Đường Thanh Thanh muốn hỏi gì đó, đột nhiên Đường Kim lại nhẹ nhàng vỗ vỗ lên mông nàng. Khuôn mặt Đường Thanh Thanh nhất thời đỏ lên, tiểu đệ lưu manh này, lại dám sàm sỡ nàng trước mặt nhiều người như vậy!
Dưới cái ôm có lực của Đường Kim, Đường Thanh Thanh nhanh chóng ra khỏi đội chống khủng bố. Đi tới hành lang, rốt cuộc nàng cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu đệ, em lại đang làm cái gì?
- Chị Thanh, đừng nói chuyện, phối hợp với em là được.
Đường Kim nhỏ giọng nói một câu, ôm Đường Thanh Thanh đi tiếp.
Hai người thân thân mật mật ôm nhau đi về phía trước, thỉnh thoảng lại đụng phải một người trên hành lang, họ đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Thanh Thanh và Đường Kim. Chị em kết nghĩa này quả nhiên là "cùng nhau a!
Đường Thanh Thanh hơi mất tự nhiên, nhưng cũng không nói gì. Không tới một hồi, hai người đã tới cầu thang. Đường Thanh Thanh không nhịn được hỏi câu nữa:
- Tiểu đệ, chúng ta rốt cuộc đang... Ưm!
Đường Thanh Thanh không nói được nữa, Đường Kim đột nhiên khóa môi nàng lại.
- Tiểu đệ lại làm loạn.
Trong đầu Đường Thanh Thanh vô thức toát ra ý nghĩ này. Bất tri bất giác, thế nào mà nàng lại đi phối hợp với nụ hôn của hắn chứ?
Đường Kim một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Đường Thanh Thanh, một tay khác trùm lên mông nàng, rất tà ác dò xét tới lui. Lý trí nói cho Đường Thanh Thanh không được làm như vậy, nàng mấy lần muốn đẩy hắn ra. Đáng tiếc, nàng căn bản không đẩy ra được, kết quả, sau mấy lần, rốt cuộc nàng cũng buông xuôi, không kháng cự nữa, bắt đầu chủ động đáp lại.
Đây cũng không phải là lần đầu hôn nhau, chẳng qua lần trước là ở sòng bạc, lần này là ở cục cảnh sát. Nếu so sánh với nhau thì lần này kích thích hơn hẳn.
Bất tri bất giác, động tác của Đường Kim bắt đầu hơi mất khống chế, một tay bắt đầu tham quan những chỗ không nên tham quan trên người Đường Thanh Thanh. Dưới động tác của hắn, Đường Thanh Thanh cũng bắt đầu ý loạn tình mê, chẳng qua lý trí vẫn đang gào thét, nói nàng ngàn vạn lần không được quá phận, không được quá phận, lúc nào cũng có thể có người.
Với tư thế ôm hôn bây giờ, Đường Kim chỉ có thể nhìn được bức tường phía trước, mà Đường Thanh Thanh lại có thể nhìn được cả hành lang. Bất chợt, thân thể Đường Thanh Thanh hơi căng thẳng, bởi nàng thấy có người đi ra từ đội chống khủng bố, đang tiến tới bên này.
Nhưng một giây sau, thân thể Đường Thanh Thanh lại hơi mềm nhũn, bởi nàng phát hiện người kia cũng không phải cảnh sát, mà là Lương Tử Hoa. Trên thực tế, hiện tại Đường Thanh Thanh sợ nhất là bị đồng nghiệp nhìn thấy. Còn về người ngoài như Lương Tử Hoa thì nàng cũng không để ý làm gì.
Lương Tử Hoa ngày càng tới gần, Đường Kim lại giống như không biết, vẫn tham lam hôn đôi môi đỏ mọng của Đường Thanh Thanh, mà một đôi tay hắn lại đang hung hăng càn quấy trên người nàng. Nếu không phải vị trí không tiện, nói không chừng cảnh phục của Đường Thanh Thanh đã rời xa nàng rồi. Điều này làm Đường Thanh Thanh hơi xấu hổ, lại thấy hơi may mắn. Xấu hổ là vì sắc lang tiểu đệ càng ngày càng quá đáng, còn may mắn là vì chỗ này coi như chỗ công cộng, nếu không tiểu đệ tám phần đã làm ra chuyện quá đáng hơn. Khi đó, nàng thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Đường Thanh Thanh đã hai mươi, đã là một cô gái thành thục về sinh lý. Dưới sự trêu chọc của Đường Kim, nàng không thể tránh khỏi việc ý loạn tình mê. Bất tri bất giác, trong lòng nàng như cháy lên một ngọn lửa không tên, thậm chí hai tay nàng còn vô thức ôm lấy hắn, bắt đầu lục lọi người hắn theo bản năng.
Chẳng qua, Lương Tử Hoa ngày càng tới gần, Đường Thanh Thanh cũng hơi căng thẳng. Nhưng một giây sau, nàng lại thấy Lương Tử Hoa đổi hướng, cũng là chỗ thang máy bên kia. Lúc này, nàng cũng có thể hoàn toàn yên lòng, tiếp tục vùi đầu vào ôm hôn Đường Kim.
Nhưng trong nháy mắt Lương Tử Hoa xoay người, đôi mắt đẹp của Đường Thanh Thanh đột nhiên trợn tròn, ngọn lửa trong lòng vụt tắt hoàn toàn. Sau đó nàng ôm lấy Đường Kim, dùng khí lực lớn nhất, cố gắng kéo hắn sang bên cạnh. Bởi nàng thấy, Lương Tử Hoa đột nhiên lấy ra một khẩu súng, nhằm thẳng bên này.
Sát thủ, quả nhiên là sát thủ!
Mặc dù nơi đây là cục cảnh sát, nhưng sức hấp dẫn của ba mươi triệu đô la có thể khiến mọi sát thủ động tâm. Bây giờ Đường Kim đang hôn nhau đến thiên hôn địa ám ý loạn tình mê với một cô gái. Loại cơ hội tuyệt hảo như vậy, Lương Tử Hoa sao lại bỏ qua được?
Giờ khắc này, Đường Thanh Thanh cũng hiểu dự cảm của mình không sai, Lương Tử Hoa này thật sự có vấn đề. Chỉ là nàng nghĩ mãi mà không rõ, sao trên người của Lương Tử Hoa lại có súng?
Nhưng bây giờ không phải là lúc lo chuyện này. Điều duy nhất nàng làm được là ôm Đường Kim, cố hết sức né tránh phát súng. Song, nàng lập tức phát hiện, mặc dù nàng dùng tất cả khí lực, nhưng Đường Kim vẫn bất động như Thái Sơn. Hắn vẫn hôn nàng, mà một tay lại vỗ lên mông nàng một lần nữa. Điều này làm nàng lo lắng dị thường, nàng thấy rõ Lương Tử Hoa đang bóp cò, nhưng nàng lại thực sự không thể làm được cái gì.
Trong nháy mắt Đường Thanh Thanh gấp đến đến cồn cả ruột. Nàng biết Đường Kim rất lợi hại, nhưng vấn đề là, nàng không biết trên đời có thằng đàn ông nào giữ được cảnh giác trong tình huống này không. Nàng thấy, lần này Đường Kim khó mà thoát nạn.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, Đường Thanh Thanh nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng.
"Ắc!" Một tiếng kêu thảm ngắn ngủi truyền vào trong tai Đường Thanh Thanh, làm nàng trong nháy mắt tỉnh táo rất nhiều. Bởi thanh âm ấy tuyệt đối không phải Đường Kim.
Nụ hôn nóng bỏng vẫn tiếp tục, Đường Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy lạnh tay, cảm giác rất quen thuộc. Đó là một khẩu súng! Nàng mở to hai mắt nhìn về phía cách đó không xa, lại phát hiện Lương Tử Hoa té xuống đất, mà đầu của hắn đã loang lổ máu tươi.
Tiếng súng kinh động cả cục cảnh sát. Cảnh sát trên tầng này gần như đều sổ ra ngay lập tức, sau đó, bọn họ thấy được một hình ảnh suốt đời khó quên.
Trên mặt đất, một người đàn ông đang cầm súng nằm đó. Mà cách đó không xa, một nam một nữ đang ôm hôn nhau. Cô gái lại chính là cảnh hoa Đường Thanh Thanh thanh danh hiển hách trong cục. Đường Thanh Thanh một tay ôm lấy sau lưng người con trai, một tay khác đang cầm súng lục!
Cá đám trợn mắt há hốc mồm, sau đó lại bội phục nhìn Đường Thanh Thanh đang thâm mật đằng kia. Trong lòng ai cũng cảm khái, quá là trâu bò a! Thật không hổ là siêu cấp cảnh hoa một mình giết chết năm tên buôn ma túy. Vừa thân mật với đàn ông lại vừa rút sút giết chết được sát thủ, quá trâu bò!
Lúc này Đường Thanh Thanh lại đột nhiên dùng sức cắn Đường Kim một cái. Tiểu đệ chết tiệt, lần này thì nàng thảm rồi, có ít nhất mười mấy cảnh sát trong cục đã nhìn thấy!
Dưới cái ôm có lực của Đường Kim, Đường Thanh Thanh nhanh chóng ra khỏi đội chống khủng bố. Đi tới hành lang, rốt cuộc nàng cũng không nhịn được nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu đệ, em lại đang làm cái gì?
- Chị Thanh, đừng nói chuyện, phối hợp với em là được.
Đường Kim nhỏ giọng nói một câu, ôm Đường Thanh Thanh đi tiếp.
Hai người thân thân mật mật ôm nhau đi về phía trước, thỉnh thoảng lại đụng phải một người trên hành lang, họ đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đường Thanh Thanh và Đường Kim. Chị em kết nghĩa này quả nhiên là "cùng nhau a!
Đường Thanh Thanh hơi mất tự nhiên, nhưng cũng không nói gì. Không tới một hồi, hai người đã tới cầu thang. Đường Thanh Thanh không nhịn được hỏi câu nữa:
- Tiểu đệ, chúng ta rốt cuộc đang... Ưm!
Đường Thanh Thanh không nói được nữa, Đường Kim đột nhiên khóa môi nàng lại.
- Tiểu đệ lại làm loạn.
Trong đầu Đường Thanh Thanh vô thức toát ra ý nghĩ này. Bất tri bất giác, thế nào mà nàng lại đi phối hợp với nụ hôn của hắn chứ?
Đường Kim một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Đường Thanh Thanh, một tay khác trùm lên mông nàng, rất tà ác dò xét tới lui. Lý trí nói cho Đường Thanh Thanh không được làm như vậy, nàng mấy lần muốn đẩy hắn ra. Đáng tiếc, nàng căn bản không đẩy ra được, kết quả, sau mấy lần, rốt cuộc nàng cũng buông xuôi, không kháng cự nữa, bắt đầu chủ động đáp lại.
Đây cũng không phải là lần đầu hôn nhau, chẳng qua lần trước là ở sòng bạc, lần này là ở cục cảnh sát. Nếu so sánh với nhau thì lần này kích thích hơn hẳn.
Bất tri bất giác, động tác của Đường Kim bắt đầu hơi mất khống chế, một tay bắt đầu tham quan những chỗ không nên tham quan trên người Đường Thanh Thanh. Dưới động tác của hắn, Đường Thanh Thanh cũng bắt đầu ý loạn tình mê, chẳng qua lý trí vẫn đang gào thét, nói nàng ngàn vạn lần không được quá phận, không được quá phận, lúc nào cũng có thể có người.
Với tư thế ôm hôn bây giờ, Đường Kim chỉ có thể nhìn được bức tường phía trước, mà Đường Thanh Thanh lại có thể nhìn được cả hành lang. Bất chợt, thân thể Đường Thanh Thanh hơi căng thẳng, bởi nàng thấy có người đi ra từ đội chống khủng bố, đang tiến tới bên này.
Nhưng một giây sau, thân thể Đường Thanh Thanh lại hơi mềm nhũn, bởi nàng phát hiện người kia cũng không phải cảnh sát, mà là Lương Tử Hoa. Trên thực tế, hiện tại Đường Thanh Thanh sợ nhất là bị đồng nghiệp nhìn thấy. Còn về người ngoài như Lương Tử Hoa thì nàng cũng không để ý làm gì.
Lương Tử Hoa ngày càng tới gần, Đường Kim lại giống như không biết, vẫn tham lam hôn đôi môi đỏ mọng của Đường Thanh Thanh, mà một đôi tay hắn lại đang hung hăng càn quấy trên người nàng. Nếu không phải vị trí không tiện, nói không chừng cảnh phục của Đường Thanh Thanh đã rời xa nàng rồi. Điều này làm Đường Thanh Thanh hơi xấu hổ, lại thấy hơi may mắn. Xấu hổ là vì sắc lang tiểu đệ càng ngày càng quá đáng, còn may mắn là vì chỗ này coi như chỗ công cộng, nếu không tiểu đệ tám phần đã làm ra chuyện quá đáng hơn. Khi đó, nàng thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Đường Thanh Thanh đã hai mươi, đã là một cô gái thành thục về sinh lý. Dưới sự trêu chọc của Đường Kim, nàng không thể tránh khỏi việc ý loạn tình mê. Bất tri bất giác, trong lòng nàng như cháy lên một ngọn lửa không tên, thậm chí hai tay nàng còn vô thức ôm lấy hắn, bắt đầu lục lọi người hắn theo bản năng.
Chẳng qua, Lương Tử Hoa ngày càng tới gần, Đường Thanh Thanh cũng hơi căng thẳng. Nhưng một giây sau, nàng lại thấy Lương Tử Hoa đổi hướng, cũng là chỗ thang máy bên kia. Lúc này, nàng cũng có thể hoàn toàn yên lòng, tiếp tục vùi đầu vào ôm hôn Đường Kim.
Nhưng trong nháy mắt Lương Tử Hoa xoay người, đôi mắt đẹp của Đường Thanh Thanh đột nhiên trợn tròn, ngọn lửa trong lòng vụt tắt hoàn toàn. Sau đó nàng ôm lấy Đường Kim, dùng khí lực lớn nhất, cố gắng kéo hắn sang bên cạnh. Bởi nàng thấy, Lương Tử Hoa đột nhiên lấy ra một khẩu súng, nhằm thẳng bên này.
Sát thủ, quả nhiên là sát thủ!
Mặc dù nơi đây là cục cảnh sát, nhưng sức hấp dẫn của ba mươi triệu đô la có thể khiến mọi sát thủ động tâm. Bây giờ Đường Kim đang hôn nhau đến thiên hôn địa ám ý loạn tình mê với một cô gái. Loại cơ hội tuyệt hảo như vậy, Lương Tử Hoa sao lại bỏ qua được?
Giờ khắc này, Đường Thanh Thanh cũng hiểu dự cảm của mình không sai, Lương Tử Hoa này thật sự có vấn đề. Chỉ là nàng nghĩ mãi mà không rõ, sao trên người của Lương Tử Hoa lại có súng?
Nhưng bây giờ không phải là lúc lo chuyện này. Điều duy nhất nàng làm được là ôm Đường Kim, cố hết sức né tránh phát súng. Song, nàng lập tức phát hiện, mặc dù nàng dùng tất cả khí lực, nhưng Đường Kim vẫn bất động như Thái Sơn. Hắn vẫn hôn nàng, mà một tay lại vỗ lên mông nàng một lần nữa. Điều này làm nàng lo lắng dị thường, nàng thấy rõ Lương Tử Hoa đang bóp cò, nhưng nàng lại thực sự không thể làm được cái gì.
Trong nháy mắt Đường Thanh Thanh gấp đến đến cồn cả ruột. Nàng biết Đường Kim rất lợi hại, nhưng vấn đề là, nàng không biết trên đời có thằng đàn ông nào giữ được cảnh giác trong tình huống này không. Nàng thấy, lần này Đường Kim khó mà thoát nạn.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, Đường Thanh Thanh nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng.
"Ắc!" Một tiếng kêu thảm ngắn ngủi truyền vào trong tai Đường Thanh Thanh, làm nàng trong nháy mắt tỉnh táo rất nhiều. Bởi thanh âm ấy tuyệt đối không phải Đường Kim.
Nụ hôn nóng bỏng vẫn tiếp tục, Đường Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy lạnh tay, cảm giác rất quen thuộc. Đó là một khẩu súng! Nàng mở to hai mắt nhìn về phía cách đó không xa, lại phát hiện Lương Tử Hoa té xuống đất, mà đầu của hắn đã loang lổ máu tươi.
Tiếng súng kinh động cả cục cảnh sát. Cảnh sát trên tầng này gần như đều sổ ra ngay lập tức, sau đó, bọn họ thấy được một hình ảnh suốt đời khó quên.
Trên mặt đất, một người đàn ông đang cầm súng nằm đó. Mà cách đó không xa, một nam một nữ đang ôm hôn nhau. Cô gái lại chính là cảnh hoa Đường Thanh Thanh thanh danh hiển hách trong cục. Đường Thanh Thanh một tay ôm lấy sau lưng người con trai, một tay khác đang cầm súng lục!
Cá đám trợn mắt há hốc mồm, sau đó lại bội phục nhìn Đường Thanh Thanh đang thâm mật đằng kia. Trong lòng ai cũng cảm khái, quá là trâu bò a! Thật không hổ là siêu cấp cảnh hoa một mình giết chết năm tên buôn ma túy. Vừa thân mật với đàn ông lại vừa rút sút giết chết được sát thủ, quá trâu bò!
Lúc này Đường Thanh Thanh lại đột nhiên dùng sức cắn Đường Kim một cái. Tiểu đệ chết tiệt, lần này thì nàng thảm rồi, có ít nhất mười mấy cảnh sát trong cục đã nhìn thấy!
/482
|