Đạo sĩ đầu bạc lạnh lùng nhìn Tiêu Thủ Nghiệp một cái, đột nhiên vỗ một chưởng ra.
- Ách!
Tiêu Thủ Nghiệp không có tí năng lực phản kháng nào bị đạo sĩ tung chưởng vỗ bay, trên không trung phun ra một búng máu.
- Đại Nhi, chạy mau!
Tiêu Thủ Nghiệp vừa mới nói ra mấy chữ này đã đụng vào tường, sau đó trực tiếp hôn mê.
Thân là người trong tiên môn, Tiêu Thủ Nghiệp tuy rằng không bằng Đường Kim, nhưng so với người thường hắn cực kì cường đại, thế mà trước đạo sĩ đầu bạc cũng chỉ như con kiến mà thôi.
- Đạo trưởng...
Tiêu Đại Nhi nhìn về phía đạo sĩ đầu bạc, tử nhãn đột nhiên bắn ra hào quang kì dị, trong nháy mắt nàng liền biến thành tuyệt thế vưu vật điên đảo chúng sinh.
- Yêu nữ muốn chết!
Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, lại tung một chưởng.
Tiêu Đại Nhi rên lên một tiếng thê thảm, đồng cảnh ngộ bị đánh bay ra ngoài.
Bóng người chợt lóe, Đường Kim đỡ lấy Tiêu Đại Nhi, kiểm tra qua nhất thời biến sắc, Tiêu Đại Nhi dính một chưởng của đạo sĩ rồi lục phủ ngũ tạng cơ hồ vỡ nát.
Do dự một chút, Đường Kim liền nhanh chóng lấy từ trong túi quần ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên thuốc, nhét vào miệng Tiêu Đại Nhi, tuy rằng hắn và Tiêu Đại Nhi không tính là quen thuộc, nhưng nhìn một tuyệt thế mỹ nữ chết trong tay mình hắn không đành lòng.
- Hồi Xuân Đan?
Đạo sĩ sắc mặt khẽ biến.
- Ngươi và Vân Vũ Tuyết quan hệ thế nào?
- Lão đoán đi?
Đường Kim vừa ôm lấy Tiêu Đại Nhi, vừa nhìn đạo sĩ.
- Lại nói tiếp, tuy rằng tôi không biết Tiêu Kiếm Anh cho lão thù lao gì, bất quá, hắn quá nửa đã là người chết, lão tất yếu phải giúp hắn sao?
Đạo sĩ nhìn thoáng qua Tiêu Kiếm Anh , sắc mặt lại đổi, trong giọng nói mang thêm một cỗ tức giận:
- Ngươi đã làm gì hắn?
- Không có gì, tôi thấy hắn quá dài dòng nên cho hắn chút độc dược, giờ đã đến lúc phát tác rồi.
Đường Kim không chút hoang mang nói.
- Ngươi quả thực là muốn chết!
Đầu bạc đạo sĩ đột nhiên giận tím mặt, cổ tay khẽ đảo, một thanh kiếm nhỏ chừng ba mươi phân xuất hiện trong tay hắn, thanh kiếm hóa thành một đạo ánh sáng bắn nhanh về phía Đường Kim bắn nhanh.
Nhanh, nhanh đến cực hạn!
Đường Kim căn bản không kịp phản ứng, chuôi kiếm đã đến lồng ngực của hắn, mà trong chớp nhoáng này Đường Kim cũng hiểu được thực lực đạo sĩ này vượt xa suy đoán của hắn, thực lực chênh lệch tuyệt đối thế này dù hắn có phản ứng cũng chẳng hữu hiệu.
Lần đầu tiên trong đời, Đường Kim cảm giác khí tức tử vong ập vào mặt, hắn trong nháy mắt chỉ có thể theo bản năng né tránh bị thương chí mạng.
Đạo sĩ lộ rõ mỉa mai, hiển nhiên theo hắn thấy Đường Kim căn bản không thể né được phi kiếm của hắn, cõi đời này rất ít người làm được điều đó!
Ngay khi phi kiếm sắp xuyên thủng thân thể Đường Kim chuyện bất ngờ xảy ra.
Một vầng sáng nhàn nhạt đột nhiên rất quỷ dị bao phủ cơ thể Đường Kim, phi kiếm vô cùng cường đại đụng vào vầng sáng đột nhiên vô lực, vàng sáng cũng ảm đạm rồi biến mất, nhưng quỷ dị là Đường Kim và Tiêu Đại Nhi cũng biến mất cùng vầng sáng.
- Cao nhân phương nào?
Đạo sĩ biến sắc, trầm giọng quát lạnh.
Không có bất kỳ tiếng đáp lại.
Đạo sĩ ngưng thần tìm tòi, cũng không thu hoạch được gì, điều này làm cho ánh mắt của hắn càng thêm âm trầm, có người có thể thing lặng đưa người đi trước mặt hắn?
- Ây...
Tiếng kêu thảm thiết thống khổ vang lên bên tai, đạo sĩ quay người nhìn lại thấy Tiêu Kiếm Anh đang ôm chặt yết hầu, ánh mắt van nài nhìn hắn:
- Đạo trưởng, cứu, cứu...
Còn chưa dứt lời, Tiêu Kiếm Anh ngã gục, hơi thở hoàn toàn không có, thần tiên cũng không cứu được nữa rồi.
Hai bảo tiêu của Tiêu Kiếm Anh cũng không khá hơn chút nào, bọn hắn chỉ là muộn hơn vài giây sau đó phải tiếp tục theo Tiêu Kiếm Anh làm hộ vệ.
Ba chết một thương hai mất tích, kết quả này chỉ sợ không ai ngờ tới được, đạo sĩ cũng thế, hắn âm trầm nhìn xung quanh căn phòng, sau đó đột nhiên biến mất, hiển nhiên hắn không tính thu dọn cục diện rối rắm này.
Đạo sĩ không biết là ai cứu Đường Kim cùng Tiêu Đại Nhi đi, mà giờ khắc này Đường Kim cũng đang rất mơ hồ bởi vì hắn phát hiện mình đang ở trong một chỗ cực kỳ quỷ dị.
Vốn cho là mình không chết cũng sẽ trọng thương, lại đột nhiên phát hiện mình xuất hiện ở một chỗ quỷ dị, mà lúc mới tiến vào Tiêu Đại Nhi trong lòng hắn đột nhiên bị một cỗ lực lượng cường đại kéo bay đi vào một cái ao. Đường Kim đến bên cạnh phát hiện cái ao đang bốc hơi nóng lên giống như một suối nước nóng, Tiêu Đại Nhi đang trần truồng nằm đó.
Đường Kim cẩn thận kiểm tra một hồi, phát hiện thương thế Tiêu Đại Nhi lại có thể từ từ khôi phục, nghĩ ngợi chút hắn quyết định không quản nàng, nếu đây là suối nước nóng nàng ta cũng không sợ bị cảm, kệ đó xem đây là đâu đã.
Nhưng lập tức, Đường Kim đã cảm thấy không thích hợp, sao ở đây sáng thế này? Bây giờ không phải là buổi tối sao?
Ngẩng đầu, Đường Kim trợn tròn mắt, trên bầu trời là một mặt trời to bự.
- Không phải là xuyên qua đến dị giới chứ?
Đường Kim lúc này thực đúng là buồn bực rồi, tuyệt đối không nên a, hắn còn rất nhiều mỹ nữ chưa cưa đổ mà, chị kết nghĩa nè, Hạt Tử xinh đẹp nè, trọng yếu nhất là Khinh Vũ tỷ tỷ còn chưa tới tay mà.
- Dù là xuyên qua đi nữa cũng phải để tôi mang Khinh Vũ tỷ tỷ theo chứ, không được, tôi muốn gặp Khinh Vũ tỷ tỷ đã!
Đường Kim âm thầm nói, nhưng mà mới nghĩ đến đây trước mắt hắn tối sầm, đột nhiên lại bừng sáng, khoan, sao chỗ này quen thuộc như vậy?
- Này, Đường Kim thối, lần sau đừng xuất hiện như quỷ nữa đi?
Thanh âm bất mãn vang lên làm Đường Kim bừng tỉnh, chẳng trách chỗ này quen như vậy, thì ra đây là phòng khách biệt thự Tần gia a!
Quay đầu nhìn Tần Thủy Dao, Đường Kim đột nhiên thấy tâm tình thật tốt, không phải xuyên việt, thật tốt qua, lần đầu tiên hắn phát hiện nhìn thấy Tần Thủy Dao lại sẽ vui vẻ như vậy.
Chỉ là, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Một khắc trước, hắn còn ở tỉnh, đang trong hoàn cảnh sống chết trước mắt, sau đó hắn mờ hồ tiến vào một không gian xa lạ, sau đó lại xuất hiện ở Ninh Sơn quen thuộc, chuyện này cũng quá quỷ dị đi.
- Chỗ kia là thế nào đây?
Đường Kim vừa nghĩ trong đầu thì đột nhiên một cảm giác kỳ dị từ tay trái truyền đến, hắn đột nhiên phát hiện hắn lại thấy được chỗ kia, mặc dù không đi vào nhưng hắn thấy rõ ràng hết thảy chỗ kia , thậm chí còn thấy Tiêu Đại Nhi nóng bỏng nằm trong ao nước.
- Ách!
Tiêu Thủ Nghiệp không có tí năng lực phản kháng nào bị đạo sĩ tung chưởng vỗ bay, trên không trung phun ra một búng máu.
- Đại Nhi, chạy mau!
Tiêu Thủ Nghiệp vừa mới nói ra mấy chữ này đã đụng vào tường, sau đó trực tiếp hôn mê.
Thân là người trong tiên môn, Tiêu Thủ Nghiệp tuy rằng không bằng Đường Kim, nhưng so với người thường hắn cực kì cường đại, thế mà trước đạo sĩ đầu bạc cũng chỉ như con kiến mà thôi.
- Đạo trưởng...
Tiêu Đại Nhi nhìn về phía đạo sĩ đầu bạc, tử nhãn đột nhiên bắn ra hào quang kì dị, trong nháy mắt nàng liền biến thành tuyệt thế vưu vật điên đảo chúng sinh.
- Yêu nữ muốn chết!
Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng, lại tung một chưởng.
Tiêu Đại Nhi rên lên một tiếng thê thảm, đồng cảnh ngộ bị đánh bay ra ngoài.
Bóng người chợt lóe, Đường Kim đỡ lấy Tiêu Đại Nhi, kiểm tra qua nhất thời biến sắc, Tiêu Đại Nhi dính một chưởng của đạo sĩ rồi lục phủ ngũ tạng cơ hồ vỡ nát.
Do dự một chút, Đường Kim liền nhanh chóng lấy từ trong túi quần ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên thuốc, nhét vào miệng Tiêu Đại Nhi, tuy rằng hắn và Tiêu Đại Nhi không tính là quen thuộc, nhưng nhìn một tuyệt thế mỹ nữ chết trong tay mình hắn không đành lòng.
- Hồi Xuân Đan?
Đạo sĩ sắc mặt khẽ biến.
- Ngươi và Vân Vũ Tuyết quan hệ thế nào?
- Lão đoán đi?
Đường Kim vừa ôm lấy Tiêu Đại Nhi, vừa nhìn đạo sĩ.
- Lại nói tiếp, tuy rằng tôi không biết Tiêu Kiếm Anh cho lão thù lao gì, bất quá, hắn quá nửa đã là người chết, lão tất yếu phải giúp hắn sao?
Đạo sĩ nhìn thoáng qua Tiêu Kiếm Anh , sắc mặt lại đổi, trong giọng nói mang thêm một cỗ tức giận:
- Ngươi đã làm gì hắn?
- Không có gì, tôi thấy hắn quá dài dòng nên cho hắn chút độc dược, giờ đã đến lúc phát tác rồi.
Đường Kim không chút hoang mang nói.
- Ngươi quả thực là muốn chết!
Đầu bạc đạo sĩ đột nhiên giận tím mặt, cổ tay khẽ đảo, một thanh kiếm nhỏ chừng ba mươi phân xuất hiện trong tay hắn, thanh kiếm hóa thành một đạo ánh sáng bắn nhanh về phía Đường Kim bắn nhanh.
Nhanh, nhanh đến cực hạn!
Đường Kim căn bản không kịp phản ứng, chuôi kiếm đã đến lồng ngực của hắn, mà trong chớp nhoáng này Đường Kim cũng hiểu được thực lực đạo sĩ này vượt xa suy đoán của hắn, thực lực chênh lệch tuyệt đối thế này dù hắn có phản ứng cũng chẳng hữu hiệu.
Lần đầu tiên trong đời, Đường Kim cảm giác khí tức tử vong ập vào mặt, hắn trong nháy mắt chỉ có thể theo bản năng né tránh bị thương chí mạng.
Đạo sĩ lộ rõ mỉa mai, hiển nhiên theo hắn thấy Đường Kim căn bản không thể né được phi kiếm của hắn, cõi đời này rất ít người làm được điều đó!
Ngay khi phi kiếm sắp xuyên thủng thân thể Đường Kim chuyện bất ngờ xảy ra.
Một vầng sáng nhàn nhạt đột nhiên rất quỷ dị bao phủ cơ thể Đường Kim, phi kiếm vô cùng cường đại đụng vào vầng sáng đột nhiên vô lực, vàng sáng cũng ảm đạm rồi biến mất, nhưng quỷ dị là Đường Kim và Tiêu Đại Nhi cũng biến mất cùng vầng sáng.
- Cao nhân phương nào?
Đạo sĩ biến sắc, trầm giọng quát lạnh.
Không có bất kỳ tiếng đáp lại.
Đạo sĩ ngưng thần tìm tòi, cũng không thu hoạch được gì, điều này làm cho ánh mắt của hắn càng thêm âm trầm, có người có thể thing lặng đưa người đi trước mặt hắn?
- Ây...
Tiếng kêu thảm thiết thống khổ vang lên bên tai, đạo sĩ quay người nhìn lại thấy Tiêu Kiếm Anh đang ôm chặt yết hầu, ánh mắt van nài nhìn hắn:
- Đạo trưởng, cứu, cứu...
Còn chưa dứt lời, Tiêu Kiếm Anh ngã gục, hơi thở hoàn toàn không có, thần tiên cũng không cứu được nữa rồi.
Hai bảo tiêu của Tiêu Kiếm Anh cũng không khá hơn chút nào, bọn hắn chỉ là muộn hơn vài giây sau đó phải tiếp tục theo Tiêu Kiếm Anh làm hộ vệ.
Ba chết một thương hai mất tích, kết quả này chỉ sợ không ai ngờ tới được, đạo sĩ cũng thế, hắn âm trầm nhìn xung quanh căn phòng, sau đó đột nhiên biến mất, hiển nhiên hắn không tính thu dọn cục diện rối rắm này.
Đạo sĩ không biết là ai cứu Đường Kim cùng Tiêu Đại Nhi đi, mà giờ khắc này Đường Kim cũng đang rất mơ hồ bởi vì hắn phát hiện mình đang ở trong một chỗ cực kỳ quỷ dị.
Vốn cho là mình không chết cũng sẽ trọng thương, lại đột nhiên phát hiện mình xuất hiện ở một chỗ quỷ dị, mà lúc mới tiến vào Tiêu Đại Nhi trong lòng hắn đột nhiên bị một cỗ lực lượng cường đại kéo bay đi vào một cái ao. Đường Kim đến bên cạnh phát hiện cái ao đang bốc hơi nóng lên giống như một suối nước nóng, Tiêu Đại Nhi đang trần truồng nằm đó.
Đường Kim cẩn thận kiểm tra một hồi, phát hiện thương thế Tiêu Đại Nhi lại có thể từ từ khôi phục, nghĩ ngợi chút hắn quyết định không quản nàng, nếu đây là suối nước nóng nàng ta cũng không sợ bị cảm, kệ đó xem đây là đâu đã.
Nhưng lập tức, Đường Kim đã cảm thấy không thích hợp, sao ở đây sáng thế này? Bây giờ không phải là buổi tối sao?
Ngẩng đầu, Đường Kim trợn tròn mắt, trên bầu trời là một mặt trời to bự.
- Không phải là xuyên qua đến dị giới chứ?
Đường Kim lúc này thực đúng là buồn bực rồi, tuyệt đối không nên a, hắn còn rất nhiều mỹ nữ chưa cưa đổ mà, chị kết nghĩa nè, Hạt Tử xinh đẹp nè, trọng yếu nhất là Khinh Vũ tỷ tỷ còn chưa tới tay mà.
- Dù là xuyên qua đi nữa cũng phải để tôi mang Khinh Vũ tỷ tỷ theo chứ, không được, tôi muốn gặp Khinh Vũ tỷ tỷ đã!
Đường Kim âm thầm nói, nhưng mà mới nghĩ đến đây trước mắt hắn tối sầm, đột nhiên lại bừng sáng, khoan, sao chỗ này quen thuộc như vậy?
- Này, Đường Kim thối, lần sau đừng xuất hiện như quỷ nữa đi?
Thanh âm bất mãn vang lên làm Đường Kim bừng tỉnh, chẳng trách chỗ này quen như vậy, thì ra đây là phòng khách biệt thự Tần gia a!
Quay đầu nhìn Tần Thủy Dao, Đường Kim đột nhiên thấy tâm tình thật tốt, không phải xuyên việt, thật tốt qua, lần đầu tiên hắn phát hiện nhìn thấy Tần Thủy Dao lại sẽ vui vẻ như vậy.
Chỉ là, chuyện này rốt cuộc là thế nào đây?
Một khắc trước, hắn còn ở tỉnh, đang trong hoàn cảnh sống chết trước mắt, sau đó hắn mờ hồ tiến vào một không gian xa lạ, sau đó lại xuất hiện ở Ninh Sơn quen thuộc, chuyện này cũng quá quỷ dị đi.
- Chỗ kia là thế nào đây?
Đường Kim vừa nghĩ trong đầu thì đột nhiên một cảm giác kỳ dị từ tay trái truyền đến, hắn đột nhiên phát hiện hắn lại thấy được chỗ kia, mặc dù không đi vào nhưng hắn thấy rõ ràng hết thảy chỗ kia , thậm chí còn thấy Tiêu Đại Nhi nóng bỏng nằm trong ao nước.
/482
|