Cao thủ !
Đường Kim trong lòng mỉm cười nói, bởi vì cách xa nhau khá xa, hơn nữa hiện tại mưa dày hạt, cho nên dù với thị lực của Đường Kim, cũng không cách nào thấy rõ sở bóng người kia, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được một loại áp lực thực lớn, một loại áp lực hắn chưa bao giờ thấy.
Áp lực đột nhiên biến mất, bóng người kia cũng biến mất khỏi đỉnh Ninh Sơn như chưa từng xuất hiện.
Đột nhiên, Đường Kim có loại cảm giác, người này, có lẽ liền là hướng về phía hắn tới, mặc dù người này hiện tại vẫn chưa phát hiện hắn, nhưng có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ chính thức gặp mặt người kia.
Bên này Đường Kim ôm Hàn Tuyết Nhu có chút xuất thần, mà bên kia vài người còn tại nói chuyện phiếm, chính là Lưu Ngọc Phương đột nhiên hỏi lên một vấn đề, lại làm cho Hàn Tiểu Linh có chút lúng túng.
- Hàn tiểu thư, Hàn gia có người công tác ở chính phủ không?
Lúc trước Hàn Tiểu Linh cùng Hà Diệu Tổ trò chuyện rất vui vẻ, nhưng Lưu Ngọc Phương lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến cho không khí lập tức trở nên có chút mất vị.
- Không, Hàn gia chúng ta chủ yếu là buôn bán.
Hàn Tiểu Linh thoáng chần chờ một chút, vẫn thành thật trả lời.
- Buôn bán tuy rằng rất tốt, bất quá đầu năm nay có tiền vẫn là không bằng có quyền, tôi cảm thấy vẫn là làm công chức rất tốt, Hàn tiểu thư, cô lúc tốt nghiệp đại học sao không thi công chức vậy?
Lưu Ngọc Phương nói lời này có chút mang phong cách cao cao tại thượng.
- Này kỳ thật cũng chưa chắc, làm quan có ưu đãi của làm quan, buôn bán cũng có ưu điểm của buôn bán.
Hà Diệu Tổ lúc này tiếp lên nói, hắn có ấn tượng không tồi với Hàn Tiểu Linh, cảm giác này đúng là khó nói nên lời.
- Đúng vậy a, Ngọc Phương, kỳ thật, Diệu Tổ là công chức, Hàn tiểu thư buôn bán, như vậy phối hợp đúng là thích hợp nhất.
Hà Diệu Tông cũng ở bên cạnh nói, nghiệp quan cấu kết tổng thì không bằng nghiệp quan kết hợp rất tốt, người trước phiêu lưu quá lớn, sau cũng không sao phiêu lưu rồi.
Thấy Hà gia hai huynh đệ cũng đang nói giúp Hàn Tiểu Linh, Lưu Ngọc Phương tự nhiên rất không cao hứng, nàng hầm hừ nói:
- Chẳng lẽ em sẽ nói sai rồi sao? Có tiền vốn là không bằng có quyền, tiền nhiều hơn nữa, nhìn thấy người làm quan cũng phải khách khí, anh xem em làm việc ở cục bất động sản, nhiều ông chủ lớn thấy em cũng phải cung kính, à đúng rồi, Hà tiểu thư, nhà cô cũng kinh doanh bất động sản chứ
Hàn Tiểu Linh có chút tức giận, cô gái này là cố ý phá nàng sao?
- Nhanh, bên này, bên này có một cái đình...
Đúng lúc này, một đám người vội vội vàng vàng chạy đến, đám người kia ít nhất có mười mấy người, một người đã cởi âu phục, che trên đầu một người khác mà những người khác thì vây quanh người này vội vội vàng vàng chạy về phía đình.
Cái đình này thật sự là rất nhỏ, nhiều người chạy vào như vậy khiến cho chỗ này có chút chật chột, người trung niên đã cởi âu phục vội ra lệnh cho đám người Hàn Tiểu Linh:
- Đi ra ngoài, các ngươi đều đi ra ngoài!
Hàn Tiểu Linh vồn lúc trước tâm tình rất tốt nhưng vừa mới bị Lưu Ngọc Phương quậy một phát, tâm tình dĩ nhiên là trở nên kém, hiện tại không hiểu ra sao cả lại tràn vào đến một đám người, lại dám đuổi các nàng thì càng bất mãn.
- Dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi hả?
Hàn Tiểu Linh có chút tức giận:
- Tất cả mọi người đều tránh mưa, chỉ các ngươi được đứng đây sao? Huống chi là chúng ta tới trước!
- Sao cô lại không hiểu chuyện vậy?
Người nọ bị dầm mưa tới toàn thân ướt đẫm, tựa hồ cũng đang tức:
- Bảo các ngươi đi thì nhanh đi đi, để Âu bí thư ướt, các ngươi gánh được sao?
Âu bí thư?
Hà gia huynh đệ cùng Lưu Ngọc Phương đều biến sắc, sau đó cùng nhau nhìn về phía người đàn ông được tất cả vây xung quanh kia, ba người bọn hắn đều là công chức, sau khi liếc mắt một cái liền nhận ra người này đúng là thư ký khu ủy khu Ninh An - Âu Thành.
- Thật xin lỗi, chúng tôi đi ngay!
Lưu Ngọc Phương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vừa nói vừa kéo Hà Diệu Tông đi ra khỏi đình.
- Hàn tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài đi, tôi che giúp cô.
Hà Diệu Tổ vừa thấp giọng nói với Hàn Tiểu Linh, vừa cởi áo ngoài, chuẩn bị che đầu cho Hàn Tiểu Linh.
Mà hành động này của Hà Diệu Tổ khiến hảo cảm trong lòng Hàn Tiểu Linh tăng lên nhiều, đến Đường Kim cũng phải thay đổi cách nhìn với hắn, tuy rằng sợ Âu bí thư nhưng vẫn là nam nhân chân chính.
- Hai người các ngươi, còn ngồi làm cái gì đấy? Buồn ngủ về nhà ngủ, còn ôm ấp gì nữa hả?
Cái tên ầm ĩ kia lại nói với Đường Kim.
Tên này chính là thư kí của Âu bí thư, Lưu Ngọc Phương kia cũng nhận ra, nàng cũng nhận ra trong đoàn người không thiếu quan chức khu Ninh An, còn có cả phóng viên nữa.
- Hàn tiểu thư, mau cho ngươi gọi muội muội của cô tỉnh lại đi, chúng ta tới đây leo núi, nàng chạy tới ngủ làm gì?
Lưu Ngọc Phương đã ở kia kêu một câu, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy, đây là cơ hội tốt, nàng nếu biểu hiện tốt trước mặt Âu bí thư, nói không chừng có thể lên chức.
Đến cả những người khác, lúc này cũng đều đang nhìn Đường Kim cùng Hàn Tuyết Nhu, trong lòng đều có chút kỳ quái, đôi tình nhân nhỏ lãng mạn cũng có chỗ chứ, chạy lên núi ôm nhau ngủ chi?
Cũng có mấy người âm thầm khinh bỉ Âu bí thư, nói cái gì leo núi thân dân, còn tìm cái phóng viên, đặc biệt vì làm dáng, lúc trước gặp nhân dân thành phố leo núi, này Âu bí thư nhưng thật ra rất vui vẻ, nhưng bây giờ, bị mưa như vậy gặp một chút, liền bỏ mặt nạ giả tạo, người ta cũng chỉ là trú mưa mà thôi, tất yếu đuổi người đi sao?
Bất quá, kia đang ngủ nữ hài tử, thật đúng là gợi cảm a !
- Cút!
Thanh âm bất mãn vang lên, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, này không nghe lầm chứ?
Hà gia huynh đệ cũng ngạc nhiên một trận, bạn trai của đường muội Hàn Tiểu Linh, cũng quá ngưu đấy chứ?
Đến nỗi Lưu Ngọc Phương trong lòng cũng khinh bỉ, quả nhiên chính là nhà giàu mới nổi, một chút đầu óc đều không có !
- Ngươi nói cái gì?
Thư ký kia đứng Đường Kim gần nhất cũng cho rằng mình nghe nhầm, có người dám bảo hắn cút đi sao?
- Tôi cho ông cút xa một chút cho tôi, đừng đánh thức bạn gái tôi!
Đường Kim vẻ mặt không kiên nhẫn, vốn hắn cũng không có hứng thú mấy người nầy như thế nào, nhưng mấy người này chọc giận hắn không nói, còn nói hắn ôm ấp ở đây, hắn làm gì kệ hắn đánh rắm làm gì chứ?
- Đường Kim, cậu có biết cậu đang nói với ai không?
Lưu Ngọc Phương lại bắt đầu thể hiện:
- Đây là thư ký của Âu bí thư , chuyện này...
Ba!
Một cái tát vang dội khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, bởi vì bọn họ phát hiện, Âu bí thư đột nhiên tát lên mặt Lưu Ngọc Phương.
- Cút sang một bên!
Khuôn mặt thư ký khu ủy Âu Thành lộ ra một chút tức giận, càng có một tia hoảng sợ, mặc dù Đường Kim không biết Âu bí thư, nhưng Âu bí thư lại nhận ra Đường Kim, quan trọng hơn là hắn còn biết không ít chuyện của Đường Kim, lúc này hắn thật sự có chút sợ hãi !
Sau khi tát lên mặt Lưu Ngọc Phương, Âu Thành vội tiến vài bước, đi đến trước mặt Đường Kim, vẻ mặt cung kính:
- Đường tiên sinh, thật không biết ngài ở đây!
Đường Kim trong lòng mỉm cười nói, bởi vì cách xa nhau khá xa, hơn nữa hiện tại mưa dày hạt, cho nên dù với thị lực của Đường Kim, cũng không cách nào thấy rõ sở bóng người kia, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được một loại áp lực thực lớn, một loại áp lực hắn chưa bao giờ thấy.
Áp lực đột nhiên biến mất, bóng người kia cũng biến mất khỏi đỉnh Ninh Sơn như chưa từng xuất hiện.
Đột nhiên, Đường Kim có loại cảm giác, người này, có lẽ liền là hướng về phía hắn tới, mặc dù người này hiện tại vẫn chưa phát hiện hắn, nhưng có lẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ chính thức gặp mặt người kia.
Bên này Đường Kim ôm Hàn Tuyết Nhu có chút xuất thần, mà bên kia vài người còn tại nói chuyện phiếm, chính là Lưu Ngọc Phương đột nhiên hỏi lên một vấn đề, lại làm cho Hàn Tiểu Linh có chút lúng túng.
- Hàn tiểu thư, Hàn gia có người công tác ở chính phủ không?
Lúc trước Hàn Tiểu Linh cùng Hà Diệu Tổ trò chuyện rất vui vẻ, nhưng Lưu Ngọc Phương lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến cho không khí lập tức trở nên có chút mất vị.
- Không, Hàn gia chúng ta chủ yếu là buôn bán.
Hàn Tiểu Linh thoáng chần chờ một chút, vẫn thành thật trả lời.
- Buôn bán tuy rằng rất tốt, bất quá đầu năm nay có tiền vẫn là không bằng có quyền, tôi cảm thấy vẫn là làm công chức rất tốt, Hàn tiểu thư, cô lúc tốt nghiệp đại học sao không thi công chức vậy?
Lưu Ngọc Phương nói lời này có chút mang phong cách cao cao tại thượng.
- Này kỳ thật cũng chưa chắc, làm quan có ưu đãi của làm quan, buôn bán cũng có ưu điểm của buôn bán.
Hà Diệu Tổ lúc này tiếp lên nói, hắn có ấn tượng không tồi với Hàn Tiểu Linh, cảm giác này đúng là khó nói nên lời.
- Đúng vậy a, Ngọc Phương, kỳ thật, Diệu Tổ là công chức, Hàn tiểu thư buôn bán, như vậy phối hợp đúng là thích hợp nhất.
Hà Diệu Tông cũng ở bên cạnh nói, nghiệp quan cấu kết tổng thì không bằng nghiệp quan kết hợp rất tốt, người trước phiêu lưu quá lớn, sau cũng không sao phiêu lưu rồi.
Thấy Hà gia hai huynh đệ cũng đang nói giúp Hàn Tiểu Linh, Lưu Ngọc Phương tự nhiên rất không cao hứng, nàng hầm hừ nói:
- Chẳng lẽ em sẽ nói sai rồi sao? Có tiền vốn là không bằng có quyền, tiền nhiều hơn nữa, nhìn thấy người làm quan cũng phải khách khí, anh xem em làm việc ở cục bất động sản, nhiều ông chủ lớn thấy em cũng phải cung kính, à đúng rồi, Hà tiểu thư, nhà cô cũng kinh doanh bất động sản chứ
Hàn Tiểu Linh có chút tức giận, cô gái này là cố ý phá nàng sao?
- Nhanh, bên này, bên này có một cái đình...
Đúng lúc này, một đám người vội vội vàng vàng chạy đến, đám người kia ít nhất có mười mấy người, một người đã cởi âu phục, che trên đầu một người khác mà những người khác thì vây quanh người này vội vội vàng vàng chạy về phía đình.
Cái đình này thật sự là rất nhỏ, nhiều người chạy vào như vậy khiến cho chỗ này có chút chật chột, người trung niên đã cởi âu phục vội ra lệnh cho đám người Hàn Tiểu Linh:
- Đi ra ngoài, các ngươi đều đi ra ngoài!
Hàn Tiểu Linh vồn lúc trước tâm tình rất tốt nhưng vừa mới bị Lưu Ngọc Phương quậy một phát, tâm tình dĩ nhiên là trở nên kém, hiện tại không hiểu ra sao cả lại tràn vào đến một đám người, lại dám đuổi các nàng thì càng bất mãn.
- Dựa vào cái gì đuổi chúng ta đi hả?
Hàn Tiểu Linh có chút tức giận:
- Tất cả mọi người đều tránh mưa, chỉ các ngươi được đứng đây sao? Huống chi là chúng ta tới trước!
- Sao cô lại không hiểu chuyện vậy?
Người nọ bị dầm mưa tới toàn thân ướt đẫm, tựa hồ cũng đang tức:
- Bảo các ngươi đi thì nhanh đi đi, để Âu bí thư ướt, các ngươi gánh được sao?
Âu bí thư?
Hà gia huynh đệ cùng Lưu Ngọc Phương đều biến sắc, sau đó cùng nhau nhìn về phía người đàn ông được tất cả vây xung quanh kia, ba người bọn hắn đều là công chức, sau khi liếc mắt một cái liền nhận ra người này đúng là thư ký khu ủy khu Ninh An - Âu Thành.
- Thật xin lỗi, chúng tôi đi ngay!
Lưu Ngọc Phương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vừa nói vừa kéo Hà Diệu Tông đi ra khỏi đình.
- Hàn tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài đi, tôi che giúp cô.
Hà Diệu Tổ vừa thấp giọng nói với Hàn Tiểu Linh, vừa cởi áo ngoài, chuẩn bị che đầu cho Hàn Tiểu Linh.
Mà hành động này của Hà Diệu Tổ khiến hảo cảm trong lòng Hàn Tiểu Linh tăng lên nhiều, đến Đường Kim cũng phải thay đổi cách nhìn với hắn, tuy rằng sợ Âu bí thư nhưng vẫn là nam nhân chân chính.
- Hai người các ngươi, còn ngồi làm cái gì đấy? Buồn ngủ về nhà ngủ, còn ôm ấp gì nữa hả?
Cái tên ầm ĩ kia lại nói với Đường Kim.
Tên này chính là thư kí của Âu bí thư, Lưu Ngọc Phương kia cũng nhận ra, nàng cũng nhận ra trong đoàn người không thiếu quan chức khu Ninh An, còn có cả phóng viên nữa.
- Hàn tiểu thư, mau cho ngươi gọi muội muội của cô tỉnh lại đi, chúng ta tới đây leo núi, nàng chạy tới ngủ làm gì?
Lưu Ngọc Phương đã ở kia kêu một câu, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy, đây là cơ hội tốt, nàng nếu biểu hiện tốt trước mặt Âu bí thư, nói không chừng có thể lên chức.
Đến cả những người khác, lúc này cũng đều đang nhìn Đường Kim cùng Hàn Tuyết Nhu, trong lòng đều có chút kỳ quái, đôi tình nhân nhỏ lãng mạn cũng có chỗ chứ, chạy lên núi ôm nhau ngủ chi?
Cũng có mấy người âm thầm khinh bỉ Âu bí thư, nói cái gì leo núi thân dân, còn tìm cái phóng viên, đặc biệt vì làm dáng, lúc trước gặp nhân dân thành phố leo núi, này Âu bí thư nhưng thật ra rất vui vẻ, nhưng bây giờ, bị mưa như vậy gặp một chút, liền bỏ mặt nạ giả tạo, người ta cũng chỉ là trú mưa mà thôi, tất yếu đuổi người đi sao?
Bất quá, kia đang ngủ nữ hài tử, thật đúng là gợi cảm a !
- Cút!
Thanh âm bất mãn vang lên, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, này không nghe lầm chứ?
Hà gia huynh đệ cũng ngạc nhiên một trận, bạn trai của đường muội Hàn Tiểu Linh, cũng quá ngưu đấy chứ?
Đến nỗi Lưu Ngọc Phương trong lòng cũng khinh bỉ, quả nhiên chính là nhà giàu mới nổi, một chút đầu óc đều không có !
- Ngươi nói cái gì?
Thư ký kia đứng Đường Kim gần nhất cũng cho rằng mình nghe nhầm, có người dám bảo hắn cút đi sao?
- Tôi cho ông cút xa một chút cho tôi, đừng đánh thức bạn gái tôi!
Đường Kim vẻ mặt không kiên nhẫn, vốn hắn cũng không có hứng thú mấy người nầy như thế nào, nhưng mấy người này chọc giận hắn không nói, còn nói hắn ôm ấp ở đây, hắn làm gì kệ hắn đánh rắm làm gì chứ?
- Đường Kim, cậu có biết cậu đang nói với ai không?
Lưu Ngọc Phương lại bắt đầu thể hiện:
- Đây là thư ký của Âu bí thư , chuyện này...
Ba!
Một cái tát vang dội khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm, bởi vì bọn họ phát hiện, Âu bí thư đột nhiên tát lên mặt Lưu Ngọc Phương.
- Cút sang một bên!
Khuôn mặt thư ký khu ủy Âu Thành lộ ra một chút tức giận, càng có một tia hoảng sợ, mặc dù Đường Kim không biết Âu bí thư, nhưng Âu bí thư lại nhận ra Đường Kim, quan trọng hơn là hắn còn biết không ít chuyện của Đường Kim, lúc này hắn thật sự có chút sợ hãi !
Sau khi tát lên mặt Lưu Ngọc Phương, Âu Thành vội tiến vài bước, đi đến trước mặt Đường Kim, vẻ mặt cung kính:
- Đường tiên sinh, thật không biết ngài ở đây!
/482
|