Mấy ngay nay, Tần Khinh Vũ luôn ở trong nhà không hề ra ngoài, còn phóng viên thì vẫn canh ở cửa, bất quá bọn họ cũng chẳng dễ chịu, ngày nào cũng được ăn đòn hai bữa.
Buổi sáng, Đường Kim đưa Tần Thủy Dao đi học đánh đám phóng viên một trận, tối đưa Tần Thủy Dao về lại đánh thêm một trận nữa.
Mấy ngày nay đám phóng viên liên tục gọi điện báo cảnh sát, không những vậy trên mạng còn lên án Đường Kim hung ác, cục trưởng Lâm Tân Minh buồn bực đến sứt đầu mẻ trán bởi vì ngày nào cũng có người gọi điện yêu cầu bắt Đường Kim.
Lâm Tân Minh đã hoàn toàn bó tay, hắn đã nhiều lần hạ lệnh cho người đi bắt Đường Kim nhưng không một ai dám đi.
Đến lúc này, hơn một trăm phóng viên kia không những lên án Đường Kim, mà còn lên án cả cục cảnh sát nhưng bọn họ vẫn không quên đã kích Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, đêm qua Đường Kim vẫn ở lại Tần gia, hắn thức dậy khá sớm, chưa tới bảy giờ đã đi xuống phòng khách.
- Chào buổi sáng, chị Khinh Vũ.
Đường Kim chào Tần Khinh Vũ, trong phòng khách lúc này chỉ có mình nàng.
Tần Khinh Vũ tươi cười:
- Đường Kim, cậu dậy rồi à, ăn sáng trước đi.
Mặc dù mấy ngày nay truyền thông liên tục đã kích nàng, nhưng nhìn Tần Khinh Vũ căn bản không bị ảnh hưởng gì cả.
- Chị Khinh Vũ, em ra ngoài đánh bọn phóng viên một trận.
Đường Kim nói xong liền đi ra.
- Đường Kim, chờ một chút.
Tần Khinh Vũ gọi hắn lại.
- Chị Khinh Vũ, có việc gì?
- Đã mấy ngày rồi, người phía sau màn vẫn chưa xuất hiện, chị có một kế hoạch để cho hắn sớm hiện thân.
Ánh mắt xinh đẹp của Tần Khinh Vũ lóe lên một tia hào quang:
- Bất quá cậu phải phối hợp với tôi một chút.
- Diễn kịch?
Đường Kim ngẩn người:
- Chị Khinh Vũ, em là người ngay thẳng, không giỏi diễn kịch.
- Yên tâm, rất đơn giản.
Tần Khinh Vũ diệu dàng cười.
- Được rồi, vì chị em sẽ cố gắng.
Đường Kim đồng ý.
Trong phòng khách, Đường Kim cùng Tần Khinh Vũ đang luyện tập, Tần Thủy Dao đang ngủ nướng cũng bị gọi dậy, mà bên ngoài Tần gia vẫn có hơn trăm phóng viên đang ngồi chồm hổm chờ.
Trên thực tế, số phóng viên ngồi chờ bên ngoài còn nhiều hơn vài bữa trước, mỗi ngày đều được Đường Kim cho ăn đòn mà vẫn lì, không kiếm được thông tin bọn hắn sẽ không rời đi.
Ngồi từ sáng cho đến tối, vẫn không thu hoạch được gì, Tần Khinh Vũ luôn luôn ở trong biệt thự, không hề có động tĩnh gì.
Sức kiên nhẫn của phóng viên phải nói là rất tốt, ngồi chờ mấy ngày đêm, không phải người nào cũng có thể làm được.
- Con mẹ nó, định không ra khỏi nhà luôn hả?
Có một phóng viên oán trách một câu, hắn là một trong những người đầu tiên chờ ở đây, đến bây giờ hắn sắp chịu không nổi nữa rồi.
Đúng lúc này, căn biệt thự mấy ngày nay im ắng, bỗng dưng có tiếng ồn ào vang lên.
Người phóng viên này nhất thời cảm thấy phấn chấn, không riêng gì hắn, những gương mặt của những phóng viên khác cũng hiện lên nét hưng phấn, rốt cuộc đã có động tĩnh.
Âm thanh bên trong càng lúc càng lớn, có âm thanh của nam nhân, cũng có âm thanh của nữ nhân, tuy rằng không nghe rõ, nhưng không thể nghi ngờ, bên trong rõ ràng đang cãi nhau.
Một đám người cố gắng lại gần hơn nữa để nghe, nhưng dù có cố gắng cách nào cũng chẳng thể nghe rõ nội dung bên trong.
Ngay tại thời điểm đám phóng viên có chút không nhịn nỗi, có vài người muốn trèo tường vào để nghe cho rõ, nhưng đột nhiên bọn hắn lại nghe một tiếng thét chói tai:
- Biến, cậu cút ra ngoài cho tôi.
Rốt cục cũng nghe rõ được một câu, một đám người hưng phấn liền lấy bút viết lại, sau đó bọn hắn thấy một người từ trong nhà lao ra ngoài.
- Răng rắc….
Âm thanh chụp ảnh vang lên liên tục.
- Chụp cái gì? Chưa bao giờ nhìn thấy sao?
Người vừa lao ra đúng là Đường Kim, thoạt nhìn hắn rất tức giận, la một câu, liền lao vào đám người.
- A... Á...
Tiếng kêu rên, đan xen vào âm thanh chụp hình.
Đường Kim xuống tay rất nặng, trên mặt đất một đám người kêu rên, còn Đường Kim thì giận dữ rời đi.
Bên trong cãi nhau còn chưa chấm dứt, nhưng lúc này chỉ còn giọng của một nữ nhân.
Đại khái qua thêm vài phút đồng hồ, mọi người lại nghe một tiếng thét chói tai vang lên:
- Tôi không có người mẹ như vậy.
Theo tiếng thét chói tai này, một cô gái xinh xắn từ trong nhà chạy ra, trên mặt còn mang theo nước mắt, một bộ dáng rất thương tâm, người này đúng là Tần Thủy Dao.
- Dao Dao!
Thanh âm vội vàng truyền ra, một nữ nhân xinh đẹp sắc mặt tái nhợt, kèm thêm chút bi thương đuổi theo.
Một đám phóng viên lập tức nhịn đau, cầm lấy máy chụp hình, máy quay phim, vừa chụp vừa quay, vì nữ nhân đó chính là nhân vật chính, Tần Khinh Vũ!
Đuổi theo vài bước, Tần Khinh Vũ thấy máy chụp hình, máy quay phim chĩa vào mình, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lập tức xoay người chạy vào nhà, con Tần Thủy Dao thì không còn thấy bóng dáng đâu cả.
Nhưng đối với bọn phóng viên, thì như thế đã đủ rồi, đây chính là thông tin bọn hắn cần, bây giờ chỉ cần ngồi suy nghĩ để chém gió cho hấp dẫn nữa thôi.
Buổi sáng, Đường Kim đưa Tần Thủy Dao đi học đánh đám phóng viên một trận, tối đưa Tần Thủy Dao về lại đánh thêm một trận nữa.
Mấy ngày nay đám phóng viên liên tục gọi điện báo cảnh sát, không những vậy trên mạng còn lên án Đường Kim hung ác, cục trưởng Lâm Tân Minh buồn bực đến sứt đầu mẻ trán bởi vì ngày nào cũng có người gọi điện yêu cầu bắt Đường Kim.
Lâm Tân Minh đã hoàn toàn bó tay, hắn đã nhiều lần hạ lệnh cho người đi bắt Đường Kim nhưng không một ai dám đi.
Đến lúc này, hơn một trăm phóng viên kia không những lên án Đường Kim, mà còn lên án cả cục cảnh sát nhưng bọn họ vẫn không quên đã kích Tần Khinh Vũ và Tần Thủy Dao.
Chớp mắt đã tới thứ bảy, đêm qua Đường Kim vẫn ở lại Tần gia, hắn thức dậy khá sớm, chưa tới bảy giờ đã đi xuống phòng khách.
- Chào buổi sáng, chị Khinh Vũ.
Đường Kim chào Tần Khinh Vũ, trong phòng khách lúc này chỉ có mình nàng.
Tần Khinh Vũ tươi cười:
- Đường Kim, cậu dậy rồi à, ăn sáng trước đi.
Mặc dù mấy ngày nay truyền thông liên tục đã kích nàng, nhưng nhìn Tần Khinh Vũ căn bản không bị ảnh hưởng gì cả.
- Chị Khinh Vũ, em ra ngoài đánh bọn phóng viên một trận.
Đường Kim nói xong liền đi ra.
- Đường Kim, chờ một chút.
Tần Khinh Vũ gọi hắn lại.
- Chị Khinh Vũ, có việc gì?
- Đã mấy ngày rồi, người phía sau màn vẫn chưa xuất hiện, chị có một kế hoạch để cho hắn sớm hiện thân.
Ánh mắt xinh đẹp của Tần Khinh Vũ lóe lên một tia hào quang:
- Bất quá cậu phải phối hợp với tôi một chút.
- Diễn kịch?
Đường Kim ngẩn người:
- Chị Khinh Vũ, em là người ngay thẳng, không giỏi diễn kịch.
- Yên tâm, rất đơn giản.
Tần Khinh Vũ diệu dàng cười.
- Được rồi, vì chị em sẽ cố gắng.
Đường Kim đồng ý.
Trong phòng khách, Đường Kim cùng Tần Khinh Vũ đang luyện tập, Tần Thủy Dao đang ngủ nướng cũng bị gọi dậy, mà bên ngoài Tần gia vẫn có hơn trăm phóng viên đang ngồi chồm hổm chờ.
Trên thực tế, số phóng viên ngồi chờ bên ngoài còn nhiều hơn vài bữa trước, mỗi ngày đều được Đường Kim cho ăn đòn mà vẫn lì, không kiếm được thông tin bọn hắn sẽ không rời đi.
Ngồi từ sáng cho đến tối, vẫn không thu hoạch được gì, Tần Khinh Vũ luôn luôn ở trong biệt thự, không hề có động tĩnh gì.
Sức kiên nhẫn của phóng viên phải nói là rất tốt, ngồi chờ mấy ngày đêm, không phải người nào cũng có thể làm được.
- Con mẹ nó, định không ra khỏi nhà luôn hả?
Có một phóng viên oán trách một câu, hắn là một trong những người đầu tiên chờ ở đây, đến bây giờ hắn sắp chịu không nổi nữa rồi.
Đúng lúc này, căn biệt thự mấy ngày nay im ắng, bỗng dưng có tiếng ồn ào vang lên.
Người phóng viên này nhất thời cảm thấy phấn chấn, không riêng gì hắn, những gương mặt của những phóng viên khác cũng hiện lên nét hưng phấn, rốt cuộc đã có động tĩnh.
Âm thanh bên trong càng lúc càng lớn, có âm thanh của nam nhân, cũng có âm thanh của nữ nhân, tuy rằng không nghe rõ, nhưng không thể nghi ngờ, bên trong rõ ràng đang cãi nhau.
Một đám người cố gắng lại gần hơn nữa để nghe, nhưng dù có cố gắng cách nào cũng chẳng thể nghe rõ nội dung bên trong.
Ngay tại thời điểm đám phóng viên có chút không nhịn nỗi, có vài người muốn trèo tường vào để nghe cho rõ, nhưng đột nhiên bọn hắn lại nghe một tiếng thét chói tai:
- Biến, cậu cút ra ngoài cho tôi.
Rốt cục cũng nghe rõ được một câu, một đám người hưng phấn liền lấy bút viết lại, sau đó bọn hắn thấy một người từ trong nhà lao ra ngoài.
- Răng rắc….
Âm thanh chụp ảnh vang lên liên tục.
- Chụp cái gì? Chưa bao giờ nhìn thấy sao?
Người vừa lao ra đúng là Đường Kim, thoạt nhìn hắn rất tức giận, la một câu, liền lao vào đám người.
- A... Á...
Tiếng kêu rên, đan xen vào âm thanh chụp hình.
Đường Kim xuống tay rất nặng, trên mặt đất một đám người kêu rên, còn Đường Kim thì giận dữ rời đi.
Bên trong cãi nhau còn chưa chấm dứt, nhưng lúc này chỉ còn giọng của một nữ nhân.
Đại khái qua thêm vài phút đồng hồ, mọi người lại nghe một tiếng thét chói tai vang lên:
- Tôi không có người mẹ như vậy.
Theo tiếng thét chói tai này, một cô gái xinh xắn từ trong nhà chạy ra, trên mặt còn mang theo nước mắt, một bộ dáng rất thương tâm, người này đúng là Tần Thủy Dao.
- Dao Dao!
Thanh âm vội vàng truyền ra, một nữ nhân xinh đẹp sắc mặt tái nhợt, kèm thêm chút bi thương đuổi theo.
Một đám phóng viên lập tức nhịn đau, cầm lấy máy chụp hình, máy quay phim, vừa chụp vừa quay, vì nữ nhân đó chính là nhân vật chính, Tần Khinh Vũ!
Đuổi theo vài bước, Tần Khinh Vũ thấy máy chụp hình, máy quay phim chĩa vào mình, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lập tức xoay người chạy vào nhà, con Tần Thủy Dao thì không còn thấy bóng dáng đâu cả.
Nhưng đối với bọn phóng viên, thì như thế đã đủ rồi, đây chính là thông tin bọn hắn cần, bây giờ chỉ cần ngồi suy nghĩ để chém gió cho hấp dẫn nữa thôi.
/482
|