- Chỉ là từ bé đến giờ mẹ vẫn bảo hộ con mà!
Tần Thủy Dao càng nghĩ càng không hiểu.
- Tên Đường Kim chết bầm kia mới tới có mấy ngày mà mọi chuyện đã thay đổi rồi sao?
- Dao Dao, con vẫn luôn muốn biết vì sao con đính hôn với Đường Kim phải không?
Tần Khinh Vũ không trực tiếp trả lời Tần Thủy Dao mà hỏi lại một câu.
- Đúng vậy, con không hiểu, không nói Đường Kim đáng ghét thế nào, coi như hắn tốt lắm, có thể lúc hắn một tuổi có khá hơn chút nào sao? Vì cái gì mà đính hôn cho chúng con từ nhỏ như vậy?
Tần Thủy Dao nghĩ mãi không hiểu, bây giờ đã là thế kỉ hai mốt còn có kiểu chỉ phúc vi hôn cổ hủ này sao.
- Mười lăm năm trước, mẹ gặp kiếp nạn lớn nhất đời, nhiều lúc ngay cả mẹ tưởng rằng sẽ không thoát khỏi bàn tay của số mệnh, may mắn mẹ gặp được quý nhân chính là sư phụ Đường Kim, Đường Môn.
Tần Khinh Vũ nhẹ giọng tự thuật lại chuyện cũ, vẻ mặt cũng có chút phức tạp, khoảng thời gian đã qua kia với nàng chẳng có tí tuyệt vời nào, trầm ngâm một lát nàng tiếp tục:
- Đường Môn lúc ấy mang theo một đứa trẻ rất đáng yêu, cũng chính là Đường Kim, sau khi ông ấy giúp ta xử lí hết phiền phức liền muốn định hôn ước giữa Đường Kim và con.
- Nguyên lai là mẹ vì cảm kích sư phụ tên lưu manh Đường Kim kia mới đồng ý hôn ước.
Tần Thủy Dao nhất thời hiểu ra.
Tần Khinh Vũ lại lắc lắc đầu:
- Dao Dao, con nhầm rồi, sư phụ Đường Kim, là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, ông ta thi ân sẽ không cần báo đáp, đương nhiên mẹ cũng phải thừa nhận năm đó sở dĩ đáp ứng hôn ước cũng có một ít ý niệm báo ân trong đầu, mãi đến một tháng trước, khi mẹ nhận được thư của Đường Môn th́ì mới hiểu được hôn ước này cũng không phải chúng ta báo ân, mà là Đường Môn lại cho chúng ta một phần ân tình lớn lao.
- Mẹ, sao con càng nghe càng mơ hồ vậy?
Tần Thuỷ Dao lại không rõ.
- Trong thư Đường Môn nói cho ta biết, ông ấy sắp ra đi nên không thể tiếp túc bảo vệ mẹ, nhưng mà ông ấy cũng nói mẹ không cần phải lo lắng vì ông ta đã chuẩn bị từ mười lăm năm trước, từ nay về sau Đường Kim sẽ thay thế ông ấy bảo hộ mẹ con chúng ta.
Trong đôi mắt đẹp của Tần Khinh Vũ, hiện lên một tia thần thái phức tạp.
- Dao Dao, con hiểu chưa? Mười lăm năm qua mẹ có thể bảo hộ con vì có sư phụ của Đường Kim nhưng bây giờ ông ấy mất đi thì mẹ ngaycả bảo vệ mình cũng khó khăn, chỉ có Đường Kim mới có thể bảo vệ con, bảo vệ hai chúng ta. Mười lăm năm trước sư phụ Đường Kim đã tính tới điều này nên đính ước giữa con và Đường Kim không phải là thù lao ông ấy muốn, mà là cho hai mẹ con ta một chỗ dựa a.
Tần Thủy Dao ngơ ngác nhìn Tần Khinh Vũ, một lát sau, nàng đột nhiên nói:
- Mẹ, vị Đường Môn thúc thúc kia nhất định rất thích mẹ đi?
Khinh Vũ cũng không phủ nhận, nàng gật gật đầu:
- Mẹ luôn hiểu được tâm ý của ông ấy, mà ông ta cũng luôn hiểu được mẹ không có cảm tình gì đặc biệt, nhưng mười lăm năm ông ta chưa bao giờ oán hận một câu nào, cũng chưa bao giờ cưỡng cầu mẹ làm cái gì.
- Mẹ, nếu đúng như mẹ nói thì Đường Môn thúc thúc thật là người đan ông đỉnh thiên lập địa.
Tần Thủy Dao không khỏi cảm thán, rồi không nhịn được mắng nhỏ Đường Kim một câu:
- So với Đường Kim lưu manh kia thì tốt hơn nhiều!
- Trong mười lăm năm, sư phụ Đường Kim vẫn luôn dạy bảo Đường Kim rất nghiêm khắc, quản rất chặt, mấy ngày nay mẹ vẫn luôn nghĩ vì sau cậu ấy lại muốn từ hôn đây?
Tần Khinh Vũ nhíu mày.
- Hai ngày nay mẹ xem đi xem lại lá thư Đường Môn gửi mấy lần cuối cùng cũng tìm ra được một ít manh mối.
- Mẹ, manh mối gì a? Sao giống như là tiểu thuyết trinh thám vậy?
Tần Thủy Dao có chút mơ hồ.
- Trong thư sư phụ Đường Kim nói chúng ta quản thúc Đường Kim nhiều một chút, cố gắng để cậu ấy giống một học sinh bình thường.
Tần Khinh Vũ nhìn Tần Thủy Dao cười duyên dáng.
- Mẹ nghĩ đi nghĩ lại Đường Kim từ hôn với con có lẽ nguyên nhân chính là cậu ấy sợ con.
- Sợ con?
Tần Thủy Dao sửng sốt, không thể tin được.
- Mẹ, hắn ta mỗi lần đều chọc con giận gần chết sao có thể sợ con chứ?
- Dao Dao, nhớ hôm đó đi theo mẹ Đường Kim có nói câu gì không?
Tần Khinh Vũ mỉm cười:
- Cậu ấy nói, sư phụ từng dặn dò, khiêm tốn chính là là phẩm chất đáng quý nhất của đệ tử Đường Môn, mười lăm năm qua sư phụ cậy ta quản rất chặt nhưng đến Ninh Sơn một tuần con có thấy cậu ấy khiêm tốn bao giờ chưa?
- Hắn khiêm tốn?
Tần Thủy Dao nhịn không được yêu kiều hừ một tiếng.
- Lưu manh đáng chết kia còn sợ người khác không biết hắn là ai ấy chứ, mới một tuần thôi mà không biết hắn đã chọc bao nhiêu phiền phức rồi.
- Thế là đúng rồi.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu.
- Sư phó hắn luôn luôn hi vọng hắn khiêm tốn, nhưng hắn trong ḷòng, lại vốn không phải loại người như vậy, đă qua mười lăm năm, khi hắn dưới sự áp chế của sư phó sư phó, hắn chỉ có thể theo khuôn phép, nhưng hiện tại, hắn sư phó mất, hắn giống như là một con ngựa hoang cởi cương, không hề cố kỵ tùy ý chạy nhảy, mà lúc này đây, hắn tối không hy vọng, chính là lại có một người có thể quản thúc hắn, mà ngươi, là hắn sư phó chỉ định vị hôn thê, ngươi có thể danh chính ngôn thuận quản thúc hắn, cho nên, hắn mới nhanh chóng tới Ninh Sơn, chuyện thứ nhất chính là cùng ngươi từ hôn, bởi vì, hắn muốn tuyệt đối t ự do."
Dừng một chút, Tần Khinh Vũ lại bổ sung:
- Tóm lại, Dao Dao, mẹ cảm thấy Đường Kim từ hôn với con, không phải không thích con, cũng không phải bởi vì cậu ấy thích cô gái khác mà xét đến cùng chỉ có một nguyên nhân là cậu ấy sợ con, sợ con quản cậu ấy.
Tần Thủy Dao suy tư một chút, sau đó thì thào tự nói:
- Nếu thật như thế chẳng lẽ lưu manh thối kia thật sự sợ mình?
Nét mặt Tần Thủy Dao biến ảo không ngừng, lúc đầu là mê hoặc dần trở nên vui sướng, cuối cùng nàng hưng phấn hét lên:
- Đường Kim thối, xem tôi chỉnh chết cậu thế nào.
************
Đường Kim quay về kí túc xá lấy năm vạn đồng sau đó lại đi qua sân vận động, khi sắp đến cổng trường vừa khéo thấy chiếc Porsche của Tần Khinh Vũ biến mất khỏi tầm mắt.
- Cần ô không?
Một giọng nói gần đó vang lên.
Đường Kim quay đầu, thấy cách đó chừng mười mét có một nam sinh anh tuấn đang đứng đó, một tay che ô, một tay cầm một cái khác, nhìn qua dường như hắn đến đây để đưa ô cho Đường Kim.
Nam sinh này chính là hot boy của trường – Uông Tùng.
Tần Thủy Dao càng nghĩ càng không hiểu.
- Tên Đường Kim chết bầm kia mới tới có mấy ngày mà mọi chuyện đã thay đổi rồi sao?
- Dao Dao, con vẫn luôn muốn biết vì sao con đính hôn với Đường Kim phải không?
Tần Khinh Vũ không trực tiếp trả lời Tần Thủy Dao mà hỏi lại một câu.
- Đúng vậy, con không hiểu, không nói Đường Kim đáng ghét thế nào, coi như hắn tốt lắm, có thể lúc hắn một tuổi có khá hơn chút nào sao? Vì cái gì mà đính hôn cho chúng con từ nhỏ như vậy?
Tần Thủy Dao nghĩ mãi không hiểu, bây giờ đã là thế kỉ hai mốt còn có kiểu chỉ phúc vi hôn cổ hủ này sao.
- Mười lăm năm trước, mẹ gặp kiếp nạn lớn nhất đời, nhiều lúc ngay cả mẹ tưởng rằng sẽ không thoát khỏi bàn tay của số mệnh, may mắn mẹ gặp được quý nhân chính là sư phụ Đường Kim, Đường Môn.
Tần Khinh Vũ nhẹ giọng tự thuật lại chuyện cũ, vẻ mặt cũng có chút phức tạp, khoảng thời gian đã qua kia với nàng chẳng có tí tuyệt vời nào, trầm ngâm một lát nàng tiếp tục:
- Đường Môn lúc ấy mang theo một đứa trẻ rất đáng yêu, cũng chính là Đường Kim, sau khi ông ấy giúp ta xử lí hết phiền phức liền muốn định hôn ước giữa Đường Kim và con.
- Nguyên lai là mẹ vì cảm kích sư phụ tên lưu manh Đường Kim kia mới đồng ý hôn ước.
Tần Thủy Dao nhất thời hiểu ra.
Tần Khinh Vũ lại lắc lắc đầu:
- Dao Dao, con nhầm rồi, sư phụ Đường Kim, là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, ông ta thi ân sẽ không cần báo đáp, đương nhiên mẹ cũng phải thừa nhận năm đó sở dĩ đáp ứng hôn ước cũng có một ít ý niệm báo ân trong đầu, mãi đến một tháng trước, khi mẹ nhận được thư của Đường Môn th́ì mới hiểu được hôn ước này cũng không phải chúng ta báo ân, mà là Đường Môn lại cho chúng ta một phần ân tình lớn lao.
- Mẹ, sao con càng nghe càng mơ hồ vậy?
Tần Thuỷ Dao lại không rõ.
- Trong thư Đường Môn nói cho ta biết, ông ấy sắp ra đi nên không thể tiếp túc bảo vệ mẹ, nhưng mà ông ấy cũng nói mẹ không cần phải lo lắng vì ông ta đã chuẩn bị từ mười lăm năm trước, từ nay về sau Đường Kim sẽ thay thế ông ấy bảo hộ mẹ con chúng ta.
Trong đôi mắt đẹp của Tần Khinh Vũ, hiện lên một tia thần thái phức tạp.
- Dao Dao, con hiểu chưa? Mười lăm năm qua mẹ có thể bảo hộ con vì có sư phụ của Đường Kim nhưng bây giờ ông ấy mất đi thì mẹ ngaycả bảo vệ mình cũng khó khăn, chỉ có Đường Kim mới có thể bảo vệ con, bảo vệ hai chúng ta. Mười lăm năm trước sư phụ Đường Kim đã tính tới điều này nên đính ước giữa con và Đường Kim không phải là thù lao ông ấy muốn, mà là cho hai mẹ con ta một chỗ dựa a.
Tần Thủy Dao ngơ ngác nhìn Tần Khinh Vũ, một lát sau, nàng đột nhiên nói:
- Mẹ, vị Đường Môn thúc thúc kia nhất định rất thích mẹ đi?
Khinh Vũ cũng không phủ nhận, nàng gật gật đầu:
- Mẹ luôn hiểu được tâm ý của ông ấy, mà ông ta cũng luôn hiểu được mẹ không có cảm tình gì đặc biệt, nhưng mười lăm năm ông ta chưa bao giờ oán hận một câu nào, cũng chưa bao giờ cưỡng cầu mẹ làm cái gì.
- Mẹ, nếu đúng như mẹ nói thì Đường Môn thúc thúc thật là người đan ông đỉnh thiên lập địa.
Tần Thủy Dao không khỏi cảm thán, rồi không nhịn được mắng nhỏ Đường Kim một câu:
- So với Đường Kim lưu manh kia thì tốt hơn nhiều!
- Trong mười lăm năm, sư phụ Đường Kim vẫn luôn dạy bảo Đường Kim rất nghiêm khắc, quản rất chặt, mấy ngày nay mẹ vẫn luôn nghĩ vì sau cậu ấy lại muốn từ hôn đây?
Tần Khinh Vũ nhíu mày.
- Hai ngày nay mẹ xem đi xem lại lá thư Đường Môn gửi mấy lần cuối cùng cũng tìm ra được một ít manh mối.
- Mẹ, manh mối gì a? Sao giống như là tiểu thuyết trinh thám vậy?
Tần Thủy Dao có chút mơ hồ.
- Trong thư sư phụ Đường Kim nói chúng ta quản thúc Đường Kim nhiều một chút, cố gắng để cậu ấy giống một học sinh bình thường.
Tần Khinh Vũ nhìn Tần Thủy Dao cười duyên dáng.
- Mẹ nghĩ đi nghĩ lại Đường Kim từ hôn với con có lẽ nguyên nhân chính là cậu ấy sợ con.
- Sợ con?
Tần Thủy Dao sửng sốt, không thể tin được.
- Mẹ, hắn ta mỗi lần đều chọc con giận gần chết sao có thể sợ con chứ?
- Dao Dao, nhớ hôm đó đi theo mẹ Đường Kim có nói câu gì không?
Tần Khinh Vũ mỉm cười:
- Cậu ấy nói, sư phụ từng dặn dò, khiêm tốn chính là là phẩm chất đáng quý nhất của đệ tử Đường Môn, mười lăm năm qua sư phụ cậy ta quản rất chặt nhưng đến Ninh Sơn một tuần con có thấy cậu ấy khiêm tốn bao giờ chưa?
- Hắn khiêm tốn?
Tần Thủy Dao nhịn không được yêu kiều hừ một tiếng.
- Lưu manh đáng chết kia còn sợ người khác không biết hắn là ai ấy chứ, mới một tuần thôi mà không biết hắn đã chọc bao nhiêu phiền phức rồi.
- Thế là đúng rồi.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu.
- Sư phó hắn luôn luôn hi vọng hắn khiêm tốn, nhưng hắn trong ḷòng, lại vốn không phải loại người như vậy, đă qua mười lăm năm, khi hắn dưới sự áp chế của sư phó sư phó, hắn chỉ có thể theo khuôn phép, nhưng hiện tại, hắn sư phó mất, hắn giống như là một con ngựa hoang cởi cương, không hề cố kỵ tùy ý chạy nhảy, mà lúc này đây, hắn tối không hy vọng, chính là lại có một người có thể quản thúc hắn, mà ngươi, là hắn sư phó chỉ định vị hôn thê, ngươi có thể danh chính ngôn thuận quản thúc hắn, cho nên, hắn mới nhanh chóng tới Ninh Sơn, chuyện thứ nhất chính là cùng ngươi từ hôn, bởi vì, hắn muốn tuyệt đối t ự do."
Dừng một chút, Tần Khinh Vũ lại bổ sung:
- Tóm lại, Dao Dao, mẹ cảm thấy Đường Kim từ hôn với con, không phải không thích con, cũng không phải bởi vì cậu ấy thích cô gái khác mà xét đến cùng chỉ có một nguyên nhân là cậu ấy sợ con, sợ con quản cậu ấy.
Tần Thủy Dao suy tư một chút, sau đó thì thào tự nói:
- Nếu thật như thế chẳng lẽ lưu manh thối kia thật sự sợ mình?
Nét mặt Tần Thủy Dao biến ảo không ngừng, lúc đầu là mê hoặc dần trở nên vui sướng, cuối cùng nàng hưng phấn hét lên:
- Đường Kim thối, xem tôi chỉnh chết cậu thế nào.
************
Đường Kim quay về kí túc xá lấy năm vạn đồng sau đó lại đi qua sân vận động, khi sắp đến cổng trường vừa khéo thấy chiếc Porsche của Tần Khinh Vũ biến mất khỏi tầm mắt.
- Cần ô không?
Một giọng nói gần đó vang lên.
Đường Kim quay đầu, thấy cách đó chừng mười mét có một nam sinh anh tuấn đang đứng đó, một tay che ô, một tay cầm một cái khác, nhìn qua dường như hắn đến đây để đưa ô cho Đường Kim.
Nam sinh này chính là hot boy của trường – Uông Tùng.
/482
|