Tầng hai biệt thự, Tần Khinh Vũ đã xử lí xong đám ảnh.
- Đường Kim, chị phải đến công ty.
Tần Khinh Vũ chuẩn bị rời đi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chờ một chút đi, bà mặt bánh bao kia vẫn chưa đi, hình như là đang chờ ai đó.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Hẳn là đang chờ người giúp, chị chịu khó chờ tí để em giải quyết một lần cho xong miễn những rắc rối sau này.
- Uh, vậy được rồi, chuyện ở công ty đúng là không thể không đi.
Tần Khinh Vũ gật đầu.
Hai người đến phòng khách, bắt đầu nhàm chán đợi chờ.
Ở cùng một chỗ với Tần Khinh Vũ bao lâu Đường Kim cũng nguyện ý, nếu được ôm nàng thì càng tuyệt, chỉ tiếc là đó cũng chỉ là giấc mơ thôi à.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, bất quá là có người gọi cho Tần Khinh Vũ.
Tần Khinh Vũ nhanh chóng nhận cuộc gọi:
- Liễu Nguyệt, có chuyện gì sao?
- Tần tỷ, cứu mạng a!
Bên kia truyền đến tiếng hoảng hốt của Liễu Nguyệt.
- Liễu Nguyệt, xảy ra chuyện gì?
Tần Khinh Vũ vội vàng hỏi.
- Tần tỷ, bọn họ bắt em lại, không cho em về nhà, cũng không cho em ra ngoài, giờ em không biết phải làm sao cả, bọn họ muốn em tố cáo Hạ Ngọc Thư nhưng em đâu có biết chuyện gì đâu. Giờ em đau bụng họ mới đưa em đến bệnh viện, chị phải giúp em!
Liễu Nguyệt cự kỳ lo lắng:
- Tần tỷ, em không biết nhờ ai, em chỉ biết nhờ chị thôi à, chị phải giúp em!
- Giờ em đang ở đâu?
Tần Khinh Vũ vội vàng hỏi.
-Phòng khám khoa phụ sản bệnh viện trung tâm, em đang khám nên họ không cử người vào theo được.
Liễu Nguyệt vội vàng nói.
- Được rồi, em cố kéo dài thời gian, chị đến ngay!
Tần Khinh Vũ nói nhanh.
- Dạ, cám ơn Tần tỷ.
Liễu Nguyệt không dám nhiều lời, lập tức liền cúp điện thoại.
Tần Khinh Vũ cúp điện thoại, quay đầu nhìn Đường Kim:
- Liễu Nguyệt đã xảy ra chuyện, sợ là chúng ta không thể chờ nữa rồi.
- Liễu Nguyệt kia có quan hệ với Hạ Ngọc Thư?
Đường Kim có chút ngạc nhiên hỏi.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu:
- Đứa bé trong bụng cô ấy là con của Hạ Ngọc Thư?
- Nàng là tiểu tình nhân của Hạ Ngọc Thư?
Đường Kim biết Liễu Nguyệt khẳng định không phải vợ Hạ Ngọc Thư, nếu không Tần Khinh Vũ đã nói cho hắn biết.
- Xem như thế đi.
Tần Khinh Vũ thở dài:
- Chuyện này kỳ thật có điểm phức tạp, thị trường này rất tốt, không tham tài không háo sắc, tỉnh cảm với vợ cũng rất tốt nhưng vợ ông ấy lại không thể có con. Mãi đến cuối năm ngoái bố ông ta lấy cái chết đe dọa, vợ Hạ Ngọc Thư sắp xếp công với Liễu Nguyệt luôn ái mộ thì đứa bé tồn tại.
- Có chuyện như vậy a.
Đường Kim thật cũng không thấy có gì bất thường, có chăng một là con số quá ít thôi.
- Kỳ thật ta cũng vô tình biết được thôi, đi nào, chúng ta phải giúp cô ấy.
Tần Khinh Vũ có chút vội vàng, nàng và Liễu Nguyệt tư giao rất tốt, không thể trơ mắt nhìn Liễu Nguyệt gặp chuyện.
Tần Khinh Vũ đứng dậy đi ra phía ngoài, Đường Kim cung đi theo, ra đến cửa phát hiện Canh Hồng vẫn ở đó, bên cạnh bà ta vẫn là hai người đàn ông bị đánh thảm.
- Này bà mặt bánh bao, còn muốn bị ta đánh cút đi sao?
Đường Kim la một câu, người phụ nữ này thật sự là liều lĩnh a.
- Tiểu súc sinh, tao không cần biết mày là cái gì nhưng tao sẽ cho mày biết đắc tội Canh Hồng tao sẽ chẳng có kết cục tốt đâu!
Canh Hồng oán độc nhìn Đường Kim, chưa bao giờ bà ta chịu thiệt thòi nói gì phải chịu nhục nhã như thế, không báo thù sao được chứ!
- Đường Kim, chúng ta còn có việc, đừng dây dưa với bà ta.
Tần Khinh Vũ nhẹ giọng ra, nàng thấy đến bệnh viện vẫn quan trọng hơn.
Đường Kim đang muốn nói đột nhiên một chiếc xe tải quân dụng dừng lại, một nhóm binh lính vũ trang đầy đủ xếp hàng chạy xuống.
Người cầm đầu chạy nhanh đến trước mặt Canh Hồng:
- Cô cô, ai nòng nọc thượng não chọc cô vậy!
- Tuấn Sơn, cháu đã đến rồi!
Canh Hồng nhìn thấy cháu thì vẻ mặt cực kì hưng phấn chỉ vào Đường Kim:
- Chính tiểu súc sinh này, dạy dỗ hắn cho cô, đừng đánh chết là được!
- Tiểu tử, mày thật là ăn gan báo nha, cô cô của Canh Tuấn Sơn tao cũng dám đánh?
Cầm đầu quân nhân xoay người, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Kim, trên mặt hiện lên một tia lệ khí:
- Cô cô, nói cho cháu biết, tiểu vương bát đản này đánh cô thế nào cháu sẽ hoàn lại hắn gấp trăm lần
- Không cần bà ta nói cho ngươi biết, để ta cho ngươi xem.
Đường Kim biết Tần Khinh Vũ vội rời đi, cũng lười nói nhảm với đám người này, hắn vụt biến mất, một giây sau lại đứng lại chỗ cũ nhưng đám quân nhân ngoại trừ Canh Tuấn Sơn thì tất cả đều ngã lăn ra đất.
Canh Tuấn Sơn sắc mặt đại biến, theo bản năng muốn giơ súng lên nhưng chưa kịp thì Đường Kim đã đá bay hắn từ biệt thự ra nằm trước xe tải rồi.
- Vừa rồi ta đánh bà mặt bánh bao như vậy, bây giờ biểu diễn lại cho ngươi thấy!
Đường Kim lười biếng nói một câu, sau đó đá một cước cho Canh Hồng tỉnh lại.
- Nhớ kỹ, lần sau còn dám tìm Khinh Vũ tỷ tỷ thì ta không đá các ngươi cút khỏi phòng nữa mà cút hẳn khỏi thế gian hưởng thụ cuộc sống dưới địa ngục!
Đường Kim nói xong liền bắn ra hai đạo chỉ phong, một giây sau Canh Hồng và Canh Tuấn Sơn hôn mê bất tỉnh
Một phút sau, một chiếc Porsche rời khỏi biệt thự Tần gia để lại một đám quân nhân nằm đó.
- Đường Kim, chị phải đến công ty.
Tần Khinh Vũ chuẩn bị rời đi.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chờ một chút đi, bà mặt bánh bao kia vẫn chưa đi, hình như là đang chờ ai đó.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Hẳn là đang chờ người giúp, chị chịu khó chờ tí để em giải quyết một lần cho xong miễn những rắc rối sau này.
- Uh, vậy được rồi, chuyện ở công ty đúng là không thể không đi.
Tần Khinh Vũ gật đầu.
Hai người đến phòng khách, bắt đầu nhàm chán đợi chờ.
Ở cùng một chỗ với Tần Khinh Vũ bao lâu Đường Kim cũng nguyện ý, nếu được ôm nàng thì càng tuyệt, chỉ tiếc là đó cũng chỉ là giấc mơ thôi à.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, bất quá là có người gọi cho Tần Khinh Vũ.
Tần Khinh Vũ nhanh chóng nhận cuộc gọi:
- Liễu Nguyệt, có chuyện gì sao?
- Tần tỷ, cứu mạng a!
Bên kia truyền đến tiếng hoảng hốt của Liễu Nguyệt.
- Liễu Nguyệt, xảy ra chuyện gì?
Tần Khinh Vũ vội vàng hỏi.
- Tần tỷ, bọn họ bắt em lại, không cho em về nhà, cũng không cho em ra ngoài, giờ em không biết phải làm sao cả, bọn họ muốn em tố cáo Hạ Ngọc Thư nhưng em đâu có biết chuyện gì đâu. Giờ em đau bụng họ mới đưa em đến bệnh viện, chị phải giúp em!
Liễu Nguyệt cự kỳ lo lắng:
- Tần tỷ, em không biết nhờ ai, em chỉ biết nhờ chị thôi à, chị phải giúp em!
- Giờ em đang ở đâu?
Tần Khinh Vũ vội vàng hỏi.
-Phòng khám khoa phụ sản bệnh viện trung tâm, em đang khám nên họ không cử người vào theo được.
Liễu Nguyệt vội vàng nói.
- Được rồi, em cố kéo dài thời gian, chị đến ngay!
Tần Khinh Vũ nói nhanh.
- Dạ, cám ơn Tần tỷ.
Liễu Nguyệt không dám nhiều lời, lập tức liền cúp điện thoại.
Tần Khinh Vũ cúp điện thoại, quay đầu nhìn Đường Kim:
- Liễu Nguyệt đã xảy ra chuyện, sợ là chúng ta không thể chờ nữa rồi.
- Liễu Nguyệt kia có quan hệ với Hạ Ngọc Thư?
Đường Kim có chút ngạc nhiên hỏi.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu:
- Đứa bé trong bụng cô ấy là con của Hạ Ngọc Thư?
- Nàng là tiểu tình nhân của Hạ Ngọc Thư?
Đường Kim biết Liễu Nguyệt khẳng định không phải vợ Hạ Ngọc Thư, nếu không Tần Khinh Vũ đã nói cho hắn biết.
- Xem như thế đi.
Tần Khinh Vũ thở dài:
- Chuyện này kỳ thật có điểm phức tạp, thị trường này rất tốt, không tham tài không háo sắc, tỉnh cảm với vợ cũng rất tốt nhưng vợ ông ấy lại không thể có con. Mãi đến cuối năm ngoái bố ông ta lấy cái chết đe dọa, vợ Hạ Ngọc Thư sắp xếp công với Liễu Nguyệt luôn ái mộ thì đứa bé tồn tại.
- Có chuyện như vậy a.
Đường Kim thật cũng không thấy có gì bất thường, có chăng một là con số quá ít thôi.
- Kỳ thật ta cũng vô tình biết được thôi, đi nào, chúng ta phải giúp cô ấy.
Tần Khinh Vũ có chút vội vàng, nàng và Liễu Nguyệt tư giao rất tốt, không thể trơ mắt nhìn Liễu Nguyệt gặp chuyện.
Tần Khinh Vũ đứng dậy đi ra phía ngoài, Đường Kim cung đi theo, ra đến cửa phát hiện Canh Hồng vẫn ở đó, bên cạnh bà ta vẫn là hai người đàn ông bị đánh thảm.
- Này bà mặt bánh bao, còn muốn bị ta đánh cút đi sao?
Đường Kim la một câu, người phụ nữ này thật sự là liều lĩnh a.
- Tiểu súc sinh, tao không cần biết mày là cái gì nhưng tao sẽ cho mày biết đắc tội Canh Hồng tao sẽ chẳng có kết cục tốt đâu!
Canh Hồng oán độc nhìn Đường Kim, chưa bao giờ bà ta chịu thiệt thòi nói gì phải chịu nhục nhã như thế, không báo thù sao được chứ!
- Đường Kim, chúng ta còn có việc, đừng dây dưa với bà ta.
Tần Khinh Vũ nhẹ giọng ra, nàng thấy đến bệnh viện vẫn quan trọng hơn.
Đường Kim đang muốn nói đột nhiên một chiếc xe tải quân dụng dừng lại, một nhóm binh lính vũ trang đầy đủ xếp hàng chạy xuống.
Người cầm đầu chạy nhanh đến trước mặt Canh Hồng:
- Cô cô, ai nòng nọc thượng não chọc cô vậy!
- Tuấn Sơn, cháu đã đến rồi!
Canh Hồng nhìn thấy cháu thì vẻ mặt cực kì hưng phấn chỉ vào Đường Kim:
- Chính tiểu súc sinh này, dạy dỗ hắn cho cô, đừng đánh chết là được!
- Tiểu tử, mày thật là ăn gan báo nha, cô cô của Canh Tuấn Sơn tao cũng dám đánh?
Cầm đầu quân nhân xoay người, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Kim, trên mặt hiện lên một tia lệ khí:
- Cô cô, nói cho cháu biết, tiểu vương bát đản này đánh cô thế nào cháu sẽ hoàn lại hắn gấp trăm lần
- Không cần bà ta nói cho ngươi biết, để ta cho ngươi xem.
Đường Kim biết Tần Khinh Vũ vội rời đi, cũng lười nói nhảm với đám người này, hắn vụt biến mất, một giây sau lại đứng lại chỗ cũ nhưng đám quân nhân ngoại trừ Canh Tuấn Sơn thì tất cả đều ngã lăn ra đất.
Canh Tuấn Sơn sắc mặt đại biến, theo bản năng muốn giơ súng lên nhưng chưa kịp thì Đường Kim đã đá bay hắn từ biệt thự ra nằm trước xe tải rồi.
- Vừa rồi ta đánh bà mặt bánh bao như vậy, bây giờ biểu diễn lại cho ngươi thấy!
Đường Kim lười biếng nói một câu, sau đó đá một cước cho Canh Hồng tỉnh lại.
- Nhớ kỹ, lần sau còn dám tìm Khinh Vũ tỷ tỷ thì ta không đá các ngươi cút khỏi phòng nữa mà cút hẳn khỏi thế gian hưởng thụ cuộc sống dưới địa ngục!
Đường Kim nói xong liền bắn ra hai đạo chỉ phong, một giây sau Canh Hồng và Canh Tuấn Sơn hôn mê bất tỉnh
Một phút sau, một chiếc Porsche rời khỏi biệt thự Tần gia để lại một đám quân nhân nằm đó.
/482
|