba chiêu đã bị bắt. Biết thế này, nàng học khinh công cho thật giỏi để chạy mất. Xe ngựa đi ngang qua khách điếm thì dừng lại.
Chỉ nghe bên ngoài có người la lớn: “Tới giờ ăn rồi, trời cũng bắt đầu tối khách quan ở lại đi”
Hữu Hi trong lòng thầm suy nghĩ, nhúc nhích trên ngựa, thở gấp, bản thân yếu ớt thế này làm sao tự chạy trốn.
Bọn họ dừng lại nghỉ tạm, chủ yếu là ăn rồi ngủ vốn muốn tiếp tục đi về hoàng thành trước khi trời sang.
Tên thủ lĩnh cũng không cho phép nàng ăn uống. Hữu Hi cũng tự bình tĩnh lại, chưa được bao lâu, trong đêm tối nàng nghe đám người nói.
“Đại nhân, ở đây địa hình hiểm trở, không biết khi nào có kẻ đánh lén, huống chi trời đã tối, không bằng nghỉ chân, chờ trời sang rồi đi tiếp, tránh bị tập kích”
Đám người trầm mặc xuống, sau đó một giọng nói lanh lảnh cất lên: “Được rồi, chúng ta nghỉ, canh giữ tên tội nhân cho tốt”
……. >> Thiếu<<
Cửa bị đánh sập, trong bóng tối một bóng người mờ nhạt, kéo khăn che miệng Hữu Hi xuống, nàng kinh hô: “Thả ta ra, cho ta xuống”
“Bớt nói đi”- Nam nhân không hề có ý tốt quát một tiếng
“Dừng lại, các ngươi là do ai sai bảo làm? Lợi dụng lúc bọn ta đang ăn uống nghỉ ngơi mà tới không sợ làm bọn ta nghẹn chết sao? Theo hoàng thượng thì sống chống thì chết?”- Một mũi kiếm hướng ra, không để cho người kia kịp quát nữa.
“Đánh cho ta”- Nam nhân thủ thế, một người đàn ông đi qua, Hữu Hi nghe âm thanh leng keng của kiếm, sau đó tay nàng bị đau.
Nam nhân thô lỗ nắm lấy tay nàng túm đi, Hữu Hi cảm giác cổ tay tê cứng, nam nhân cũng không hề nhẹ tay.
“Bây giờ không phải là lúc quan tâm nhiều như vậy, cần phải đi gấp”- Nam nhân cất cao giọng xé gió.
Kéo Hữu Hi đi về phía ngựa, tay nàng như muốn nổ lửa, thiết sắt khóa tay bị nam nhân nắm, nhưng đột nhiên tay hắn buông ra không chạy nữa.
Trong đêm tối đen như mực nàng không cách nào nhìn thấy toàn bộ cục diện, ánh trăng lúc này lại trốn đi mọi thứ đều mơ hồ, chỉ nhìn thấy xung quanh là rừng rậm toát lên sự nguy hiểm, cúi đầu Hữu Hi hỗn loạn chạy nhìn tiếp về phía trong rừng.
Nàng làm sao có thể trốn chứ, cổ tay bị thiết sắc khóa chặt, sức lực đã kiệt. Hữu Hi chầm chậm lê bước, không chịu chạy đi. Nam nhân lại thét to: “Còn bần thần gì nữa, để mặc ta, chạy đi”
Hắn biết Hữu Hi chắc chắn sẽ không đi, nên vội vàng nói: “Được rồi, được”- Đám người nghe tiếng họ liền định vị đi tới.
( Khúc này, Fijian sợ rằng nhiều người sẽ khó hiểu, nhưng thật sự Fijian hết cách rồi, nó không được chính xác lắm, đoạn sau chất lượng edit sẽ tốt hơn)
Kẻ thông minh đều biết nếu bắt không được nàng kẻ chết sẽ là họ, họ sẽ trở thành cái bánh bao để hoàng đế ăn sống, thứ hoàng đế muốn chính là người sống.
Đám người đuổi theo kiệt sức tựa vào gốc cây nghỉ ngơi, sau đó tên thủ lĩnh bất ngờ bật dậy nói: “Không ai thoát được, đừng cố gắng trốn nữa, mau ra đây”
Ngoại trừ hai người ở đây còn ai sao? Tên thủ lĩnh không kiềm được nhìn về phía rừng sâu. Âm thanh nhỏ xíu vang lên bên tay, mang theo chút âm u của từng núi: “Người nào!”- Tên đầu lĩnh nam nhân hướng về nơi phát ra âm thanh hô to.
Bất thình lình một bóng người từ trên cao bay xuống, hướng về tên thủ lĩnh đâm tới. Đầu lĩnh nam nhân kịch liệt đánh trả. Vòng người cũng vây lấy Hữu Hi, tránh để kẻ khác thừa cờ cướp người.
Trong bóng tối người của hoàng đế dùng đao kiếm ngăn cản. Không ai thấy rõ mặt người nào, mọi thứ đều mơ hồ, tiếng bước chân nhốn nháo. Đám thủ vệ sớm đã thích ứng bất cứ khi nào cũng có thể ứng chiến.
Quả nhiên, từ trên cao một vài bóng người từ trên cao bay xuống, hòa vào giảy vây. Hữu Hi bị điểm huyệt không thể cử động, chỉ nghe tiếng đao kiếm vang lên, tiếng chém giết la ó.
Trong đám người đánh giết, một bóng người màu trắng lợi dụng lúc không ai chú ý Hữu Hi liền đi tới. Hữu Hi mở to mắt, sau đó tim kịch liệt nhảy lên..Hoàng Bắc Thiên.. là hắn..
Lúc này lại truyền đến giọng cười kì lạ, trong cảnh đánh giết tiếng cười cao vút hòa vào rừng đêm. Tiếng cười này, Hữu Hi càng nghe càng thấy quen, nhưng không cách nào nhớ ra mình đã nghe ở đâu.
“Không ngờ, ở đây lại náo nhiệt như thế..”- Nương theo tiếng cười là một giọng nói kiêu ngạo lãnh đạm.
Hữu Hi nhìn xung quanh tối đen, căn bản không thể nhận ra ai trong đám người. Dáng người cao gầy, còn cả tiếng cười, Hữu Hi nghĩ mãi mới nhớ đến… lão nhân, lần đó lão nhân đã muốn lột da nàng
Từ người lão nhân toát ra mùi sát khí, cực kì quỷ dị, hắn dùng tay chạm vào đầu hai người thủ vệ thì da thịt của họ liền nứt ra, âm thanh chấn động vang lên, máu tươi chảy ào ào, tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm. Trong cảnh hỗn loạn, ba bóng đen cổ quái lại cùng xuất hiện, một kẻ từ vách núi nhảy ra, một đám người do Hoàng Bắc Thiên dẫn đầu cùng một kẻ quái gở.
Sau một hồi giao chiến
Lão nhân đúng là tàn bạo, thủ pháp kì diệu cực kì tàn nhẫn, nếu kẻ nào vô tình đắc tội đều bị bẻ gãy đầu. Trên người hắn tỏa ra mùi máu tanh, bay về phía Hữu Hi muốn cùng nàng chạy trốn,.. nhưng chưa kịp thì một bóng đem đã đem nàng ôm vào lòng, tập kích cực kì bất ngờ.
Lúc người nọ ôm lấy nàng, Hữu Hi cảm giác được thân phận của hắn, từ mùi thơ, dáng người đều rất quen, phảng phất như đã để lại ấn kí trong đầu nàng, Lăng Khiếu Dương, chẳng lẽ hắn muốn cùng lão nhân giao tranh.
Lão nhân cười to: “Muốn cùng bản tôn tranh người, ngươi chưa đủ bản lĩnh đâu”- Một bàn tay thô to hướng về phía Hữu Hi chộp tới.
Lúc này thân Hoàng Bắc Thiên cũng không ngừng di chuyển, kiếm trong tay hắn đâm tới, lão nhân gia dùng tay kẹp chặt đầu kiếm, dù cố hết sức thoát ra nhưng không thể, kiếm bị bẽ gãy..
Hoàng Bắc Thiên hướng về phía Lăng Khiếu Dương cùng nhau đánh, Hữu Hi la lớn: “Dừng lại, Bắc Thiên”- Hữu Hi căng thẳng la to.
Lăng Khiếu Dương bảo vệ Hữu Hi, tránh xa khỏi sự tập kích của đám thủ vệ, muốn bỏ đi, nhưng xem ra rất khó. Lúc này ai cũng hướng về Hữu Hi, từ đám người của Vô Âu Môn, đến cảnh vệ quân của hoàng đế vẫn chưa chịu rời đi, nhất quyết có được Hữu Hi
Ai ai cũng cẩn thẩn, không ngừng chém giết. Trong không trung tràn ngập mùi máu tươi, tiếng người chết kêu thảm thiết, hoặc là tiếng la sợ hãi vì rơi xuống vách núi, khiến Hữu Hi từng đợt run sợ.
Trong lúc đánh nhau, một số chỗ sáng hiện lên, Hữu Hi nhìn thấy trên đất đầy người chết, nhịn không được buồn nôn.
Lăng Khiếu Dương bị thương không ít, Hoàng Bắc Thiên cũng chẳng khá hơn, cố gắng không để ai đến gần nàng. Lão nhân gia cũng bị đám người đông đảo ép sát, quyết định đại khai sát giới.
Mãi cho đến khi tảng sáng, đám người mới bị Lăng Khiếu Dương và Hoàng Bắc Thiên hạ gần hết, còn lại lão nhân gia.
Nàng từ trước tới nay chưa từng thấy người chết nhiều như thế, những người này vì muốn bắt nàng mà chết. Sắc mặt nàng trắng bệch, nhăn nhúm, không ngừng run rẩy.
Lão nhân gia trên người đềy máu, tóc bạc trắng bay tán loạn, hai mắt nhìn Hữu Hi tĩnh lặng mang theo dục vọng chiếm đọat.
Lăng Khiếu Dương cùng Hoàng Bắc Thiên đứng chung một chỗ, bọn họ đều cùng có một mục tiêu, nhất trí bảo vệ Hữu Hi. Kiếm trong tay họ rung lên, như chuẩn bị đánh một trận sống chết.
Lúc lão nhân gia đến gần Hoàng Bắc Thiên và Lăng Khiếu Dương, liền nói: “Cùng lên đi, hôm nay lão tử ta rất có hứng”
Tay Lăng Khiếu Dương rời khỏi Hữu Hi, đẩy nàng ra sau, trên người hắn dính máu từng bước tiến lên, quay đầu lại nhìn Hoàng Bắc Thiên nói: “Ở đây để ta giải quyết, ngươi đưa nàng đi đi”
Lại cười to: “Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi”- Nói xong lão phất tay áo hướng về phía Lăng Khiếu Dương.
Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương nghênh đón, Hữu Hi sợ hãi khẩn trương nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương giao tranh với lão nhân, bị thương như thế, lại còn yếu sức làm sao nhăn được, lỡ như chuyện xấu xảy ra…
Hữu Hi nhìn hai thi thể nằm trên đất, nàng nhặt lấy một cây đao. Sắc mặt trắng toát, tay run rẩy hướng về phía ba người đanh đánh nhau hô to: “Ngươi muốn địa đồ đúng không?”
Nàng không do dự tự mình cắt vào, nếu như vậy sẽ phá hủy đi địa đồ, không ai muốn đoạt nó nữa.
Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương kinh hô, lão nhân cũng nóng lòng, ba người đều hướng đến Hữu Hi muốn lấy cây đao Hữu Hi đang cùng để cứa vào da thịt, máu tươi chảy xuống, lồng ngực nhói đau.
Xin lỗi mọi người, ta không còn cách nào khác, muốn thoát khỏi bóng tối thì chỉ có bản thân tự dùng dao phá đi.
“Nữ nhân, ngươi dám hủy kho báu của ta”- Lão nhân quát to, bay về phía Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương ngay lập tức ôm lấy Hữu Hi, Hoàng Bắc Thiên ngăn cản sự tập kích của lão nhân, bị lão nhân phẫn nộ dùng một chưỡng đánh bay.
Lăng Khiếu Dương ôm lấy Hữu Hi, nhìn máu trên lưng nàng chảy xuống, hắn dùng vải ngăn lại. Lão nhân tức giận, thứ mà lão muốn dĩ nhiên bị hủy đi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, Lăng Khiếu Dương cũng như phát điên bay về phía lão nhân, lão nhân tức giận chế trụ tay Lăng Khiếu Dương. Hắn cố gắng dùng sức lợi dụng dáng người hất bay lão ra.
Hai tay đẫm máu nhanh đi điện mạnh bạo đánh tới. Hữu Hi lui về sau, tay lão từ trên cao quất xuống, Hữu Hi nhắm mắt khoanh tay nhìn sinh mạng mình đã khó giữ, trong khoảnh khắc, một âm thanh từ sau lưng vang lên, lão nhân dùng hai ngón tay thon dài đâm xuyên qua mắt Hoàng Bắc Thiên, máu tươi chảy xuống, giờ lúc này cũng không quên dùng sức lực còn lại bay tới chỗ Hữu Hi bảo vệ nàng, rồi đau đớn ngã xuống
“Bắc Thiên..”- Hữu Hi hoảng sợ hô to. Lòng như bị một đao cắt nát. Hô hấp khó chăn, chăm chú nhìn Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Thiên không thể nhìn thấy gì cả.
“Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi”- Hữu Hi nhặt thanh đao bên cạnh một thi thể, như kẻ điên lao về phía lão đầu.
“Không biết sống chết mà”- Lão nhân nhe răng đầu máu, mang theo sát khí muốn giết Hữu Hi, ước mơ bị hủy đi, lão phải giết nàng.
“Lão tử đáng chết, sao ngươi dám đả thương tiểu phiền phức của ta chứ. Ta giết ngươi!”- Một giọng nói tà ác cao cao vang lên,, ai cũng chưa kịp phản ứng, chỉ thấy lão nhân ngừng lại, tay cướng cứng giữa không trung như bị trúng tà nhưng vẫn đi về trước.
Lão cố gắng đi về trước, thình lình một cơn thình nộ bộc phát, ngực kích động cực đại, mạch máu nơi cổ thắt chặt.
Lão nhíu mày, hai mắt trắng dã ai nhìn thấy cũng sợ, lão quay đầu lại nhìn nam nhân vừa tới. Trong mắt hiện lên hình ảnh của vợ con. Đó là sâu trong tâm lão muốn quay về với người thân, nhưng không còn có thể làm gì nữa, thân thể thẳng tắp ngã xuống, chết đi…
Chính bọn họ cũng không biết bí mật trên người Hữu Hi, chẳng là nghe theo lệnh hoàng đế áp giải Hữu Hi về kinh thành. Vất vả lắm mới tóm được người, dĩ nhiên bọn ho vừa vui mừng cũng vừa phải cẩn thận trông coi tránh để tội nhân chạy mất.
Bọn họ trói Hữu Hi lại, không ồn ào cẩn thận nhảy lên ngựa quay trở về kinh thành hồi báo.
Bọn họ nhất định phải mang quả cam ngọt này về cho hoàng đế, nếu không bọn họ sẽ mất mạng giống như những kẻ đã để Hữu Hi chạy thoát.
Hữu Hi miệng không thể nói, cố gắng động đậy cũng không được. Hữu Hi hận bản thân không tránh khỏi số phận, trách mình tài nghệ học không thong minh, chỉ đánh được hai ba chiêu đã bị bắt. Biết thế này, nàng học khinh công cho thật giỏi để chạy mất. Xe ngựa đi ngang qua khách điếm thì dừng lại.
Chỉ nghe bên ngoài có người la lớn: “Tới giờ ăn rồi, trời cũng bắt đầu tối khách quan ở lại đi”
Hữu Hi trong lòng thầm suy nghĩ, nhúc nhích trên ngựa, thở gấp, bản thân yếu ớt thế này làm sao tự chạy trốn.
Bọn họ dừng lại nghỉ tạm, chủ yếu là ăn rồi ngủ vốn muốn tiếp tục đi về hoàng thành trước khi trời sang.
Tên thủ lĩnh cũng không cho phép nàng ăn uống. Hữu Hi cũng tự bình tĩnh lại, chưa được bao lâu, trong đêm tối nàng nghe đám người nói.
“Đại nhân, ở đây địa hình hiểm trở, không biết khi nào có kẻ đánh lén, huống chi trời đã tối, không bằng nghỉ chân, chờ trời sang rồi đi tiếp, tránh bị tập kích”
Đám người trầm mặc xuống, sau đó một giọng nói lanh lảnh cất lên: “Được rồi, chúng ta nghỉ, canh giữ tên tội nhân cho tốt”
……. >> Thiếu<<
Cửa bị đánh sập, trong bóng tối một bóng người mờ nhạt, kéo khăn che miệng Hữu Hi xuống, nàng kinh hô: “Thả ta ra, cho ta xuống”
“Bớt nói đi”- Nam nhân không hề có ý tốt quát một tiếng
“Dừng lại, các ngươi là do ai sai bảo làm? Lợi dụng lúc bọn ta đang ăn uống nghỉ ngơi mà tới không sợ làm bọn ta nghẹn chết sao? Theo hoàng thượng thì sống chống thì chết?”- Một mũi kiếm hướng ra, không để cho người kia kịp quát nữa.
“Đánh cho ta”- Nam nhân thủ thế, một người đàn ông đi qua, Hữu Hi nghe âm thanh leng keng của kiếm, sau đó tay nàng bị đau.
Nam nhân thô lỗ nắm lấy tay nàng túm đi, Hữu Hi cảm giác cổ tay tê cứng, nam nhân cũng không hề nhẹ tay.
“Bây giờ không phải là lúc quan tâm nhiều như vậy, cần phải đi gấp”- Nam nhân cất cao giọng xé gió.
Kéo Hữu Hi đi về phía ngựa, tay nàng như muốn nổ lửa, thiết sắt khóa tay bị nam nhân nắm, nhưng đột nhiên tay hắn buông ra không chạy nữa.
Trong đêm tối đen như mực nàng không cách nào nhìn thấy toàn bộ cục diện, ánh trăng lúc này lại trốn đi mọi thứ đều mơ hồ, chỉ nhìn thấy xung quanh là rừng rậm toát lên sự nguy hiểm, cúi đầu Hữu Hi hỗn loạn chạy nhìn tiếp về phía trong rừng.
Nàng làm sao có thể trốn chứ, cổ tay bị thiết sắc khóa chặt, sức lực đã kiệt. Hữu Hi chầm chậm lê bước, không chịu chạy đi. Nam nhân lại thét to: “Còn bần thần gì nữa, để mặc ta, chạy đi”
Hắn biết Hữu Hi chắc chắn sẽ không đi, nên vội vàng nói: “Được rồi, được”- Đám người nghe tiếng họ liền định vị đi tới.
( Khúc này, Fijian sợ rằng nhiều người sẽ khó hiểu, nhưng thật sự Fijian hết cách rồi, nó không được chính xác lắm, đoạn sau chất lượng edit sẽ tốt hơn)
Kẻ thông minh đều biết nếu bắt không được nàng kẻ chết sẽ là họ, họ sẽ trở thành cái bánh bao để hoàng đế ăn sống, thứ hoàng đế muốn chính là người sống.
Đám người đuổi theo kiệt sức tựa vào gốc cây nghỉ ngơi, sau đó tên thủ lĩnh bất ngờ bật dậy nói: “Không ai thoát được, đừng cố gắng trốn nữa, mau ra đây”
Ngoại trừ hai người ở đây còn ai sao? Tên thủ lĩnh không kiềm được nhìn về phía rừng sâu. Âm thanh nhỏ xíu vang lên bên tay, mang theo chút âm u của từng núi: “Người nào!”- Tên đầu lĩnh nam nhân hướng về nơi phát ra âm thanh hô to.
Bất thình lình một bóng người từ trên cao bay xuống, hướng về tên thủ lĩnh đâm tới. Đầu lĩnh nam nhân kịch liệt đánh trả. Vòng người cũng vây lấy Hữu Hi, tránh để kẻ khác thừa cờ cướp người.
Trong bóng tối người của hoàng đế dùng đao kiếm ngăn cản. Không ai thấy rõ mặt người nào, mọi thứ đều mơ hồ, tiếng bước chân nhốn nháo. Đám thủ vệ sớm đã thích ứng bất cứ khi nào cũng có thể ứng chiến.
Quả nhiên, từ trên cao một vài bóng người từ trên cao bay xuống, hòa vào giảy vây. Hữu Hi bị điểm huyệt không thể cử động, chỉ nghe tiếng đao kiếm vang lên, tiếng chém giết la ó.
Trong đám người đánh giết, một bóng người màu trắng lợi dụng lúc không ai chú ý Hữu Hi liền đi tới. Hữu Hi mở to mắt, sau đó tim kịch liệt nhảy lên..Hoàng Bắc Thiên.. là hắn..
Lúc này lại truyền đến giọng cười kì lạ, trong cảnh đánh giết tiếng cười cao vút hòa vào rừng đêm. Tiếng cười này, Hữu Hi càng nghe càng thấy quen, nhưng không cách nào nhớ ra mình đã nghe ở đâu.
“Không ngờ, ở đây lại náo nhiệt như thế..”- Nương theo tiếng cười là một giọng nói kiêu ngạo lãnh đạm.
Hữu Hi nhìn xung quanh tối đen, căn bản không thể nhận ra ai trong đám người. Dáng người cao gầy, còn cả tiếng cười, Hữu Hi nghĩ mãi mới nhớ đến… lão nhân, lần đó lão nhân đã muốn lột da nàng
Từ người lão nhân toát ra mùi sát khí, cực kì quỷ dị, hắn dùng tay chạm vào đầu hai người thủ vệ thì da thịt của họ liền nứt ra, âm thanh chấn động vang lên, máu tươi chảy ào ào, tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm. Trong cảnh hỗn loạn, ba bóng đen cổ quái lại cùng xuất hiện, một kẻ từ vách núi nhảy ra, một đám người do Hoàng Bắc Thiên dẫn đầu cùng một kẻ quái gở.
Sau một hồi giao chiến
Lão nhân đúng là tàn bạo, thủ pháp kì diệu cực kì tàn nhẫn, nếu kẻ nào vô tình đắc tội đều bị bẻ gãy đầu. Trên người hắn tỏa ra mùi máu tanh, bay về phía Hữu Hi muốn cùng nàng chạy trốn,.. nhưng chưa kịp thì một bóng đem đã đem nàng ôm vào lòng, tập kích cực kì bất ngờ.
Lúc người nọ ôm lấy nàng, Hữu Hi cảm giác được thân phận của hắn, từ mùi thơ, dáng người đều rất quen, phảng phất như đã để lại ấn kí trong đầu nàng, Lăng Khiếu Dương, chẳng lẽ hắn muốn cùng lão nhân giao tranh.
Lão nhân cười to: “Muốn cùng bản tôn tranh người, ngươi chưa đủ bản lĩnh đâu”- Một bàn tay thô to hướng về phía Hữu Hi chộp tới.
Lúc này thân Hoàng Bắc Thiên cũng không ngừng di chuyển, kiếm trong tay hắn đâm tới, lão nhân gia dùng tay kẹp chặt đầu kiếm, dù cố hết sức thoát ra nhưng không thể, kiếm bị bẽ gãy..
Hoàng Bắc Thiên hướng về phía Lăng Khiếu Dương cùng nhau đánh, Hữu Hi la lớn: “Dừng lại, Bắc Thiên”- Hữu Hi căng thẳng la to.
Lăng Khiếu Dương bảo vệ Hữu Hi, tránh xa khỏi sự tập kích của đám thủ vệ, muốn bỏ đi, nhưng xem ra rất khó. Lúc này ai cũng hướng về Hữu Hi, từ đám người của Vô Âu Môn, đến cảnh vệ quân của hoàng đế vẫn chưa chịu rời đi, nhất quyết có được Hữu Hi
Ai ai cũng cẩn thẩn, không ngừng chém giết. Trong không trung tràn ngập mùi máu tươi, tiếng người chết kêu thảm thiết, hoặc là tiếng la sợ hãi vì rơi xuống vách núi, khiến Hữu Hi từng đợt run sợ.
Trong lúc đánh nhau, một số chỗ sáng hiện lên, Hữu Hi nhìn thấy trên đất đầy người chết, nhịn không được buồn nôn.
Lăng Khiếu Dương bị thương không ít, Hoàng Bắc Thiên cũng chẳng khá hơn, cố gắng không để ai đến gần nàng. Lão nhân gia cũng bị đám người đông đảo ép sát, quyết định đại khai sát giới.
Mãi cho đến khi tảng sáng, đám người mới bị Lăng Khiếu Dương và Hoàng Bắc Thiên hạ gần hết, còn lại lão nhân gia.
Nàng từ trước tới nay chưa từng thấy người chết nhiều như thế, những người này vì muốn bắt nàng mà chết. Sắc mặt nàng trắng bệch, nhăn nhúm, không ngừng run rẩy.
Lão nhân gia trên người đềy máu, tóc bạc trắng bay tán loạn, hai mắt nhìn Hữu Hi tĩnh lặng mang theo dục vọng chiếm đọat.
Lăng Khiếu Dương cùng Hoàng Bắc Thiên đứng chung một chỗ, bọn họ đều cùng có một mục tiêu, nhất trí bảo vệ Hữu Hi. Kiếm trong tay họ rung lên, như chuẩn bị đánh một trận sống chết.
Lúc lão nhân gia đến gần Hoàng Bắc Thiên và Lăng Khiếu Dương, liền nói: “Cùng lên đi, hôm nay lão tử ta rất có hứng”
Tay Lăng Khiếu Dương rời khỏi Hữu Hi, đẩy nàng ra sau, trên người hắn dính máu từng bước tiến lên, quay đầu lại nhìn Hoàng Bắc Thiên nói: “Ở đây để ta giải quyết, ngươi đưa nàng đi đi”
Lại cười to: “Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi”- Nói xong lão phất tay áo hướng về phía Lăng Khiếu Dương.
Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương nghênh đón, Hữu Hi sợ hãi khẩn trương nhìn Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương giao tranh với lão nhân, bị thương như thế, lại còn yếu sức làm sao nhăn được, lỡ như chuyện xấu xảy ra…
Hữu Hi nhìn hai thi thể nằm trên đất, nàng nhặt lấy một cây đao. Sắc mặt trắng toát, tay run rẩy hướng về phía ba người đanh đánh nhau hô to: “Ngươi muốn địa đồ đúng không?”
Nàng không do dự tự mình cắt vào, nếu như vậy sẽ phá hủy đi địa đồ, không ai muốn đoạt nó nữa.
Hoàng Bắc Thiên cùng Lăng Khiếu Dương kinh hô, lão nhân cũng nóng lòng, ba người đều hướng đến Hữu Hi muốn lấy cây đao Hữu Hi đang cùng để cứa vào da thịt, máu tươi chảy xuống, lồng ngực nhói đau.
Xin lỗi mọi người, ta không còn cách nào khác, muốn thoát khỏi bóng tối thì chỉ có bản thân tự dùng dao phá đi.
“Nữ nhân, ngươi dám hủy kho báu của ta”- Lão nhân quát to, bay về phía Hữu Hi.
Lăng Khiếu Dương ngay lập tức ôm lấy Hữu Hi, Hoàng Bắc Thiên ngăn cản sự tập kích của lão nhân, bị lão nhân phẫn nộ dùng một chưỡng đánh bay.
Lăng Khiếu Dương ôm lấy Hữu Hi, nhìn máu trên lưng nàng chảy xuống, hắn dùng vải ngăn lại. Lão nhân tức giận, thứ mà lão muốn dĩ nhiên bị hủy đi làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, Lăng Khiếu Dương cũng như phát điên bay về phía lão nhân, lão nhân tức giận chế trụ tay Lăng Khiếu Dương. Hắn cố gắng dùng sức lợi dụng dáng người hất bay lão ra.
Hai tay đẫm máu nhanh đi điện mạnh bạo đánh tới. Hữu Hi lui về sau, tay lão từ trên cao quất xuống, Hữu Hi nhắm mắt khoanh tay nhìn sinh mạng mình đã khó giữ, trong khoảnh khắc, một âm thanh từ sau lưng vang lên, lão nhân dùng hai ngón tay thon dài đâm xuyên qua mắt Hoàng Bắc Thiên, máu tươi chảy xuống, giờ lúc này cũng không quên dùng sức lực còn lại bay tới chỗ Hữu Hi bảo vệ nàng, rồi đau đớn ngã xuống
“Bắc Thiên..”- Hữu Hi hoảng sợ hô to. Lòng như bị một đao cắt nát. Hô hấp khó chăn, chăm chú nhìn Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Thiên không thể nhìn thấy gì cả.
“Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi”- Hữu Hi nhặt thanh đao bên cạnh một thi thể, như kẻ điên lao về phía lão đầu.
“Không biết sống chết mà”- Lão nhân nhe răng đầu máu, mang theo sát khí muốn giết Hữu Hi, ước mơ bị hủy đi, lão phải giết nàng.
“Lão tử đáng chết, sao ngươi dám đả thương tiểu phiền phức của ta chứ. Ta giết ngươi!”- Một giọng nói tà ác cao cao vang lên,, ai cũng chưa kịp phản ứng, chỉ thấy lão nhân ngừng lại, tay cướng cứng giữa không trung như bị trúng tà nhưng vẫn đi về trước.
Lão cố gắng đi về trước, thình lình một cơn thình nộ bộc phát, ngực kích động cực đại, mạch máu nơi cổ thắt chặt.
Lão nhíu mày, hai mắt trắng dã ai nhìn thấy cũng sợ, lão quay đầu lại nhìn nam nhân vừa tới. Trong mắt hiện lên hình ảnh của vợ con. Đó là sâu trong tâm lão muốn quay về với người thân, nhưng không còn có thể làm gì nữa, thân thể thẳng tắp ngã xuống, chết đi…
/160
|