- Đây là cái gì vậy?
Kiều An An sững sờ, cây kim rất ngắn, đại khái dài một cm, bởi vì màu sắc cũng nó hoàn toàn trùng với màu nhẫn nên rất khó phát hiện.
- Thất tiên nữ, cây kim có độc nên nếu ai có ý hại em thì cứ đâm hắn, hắn chắc chắn sẽ chết.
Đường Kim cẩn thận hướng dẫn sử dụng:
- Bình thường thì em không dùng đến nó, nhưng phòng ngừa vạn nhất, em cũng có thêm một cách tự bảo vệ mình, anh cũng yên tâm hơn. Nhìn nè, xoay một vòng cây kim hiện ra, lại xoay vòng khác, nó sẽ thu hồi, chỉ cần không xoay nó thì đánh mạnh thế nào cây kim cũng sẽ không xuất hiện.
Một cây độc châm có thể làm thịt đặc công Tiềm Long như Lạc Phong Vũ, tương tự một cái nhẫn giấu một cây độc châm, có lẽ cũng có thể làm một mỹ nữ tay trói gà không chặt tự bảo vệ mình, Kiều An An tuy rằng bắt đầu luyện nội công, nhưng trong ngắn hạn sẽ chưa có thành quả, mặc dù đã có người âm thầm bảo vệ Kiều An An nhưng Đường Kim vẫn không quá yên tâm, cho nên hắn bắt đầu chế tạo loại nhẫn này.
Loại nhẫn này đương nhiên cũng không phải hắn tự nghĩ ra, năm đó sư phó hắn Đường Môn cũng đã nói nhẫn độc tương tự, hắn chỉ cải tiến một chút tăng thêm ý nghĩa đặc thù.
Đường Kim đương nhiên hi vọng Kiều An An không cần dùng đến nó, nhưng không cần không có nghĩa là không có.
Kiều An An biết công dụng của chiếc nhẫn cũng hơi giật mình, nhưng cũng chăm chú học cách sự dụng, rất nhanh đã sử dụng thành thạo
- Thất tiên nữ, anh ngủ một lát.
Đường Kim quả thật mệt mỏi chỉ muốn ngủ, chỉ cho Kiều An An cách sử dụng nhẫn xong hắn liền ôm thân thể mê người của nàng nằm xuống.
Kiều An An mặc dù cũng không buồn ngủ, nhưng nàng vẫn ngoan hiền nằm trong lòng Đường Kim, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt lóe ra vài phần vui sướng, còn có mấy phần hạnh phúc.
Đối với Đường Kim mà nói, làm nhẫn vàng tương đối dễ dàng, chỉ là khắc mỹ nữ lên trên đó tương đối tiêu hao tinh thần cho nên hắn ngủ một mạch đến năm giờ chiều, sau khi bụng réo ầm lên mới tỉnh lại.
Thân thể mềm mại trong lòng đã biến mất, Đường Kim ngồi dậy, liền thấy trên tường có dán một tờ giấy có mấy chữ:
- Chồng, tỉnh liền gọi điện cho em.
Đường Kim cầm di động, bấm số Kiều An An.
Điện thoại thông, bên kia lại truyền tới tiếng hồ đồng thanh thanh thúy:
- Này cha nuôi, lại đi tán gái à?
Đường Kim ngẩn ngơ, Thất tiên nữ bây giờ đang cùng bốn Tiểu ma nữ cùng một chỗ.
- Đúng vậy a, mới tán con gái Chu công.
Đường Kim thuận miệng nói một câu, sau đó chợt nghe bên kia bốn tiểu nha đầu cùng nhau hô to:
- Mẹ nuôi, cha nuôi nằm mơ cũng tán gái!
Bên kia truyền đến một tiếng cười duyên, đúng là tiếng cười của Kiều An An tiếp theo giọng nói Kiều An An qua điện thoại vang lên trong tai Đường Kim:
- Anh mới dậy à?
- Mới tỉnh, còn chưa dậy!
Đường Kim hì hì cười.
- Thất tiên nữ, em về giờ chứ? Bây giờ em về thì anh đỡ phải dậy.
- Em chưa về được.
Kiều An An nhỏ giọng trả lời,
- Gần đây em không chơi cùng Khả Ái Linh Lợi, mấy cô bé muốn đêm nay ngủ cùng em, em cũng đã đồng ý rồi.
Đường Kim nhất thời buồn bực, bốn tiểu nha đầu này còn bé học gì không học đã học làm bóng đèn rồi!
- Mẹ nuôi, bảo cha nuôi đến đây đi, mẹ phải canh chừng không cha nuôi lại đi tán gái!
Đầu bên kia điện thoại, một tiểu nha đầu dạy Kiều An An.
- Không chen ngang..., anh mới tỉnh chắc đói bụng rồi, nhanh đi ăn đi.
Kiều An An ôn nhu nói.
- Uh, tốt.
Đường Kim không nói nữa, có bốn Tiểu ma nữ ở đó, hắn sẽ không đi tìm Kiều An An.
Cúp điện thoại, Đường Kim liền mặc quần áo rời giường.
Mấy phút sau, Đường Kim rời khu nhà trọ, bấm máy gọi cho Hàn Tuyết Nhu
Kỳ thật Đường Kim vốn tính buổi sáng đi tìm Hàn Tuyết Nhu, chỉ là Kiều An An chủ động, đột nhiên làm rối kế hoạch của hắn, đại tiệc tiên nữ chủ động đưa đến bên miệng làm gì có chuyện kiêng, cho nên giờ hắn mới rảnh tìm Hàn Tuyết Nhu.
Đường Kim bận rộn một buổi tối, đương nhiên sẽ không chỉ làm một cái nhẫn, đừng nói Hàn Tuyết Nhu không có năng lực tự vệ nào, cho dù nàng có thể tự bảo vệ mình, hắn cũng phải làm cho bạn gái xinh đẹp này một cái.
- Anh ở đâu vậy? Em đang cùng Phương Mẫn đánh bowling.
Hàn Tuyết Nhu nũng nịu nói qua điện thoại:
- Chỗ lần trước chúng ta chơi đó, anh có qua không?
- Anh tới liền
Đường Kim dĩ nhiên đồng ý.
Sân bowling, bốn nữ sinh đang cùng đánh bowling, trong đó hai người là Hàn Tuyết Nhu cùng Phương Mẫn, còn hai người là bạn học của Phương Mẫn ở Ninh Sơn nhất trung.
Ninh Sơn nhất trung và Ninh Sơn Nhị Trung thi giữa kỳ cùng một lúc, thi xong, mọi người dĩ nhiên đều muốn chơi đùa, Phương Mẫn lần này rủ hai bạn học, cùng gọi bạn trai Ngả Liên, Ngả Liên cũng kêu hai nam sinh đi cùng, cuối cùng cô bé còn gọi Hàn Tuyết Nhu.
Phương Mẫn vốn tưởng rằng Hàn Tuyết Nhu sẽ cùng đưa Đường Kim cùng tới, lại không nghĩ rằng Hàn Tuyết Nhu chỉ đi một mình, cũng không phải Hàn Tuyết Nhu không gọi cho Đường Kim mà nàng muốn hắn chủ động gọi cho mình.
Lúc này, ba nam sinh viên đang ném bowling đường băng bên cạnh, còn bốn nữ sinh cũng tự chơi, tỉ lệ nam nữ hơi mất cân bằng, nhưng dù nữ sinh nhiều thì ngoài Ngả Liên thì sự chú ý của hai nam sinh đều dồn vào Hàn Tuyết Nhu.
Rốt cục có nam sinh không nhịn được nói với sang:
- Hàn Tuyết Nhu, nhìn em đánh bowling thật lợi hại, chúng ta đấu một trận chứ?
Nam sinh này là anh họ Ngả Liên, tên là Ngả Hữu Lượng, bộ dạng rất soái, cao lớn uy mãnh, nghe nói Ngả Liên tìm được bạn gái là hoa hậu trung học, hắn cũng mê tít mắt, cũng muốn tìm tiểu nữ sinh trung học xinh đẹp, hiện tại hắn đã nhắm Hàn Tuyết Nhu rồi.
- Không đâu!
Hàn Tuyết Nhu rất thẳng thắn cự tuyệt, nàng liếc mắt liền nhìn ra Ngả Hữu Lượng này đang lôi kéo làm quen, nàng không mắc mưu.
Phương Mẫn cũng nhìn ra ý đồ của Ngả Hữu Lượng, cô bé còn nói trực tiếp hơn:
- Này, Ngả Hữu Lượng, Hàn Tuyết Nhu là danh hoa đã có chủ rồi, anh đừng để ý bạn ấy nữa!
Kiều An An sững sờ, cây kim rất ngắn, đại khái dài một cm, bởi vì màu sắc cũng nó hoàn toàn trùng với màu nhẫn nên rất khó phát hiện.
- Thất tiên nữ, cây kim có độc nên nếu ai có ý hại em thì cứ đâm hắn, hắn chắc chắn sẽ chết.
Đường Kim cẩn thận hướng dẫn sử dụng:
- Bình thường thì em không dùng đến nó, nhưng phòng ngừa vạn nhất, em cũng có thêm một cách tự bảo vệ mình, anh cũng yên tâm hơn. Nhìn nè, xoay một vòng cây kim hiện ra, lại xoay vòng khác, nó sẽ thu hồi, chỉ cần không xoay nó thì đánh mạnh thế nào cây kim cũng sẽ không xuất hiện.
Một cây độc châm có thể làm thịt đặc công Tiềm Long như Lạc Phong Vũ, tương tự một cái nhẫn giấu một cây độc châm, có lẽ cũng có thể làm một mỹ nữ tay trói gà không chặt tự bảo vệ mình, Kiều An An tuy rằng bắt đầu luyện nội công, nhưng trong ngắn hạn sẽ chưa có thành quả, mặc dù đã có người âm thầm bảo vệ Kiều An An nhưng Đường Kim vẫn không quá yên tâm, cho nên hắn bắt đầu chế tạo loại nhẫn này.
Loại nhẫn này đương nhiên cũng không phải hắn tự nghĩ ra, năm đó sư phó hắn Đường Môn cũng đã nói nhẫn độc tương tự, hắn chỉ cải tiến một chút tăng thêm ý nghĩa đặc thù.
Đường Kim đương nhiên hi vọng Kiều An An không cần dùng đến nó, nhưng không cần không có nghĩa là không có.
Kiều An An biết công dụng của chiếc nhẫn cũng hơi giật mình, nhưng cũng chăm chú học cách sự dụng, rất nhanh đã sử dụng thành thạo
- Thất tiên nữ, anh ngủ một lát.
Đường Kim quả thật mệt mỏi chỉ muốn ngủ, chỉ cho Kiều An An cách sử dụng nhẫn xong hắn liền ôm thân thể mê người của nàng nằm xuống.
Kiều An An mặc dù cũng không buồn ngủ, nhưng nàng vẫn ngoan hiền nằm trong lòng Đường Kim, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt lóe ra vài phần vui sướng, còn có mấy phần hạnh phúc.
Đối với Đường Kim mà nói, làm nhẫn vàng tương đối dễ dàng, chỉ là khắc mỹ nữ lên trên đó tương đối tiêu hao tinh thần cho nên hắn ngủ một mạch đến năm giờ chiều, sau khi bụng réo ầm lên mới tỉnh lại.
Thân thể mềm mại trong lòng đã biến mất, Đường Kim ngồi dậy, liền thấy trên tường có dán một tờ giấy có mấy chữ:
- Chồng, tỉnh liền gọi điện cho em.
Đường Kim cầm di động, bấm số Kiều An An.
Điện thoại thông, bên kia lại truyền tới tiếng hồ đồng thanh thanh thúy:
- Này cha nuôi, lại đi tán gái à?
Đường Kim ngẩn ngơ, Thất tiên nữ bây giờ đang cùng bốn Tiểu ma nữ cùng một chỗ.
- Đúng vậy a, mới tán con gái Chu công.
Đường Kim thuận miệng nói một câu, sau đó chợt nghe bên kia bốn tiểu nha đầu cùng nhau hô to:
- Mẹ nuôi, cha nuôi nằm mơ cũng tán gái!
Bên kia truyền đến một tiếng cười duyên, đúng là tiếng cười của Kiều An An tiếp theo giọng nói Kiều An An qua điện thoại vang lên trong tai Đường Kim:
- Anh mới dậy à?
- Mới tỉnh, còn chưa dậy!
Đường Kim hì hì cười.
- Thất tiên nữ, em về giờ chứ? Bây giờ em về thì anh đỡ phải dậy.
- Em chưa về được.
Kiều An An nhỏ giọng trả lời,
- Gần đây em không chơi cùng Khả Ái Linh Lợi, mấy cô bé muốn đêm nay ngủ cùng em, em cũng đã đồng ý rồi.
Đường Kim nhất thời buồn bực, bốn tiểu nha đầu này còn bé học gì không học đã học làm bóng đèn rồi!
- Mẹ nuôi, bảo cha nuôi đến đây đi, mẹ phải canh chừng không cha nuôi lại đi tán gái!
Đầu bên kia điện thoại, một tiểu nha đầu dạy Kiều An An.
- Không chen ngang..., anh mới tỉnh chắc đói bụng rồi, nhanh đi ăn đi.
Kiều An An ôn nhu nói.
- Uh, tốt.
Đường Kim không nói nữa, có bốn Tiểu ma nữ ở đó, hắn sẽ không đi tìm Kiều An An.
Cúp điện thoại, Đường Kim liền mặc quần áo rời giường.
Mấy phút sau, Đường Kim rời khu nhà trọ, bấm máy gọi cho Hàn Tuyết Nhu
Kỳ thật Đường Kim vốn tính buổi sáng đi tìm Hàn Tuyết Nhu, chỉ là Kiều An An chủ động, đột nhiên làm rối kế hoạch của hắn, đại tiệc tiên nữ chủ động đưa đến bên miệng làm gì có chuyện kiêng, cho nên giờ hắn mới rảnh tìm Hàn Tuyết Nhu.
Đường Kim bận rộn một buổi tối, đương nhiên sẽ không chỉ làm một cái nhẫn, đừng nói Hàn Tuyết Nhu không có năng lực tự vệ nào, cho dù nàng có thể tự bảo vệ mình, hắn cũng phải làm cho bạn gái xinh đẹp này một cái.
- Anh ở đâu vậy? Em đang cùng Phương Mẫn đánh bowling.
Hàn Tuyết Nhu nũng nịu nói qua điện thoại:
- Chỗ lần trước chúng ta chơi đó, anh có qua không?
- Anh tới liền
Đường Kim dĩ nhiên đồng ý.
Sân bowling, bốn nữ sinh đang cùng đánh bowling, trong đó hai người là Hàn Tuyết Nhu cùng Phương Mẫn, còn hai người là bạn học của Phương Mẫn ở Ninh Sơn nhất trung.
Ninh Sơn nhất trung và Ninh Sơn Nhị Trung thi giữa kỳ cùng một lúc, thi xong, mọi người dĩ nhiên đều muốn chơi đùa, Phương Mẫn lần này rủ hai bạn học, cùng gọi bạn trai Ngả Liên, Ngả Liên cũng kêu hai nam sinh đi cùng, cuối cùng cô bé còn gọi Hàn Tuyết Nhu.
Phương Mẫn vốn tưởng rằng Hàn Tuyết Nhu sẽ cùng đưa Đường Kim cùng tới, lại không nghĩ rằng Hàn Tuyết Nhu chỉ đi một mình, cũng không phải Hàn Tuyết Nhu không gọi cho Đường Kim mà nàng muốn hắn chủ động gọi cho mình.
Lúc này, ba nam sinh viên đang ném bowling đường băng bên cạnh, còn bốn nữ sinh cũng tự chơi, tỉ lệ nam nữ hơi mất cân bằng, nhưng dù nữ sinh nhiều thì ngoài Ngả Liên thì sự chú ý của hai nam sinh đều dồn vào Hàn Tuyết Nhu.
Rốt cục có nam sinh không nhịn được nói với sang:
- Hàn Tuyết Nhu, nhìn em đánh bowling thật lợi hại, chúng ta đấu một trận chứ?
Nam sinh này là anh họ Ngả Liên, tên là Ngả Hữu Lượng, bộ dạng rất soái, cao lớn uy mãnh, nghe nói Ngả Liên tìm được bạn gái là hoa hậu trung học, hắn cũng mê tít mắt, cũng muốn tìm tiểu nữ sinh trung học xinh đẹp, hiện tại hắn đã nhắm Hàn Tuyết Nhu rồi.
- Không đâu!
Hàn Tuyết Nhu rất thẳng thắn cự tuyệt, nàng liếc mắt liền nhìn ra Ngả Hữu Lượng này đang lôi kéo làm quen, nàng không mắc mưu.
Phương Mẫn cũng nhìn ra ý đồ của Ngả Hữu Lượng, cô bé còn nói trực tiếp hơn:
- Này, Ngả Hữu Lượng, Hàn Tuyết Nhu là danh hoa đã có chủ rồi, anh đừng để ý bạn ấy nữa!
/482
|