Đường Kim không thể gọi cho Vân Vũ Tuyết bởi vì một người phụ nữ chen ngang với câu nói huyền thoại: "Thuê bao quý khách vừa gọi...". Hắn chỉ đành gửi tin nhắn ngắn gọn cho nàng với nội dung: "Vũ Tuyết tỷ tỷ mau đến cứu mạng, em muốn chết!"
Gửi xong tin nhắn hắn cũng chỉ đành ôm hi vọng Vân Vũ Tuyết nhanh chóng đến tìm mình thôi.
- Hay là đi ăn cơm trước vậy.
Đường Kim tự lẩm bẩm, giao thông lâu như vậy hắn đã sớm đói cồn cào rồi.
Mười phút sau, bếp của Đường Kim.
Trên bàn ăn, một nồi lẩu dê đang bốc khói nghi ngút, bên cạnh bàn ăn là một mỹ nữ tóc bạc đang ôn nhu nhìn Đường Kim ăn uống, chính là Tống Oánh.
Mặc dù hai người không nói gì nhiều nhưng chỉ cần ngồi gần nhau cũng đủ khiến hắn buông lỏng bản thân, cảm giác này tựa hồ không ai có thể thay thế.
- Chúng ta cùng ăn đi.
Đường Kim kéo Tống Oánh ngồi lên đùi hắn, gắp một miếng thịt dê đưa vào miệng nàng.
Gương mặt tuyệt mĩ của Tống Oánh nở nụ cười ngọt ngào, với nàng đây là chuyện vui vẻ nhất.
Đường Kim thoải mái ăn bữa trưa ngọt ngào với mỹ nữ, Tống Oánh mặc dù mang độc nhưng không phải là thuốc phiện, Đường Kim hoàn toàn có thể cho qua.
Ăn hết cơm trưa, Đường Kim cũng không vội rời đi, hắn vẫn ôm Tống Oánh nghe này kể những chuyện vừa xảy ra, tính ra thì mấy chuyện đó hắn không hứng thú gì nhưng hắn thích nghe Tống Oánh nói, cũng thích cảm giác ấm êm này.
Mà đồng thời, Đường Kim cũng đang chờ tin của Vân Vũ Tuyết, với hắn mà nói đây là chuyện quan trọng nhất hiện tại.
Mỹ nhân trong ngực, giọng nói êm ái, buổi chiều của Đường Kim trôi qua thật nhanh, đến hơn năm giờ hắn vẫn không thấy điện thoại của Vân Vũ Tuyết, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ Hàn Tuyết Nhu.
- Honey, nhớ anh à?
Đường Kim dĩ nhiên là bắt máy luôn.
- Đường Kim, anh ở đâu? Mau tới trường đi trường đi, có cô giáo của chúng ta muốn nhảy lầu đó!
Hàn Tuyết Nhu vội vàng nói.
- Được rồi, anh đến liền.
Đường Kim đồng ý, mà Tống Oánh cũng hiểu ý đứng dậy.
Hôn lên mặt Tống Oánh một cái, cảm thụ độ co dãn từ mông nàng một chút Đường Kim mới đột nhiên biến mất rồi xuất hiện ở dãy phòng học trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim rất nhanh tìm được Hàn Tuyết Nhu, trên tầng thượng một cô giáo đã vượt qua lan can, tùy thời nhảy xuống làm đông đảo học sinh đứng xem.
- Honey, cô giáo lớp em đây sao?
Đường Kim ngẩng đầu nhìn, tuy rằng xa nhưng vẫn có thể thấy rõ cô giáo này bộ dạng không tồi, chỉ tiếc là gương mặt bây giờ rất tiều tụy, xem ra đã gặp đã kích gì đó cực lớn.
- Đúng vậy a, đó là giáo viên dạy văn lớp em, cô Hứa Tú Lệ, buối sáng còn ra bài tập về nhà mà giờ đã như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Tuyết Nhu nói nhanh:
- Anh nhanh cứu cô ấy đi.
- Cô giáo như vậy cứu để làm gì?
Đường Kim không quá để ý.
- Cô ấy muốn chết thì để cô ấy chết thôi.
- Cô Hứa là người rất tốt.
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng:
- Anh cũng chỉ tiện tay mà thôi, cứu cô ấy đi.
- Đúng vậy a, Đường Tinh ca, cô Hứa rất tốt.
Bên cạnh Tiểu Đậu Nha cũng nói thêm vào.
Đường Kim ngẩng đầu, nói to với Hứa Tú Lệ:
- Này cô giáo Hứa, muốn nhảy lầu thì cô đi nơi khác được không? Đây là trường học, cô là giáo viên, chẳng lẽ cô muốn dạy học sinh nhảy lầu à?
Đường Kim lớn tiếng vậy dĩ nhiên là ai cũng nghe thấy, mọi người quay đầu lại nhìn hắn, dĩ nhiên Hứa Tú Lệ cũng nghe được, nàng tựa hồ do dự một chút, trong ánh mắt tuyệt vọng kia lúc này nhiều thêm một tia do dự.
Trên nóc nhà, mấy người đang khuyên bảo Hứa Tú Lệ, gồm hiệu trưởng Tiễn Tiến cùng mỹ nữ Tô Vân Phỉ cũng đều cách Hứa Tú Lệ không xa.
- Cô Hứa, lời Đường Kim nói cô nghe thấy chứ? Mặc dù hắn nói rất khó nghe nhưng hắn không sai, dù cô có chuyện gì nghĩ không thông, dù cô có cả vạn lí do để nhảy lầu cũng đừng nhảy ở trường a!
Tô Vân Phỉ tận tình khuyên nhủ Hứa Tú Lệ.
- Trước mặt nhiều học sinh như vậy thật không tốt.
- Cô Hứa, cô vẫn là một giáo viên rất có trách nhiệm, tôi biết cô không muốn để lại bóng ma tâm lí cho học sinh, cho nên nghe tôi nói một câu đi, xuống đây đã, có chuyện gì mọi người cùng nhau giải quyết.
Hiệu trưởng Tiễn Tiến lại khuyên.
Hứa Tú Lệ lộ rõ vẻ do dự, nhảy lầu là do nàng nhất thời xúc động, khi thấy nhiều học sinh tụ tập phía dưới nàng đã rất hối hận rồi.
- Hứa lão sư, xuống đây trước đi, có chuyện gì từ từ giải quyết.
Tô Vân Phỉ cũng nhìn ra Hứa Tú Lệ đã bị thuyết phục, liền nhanh chóng rèn thép khi còn nóng:
- Giờ là lúc tan học, học sinh ngày càng nhiều, cô không muốn nhảy xuống không chết lại đụng thương học sinh chứ?
Hứa Tú Lệ theo bản năng nhìn xuống, sau đó liền lui bước, thấy vậy Tô Vân Phỉ vội chạy tới kéo lấy tay nàng.
Nhưng vào lúc này, phía dưới lại vang tiếng nói:
- Nhảy, nhảy đi, con mịa nó sao cô không nhảy đi? Nghĩ quái gì nữa thế? Có gan cô nhảy ngay đi coi nào, cô dám nhảy lão tử sẽ lập tức kéo xác cô đi hỏa táng, đê ka mờ dám nhảy lầu dọa lão tử à, tưởng lão tử sợ cô sao? Nhảy đi, mau nhảy đi, không nhảy cô chính là tiện nhân!
Gửi xong tin nhắn hắn cũng chỉ đành ôm hi vọng Vân Vũ Tuyết nhanh chóng đến tìm mình thôi.
- Hay là đi ăn cơm trước vậy.
Đường Kim tự lẩm bẩm, giao thông lâu như vậy hắn đã sớm đói cồn cào rồi.
Mười phút sau, bếp của Đường Kim.
Trên bàn ăn, một nồi lẩu dê đang bốc khói nghi ngút, bên cạnh bàn ăn là một mỹ nữ tóc bạc đang ôn nhu nhìn Đường Kim ăn uống, chính là Tống Oánh.
Mặc dù hai người không nói gì nhiều nhưng chỉ cần ngồi gần nhau cũng đủ khiến hắn buông lỏng bản thân, cảm giác này tựa hồ không ai có thể thay thế.
- Chúng ta cùng ăn đi.
Đường Kim kéo Tống Oánh ngồi lên đùi hắn, gắp một miếng thịt dê đưa vào miệng nàng.
Gương mặt tuyệt mĩ của Tống Oánh nở nụ cười ngọt ngào, với nàng đây là chuyện vui vẻ nhất.
Đường Kim thoải mái ăn bữa trưa ngọt ngào với mỹ nữ, Tống Oánh mặc dù mang độc nhưng không phải là thuốc phiện, Đường Kim hoàn toàn có thể cho qua.
Ăn hết cơm trưa, Đường Kim cũng không vội rời đi, hắn vẫn ôm Tống Oánh nghe này kể những chuyện vừa xảy ra, tính ra thì mấy chuyện đó hắn không hứng thú gì nhưng hắn thích nghe Tống Oánh nói, cũng thích cảm giác ấm êm này.
Mà đồng thời, Đường Kim cũng đang chờ tin của Vân Vũ Tuyết, với hắn mà nói đây là chuyện quan trọng nhất hiện tại.
Mỹ nhân trong ngực, giọng nói êm ái, buổi chiều của Đường Kim trôi qua thật nhanh, đến hơn năm giờ hắn vẫn không thấy điện thoại của Vân Vũ Tuyết, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ Hàn Tuyết Nhu.
- Honey, nhớ anh à?
Đường Kim dĩ nhiên là bắt máy luôn.
- Đường Kim, anh ở đâu? Mau tới trường đi trường đi, có cô giáo của chúng ta muốn nhảy lầu đó!
Hàn Tuyết Nhu vội vàng nói.
- Được rồi, anh đến liền.
Đường Kim đồng ý, mà Tống Oánh cũng hiểu ý đứng dậy.
Hôn lên mặt Tống Oánh một cái, cảm thụ độ co dãn từ mông nàng một chút Đường Kim mới đột nhiên biến mất rồi xuất hiện ở dãy phòng học trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim rất nhanh tìm được Hàn Tuyết Nhu, trên tầng thượng một cô giáo đã vượt qua lan can, tùy thời nhảy xuống làm đông đảo học sinh đứng xem.
- Honey, cô giáo lớp em đây sao?
Đường Kim ngẩng đầu nhìn, tuy rằng xa nhưng vẫn có thể thấy rõ cô giáo này bộ dạng không tồi, chỉ tiếc là gương mặt bây giờ rất tiều tụy, xem ra đã gặp đã kích gì đó cực lớn.
- Đúng vậy a, đó là giáo viên dạy văn lớp em, cô Hứa Tú Lệ, buối sáng còn ra bài tập về nhà mà giờ đã như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Tuyết Nhu nói nhanh:
- Anh nhanh cứu cô ấy đi.
- Cô giáo như vậy cứu để làm gì?
Đường Kim không quá để ý.
- Cô ấy muốn chết thì để cô ấy chết thôi.
- Cô Hứa là người rất tốt.
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng:
- Anh cũng chỉ tiện tay mà thôi, cứu cô ấy đi.
- Đúng vậy a, Đường Tinh ca, cô Hứa rất tốt.
Bên cạnh Tiểu Đậu Nha cũng nói thêm vào.
Đường Kim ngẩng đầu, nói to với Hứa Tú Lệ:
- Này cô giáo Hứa, muốn nhảy lầu thì cô đi nơi khác được không? Đây là trường học, cô là giáo viên, chẳng lẽ cô muốn dạy học sinh nhảy lầu à?
Đường Kim lớn tiếng vậy dĩ nhiên là ai cũng nghe thấy, mọi người quay đầu lại nhìn hắn, dĩ nhiên Hứa Tú Lệ cũng nghe được, nàng tựa hồ do dự một chút, trong ánh mắt tuyệt vọng kia lúc này nhiều thêm một tia do dự.
Trên nóc nhà, mấy người đang khuyên bảo Hứa Tú Lệ, gồm hiệu trưởng Tiễn Tiến cùng mỹ nữ Tô Vân Phỉ cũng đều cách Hứa Tú Lệ không xa.
- Cô Hứa, lời Đường Kim nói cô nghe thấy chứ? Mặc dù hắn nói rất khó nghe nhưng hắn không sai, dù cô có chuyện gì nghĩ không thông, dù cô có cả vạn lí do để nhảy lầu cũng đừng nhảy ở trường a!
Tô Vân Phỉ tận tình khuyên nhủ Hứa Tú Lệ.
- Trước mặt nhiều học sinh như vậy thật không tốt.
- Cô Hứa, cô vẫn là một giáo viên rất có trách nhiệm, tôi biết cô không muốn để lại bóng ma tâm lí cho học sinh, cho nên nghe tôi nói một câu đi, xuống đây đã, có chuyện gì mọi người cùng nhau giải quyết.
Hiệu trưởng Tiễn Tiến lại khuyên.
Hứa Tú Lệ lộ rõ vẻ do dự, nhảy lầu là do nàng nhất thời xúc động, khi thấy nhiều học sinh tụ tập phía dưới nàng đã rất hối hận rồi.
- Hứa lão sư, xuống đây trước đi, có chuyện gì từ từ giải quyết.
Tô Vân Phỉ cũng nhìn ra Hứa Tú Lệ đã bị thuyết phục, liền nhanh chóng rèn thép khi còn nóng:
- Giờ là lúc tan học, học sinh ngày càng nhiều, cô không muốn nhảy xuống không chết lại đụng thương học sinh chứ?
Hứa Tú Lệ theo bản năng nhìn xuống, sau đó liền lui bước, thấy vậy Tô Vân Phỉ vội chạy tới kéo lấy tay nàng.
Nhưng vào lúc này, phía dưới lại vang tiếng nói:
- Nhảy, nhảy đi, con mịa nó sao cô không nhảy đi? Nghĩ quái gì nữa thế? Có gan cô nhảy ngay đi coi nào, cô dám nhảy lão tử sẽ lập tức kéo xác cô đi hỏa táng, đê ka mờ dám nhảy lầu dọa lão tử à, tưởng lão tử sợ cô sao? Nhảy đi, mau nhảy đi, không nhảy cô chính là tiện nhân!
/482
|