Tần Thủy Dao tức giận ánh mắt nhìn Hoắc Mị Nhi, cắn răng:
- Đường Kim sẽ đến cứu tôi!
- Cô tự đưa tay ra hay để tôi tới đây?
Hoắc Mị Nhi không chút hoang mang hỏi, hiển nhiên trong mắt của nàng, Tần Thủy Dao căn bản là không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
- Hoắc Mị Nhi, sao cô không dứt khoát hạ thêm mê dược đi?
Tần Thủy Dao giận dữ nói.
- Mê dược của tôi rất quý giá, không thể lãng phí được.
Hoắc Mị Nhi không chút hoang mang nói.
Tần Thủy Dao tức giận nhưng cũng rất bất đắc dĩ giơ tay ra.
- Vậy không phải ngoan sao.
Hoắc Mị Nhi đắc ý tính trói Tần Thủy Dao lại, đột nhiên từ cánh tay truyền đến cảm giác tê dại.
Hoắc Mị Nhi nhất thời biến sắc:
- Cô lấy gì đâm tôi?
- Tôi đâm cô khi nào?
Tần Thủy Dao vẻ mặt tức giận, giống như oan khuất lắm nói.
Hoắc Mị Nhi đang còn muốn nói điều gì, đột nhiên phát hiện thân thể bất ổn, đứng cũng không vững
Hoắc Mị Nhi sắc mặt đại biến, lấy tốc độ nhanh nhất lấy trong lòng ra một vật, sau đó phun một đám sương mù về phía Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao đã sớm ngừng thở, đồng thời tung một cước đạp Hoắc Mị Nhi.
Một cước này tuy khí lực không tính là lớn nhưng đủ đạp văng Hoắc Mị Nhi ngã ra, Tần Thủy Dao không chần chừ nhiều vội phóng khỏi xe nhanh nhất có thể, chạy được mấy chục mét nàng mới dám dừng lại thở hổn hển.
- Đường Kim chết tiệt, chiếc nhẫn của cậu phải dùng được nha!
Tần Thủy Dao âm thầm cầu nguyện, vừa mới nàng cố ý giả vờ rất phối hợp chính là để lừa Hoắc Mị Nhi, bây giờ chỉ cầu mong chiếc nhẫn có tác dụng.
Bất quá, thấy cô ả kia ngã xuống không gượng dậy thì Tần Thủy Dao yên tâm rồi.
Chỉ là Tần Thủy Dao cũng không dám qua, dù Hoắc Mị Nhi đã tiêu tùng rồi nhưng mà mê dược vẫn còn đó, lớ xớ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa như chơi.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhưng lại không phải là của Tần Thủy Dao mà là của Hoắc Mị Nhi, cơ mà giờ thì cô ta hết có duyên nấu cháo điện thoại rồi.
Tần Thủy Dao không đi qua, chuông điện thoại nhắc nàng đi tìm điện thoại của mình, cơ mà đời không như mơ, khả năng Hoắc Mị Nhi đã sớm cho em nó ra đi rồi.
Một trận gió thổi tới, Tần Thủy Dao đột nhiên rùng mình một cái, nhưng mà nàng lại thấy cao hứng hơn, gió to thổi hết mê dược rồi, nàng có thể thoải mái kiểm tra tình trạng Hoắc Mị Nhi rồi.
Phòng ngừa vạn nhất, Tần Thủy Dao chờ thêm tầm một phút nữa rồi chỉa mũi kim ở chiếc nhẫn ra ngoài tiến tới trước.
Tần Thủy Dao bước tới dùng chân đá đá thân thể Hoắc Mị Nhi, thấy không có phản ứng, mới ngồi xổm xuống lật cô ả lên. Tần Thủy Dao kinh sợ khi thấy gương mặt xinh đẹp giờ đầy sắc đen, thất khiếu chảy máu, Hoắc Mị Nhi đã chết đến độ không thể chết thêm được nữa rồi!
- Độc thật lợi hại!
Tần Thủy Dao có chút giật mình, ừ là ngạc nhiên chứ không phải sợ hãi khi thấy người chết, nhất là chết dưới tay mình. Lúc này trái lại nàng thả lỏng bản thân, cuối cùng nàng cũng tạm thời an toàn.
Điện thoại của Hoắc Mị Nhi lại vang lên, Tần Thủy Dao không chút do dự lôi ra, nhìn thấy tên Thất thiếu gọi tới, không chút do dự nàng từ chối, sau đó gọi cho Đường Kim.
Đỉnh Ninh Sơn.
Đường Kim cầm điện thoại của Hoắc Tiểu Thất gọi vài cuộc nhưng không ai bắt máy, quái lạ sao Thất thiếu gọi mà người ta dám không nghe a?
Đang nghi ngờ thì hắn thấy điện thoại mình chuông, lấy điện thoại ra hắn thấy một số điện thoại vừa lạ vừa quen, ma xúi quỷ khiến thế nào hắn lại nhìn sang điện thoại của Hoắc Tiểu Thất phát hiện đó chính là số của Hoắc Mị Nhi, sao số này lại gọi cho hắn nhỉ, càng lúc càng mơ hồ rồi.
- Này, ai vậy?
Đường Kim rất tùy ý hỏi.
- Đường Kim, là tôi... Tôi bị Hoắc Mị Nhi bắt cóc...
Bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc.
Đường Kim nhất thời ngẩn ngơ:
- Đồ ngốc, là cô? Cô cầm điện thoại của Hoắc Mị Nhi?
- Đúng vậy, cậu nhanh đến đây...
Tần Thủy Dao gấp gáp, đột nhiên nàng phát hiện điều kì lạ:
- Di, sao cậu biết đây là số điện thoại của Hoắc Mị Nhi? Sắc lang cậu có số của Hoắc Mị Nhi từ trước?
- Cô ở đâu?
Đường Kim không trả lời vấn đề Tần Thủy Dao hỏi.
- Tôi đang ở quốc lộ đi tỉnh thành, để tôi tìm xem có dấu hiệu nào không nào...
Tần Thủy Dao nói vài câu đã mô tả được địa điểm cụ thể cho Đường Kim, hắn cũng đã từng đi qua nên biết được địa điểm rồi trong nháy mắt hắn đã đến nơi.
- Đồ ngốc, đôi khi cô cũng không ngốc a!
Mấy phút sau, Đường Kim nhìn thấy Hoắc Mị Nhi đã chết không thể chết thêm, không khỏi khen ngợi Tần Thủy Dao một câu.
Đường Kim thật không nghĩ tới Tần Thủy Dao đã trực tiếp giải quyết Hoắc Mị Nhi, nhưng mà vậy cũng tốt, đỡ phiền.
- Này, làm sao bây giờ?
Tần Thủy Dao lúc này rốt cục có chút lo lắng, bởi vì nàng không biết nên xử lí hậu quả thế nào cho tốt.
- Làm gì nữa? Về nhà thôi!
Đường Kim hời hợt nói.
- Thế là mặc kệ cô ta?
Tần Thủy Dao ngẩn ra.
- Cô ta a, tôi sẽ làm việc thiện, đưa cô ta về nhà.
Đường Kim ôm ngang hông Tần Thủy Dao hông.
- Tôi đưa cô về trước rồi tính tiếp.
Lời còn chưa dứt, Đường Kim liền ôm Tần Thủy Dao biến mất tại chỗ, nhưng không đến một giây sau Đường Kim lại xuất hiện, sau đó nhấc thi thể Hoắc Mị Nhi lên rồi lại biến mất.
- Đường Kim sẽ đến cứu tôi!
- Cô tự đưa tay ra hay để tôi tới đây?
Hoắc Mị Nhi không chút hoang mang hỏi, hiển nhiên trong mắt của nàng, Tần Thủy Dao căn bản là không tạo thành bất cứ uy hiếp gì.
- Hoắc Mị Nhi, sao cô không dứt khoát hạ thêm mê dược đi?
Tần Thủy Dao giận dữ nói.
- Mê dược của tôi rất quý giá, không thể lãng phí được.
Hoắc Mị Nhi không chút hoang mang nói.
Tần Thủy Dao tức giận nhưng cũng rất bất đắc dĩ giơ tay ra.
- Vậy không phải ngoan sao.
Hoắc Mị Nhi đắc ý tính trói Tần Thủy Dao lại, đột nhiên từ cánh tay truyền đến cảm giác tê dại.
Hoắc Mị Nhi nhất thời biến sắc:
- Cô lấy gì đâm tôi?
- Tôi đâm cô khi nào?
Tần Thủy Dao vẻ mặt tức giận, giống như oan khuất lắm nói.
Hoắc Mị Nhi đang còn muốn nói điều gì, đột nhiên phát hiện thân thể bất ổn, đứng cũng không vững
Hoắc Mị Nhi sắc mặt đại biến, lấy tốc độ nhanh nhất lấy trong lòng ra một vật, sau đó phun một đám sương mù về phía Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao đã sớm ngừng thở, đồng thời tung một cước đạp Hoắc Mị Nhi.
Một cước này tuy khí lực không tính là lớn nhưng đủ đạp văng Hoắc Mị Nhi ngã ra, Tần Thủy Dao không chần chừ nhiều vội phóng khỏi xe nhanh nhất có thể, chạy được mấy chục mét nàng mới dám dừng lại thở hổn hển.
- Đường Kim chết tiệt, chiếc nhẫn của cậu phải dùng được nha!
Tần Thủy Dao âm thầm cầu nguyện, vừa mới nàng cố ý giả vờ rất phối hợp chính là để lừa Hoắc Mị Nhi, bây giờ chỉ cầu mong chiếc nhẫn có tác dụng.
Bất quá, thấy cô ả kia ngã xuống không gượng dậy thì Tần Thủy Dao yên tâm rồi.
Chỉ là Tần Thủy Dao cũng không dám qua, dù Hoắc Mị Nhi đã tiêu tùng rồi nhưng mà mê dược vẫn còn đó, lớ xớ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa như chơi.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, nhưng lại không phải là của Tần Thủy Dao mà là của Hoắc Mị Nhi, cơ mà giờ thì cô ta hết có duyên nấu cháo điện thoại rồi.
Tần Thủy Dao không đi qua, chuông điện thoại nhắc nàng đi tìm điện thoại của mình, cơ mà đời không như mơ, khả năng Hoắc Mị Nhi đã sớm cho em nó ra đi rồi.
Một trận gió thổi tới, Tần Thủy Dao đột nhiên rùng mình một cái, nhưng mà nàng lại thấy cao hứng hơn, gió to thổi hết mê dược rồi, nàng có thể thoải mái kiểm tra tình trạng Hoắc Mị Nhi rồi.
Phòng ngừa vạn nhất, Tần Thủy Dao chờ thêm tầm một phút nữa rồi chỉa mũi kim ở chiếc nhẫn ra ngoài tiến tới trước.
Tần Thủy Dao bước tới dùng chân đá đá thân thể Hoắc Mị Nhi, thấy không có phản ứng, mới ngồi xổm xuống lật cô ả lên. Tần Thủy Dao kinh sợ khi thấy gương mặt xinh đẹp giờ đầy sắc đen, thất khiếu chảy máu, Hoắc Mị Nhi đã chết đến độ không thể chết thêm được nữa rồi!
- Độc thật lợi hại!
Tần Thủy Dao có chút giật mình, ừ là ngạc nhiên chứ không phải sợ hãi khi thấy người chết, nhất là chết dưới tay mình. Lúc này trái lại nàng thả lỏng bản thân, cuối cùng nàng cũng tạm thời an toàn.
Điện thoại của Hoắc Mị Nhi lại vang lên, Tần Thủy Dao không chút do dự lôi ra, nhìn thấy tên Thất thiếu gọi tới, không chút do dự nàng từ chối, sau đó gọi cho Đường Kim.
Đỉnh Ninh Sơn.
Đường Kim cầm điện thoại của Hoắc Tiểu Thất gọi vài cuộc nhưng không ai bắt máy, quái lạ sao Thất thiếu gọi mà người ta dám không nghe a?
Đang nghi ngờ thì hắn thấy điện thoại mình chuông, lấy điện thoại ra hắn thấy một số điện thoại vừa lạ vừa quen, ma xúi quỷ khiến thế nào hắn lại nhìn sang điện thoại của Hoắc Tiểu Thất phát hiện đó chính là số của Hoắc Mị Nhi, sao số này lại gọi cho hắn nhỉ, càng lúc càng mơ hồ rồi.
- Này, ai vậy?
Đường Kim rất tùy ý hỏi.
- Đường Kim, là tôi... Tôi bị Hoắc Mị Nhi bắt cóc...
Bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc.
Đường Kim nhất thời ngẩn ngơ:
- Đồ ngốc, là cô? Cô cầm điện thoại của Hoắc Mị Nhi?
- Đúng vậy, cậu nhanh đến đây...
Tần Thủy Dao gấp gáp, đột nhiên nàng phát hiện điều kì lạ:
- Di, sao cậu biết đây là số điện thoại của Hoắc Mị Nhi? Sắc lang cậu có số của Hoắc Mị Nhi từ trước?
- Cô ở đâu?
Đường Kim không trả lời vấn đề Tần Thủy Dao hỏi.
- Tôi đang ở quốc lộ đi tỉnh thành, để tôi tìm xem có dấu hiệu nào không nào...
Tần Thủy Dao nói vài câu đã mô tả được địa điểm cụ thể cho Đường Kim, hắn cũng đã từng đi qua nên biết được địa điểm rồi trong nháy mắt hắn đã đến nơi.
- Đồ ngốc, đôi khi cô cũng không ngốc a!
Mấy phút sau, Đường Kim nhìn thấy Hoắc Mị Nhi đã chết không thể chết thêm, không khỏi khen ngợi Tần Thủy Dao một câu.
Đường Kim thật không nghĩ tới Tần Thủy Dao đã trực tiếp giải quyết Hoắc Mị Nhi, nhưng mà vậy cũng tốt, đỡ phiền.
- Này, làm sao bây giờ?
Tần Thủy Dao lúc này rốt cục có chút lo lắng, bởi vì nàng không biết nên xử lí hậu quả thế nào cho tốt.
- Làm gì nữa? Về nhà thôi!
Đường Kim hời hợt nói.
- Thế là mặc kệ cô ta?
Tần Thủy Dao ngẩn ra.
- Cô ta a, tôi sẽ làm việc thiện, đưa cô ta về nhà.
Đường Kim ôm ngang hông Tần Thủy Dao hông.
- Tôi đưa cô về trước rồi tính tiếp.
Lời còn chưa dứt, Đường Kim liền ôm Tần Thủy Dao biến mất tại chỗ, nhưng không đến một giây sau Đường Kim lại xuất hiện, sau đó nhấc thi thể Hoắc Mị Nhi lên rồi lại biến mất.
/482
|