Chương 120
Lời kịch quá mức ngốc nghếch khiến diễn viên phì cười mãi, thường xuyên bị NG, cơ bản mỗi cảnh quay phải bị NG 2-3 lần mới qua.
Lúc ăn cơm trưa, đạo diễn gọi Thịnh Kiều tới ngồi bên cạnh. Ai cũng tưởng Trần đạo nghiêm khắc muốn mắng chửi người, ai ngờ ông rất ôn hòa vừa ăn vừa nói chuyện với Thịnh Kiều.
“Tiểu Kiều, em có biết Đào Hoa Thập sẽ trải qua những chuyện gì không?”
Thịnh Kiều gật đầu
“Dạ biết, em đã đọc qua kịch bản.”
“Em cảm thấy giai đoạn đầu, vì sao nhân vật lại khôi hài như vậy? Nói theo kiểu của đám trẻ bọn em thì là ngốc nghếch.”
Cái này làm khó Thịnh Kiều rồi. Cô nghĩ thầm, không phải do biên kịch muốn xây dựng hình tượng nhân vật như vậy à? Văn chương của hơn10 năm trước đều có phong cách nu ngu này thôi?
Trần đạo giống như đoán được ý nghĩ của cô, cười cười nói.
“Chúng ta đều biết, Đào Hoa Thập thực ra không phải là con khỉ nhỏ. Nàng là ma tâm do lệ khí của thiên địa hợp lại tạo thành. Thiên Đế không thể khống chế nàng nên đã nhờ Như Lai tương trợ. Như Lai đem nàng ép dưới đài sen, muốn dùng Tây Thiên Phạn Kinh để tinh lọc ma tính cho nàng. Khi Tôn Ngộ Không gặp Lục Nhĩ Mi Hầu, diễn ra sự kiện Mỹ Hầu Vương thật giả ở chỗ của Như Lai, khiến Tây Thiên xảy ra một trận hỗn loạn. Đào Hoa Thập nhân cơ hội tách một ma hồn ra, rồi đào tẩu. Bởi vì một ma hồn quá mức hỗn độn, trong trí nhớ chỉ có hình ảnh 2 hầu vương đánh nhau, cho nên nàng mới bay về Hoa Quả Sơn, hóa hình thành 1 con khỉ nhỏ.”
Thịnh Kiều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Trần đạo rót một chén trà, nhâm nhi nói tiếp.
“Cũng bởi vì hồn phách không đầy đủ, tâm trí chưa mở, lại không có cha mẹ, không thầy không bạn, không người giáo hóa. Thái Thượng Lão Quân mang nàng lên Thiên Cung là do tính ra mệnh cách của nàng có điểm độc đáo, muốn giữ bên cạnh trông coi. Nàng hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, thẳng thắn tùy hứng. Ở Hoa Quả Sơn thì bị loài khỉ xa lánh, ở Thiên Cung thì bị tiên nhân coi khinh. Em nhìn xem, ở Cung Bắc Đẩu cũng thường xuyên bị các vị sư huynh động một chút là đánh chửi, nhìn ra được bọn họ khinh thường nàng. Ngay cả Thái Thượng Lão Quân, ông ta là sư phụ của nàng ư? Không phải, chỉ là người giám thị mà thôi.”
Thịnh Kiều bắt đầu hiểu được ý đồ của đạo diễn. Trần đạo tiếp tục.
“Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, nàng vẫn sống rất tự tại, rất vui vẻ, mỗi ngày đều tự tìm niềm vui cho mình. Nàng không hiểu chuyện bị người khác khinh thường, vẫn cho rằng Cung Bắc Đẩu chính là nhà của mình. Tâm trí của nàng chưa mở, giống một đứa ngốc, ngu ngơ sống trong môi trường đầy dối trá.”
Thịnh Kiều run rẩy một chút, chậm rãi nói.
“Hiện tại ngốc nghếch bao nhiêu, sau này khi chân tướng bị vạch trần sẽ càng đau thương bấy nhiêu.”
Đạo diễn cười.
“Chính là ý này.”
Đào Hoa Thập sẽ không thể mãi mãi giống như đứa ngốc, bắt chước kịch hài của nhân gian, đấu võ mồm đùa giỡn với các sư huynh đệ, vui vẻ chơi đùa hớn hở mỗi ngày.
Nàng sẽ bị người nàng tin tưởng ném vào lò luyện đan, bị thiêu cháy một đôi mắt, sẽ bị người từng âu yếm ném xuống tru tiên đài, thiếu chút nữa thần hồn đều diệt, sau đó nàng mang một thân ma khí, cả người đầy huyết sắc từ địa ngục trở về, từ đó về sau không còn tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Mà con khỉ nhỏ gặp ai liền cười sẽ trở thành một giấc mộng xa xôi.
Khi nàng là một con khỉ, bọn họ nhìn nàng, như đang xem xiếc khỉ mà thôi.
Những cảnh quay sau đó, Thịnh Kiều không còn rủ ra cười để bị NG nữa.
Càng hiểu rõ số phận nhân vật càng thuận lợi nhập vai. Thịnh Kiều vì bị thương mà chậm tiến độ, hiện giờ đã đem toàn bộ suất diễn quay bù vào.
Thời tiết càng ngày càng nóng. Ở Hoành Điếm, các đoàn phim quay phim cùng nhau rất nhiều. Có nhiều diễn viên phụ, hôm nay diễn vai thị vệ cho đoàn A, ngày mai diễn vai xa phu (kéo xe) cho đoàn B.
Giờ cơm trưa, một chiếc xe cứu thương đột nhiên chạy vào phim trường. Các nhân viên công tác tò mò chạy ra nghe ngóng, bàn luận.
“Diễn viên nhà ai bị cảm nắng té xỉu à?”
Trợ lý chính kiến nghị.
“Đạo diễn, em mãnh liệt yêu cầu chúng ta lắp thêm một cái máy điều hòa, tránh xảy ra tình trạng cảm nắng té xỉu như ở đoàn phim kế bên.”
Kết quả, những người nhiều chuyện đi xem náo nhiệt hốt hoảng chạy về báo tin.
“Có người chết!!!”
Là một vị đạo diễn đột nhiên chảy máu não, trực tiếp ngã xuống, đợi đến lúc xe cứu thương tới thì đã không cứu kịp. Toàn bộ đoàn phim bên đó đều náo loạn, diễn viên vừa sợ vừa hoảng, cãi cọ ầm ĩ.
Mặc dù không liên quan gì tới bên này, nhưng dù sao cũng là người cùng ngành, lại ở vùng phụ cận, cho nên Trần đạo trầm trọng nói.
“Nếu bất kỳ ai cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, phải lập tức nói ra.” – quay đầu nhìn Thịnh Kiều – “Tiểu Kiều, đầu em có sao không?”
Toàn bộ đoàn phim lập tức quay đầu nhìn Thịnh Kiều, cô vội vàng xua tay.
“Không có việc gì. Miệng vết thương của em đã kết vảy rồi.”
Trần đạo phất tay.
“Chiều nay nghỉ. Ăn cơm xong thì mọi người về nghỉ ngơi hết. Tôi qua bên đó xem sao.”
Tuy không quen biết, nhưng đều là đạo diễn, chết trong lúc đang công tác, khiến người khác có chút thổn thức và kính trọng.
Xảy ra sự kiện này, tâm tình của mọi người đều xuống thấp. Về tới khách sạn, Đinh Giản hỏi.
“Kiều Kiều, chị biết đạo diễn bị chảy máu não là ai không?”
Thịnh Kiều giật mình.
“Chị có quen à?”
Đinh Giản lắc đầu.
“Chị không quen. Nhưng chị có nhớ lúc trước Bối ca từng đưa mấy kịch bản phim cho chị lựa chọn không? Chị ban đầu muốn chọn kịch bản phim dân quốc Đông Phong Phá, ông ấy chính là đạo diễn của phim đó.”
Thịnh Kiều trừng lớn mắt.
Tính toán thời gian, Đông Phong Phá và Nguyện Trục gần như đồng thời khởi quay, bởi vì trùng lịch cho nên lúc đó mới khiến Thịnh Kiều không thể không lựa chọn một trong hai.
Thật không ngờ còn có quan hệ sâu xa như vậy, tâm tình của cô nhất thời trầm xuống.
Buổi chiều, tin tức đạo diễn Đông Phong Phá đột ngột bỏ mình được công bố lên mạng. Người nhà ông ấy không nhận phúng điếu. Quá trình quay chụp Đông Phong Phá tạm dừng. Nhà sản xuất đúng là sứt đầu mẻ trán. Quay chụp ngừng nhưng các hạng mục chi tiêu thì vẫn phải trả đúng hẹn. Bọn họ không thể đem trả thiết bị và bối cảnh được. Kéo càng lâu, tổn thất sẽ càng lớn. Thời gian chậm trễ sẽ đụng lịch trình của diễn viên này nọ nữa. Thế cho nên, không lâu sau, tin tức đoàn phim Đông Phong Phá sắp giải tán được truyền ra.
Nội tâm Thịnh Kiều tiếc hận không thôi. Ai ngờ, mấy ngày sau đó, Bối Minh Phàm tự nhiên xuất hiện ở Hoành Điếm.
Thịnh Kiều về khách sạn nhìn thấy anh ta, còn tưởng bản thân bị hoa mắt. Nhưng chuyện khiếp sợ còn ở đằng sau. Mạnh Tinh Trầm cũng ở đó. Sắc mặt hai người không tốt lắm. Thịnh Kiều dè dặt hỏi.
“Mạnh lão sư, Bối ca, sao hai người lại ở đây?”
Bối Minh Phàm thở dài.
“Đạo diễn Đông Phong Phá là bạn học của Tinh Trầm.”
Thịnh Kiều trừng lớn. Bối Minh Phàm nói tiếp.
“Hôm qua, nhà đầu tư rút vốn. Đoàn phim có khả năng phải giải tán. Tinh Trầm tới thương lượng với tôi, quyết định mang tư trọng tổ (đưa tiền riêng vào xây dựng lại đoàn phim), nữ chính đã giải ước với đoàn phim. Tiểu Kiều, không phải lúc trước cô có hứng thú với kịch bản của phim này à?”
“…”
Mạnh Tinh Trầm cười cười.
“Anh Hàn lúc trước giúp tôi rất nhiều. Đây là tác phẩm cuối đời của ảnh. Tôi không muốn để nó chết non. Tiểu Kiều, cô có đồng ý nhận kịch bản phim này hay không?”
“Nhưng tôi còn đang quay phim bên kia a~”
Bối Minh Phàm nói.
“Chuyện này cô không cần lo lắng. Đất diễn của nữ chính trong Đông Phong Phá không nhiều lắm. Chúng ta có thể phối hợp sắp xếp lịch quay với bên Nguyện Trục. Hai đoàn phim đều ở Hoành Điếm, chạy qua chạy lại rất thuận tiện. Chỉ là cô sẽ rất vất vả.”
Bối Minh Phàm thấy Thịnh Kiều trầm tư, vội la lên.
“Tinh Trầm đã nhiều năm không quay phim truyền hình. Nếu tin tức này truyền ra, không biết có bao nhiêu nữ nghệ sĩ muốn cướp vai đâu. Hiện tại cho cô đi cửa sau, còn suy tư cái gì?”
“…”
Đại ca à, “đi cửa sau” là dùng như vậy hả?
/163
|