*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: ntkd8yanpurple
Beta: Fuurin
Mọi người kiểm tra lại chi phí sinh hoạt, còn thừa lại một ngàn. Vì ngày hôm qua bọn họ mua nhiều đồ ăn, đủ ăn được vài ngày. Thịnh Kiều mở tủ lạnh nhìn một lượt, hỏi đạo diễn: "Khách mời có chỉ định buổi tối ăn cái gì không?"
"Không có, nhưng nhất định phải khiến khách mời có cảm giác như ở nhà."
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, đề nghị: "Nếu không thì nấu lẩu đi? Đồ ăn đều có, mua gói nước cốt lẩu là được."
Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.
"Vậy buổi chiều bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, nước sốt thịt tối hôm qua còn thừa, buổi trưa chúng ta sẽ ăn tạm mì sốt thịt, buổi tối sẽ cùng nhau ăn lẩu."
Mọi người lại đồng thời gật đầu.
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, tìm tổ đạo diễn mượn giấy bút, ngồi xổm bày ra trên bàn trà, "Dù sao không có việc gì, chúng ta bàn bạc làm sao kiếm tiền trong hai mươi ngày kế tiếp đi."
Lục Nhất Hàn ôm cái gối: "Em còn nhỏ, lao động trẻ em là phạm pháp."
Mọi người cười thành tiếng, Thịnh Kiều nói: "Dựa theo cách thức của tổ chương trình hiện tại, có lẽ cách hai ngày sẽ có một khách mời đến, chi phí sinh hoạt chúng ta cũng không đủ, nếu muốn tiếp đãi khách mời chỉ có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền." Cô viết tên sáu người thành hàng trên giấy, "Từng người có biện pháp và tài nghệ gì có thể kiếm tiền thì nói ra."
Chung Thâm vô cùng khó xử mở miệng: "Lấy mỹ mạo của tôi, ngoại trừ bán thân, tôi thật sự nghĩ không ra biện pháp kiếm tiền khác."
Lúc này trên màn hình một loạt 【 ha ha ha ha ha ha ha ha 】
Thịnh Kiều không thèm để ý đến anh ta, Nhạc Tiếu đột nhiên nói: "Có thể cho Hoắc Hi đến quảng trường đánh đàn hát rong."
Phương pháp này của cô ấy kì thực rất khả thi. Trong sáu người, chỉ có bản thân Hoắc Hi là diễn viên kiêm ca sĩ, lấy danh khí của anh đi đàn hát, một ngày kiếm mấy vạn cũng không thành vấn đề.
Không nghĩ tới Thịnh Kiều lại buột miệng nói ra: "Không được!"
Mọi người không biết cô vì sao lại có phản ứng lớn như vậy, đều kỳ quái mà nhìn cô.
Trời lạnh như thế, để idol của tôi hứng gió chịu lạnh ra bên ngoài hát rong? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cửa cũng không có!
Thịnh Kiều vội ho một tiếng, "Hát rong còn cần loa và đàn ghita, vốn đầu tư ban đầu quá lớn."
Mọi người nghĩ nghĩ cũng đúng, buông tha ý tưởng này.
Mọi người đều có xuất thân tốt, từ nhỏ cơm áo không lo, sau khi vào giới giải trí càng không có khả năng đi làm thuê, chưa có lúc nào rối rắm vì tiền thế này, nghĩ ngợi đến đầu rụng hết tóc.
Làn đạn lúc này cũng nhiệt tình tham gia thảo luận, thảo luận đến thảo luận đi, ngoại trừ dùng hào quang ngôi sao của bản thân, thật đúng là tìm không ra biện pháp kiếm tiền khác. Dù sao thì việc kiêm chức làm công này, như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.
Kết quả Thịnh Kiều nói: "Như vậy đi, bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, nhìn xem xung quanh có việc gì có thể làm hay không."
Mặt của Nhạc Tiếu đều nhăn thành một cục: "Thật đi làm công sao?"
Chung Thâm không cạnh khóe cô ấy vài câu dường như bị khó chịu: "Bằng không cô múa một bài cho tổ đạo diễn xem, xem bọn họ có phát tiền cho cô không."
Nhạc Tiếu bị anh ta nói, mặt đỏ cả lên, Thịnh Kiều lấy cái gối trong ngực Lục Nhất Hàn đập lên người Chung Thâm, "Anh lại khi dễ Tiếu Tiếu thì trưa nay nhịn ăn mì đi."
Chung Thâm liền từ sư tử lớn kiêu ngạo biến thành mèo nhỏ tội nghiệp, Nhạc Tiếu đắc ý hừ một tiếng. Trừ biện pháp đó ra cũng không có biện pháp khác, vì thế mọi người thu thập một chút rồi ra ngoài.
Người xem trên mạng cũng cảm thấy khó tin.
【 Thịnh Kiều dẫn mọi người đi làm thuê thật sao. 】
【 Làm thuê thì sao, người lao động là vinh quang nhất. 】
【 Thực ra lợi dụng một chút hào quang ngôi sao cũng có thể kiếm tiền mà, tôi cảm thấy để Hoắc Hi đến quảng trường hát rong cũng rất tốt. 】
【 Tốt cái rắm, không phải idol nhà ngươi thì không đau lòng có phải hay không? Sao nhà ngươi không đi quảng trường trình diễn đi? 】
【 Mọi người có phát hiện ra hay không, Thịnh Kiều giống như bất tri bất giác trở thành người quản sự trong chương trình. 】
【 Với mọi chuyện cô ấy đều xử lí chu đáo toàn diện mà, mấy người khác đều là kiểu người cơm đến há mồm, quần áo đến tận tay. 】
【 Scandal giải ước không phải nói gia thế Thịnh Kiều rất khổ sao, ba thiếu nợ tự sát, mẹ chính là một người tàn tật, quả nhiên con nhà nghèo từ nhỏ đã biết quản nhà cửa. 】
【 Những người khác kiếm tiền rất dễ, chỉ có cô ấy biết rõ kiếm tiền có bao nhiêu khó khăn 】
【 Được rồi được rồi, xem đây là hiện trường bán thảm* có phải hay không? Còn xem chương trình nữa không? 】
(*) Bán thảm: ý chỉ phô bày tình trạng khó khăn, cực khổ của 1 người hay 1 việc nào đó
【 Fan bán thảm cũng chỉ có một nhà đó thôi 】
Được, lại ầm ĩ lên rồi.
Lúc này Thịnh Kiều đã dẫn mọi người ra ngoài. Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, tuy lạnh giá nhưng ánh mặt trơi tỏa sáng ấm áp, chiếu trên nền trời xanh thẳm.
Khu dân cư chỗ này hẻo lánh, buôn bán ít ỏi, mọi người đi dạo một vòng lớn, đúng là không thấy được chỗ nào thuê người, nhưng cách mấy con đường có một số công trường rất lớn đang thi công, máy đào máy khoan ầm ầm hoạt động làm bụi đất bay tứ tung.
Thịnh Kiều học kiến trúc ở đại học Luân Đôn, nếu như không có phát sinh tai nạn ngoài ý muốn này, qua năm cô sẽ thực tập ở công trường dưới sự sắp xếp của ba cô.
Ngửi mùi bùn đất và cốt thép trong không khí, cô khe khẽ thở dài.
Nhạc Tiếu thấy Thịnh Kiều liên tục nhìn về phía công trường thi công, vẻ mặt còn rất chăm chú, bỗng nhiên hoảng sợ hô: "Kiều Kiều, cô sẽ không để chúng tôi đi công trường làm việc chứ?"
Thịnh Kiều sửng sốt, lấy lại tinh thần, nghĩ nghĩ: "Đề nghị này không tồi."
Mọi người:???
Đều tức giận trừng Nhạc Tiếu.
Lan đạn cũng không bình tĩnh.
【 Ha ha ha ha, Tiếu Tiếu cô biết cái gì gọi là tự mình đào hố không 】
【 Không được, vừa nghĩ đến mọi người mặt đầy tro bụi ở công trường dọn gạch thì không nhịn cười được 】
【 Tôi đánh cuộc vừa rồi Thịnh Kiều thật sự không nghĩ đến biện pháp đó, mạch não của Nhạc Tiếu rốt cuộc là gì vậy chứ, cười chết tôi 】
【 Thịnh Kiều nói đùa đi, công trường cũng không phải là nơi đùa giỡn 】
Thịnh Kiều cười lắc đầu: "Chọc cô thôi."
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khi quay trở về, đi tới con đường có chợ nông sản, là nơi Thịnh Kiều mua thức ăn trước đó. Chợ này xem như là nơi náo nhiệt nhất ở đây, xung quanh cổng chợ có không ít gian hàng bán đồ ăn vặt. Lục Nhất Hàn đang độ tuổi cái gì cũng muốn ăn, trông thấy quán đồ nướng liền đứng lại.
"Tiểu Kiều tỷ tỷ, em muốn ăn cái kia, ăn một phần thôi, được không?"
Đôi mắt trẻ con mong đợi mở to nói những lời này, ai có thể từ chối? Thịnh Kiều ra hiệu Nhạc Tiếu đưa tiền.
Nhạc Tiếu trước kia không có tỷ đệ tình thâm với Lục Nhất Hàn nên không tình nguyện: "Đồ nướng nhiều dầu mỡ, lại không tốt cho sức khỏe."
Chung Thâm ở bên cạnh: "Tôi cũng muốn ăn! Tôi muốn ăn một phần não hoa nướng!"
(*) Não hoa nướng được làm từ óc heo trộn với ớt băm, thêm tiêu và gia vị rồi nướng lên.
Nhạc Tiếu nói: "Não hoa có rất nhiều ký sinh trùng nha! Nghĩ tới là buồn nôn, Chung Thâm, đề nghị anh nên ăn ít thôi."
Chung Thâm hoảng sợ: "Bây giờ mới qua một ngày cô sao lại thay đổi vậy, hay soi mói như vậy? Rốt cuộc là cái gì thay đổi cô, là đạo đức bị chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo?"
Nhạc Tiếu tức giận đến mức nhấc chân đá anh ta.
Ồn ào tới ồn ào lui, cuối cùng Nhạc Tiếu vẫn lấy tiền ra, mọi người tiến đến hàng ăn vặt mà mình thích. Thịnh Kiều mua một phần Oden* nóng hổi, quay đầu lại thấy Hoắc Hi hai tay bỏ trong túi quần đứng ở kia, nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được hỏi: "Hoắc Hi, anh muốn ăn cái gì?"
(*) Oden: Món ăn xuất phát từ Nhật Bản, được biến thể qua các khu vực. Ở Trung Quốc gọi là hảo đôn (好炖) một cách chơi chữ mang nghĩa "nồi đồ ăn tốt."
(nguồn: wikipedia.org)
H
oắc Hi liếc mắt nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh từ khi tham gia chương trình đến nay. Anh thản nhiên nói: "Tôi không ăn, mọi người ăn đi."
Dự trù mỗi người chỉ có mười đồng, mọi người còn đang chọn chọn lựa lựa, Thịnh Kiều nhìn một vòng, từ trong tay Nhạc Tiếu rút ra mười đồng, chạy đến một bên mua khoai nướng, rồi chầm chậm quay lại đưa tới trước mặt Hoắc Hi: "Cho anh này."
Cô biết rõ Hoắc Hi thích ăn khoai nướng, anh ấy thích ăn đồ ăn vừa mềm vừa dẻo.
Khoai nướng đựng trong bao giấy vàng, hương vị ngọt ngào và nóng hổi bốc lên, từ giữa nhẹ bẻ ra, bên trong lộ ra màu vàng ươm...
Hoắc Hi đưa tay nhận, trong lòng cô đập thình thịch, muốn quan tâm idol lại sợ bị lộ tẩy, liền nói "Ăn nhân lúc còn nóng", quay đầu bỏ chạy đến bên cạnh Phùng Vi, "Vi Vi, muốn ăn cái gì ngon ngon không? Tôi đề cử khoai nướng cho cô."
Phùng Vi nói: "Không được, nhiệt lượng món đó rất cao."
Hoắc Hi bẻ đôi khoai lang, khí nóng bốc ra, ngay cả Nhạc Tiếu đều bị hấp dẫn, nhịn không được nói: "Hoắc Hi, có thể chia cho tôi phân nửa không?"
Hoắc Hi đang muốn đưa cho cô ấy, Thịnh Kiều thoáng cái nhét năm đồng còn thừa vào tay Nhạc Tiếu, "Chỉ năm đồng, mua thêm một củ nữa đi, tôi cũng muốn ăn, hai chúng ta chia đôi."
Nhạc Tiếu mặt cao hứng đi mua.
Hoắc Hi lặng lẽ thu tay về, cúi đầu cắn khoai. Rất nóng, rất mềm, rất dẻo, rất ngọt, anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô gái phía trước, khi cụp mắt xuống, khóe môi cong lên.
Mỗi người cầm đồ ăn của mình, vừa đi vừa ăn, đều là nhân vật trong nhà có nhiều tiền, hiện tại ăn đồ ăn có vài đồng lại sinh ra cảm giác hạnh phúc to lớn, xem ra hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Ở khu này không tìm thấy công việc kiếm tiền, chặng đường vào nội thành đi đi về về hơn ba giờ, hơn nữa chỉ có giao thông công cộng, tốn thời gian tiền xe cũng không có lợi. Thịnh Kiều cũng không nhắc lại, mua gói nước cốt lẩu để nấu về. Đến giờ cơm trưa, ăn mì xong mọi người đều đi nghỉ trưa, một mình Thịnh Kiều ngồi trên bàn cầm giấy viết viết vẽ vẽ.
Người xem trực tiếp đều rất tò mò cô đang viết cái gì, người quay phim biết ý, cầm ống kính tới gần.
Thì ra là hàng loạt phương pháp làm thuê kiếm tiền, cô nghĩ đến cái gì đều viết trên giấy, cuối cùng còn xem xét thực hiện được thì đánh dấu chọn không thì xóa đi.
【 Thịnh Kiều vì việc ăn uống của mọi người mà hao tâm 】
【 Cô ấy viết những kế hoạch làm công này đều thật bình dân mà, tôi du học ở Pháp, việc trong danh sách của cô ấy tôi đã làm qua phân nửa 】
【 Tôi cũng vậy! Du học sinh khóc thành tiếng 】
【 Thịnh Kiều có phải từng du học hay không? 】
【 Lầu trên nói đùa cái gì, Thịnh Kiều vừa tốt nghiệp sơ trung đã nghỉ học 】
【 Thật sự không thể lợi dụng hào quang ngôi sao của bọn họ sao? Bán hình có chữ ký cũng được nha 】
【 Tôi nguyện ý ra giá một vạn mua hình có chữ ký của Hoắc Hi 】
【 Fan lưu lượng đúng là đại gia 】
【 Chữ viết của Thịnh Kiều... Sấu Kim Thể* nha, viết rất tốt 】
【 Tôi gần đây đang luyện Sấu Kim Thể! Siêu khó, khi nào thì mới có thể luyện đến như cô ấy đây 】
【 Nếu không đánh giá nhân phẩm, chữ này quả thật rất đẹp 】
Tất nhiên là đẹp rồi, nhớ đến năm đó được mẹ cho mời bậc thầy thư pháp về, nhấn đầu trước bàn học viết chữ, khoảng thời gian đầy nước mắt nước mũi nha. Mẹ cô nói, con không có thiên phú hội họa mẹ sẽ không bắt buộc con, nhưng chữ của con dù sao cũng phải viết đẹp một chút chứ? Người khác viết "Thẩm Thanh Vận" ba chữ đều như được mạ vàng, còn khi con viết ở cột họ tên cha mẹ thì giống như chó cào, nhục nhã gia môn.
Thời điểm Thịnh Kiều du học cũng không thiếu tiền, nhưng vẫn theo đứa em gái cùng phòng trọ trải nghiệm cuộc sống vừa học vừa làm, coi như tương đối hiểu rõ. Nhưng ở đây thật sự rất vắng vẻ, buôn bán còn chưa đông đúc, không bột đố gột nên hồ.
Nhìn danh sách liệt kê các kế hoạch kiếm tiền lâu dài của mình, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Còn đang vắt hết óc, mọi người đang nghỉ trưa cũng tỉnh dậy đi xuống, Nhạc Tiếu đi xuống đầu tiên, mắt thấy tờ giấy Thịnh Kiều viết chi chít thì líu lưỡi: "Kiều Kiều, cô còn đang suy nghĩ hả, đừng nghĩ nữa, đến xem phim kinh dị đi ha."
Nói xong mở TV, hào hứng bừng bừng chọn lựa phim kịnh dị.
Thịnh Kiều từ nhỏ đã sợ ma, khi còn bé về quê nghỉ hè, nghe cụ bà trong thôn dùng giọng run run rẩy rẩy kể những chuyện ma quỷ nửa thật nửa giả để lại ám ảnh nghiêm trọng trong lòng. Mỗi lần ở trên đường gặp phải tang lễ đều có thể thấy ác mộng, phim kinh dị càng chưa hề coi cũng không dám đề cập tới.
Lại thêm chuyện bản thân biến thành Thịnh Kiều đến nay không thể giải thích được, cô đối với thần thần quỷ quỷ gì đó càng trở nên kháng cự lại.
Cô nhanh chóng ngăn cản Nhạc Tiếu: "Khách mời đến vào buổi tối, hay là trước tiên thương lượng một chút nên tiếp đón như thế nào đi."
Nhạc Tiếu nói: "Vừa xem phim vừa nói."
Nói xong, lựa chọn một bộ điện ảnh, bấm xem.
Phụ đề vừa xuất hiện, BGM (background music - nhạc nền) khủng bố như mang hơi lạnh lan khắp phòng. Thịnh Kiều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không dám nhìn TV, giả bộ bình tĩnh cúi đầu xuống.
Hoắc Hi đang từ trên lầu xuống, nhìn phòng khách một cái, xuống hết cầu thang đến trước mặt Nhạc Tiếu cầm lấy điều khiển từ xa bấm tạm dừng.
Nhạc Tiếu mới vừa nhập tâm vào phim, trừng mắt nhìn Hoắc Hi.
Hoắc Hi nói: "Rất ồn."
Nhạc Tiếu:???
______☆______
(*) Sấu Kim Thể: Hoàng đế Tống Huy Tông vô cùng say mê thư pháp và thư hoạ.
Ông dùng loại bút bút câu tuyến 勾线笔 (bút đi nét, bút tỉa hoạ tiết nhỏ) để viết chữ và tạo ra những đặc điểm rất riêng. Mọi người nhìn thấy viết chữ viết như vậy rất đẹp, có sự thẩm mỹ cao. Vì vậy, mọi người gọi thể chữ này là Sấu Kim thể 瘦金体.
Sấu 瘦 ở đây nghĩa là gầy, còn Kim 金 có ý nghĩa là thể chữ này có mối liên quan đến hoàng gia.
26/10/2019
Edit: ntkd8yanpurple
Beta: Fuurin
Mọi người kiểm tra lại chi phí sinh hoạt, còn thừa lại một ngàn. Vì ngày hôm qua bọn họ mua nhiều đồ ăn, đủ ăn được vài ngày. Thịnh Kiều mở tủ lạnh nhìn một lượt, hỏi đạo diễn: "Khách mời có chỉ định buổi tối ăn cái gì không?"
"Không có, nhưng nhất định phải khiến khách mời có cảm giác như ở nhà."
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, đề nghị: "Nếu không thì nấu lẩu đi? Đồ ăn đều có, mua gói nước cốt lẩu là được."
Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý.
"Vậy buổi chiều bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, nước sốt thịt tối hôm qua còn thừa, buổi trưa chúng ta sẽ ăn tạm mì sốt thịt, buổi tối sẽ cùng nhau ăn lẩu."
Mọi người lại đồng thời gật đầu.
Thịnh Kiều nghĩ nghĩ, tìm tổ đạo diễn mượn giấy bút, ngồi xổm bày ra trên bàn trà, "Dù sao không có việc gì, chúng ta bàn bạc làm sao kiếm tiền trong hai mươi ngày kế tiếp đi."
Lục Nhất Hàn ôm cái gối: "Em còn nhỏ, lao động trẻ em là phạm pháp."
Mọi người cười thành tiếng, Thịnh Kiều nói: "Dựa theo cách thức của tổ chương trình hiện tại, có lẽ cách hai ngày sẽ có một khách mời đến, chi phí sinh hoạt chúng ta cũng không đủ, nếu muốn tiếp đãi khách mời chỉ có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền." Cô viết tên sáu người thành hàng trên giấy, "Từng người có biện pháp và tài nghệ gì có thể kiếm tiền thì nói ra."
Chung Thâm vô cùng khó xử mở miệng: "Lấy mỹ mạo của tôi, ngoại trừ bán thân, tôi thật sự nghĩ không ra biện pháp kiếm tiền khác."
Lúc này trên màn hình một loạt 【 ha ha ha ha ha ha ha ha 】
Thịnh Kiều không thèm để ý đến anh ta, Nhạc Tiếu đột nhiên nói: "Có thể cho Hoắc Hi đến quảng trường đánh đàn hát rong."
Phương pháp này của cô ấy kì thực rất khả thi. Trong sáu người, chỉ có bản thân Hoắc Hi là diễn viên kiêm ca sĩ, lấy danh khí của anh đi đàn hát, một ngày kiếm mấy vạn cũng không thành vấn đề.
Không nghĩ tới Thịnh Kiều lại buột miệng nói ra: "Không được!"
Mọi người không biết cô vì sao lại có phản ứng lớn như vậy, đều kỳ quái mà nhìn cô.
Trời lạnh như thế, để idol của tôi hứng gió chịu lạnh ra bên ngoài hát rong? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cửa cũng không có!
Thịnh Kiều vội ho một tiếng, "Hát rong còn cần loa và đàn ghita, vốn đầu tư ban đầu quá lớn."
Mọi người nghĩ nghĩ cũng đúng, buông tha ý tưởng này.
Mọi người đều có xuất thân tốt, từ nhỏ cơm áo không lo, sau khi vào giới giải trí càng không có khả năng đi làm thuê, chưa có lúc nào rối rắm vì tiền thế này, nghĩ ngợi đến đầu rụng hết tóc.
Làn đạn lúc này cũng nhiệt tình tham gia thảo luận, thảo luận đến thảo luận đi, ngoại trừ dùng hào quang ngôi sao của bản thân, thật đúng là tìm không ra biện pháp kiếm tiền khác. Dù sao thì việc kiêm chức làm công này, như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.
Kết quả Thịnh Kiều nói: "Như vậy đi, bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, nhìn xem xung quanh có việc gì có thể làm hay không."
Mặt của Nhạc Tiếu đều nhăn thành một cục: "Thật đi làm công sao?"
Chung Thâm không cạnh khóe cô ấy vài câu dường như bị khó chịu: "Bằng không cô múa một bài cho tổ đạo diễn xem, xem bọn họ có phát tiền cho cô không."
Nhạc Tiếu bị anh ta nói, mặt đỏ cả lên, Thịnh Kiều lấy cái gối trong ngực Lục Nhất Hàn đập lên người Chung Thâm, "Anh lại khi dễ Tiếu Tiếu thì trưa nay nhịn ăn mì đi."
Chung Thâm liền từ sư tử lớn kiêu ngạo biến thành mèo nhỏ tội nghiệp, Nhạc Tiếu đắc ý hừ một tiếng. Trừ biện pháp đó ra cũng không có biện pháp khác, vì thế mọi người thu thập một chút rồi ra ngoài.
Người xem trên mạng cũng cảm thấy khó tin.
【 Thịnh Kiều dẫn mọi người đi làm thuê thật sao. 】
【 Làm thuê thì sao, người lao động là vinh quang nhất. 】
【 Thực ra lợi dụng một chút hào quang ngôi sao cũng có thể kiếm tiền mà, tôi cảm thấy để Hoắc Hi đến quảng trường hát rong cũng rất tốt. 】
【 Tốt cái rắm, không phải idol nhà ngươi thì không đau lòng có phải hay không? Sao nhà ngươi không đi quảng trường trình diễn đi? 】
【 Mọi người có phát hiện ra hay không, Thịnh Kiều giống như bất tri bất giác trở thành người quản sự trong chương trình. 】
【 Với mọi chuyện cô ấy đều xử lí chu đáo toàn diện mà, mấy người khác đều là kiểu người cơm đến há mồm, quần áo đến tận tay. 】
【 Scandal giải ước không phải nói gia thế Thịnh Kiều rất khổ sao, ba thiếu nợ tự sát, mẹ chính là một người tàn tật, quả nhiên con nhà nghèo từ nhỏ đã biết quản nhà cửa. 】
【 Những người khác kiếm tiền rất dễ, chỉ có cô ấy biết rõ kiếm tiền có bao nhiêu khó khăn 】
【 Được rồi được rồi, xem đây là hiện trường bán thảm* có phải hay không? Còn xem chương trình nữa không? 】
(*) Bán thảm: ý chỉ phô bày tình trạng khó khăn, cực khổ của 1 người hay 1 việc nào đó
【 Fan bán thảm cũng chỉ có một nhà đó thôi 】
Được, lại ầm ĩ lên rồi.
Lúc này Thịnh Kiều đã dẫn mọi người ra ngoài. Hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm, tuy lạnh giá nhưng ánh mặt trơi tỏa sáng ấm áp, chiếu trên nền trời xanh thẳm.
Khu dân cư chỗ này hẻo lánh, buôn bán ít ỏi, mọi người đi dạo một vòng lớn, đúng là không thấy được chỗ nào thuê người, nhưng cách mấy con đường có một số công trường rất lớn đang thi công, máy đào máy khoan ầm ầm hoạt động làm bụi đất bay tứ tung.
Thịnh Kiều học kiến trúc ở đại học Luân Đôn, nếu như không có phát sinh tai nạn ngoài ý muốn này, qua năm cô sẽ thực tập ở công trường dưới sự sắp xếp của ba cô.
Ngửi mùi bùn đất và cốt thép trong không khí, cô khe khẽ thở dài.
Nhạc Tiếu thấy Thịnh Kiều liên tục nhìn về phía công trường thi công, vẻ mặt còn rất chăm chú, bỗng nhiên hoảng sợ hô: "Kiều Kiều, cô sẽ không để chúng tôi đi công trường làm việc chứ?"
Thịnh Kiều sửng sốt, lấy lại tinh thần, nghĩ nghĩ: "Đề nghị này không tồi."
Mọi người:???
Đều tức giận trừng Nhạc Tiếu.
Lan đạn cũng không bình tĩnh.
【 Ha ha ha ha, Tiếu Tiếu cô biết cái gì gọi là tự mình đào hố không 】
【 Không được, vừa nghĩ đến mọi người mặt đầy tro bụi ở công trường dọn gạch thì không nhịn cười được 】
【 Tôi đánh cuộc vừa rồi Thịnh Kiều thật sự không nghĩ đến biện pháp đó, mạch não của Nhạc Tiếu rốt cuộc là gì vậy chứ, cười chết tôi 】
【 Thịnh Kiều nói đùa đi, công trường cũng không phải là nơi đùa giỡn 】
Thịnh Kiều cười lắc đầu: "Chọc cô thôi."
Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Khi quay trở về, đi tới con đường có chợ nông sản, là nơi Thịnh Kiều mua thức ăn trước đó. Chợ này xem như là nơi náo nhiệt nhất ở đây, xung quanh cổng chợ có không ít gian hàng bán đồ ăn vặt. Lục Nhất Hàn đang độ tuổi cái gì cũng muốn ăn, trông thấy quán đồ nướng liền đứng lại.
"Tiểu Kiều tỷ tỷ, em muốn ăn cái kia, ăn một phần thôi, được không?"
Đôi mắt trẻ con mong đợi mở to nói những lời này, ai có thể từ chối? Thịnh Kiều ra hiệu Nhạc Tiếu đưa tiền.
Nhạc Tiếu trước kia không có tỷ đệ tình thâm với Lục Nhất Hàn nên không tình nguyện: "Đồ nướng nhiều dầu mỡ, lại không tốt cho sức khỏe."
Chung Thâm ở bên cạnh: "Tôi cũng muốn ăn! Tôi muốn ăn một phần não hoa nướng!"
(*) Não hoa nướng được làm từ óc heo trộn với ớt băm, thêm tiêu và gia vị rồi nướng lên.
Nhạc Tiếu nói: "Não hoa có rất nhiều ký sinh trùng nha! Nghĩ tới là buồn nôn, Chung Thâm, đề nghị anh nên ăn ít thôi."
Chung Thâm hoảng sợ: "Bây giờ mới qua một ngày cô sao lại thay đổi vậy, hay soi mói như vậy? Rốt cuộc là cái gì thay đổi cô, là đạo đức bị chôn vùi hay là nhân tính vặn vẹo?"
Nhạc Tiếu tức giận đến mức nhấc chân đá anh ta.
Ồn ào tới ồn ào lui, cuối cùng Nhạc Tiếu vẫn lấy tiền ra, mọi người tiến đến hàng ăn vặt mà mình thích. Thịnh Kiều mua một phần Oden* nóng hổi, quay đầu lại thấy Hoắc Hi hai tay bỏ trong túi quần đứng ở kia, nghĩ nghĩ, vẫn nhịn không được hỏi: "Hoắc Hi, anh muốn ăn cái gì?"
(*) Oden: Món ăn xuất phát từ Nhật Bản, được biến thể qua các khu vực. Ở Trung Quốc gọi là hảo đôn (好炖) một cách chơi chữ mang nghĩa "nồi đồ ăn tốt."
(nguồn: wikipedia.org)
H
oắc Hi liếc mắt nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh từ khi tham gia chương trình đến nay. Anh thản nhiên nói: "Tôi không ăn, mọi người ăn đi."
Dự trù mỗi người chỉ có mười đồng, mọi người còn đang chọn chọn lựa lựa, Thịnh Kiều nhìn một vòng, từ trong tay Nhạc Tiếu rút ra mười đồng, chạy đến một bên mua khoai nướng, rồi chầm chậm quay lại đưa tới trước mặt Hoắc Hi: "Cho anh này."
Cô biết rõ Hoắc Hi thích ăn khoai nướng, anh ấy thích ăn đồ ăn vừa mềm vừa dẻo.
Khoai nướng đựng trong bao giấy vàng, hương vị ngọt ngào và nóng hổi bốc lên, từ giữa nhẹ bẻ ra, bên trong lộ ra màu vàng ươm...
Hoắc Hi đưa tay nhận, trong lòng cô đập thình thịch, muốn quan tâm idol lại sợ bị lộ tẩy, liền nói "Ăn nhân lúc còn nóng", quay đầu bỏ chạy đến bên cạnh Phùng Vi, "Vi Vi, muốn ăn cái gì ngon ngon không? Tôi đề cử khoai nướng cho cô."
Phùng Vi nói: "Không được, nhiệt lượng món đó rất cao."
Hoắc Hi bẻ đôi khoai lang, khí nóng bốc ra, ngay cả Nhạc Tiếu đều bị hấp dẫn, nhịn không được nói: "Hoắc Hi, có thể chia cho tôi phân nửa không?"
Hoắc Hi đang muốn đưa cho cô ấy, Thịnh Kiều thoáng cái nhét năm đồng còn thừa vào tay Nhạc Tiếu, "Chỉ năm đồng, mua thêm một củ nữa đi, tôi cũng muốn ăn, hai chúng ta chia đôi."
Nhạc Tiếu mặt cao hứng đi mua.
Hoắc Hi lặng lẽ thu tay về, cúi đầu cắn khoai. Rất nóng, rất mềm, rất dẻo, rất ngọt, anh ngẩng đầu nhìn bóng lưng cô gái phía trước, khi cụp mắt xuống, khóe môi cong lên.
Mỗi người cầm đồ ăn của mình, vừa đi vừa ăn, đều là nhân vật trong nhà có nhiều tiền, hiện tại ăn đồ ăn có vài đồng lại sinh ra cảm giác hạnh phúc to lớn, xem ra hoàn cảnh thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Ở khu này không tìm thấy công việc kiếm tiền, chặng đường vào nội thành đi đi về về hơn ba giờ, hơn nữa chỉ có giao thông công cộng, tốn thời gian tiền xe cũng không có lợi. Thịnh Kiều cũng không nhắc lại, mua gói nước cốt lẩu để nấu về. Đến giờ cơm trưa, ăn mì xong mọi người đều đi nghỉ trưa, một mình Thịnh Kiều ngồi trên bàn cầm giấy viết viết vẽ vẽ.
Người xem trực tiếp đều rất tò mò cô đang viết cái gì, người quay phim biết ý, cầm ống kính tới gần.
Thì ra là hàng loạt phương pháp làm thuê kiếm tiền, cô nghĩ đến cái gì đều viết trên giấy, cuối cùng còn xem xét thực hiện được thì đánh dấu chọn không thì xóa đi.
【 Thịnh Kiều vì việc ăn uống của mọi người mà hao tâm 】
【 Cô ấy viết những kế hoạch làm công này đều thật bình dân mà, tôi du học ở Pháp, việc trong danh sách của cô ấy tôi đã làm qua phân nửa 】
【 Tôi cũng vậy! Du học sinh khóc thành tiếng 】
【 Thịnh Kiều có phải từng du học hay không? 】
【 Lầu trên nói đùa cái gì, Thịnh Kiều vừa tốt nghiệp sơ trung đã nghỉ học 】
【 Thật sự không thể lợi dụng hào quang ngôi sao của bọn họ sao? Bán hình có chữ ký cũng được nha 】
【 Tôi nguyện ý ra giá một vạn mua hình có chữ ký của Hoắc Hi 】
【 Fan lưu lượng đúng là đại gia 】
【 Chữ viết của Thịnh Kiều... Sấu Kim Thể* nha, viết rất tốt 】
【 Tôi gần đây đang luyện Sấu Kim Thể! Siêu khó, khi nào thì mới có thể luyện đến như cô ấy đây 】
【 Nếu không đánh giá nhân phẩm, chữ này quả thật rất đẹp 】
Tất nhiên là đẹp rồi, nhớ đến năm đó được mẹ cho mời bậc thầy thư pháp về, nhấn đầu trước bàn học viết chữ, khoảng thời gian đầy nước mắt nước mũi nha. Mẹ cô nói, con không có thiên phú hội họa mẹ sẽ không bắt buộc con, nhưng chữ của con dù sao cũng phải viết đẹp một chút chứ? Người khác viết "Thẩm Thanh Vận" ba chữ đều như được mạ vàng, còn khi con viết ở cột họ tên cha mẹ thì giống như chó cào, nhục nhã gia môn.
Thời điểm Thịnh Kiều du học cũng không thiếu tiền, nhưng vẫn theo đứa em gái cùng phòng trọ trải nghiệm cuộc sống vừa học vừa làm, coi như tương đối hiểu rõ. Nhưng ở đây thật sự rất vắng vẻ, buôn bán còn chưa đông đúc, không bột đố gột nên hồ.
Nhìn danh sách liệt kê các kế hoạch kiếm tiền lâu dài của mình, cô bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Còn đang vắt hết óc, mọi người đang nghỉ trưa cũng tỉnh dậy đi xuống, Nhạc Tiếu đi xuống đầu tiên, mắt thấy tờ giấy Thịnh Kiều viết chi chít thì líu lưỡi: "Kiều Kiều, cô còn đang suy nghĩ hả, đừng nghĩ nữa, đến xem phim kinh dị đi ha."
Nói xong mở TV, hào hứng bừng bừng chọn lựa phim kịnh dị.
Thịnh Kiều từ nhỏ đã sợ ma, khi còn bé về quê nghỉ hè, nghe cụ bà trong thôn dùng giọng run run rẩy rẩy kể những chuyện ma quỷ nửa thật nửa giả để lại ám ảnh nghiêm trọng trong lòng. Mỗi lần ở trên đường gặp phải tang lễ đều có thể thấy ác mộng, phim kinh dị càng chưa hề coi cũng không dám đề cập tới.
Lại thêm chuyện bản thân biến thành Thịnh Kiều đến nay không thể giải thích được, cô đối với thần thần quỷ quỷ gì đó càng trở nên kháng cự lại.
Cô nhanh chóng ngăn cản Nhạc Tiếu: "Khách mời đến vào buổi tối, hay là trước tiên thương lượng một chút nên tiếp đón như thế nào đi."
Nhạc Tiếu nói: "Vừa xem phim vừa nói."
Nói xong, lựa chọn một bộ điện ảnh, bấm xem.
Phụ đề vừa xuất hiện, BGM (background music - nhạc nền) khủng bố như mang hơi lạnh lan khắp phòng. Thịnh Kiều sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, không dám nhìn TV, giả bộ bình tĩnh cúi đầu xuống.
Hoắc Hi đang từ trên lầu xuống, nhìn phòng khách một cái, xuống hết cầu thang đến trước mặt Nhạc Tiếu cầm lấy điều khiển từ xa bấm tạm dừng.
Nhạc Tiếu mới vừa nhập tâm vào phim, trừng mắt nhìn Hoắc Hi.
Hoắc Hi nói: "Rất ồn."
Nhạc Tiếu:???
______☆______
(*) Sấu Kim Thể: Hoàng đế Tống Huy Tông vô cùng say mê thư pháp và thư hoạ.
Ông dùng loại bút bút câu tuyến 勾线笔 (bút đi nét, bút tỉa hoạ tiết nhỏ) để viết chữ và tạo ra những đặc điểm rất riêng. Mọi người nhìn thấy viết chữ viết như vậy rất đẹp, có sự thẩm mỹ cao. Vì vậy, mọi người gọi thể chữ này là Sấu Kim thể 瘦金体.
Sấu 瘦 ở đây nghĩa là gầy, còn Kim 金 có ý nghĩa là thể chữ này có mối liên quan đến hoàng gia.
26/10/2019
/163
|