Đã từng là người thân thuộc nhất nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt xa lạ và cảnh giác nhìn mình, Thịnh Kiều cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt. Trước kia Kiều Vũ luôn mắng cô truy tinh não tàn, nhưng anh sẽ vì giúp cô cướp vé vào buổi biểu diễn của Hoắc Hi mà động viên toàn bộ công nhân viên trong văn phòng luật sư.
Tuy ngoài miệng không nói nhưng thực ra anh luôn đau lòng em gái mình chịu thiệt thòi.
Những điều này Thịnh Kiều đều biết, cô từng rất cảm tạ cha mẹ và ông trời đã ban cho cô một người anh trai như vậy, nhưng hôm nay người anh trai này lại bị ông trời thu hồi. Cô không sợ thiên đại ủy khuất, chỉ là cô bây giờ không thể bổ nhào vào lòng anh khóc lóc kể lể làm nũng.
Thịnh Kiều cúi đầu châm trà cho anh, ép nước mắt quay ngược trở lại, hít sâu hai hơi rồi mới chậm rãi mở miệng: "Em đã nói trong điện thoại, em có vấn đề liên quan đến pháp luật cần anh cố vấn."
Kiều Vũ nhìn cô vài lần, phát hiện thần thái của cô không giống giả bộ, nhẹ nhàng thở phào. Chỉ cần là công việc thì không thành vấn đề, anh ta không phải chưa bao giờ giúp minh tinh xử lí vấn đề tranh cãi kinh tế.
Anh ta thả lỏng: "Nói tình huống của cô."
Thịnh Kiều từ trong túi xách lấy ra một phần văn kiện đưa cho anh ta, "Trước tiên anh nhìn thử cái này."
Kiều Vũ vừa nhận đã thấy đây là một phần hợp đồng hợp tác của nghệ sĩ, anh ta bắt đầu lật xem, càng xem càng khiếp sợ, cuối cùng cũng không nhớ đến lễ nghi công tác: "Trời ạ, sao cô lại đi ký chính thức loại hiệp ước này?"
Thịnh Kiều thở dài, lấy di động ra, "Nghe tiếp cái này đi."
Đó là đoạn ghi âm buổi chiều cùng với Cao Mỹ Linh.
Kiều Vũ nghe xong cả kinh đến cằm muốn rơi xuống. Đây là loại bí mật gì vậy? Các cô ở giới giải trí đều loạn như vậy sao?
Thịnh Kiều bất đắc dĩ cười một chút, uống một ngụm trà nóng ổn định cảm xúc: "Để em tổng kết giúp anh. 5 năm trước ba em vì thích đánh bạc mà thiếu bọn cho vay nặng lãi ba trăm vạn nên đã nhảy lầu tự sát, bọn cho vay nặng lãi tìm em và mẹ đòi tiền, em không có tiền, bọn họ trói em đi chụp ảnh nude. Người đại diện hiện tại của em, Cao Mỹ Linh, giúp em trả ba vạn, đổi lấy phần hiệp ước bất bình đẳng này. Hiện tại em muốn giải ước, Cao Mỹ Linh dùng ảnh nude uy hiếp em. Em tìm anh vì muốn biết, em có thể sử dụng thủ đoạn pháp luật bảo hộ mình không?"
Kiều Vũ vẫn còn trong giai đoạn khiếp sợ.
Thịnh Kiều cũng không vội, hết một ấm trà, cô lại pha thêm một ấm nữa. Rốt cục thì Kiều Vũ cũng lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi cô: "Cô cứ như vậy đem những việc này nói cho tôi? Không sợ bị truyền ra bên ngoài hay sao?"
"Nếu em đã tìm anh thì chắc chắn sẽ trăm phần trăm tín nhiệm anh. Em đã nói, ngoại trừ anh, em không tin tưởng bất kì ai."
Tuy rằng không biết sự tự tin không thể hiểu được của cô đến từ nơi nào, nhưng được một người tín nhiệm vô điều kiện như vậy, trong lòng Kiều Vũ vẫn có chút cảm động.
Thịnh Kiều đưa một phần văn kiện khác qua: "Đây là bản văn tự của đoạn ghi âm kia."
Kiều Vũ đem hai phần văn kiện đọc lại lần nữa, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng: "Cô muốn làm thế nào? Trực tiếp giải ước, hay vẫn ở lại Tinh Diệu, chỉ là thay đổi điều khoản của hiệp ước?"
Thịnh Kiều không chút do dự: "Giải ước."
"Vụ kiện này chúng ta có khả năng thắng." Ngón tay Kiều Vũ điểm điểm hợp đồng, "Thời điểm kí loại hiệp ước bất công bằng này, đối phương sử dụng thủ đoạn lừa gạt, hiếp bức để cô ký hiệp ước, trái với ý muốn tự do của cô, nói đến pháp luật thì phải hủy bỏ hợp đồng. Hơn nữa đối phương sử dụng ảnh nude uy hiếp, đã cấu thành tội danh xâm phạm danh dự và tổn hại nhân phẩm."
"Nhưng mà.." Đầu đề câu chuyện vừa chuyển, anh ta nhìn về phía Thịnh Kiều: "Một khi nói đến kiện tụng, quản lý công ty cô tất nhiên không ngồi chờ chết. Cô... chuyện ảnh nude cũng nhất định bại lộ. Nếu công ty tính toán cá chết lưới rách, công bố những ảnh chụp đó, chúng ta không có chứng cứ chứng minh đối phương là truyền thông Tinh Diệu. Bởi vì những ảnh chụp này không phải do Tinh Diệu chụp mà là do chủ nợ cho vay nặng lãi của cô chụp. Bọn họ hoàn toàn có thể nói, năm đó chủ nợ chưa tiêu hủy ảnh gốc, ảnh chụp là bọn chủ nợ tiết lộ ra ngoài."
Kiều Vũ nhíu mày nhìn Thịnh Kiều: "Cô đã suy xét đến những hậu quả đó rồi sao?"
Không muốn làm minh tinh, nhưng vẫn phải muốn làm người.
Có thể tưởng tượng, một khi ảnh nude bị tiết lộ, cô sẽ phải đối mặt với tai họa gì. Anti-fan của cô, người qua đường có ấn tượng xấu với cô, thủy quân công ty mua để bôi nhọ cô, từng người từng người, cũng đủ đạp cô vào vực sâu, cả đời không thể trở mình.
Cô lẻ loi một mình, không được che chở, đi con đường pháp luật này cũng như đang giẫm trên lưỡi dao. Một đường chảy máu đi đến thắng lợi, cuối cùng máu chảy cạn, nửa cái mạng, giành được tự do nhưng không còn cái gì.
Thịnh Kiều cúi đầu nhìn nước trà lấp loáng trong tách trà sứ trắng.
Thật sau sau, ngẩng đầu cười với Kiều Vũ: "Đánh đi."
Kiều Vũ không thể tin được nhìn cô.
"Có một người cha như vậy không phải là lỗi của em, thiếu bọn cho vay nặng lãi không phải là lỗi của em, bị công ty quản lí áp bức không phải là lỗi của em. Nếu đến cuối cùng mọi người công kích em cũng không phải là lỗi của em." Cô dừng một chút, nhẹ nhàng cười rộ lên.
"Là lỗi của thế giới này."
Kiều Vũ vẫn không nhúc nhích, nhìn cô gái mỉm cười đối diện, thật lâu sau, anh ta thu hồi văn kiện: "Hai phần văn kiện này tôi mang về, kế tiếp tôi sẽ chuẩn bị khởi tố, có thể sẽ cần tư liệu liên quan, tùy thời liên hệ."
Thịnh Kiều gật gật đầu, chần chờ một chút, nói: "Kiều Vũ, phí thưa kiện..."
Anh ta cười cười với cô: "Không vội, thắng rồi bàn lại."
Kiều Vũ đứng dậy tạm biệt, cô nhìn bóng dáng anh ta, hốc mắt có chút ướt, hơn nửa ngày, thấp thấp nói câu: "Cảm ơn nhiều, anh."
******
Thịnh Kiều một mình ngồi trong phòng thật lâu, đợi tâm tình bình phục mới đi ra ngoài. Đi ra hành lang, bị bốn phía trang hoàng huy hoàng tráng lệ nhắc nhở, đột nhiên nhớ đến một việc rất quan trọng!
Cô hiện tại là người chỉ có năm vạn! Cô rốt cuộc vì sao lại muốn đến nơi xa hoa trà các tiêu phí tiền của, nhà thủy tạ Tịch Phong này chứ? Cứ hẹn ở công viên nhỏ lộ thiên ở đối diện không phải là được rồi sao...
Thịnh Kiều khóc không ra nước mắt, mang vẻ mặt trầm trọng đi đến trước quầy, lấy ra bóp tiền: "Tính tiền, bao nhiêu tiền?"
Cô gái nhỏ trước quầy cười tươi như hoa, ngọt ngào nói: "Xin chào tiểu thư, phần tiền ở thủ phong các đã tính, cảm ơn chị đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau lại đến."
Ô ô ô, anh trai của cô thật tốt.
Thịnh Kiều vẻ mặt cảm động, lấy lại túi tiền muốn rời đi, vừa xoay người thì thấy phòng trà đối diện có vài người đi ra. Phía trước hai người đàn ông trung niên đang trò chuyện vui vẻ với nhau vừa đi đến cửa, đi theo đằng sau là một chàng trai mang khẩu trang đội mũ, đôi tay cắm trong túi, đầu chôn xuống, toàn thân là khí tràng cấm người sống đến gần.
Làm fan lão bà, cho dù lão công nhà mình có bọc ra trải giường cô vẫn có thể nhận ra!
Trong tình huống như vậy cũng có thể gặp mặt Hoắc Hi, cô quả thực quá hạnh phúc. Tâm tình nặng nề do bị chuyện hiệp ước ảnh hưởng nháy mắt sáng lên mấy độ, bất quá trước mặt công chúng, cô không thể tùy tiện tiến lên tạo tai tiếng cho Hoắc Hi, vì thế Thịnh Kiều ngăn chặn tinh thần hưng phấn, làm bộ không phát hiện, vẻ mặt cao lãnh rời đi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, gần đến mùa đông, gió lạnh phơ phất, trăng bạc chiếu sáng màn đêm, sương lạnh rơi xuống như lung quang. Nhà thủy tạ Tịch Phong gần tiểu khu biệt thự, Hoăc Hi tạm biệt bằng hữu đồng hành, xoay người quẹo vào con đường cây xanh nhỏ bên phải.
Con đường này ở phía sau tiểu khu, có thể trực tiếp đi thông đến nhà anh. Thời gian này ít người, không cần lo lắng có phóng viên, anh hiếm khi nhàn rỗi mà một mình tản bộ.
Không nghĩ đến vừa đến chỗ ngoặt, sau bóng cây đột nhiên nhảy ra một người: "Hoắc Hi!"
Hoắc Hi sợ đến mức run lên, khi thấy rõ người đến là ai, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Thịnh Kiều cô có bệnh phải không?!"
Kỳ thực lúc nãy ở hành lang anh có nhìn thấy cô, cũng phát hiện cô nhận ra mình, chỉ là không nghĩ đến cô sẽ quay đầu rời đi. Trong lòng Hoắc Hi còn châm biếm cô quả nhiên vẫn giống hệt bộ dáng trước kia, tránh anh như tránh ôn thần, không nghĩ cô không những không đi, còn trốn ở đây dọa anh!
"Dọa anh rồi?" Ngữ khí Thịnh Kiều khẩn trương, đặc biệt ngượng ngùng: "Thật sự xin lỗi, em không phải cố ý."
Hoắc Hi không kiên nhẫn phất phất tay: "Chuyện gì?"
Cô phục hồi tinh thần ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm: "Ngủ ngon!"
Hoắc Hi nghi ngờ mình nghe lầm: "Cái gì?"
"Ngủ ngon! Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya!"
Hoắc Hi nhăn mày nhìn cô trong chốc lát: "Cô trốn ở đây chờ tôi là muốn nói với tôi cái này?"
"Dạ đúng." Cô đặc biệt vui vẻ gật gật đầu, lại nhìn nhìn bốn phía, khẩn trương nắm quần áo: "Vậy em đi đây, tạm biệt~!"
Anh không biết, những năm gần đây, mỗi đêm trước khi ngủ cô đều nói chúc ngủ ngon với anh trên Weibo, tuy rằng anh chưa bao giờ trả lời lại, thậm chí chưa bao giờ nhìn đến, nhưng việc này gần như đã trở thành thói quen hằng ngày của cô, mỗi ngày mỗi ngày, không viết hai chữ đó, giấc ngủ cũng không ngon.
Mà hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể đứng trước mặt anh, chính miệng nói với anh một câu chúc ngủ ngon.
Còn có việc gì hạnh phúc hơn việc này sao? Không có! Fan truy tinh chính là dễ thỏa mãn như vậy!
Sau khi nói xong, Thịnh Kiều vui vui vẻ vẻ xoay người muốn đi, Hoắc Hi một lời khó nói hết nhìn bóng dáng nhảy nhót của cô, dừng một chút, đạm thanh gọi cô: "Trở về."
Thịnh Kiều không chần chờ, nhanh nhẹn quay trở lại, ngưỡng khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh lên: "Còn có chuyện gì sao?"
"Chuyện hiệp ước giải quyết ra sao?"
Thần sắc Thịnh Kiều hơi cứng lại, một giây sau, cô như không có việc gì cười với anh: "Đều là chuyện nhỏ, anh yên tâm."
Vẻ mặt Hoắc Hi hoài nghi. Cao Mỹ Linh là người nào, từ khi anh vào công ty đã rất rõ ràng. Loại người vừa bạch vừa ngốc như Thịnh Kiều có thể đấu lại cô ta?
Dường như phát hiện sự nghi ngờ của anh, vẻ mặt Thịnh Kiều nhẹ nhàng vỗ vai anh: "Em có thể giải quyết, anh yên tâm! Cơm tùy idol, anh lợi hại như vậy, em cũng sẽ không kém!"
Khóe mắt Hoắc Hi run rẩy: "Ai là idol của cô?"
"Anh đó."
"???"
Chuyện khi nào? Tôi khi nào từ đối tượng tai tiếng lăng xê của cô biến thành idol của cô?
"Được rồi được rồi, anh mau trở về đi, bên ngoài rất lạnh." Cô còn đang thúc giục anh, Hoắc Hi cũng không nói cái gì đi về trước, đi hai bước lại quay đầu nhìn cô, cô còn đứng tại chỗ. Đại khái bởi vì lạnh, cô một bên giậm chân một bên xoa tay, thấy anh quay đầu lại, khuôn mặt thuần tịnh tức khắc lộ ra nụ cười rạng rỡ, phất tay với anh, "Tạm biệt~!"
Hoắc Hi rốt cuộc không lại quay đầu, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Thinh Kiều đứng tại chỗ, ngơ ngẩn một lúc lâu, thấp thấp than một tiếng.
Về đến nhà cô liền vọt vào tắm nước nóng, mấy ngày hôm trước cũng chưa nghỉ ngơi tốt, giờ phút này nhìn thấy giường cô lập tức dính vào ngủ. Sáng hôm sau còn ở trong mộng, đã bị chuông điện thoại đánh thức.
Phương Bạch đã chờ ở dưới lầu: "Kiều Kiều tỷ, chuẩn bị tiến tổ."
Xem ra trước khi thưa kiện chính thức, bộ đam mỹ này đẩy không được rồi.
______☆______
Tác giả có lời muốn nói:
Hi vọng mọi người có thể làm một người không vì doanh tiêu internet mà bịa đặt dựng chuyện.
Hi vọng mọi người tại thời điểm đánh mỗi một chữ trên bàn phím đều phải suy nghĩ kĩ càng.
Hi vọng chúng ta sẽ không dưới tình huống không biết chuyện gì mà làm hại người vô tội.
Tuy ngoài miệng không nói nhưng thực ra anh luôn đau lòng em gái mình chịu thiệt thòi.
Những điều này Thịnh Kiều đều biết, cô từng rất cảm tạ cha mẹ và ông trời đã ban cho cô một người anh trai như vậy, nhưng hôm nay người anh trai này lại bị ông trời thu hồi. Cô không sợ thiên đại ủy khuất, chỉ là cô bây giờ không thể bổ nhào vào lòng anh khóc lóc kể lể làm nũng.
Thịnh Kiều cúi đầu châm trà cho anh, ép nước mắt quay ngược trở lại, hít sâu hai hơi rồi mới chậm rãi mở miệng: "Em đã nói trong điện thoại, em có vấn đề liên quan đến pháp luật cần anh cố vấn."
Kiều Vũ nhìn cô vài lần, phát hiện thần thái của cô không giống giả bộ, nhẹ nhàng thở phào. Chỉ cần là công việc thì không thành vấn đề, anh ta không phải chưa bao giờ giúp minh tinh xử lí vấn đề tranh cãi kinh tế.
Anh ta thả lỏng: "Nói tình huống của cô."
Thịnh Kiều từ trong túi xách lấy ra một phần văn kiện đưa cho anh ta, "Trước tiên anh nhìn thử cái này."
Kiều Vũ vừa nhận đã thấy đây là một phần hợp đồng hợp tác của nghệ sĩ, anh ta bắt đầu lật xem, càng xem càng khiếp sợ, cuối cùng cũng không nhớ đến lễ nghi công tác: "Trời ạ, sao cô lại đi ký chính thức loại hiệp ước này?"
Thịnh Kiều thở dài, lấy di động ra, "Nghe tiếp cái này đi."
Đó là đoạn ghi âm buổi chiều cùng với Cao Mỹ Linh.
Kiều Vũ nghe xong cả kinh đến cằm muốn rơi xuống. Đây là loại bí mật gì vậy? Các cô ở giới giải trí đều loạn như vậy sao?
Thịnh Kiều bất đắc dĩ cười một chút, uống một ngụm trà nóng ổn định cảm xúc: "Để em tổng kết giúp anh. 5 năm trước ba em vì thích đánh bạc mà thiếu bọn cho vay nặng lãi ba trăm vạn nên đã nhảy lầu tự sát, bọn cho vay nặng lãi tìm em và mẹ đòi tiền, em không có tiền, bọn họ trói em đi chụp ảnh nude. Người đại diện hiện tại của em, Cao Mỹ Linh, giúp em trả ba vạn, đổi lấy phần hiệp ước bất bình đẳng này. Hiện tại em muốn giải ước, Cao Mỹ Linh dùng ảnh nude uy hiếp em. Em tìm anh vì muốn biết, em có thể sử dụng thủ đoạn pháp luật bảo hộ mình không?"
Kiều Vũ vẫn còn trong giai đoạn khiếp sợ.
Thịnh Kiều cũng không vội, hết một ấm trà, cô lại pha thêm một ấm nữa. Rốt cục thì Kiều Vũ cũng lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi cô: "Cô cứ như vậy đem những việc này nói cho tôi? Không sợ bị truyền ra bên ngoài hay sao?"
"Nếu em đã tìm anh thì chắc chắn sẽ trăm phần trăm tín nhiệm anh. Em đã nói, ngoại trừ anh, em không tin tưởng bất kì ai."
Tuy rằng không biết sự tự tin không thể hiểu được của cô đến từ nơi nào, nhưng được một người tín nhiệm vô điều kiện như vậy, trong lòng Kiều Vũ vẫn có chút cảm động.
Thịnh Kiều đưa một phần văn kiện khác qua: "Đây là bản văn tự của đoạn ghi âm kia."
Kiều Vũ đem hai phần văn kiện đọc lại lần nữa, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng: "Cô muốn làm thế nào? Trực tiếp giải ước, hay vẫn ở lại Tinh Diệu, chỉ là thay đổi điều khoản của hiệp ước?"
Thịnh Kiều không chút do dự: "Giải ước."
"Vụ kiện này chúng ta có khả năng thắng." Ngón tay Kiều Vũ điểm điểm hợp đồng, "Thời điểm kí loại hiệp ước bất công bằng này, đối phương sử dụng thủ đoạn lừa gạt, hiếp bức để cô ký hiệp ước, trái với ý muốn tự do của cô, nói đến pháp luật thì phải hủy bỏ hợp đồng. Hơn nữa đối phương sử dụng ảnh nude uy hiếp, đã cấu thành tội danh xâm phạm danh dự và tổn hại nhân phẩm."
"Nhưng mà.." Đầu đề câu chuyện vừa chuyển, anh ta nhìn về phía Thịnh Kiều: "Một khi nói đến kiện tụng, quản lý công ty cô tất nhiên không ngồi chờ chết. Cô... chuyện ảnh nude cũng nhất định bại lộ. Nếu công ty tính toán cá chết lưới rách, công bố những ảnh chụp đó, chúng ta không có chứng cứ chứng minh đối phương là truyền thông Tinh Diệu. Bởi vì những ảnh chụp này không phải do Tinh Diệu chụp mà là do chủ nợ cho vay nặng lãi của cô chụp. Bọn họ hoàn toàn có thể nói, năm đó chủ nợ chưa tiêu hủy ảnh gốc, ảnh chụp là bọn chủ nợ tiết lộ ra ngoài."
Kiều Vũ nhíu mày nhìn Thịnh Kiều: "Cô đã suy xét đến những hậu quả đó rồi sao?"
Không muốn làm minh tinh, nhưng vẫn phải muốn làm người.
Có thể tưởng tượng, một khi ảnh nude bị tiết lộ, cô sẽ phải đối mặt với tai họa gì. Anti-fan của cô, người qua đường có ấn tượng xấu với cô, thủy quân công ty mua để bôi nhọ cô, từng người từng người, cũng đủ đạp cô vào vực sâu, cả đời không thể trở mình.
Cô lẻ loi một mình, không được che chở, đi con đường pháp luật này cũng như đang giẫm trên lưỡi dao. Một đường chảy máu đi đến thắng lợi, cuối cùng máu chảy cạn, nửa cái mạng, giành được tự do nhưng không còn cái gì.
Thịnh Kiều cúi đầu nhìn nước trà lấp loáng trong tách trà sứ trắng.
Thật sau sau, ngẩng đầu cười với Kiều Vũ: "Đánh đi."
Kiều Vũ không thể tin được nhìn cô.
"Có một người cha như vậy không phải là lỗi của em, thiếu bọn cho vay nặng lãi không phải là lỗi của em, bị công ty quản lí áp bức không phải là lỗi của em. Nếu đến cuối cùng mọi người công kích em cũng không phải là lỗi của em." Cô dừng một chút, nhẹ nhàng cười rộ lên.
"Là lỗi của thế giới này."
Kiều Vũ vẫn không nhúc nhích, nhìn cô gái mỉm cười đối diện, thật lâu sau, anh ta thu hồi văn kiện: "Hai phần văn kiện này tôi mang về, kế tiếp tôi sẽ chuẩn bị khởi tố, có thể sẽ cần tư liệu liên quan, tùy thời liên hệ."
Thịnh Kiều gật gật đầu, chần chờ một chút, nói: "Kiều Vũ, phí thưa kiện..."
Anh ta cười cười với cô: "Không vội, thắng rồi bàn lại."
Kiều Vũ đứng dậy tạm biệt, cô nhìn bóng dáng anh ta, hốc mắt có chút ướt, hơn nửa ngày, thấp thấp nói câu: "Cảm ơn nhiều, anh."
******
Thịnh Kiều một mình ngồi trong phòng thật lâu, đợi tâm tình bình phục mới đi ra ngoài. Đi ra hành lang, bị bốn phía trang hoàng huy hoàng tráng lệ nhắc nhở, đột nhiên nhớ đến một việc rất quan trọng!
Cô hiện tại là người chỉ có năm vạn! Cô rốt cuộc vì sao lại muốn đến nơi xa hoa trà các tiêu phí tiền của, nhà thủy tạ Tịch Phong này chứ? Cứ hẹn ở công viên nhỏ lộ thiên ở đối diện không phải là được rồi sao...
Thịnh Kiều khóc không ra nước mắt, mang vẻ mặt trầm trọng đi đến trước quầy, lấy ra bóp tiền: "Tính tiền, bao nhiêu tiền?"
Cô gái nhỏ trước quầy cười tươi như hoa, ngọt ngào nói: "Xin chào tiểu thư, phần tiền ở thủ phong các đã tính, cảm ơn chị đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau lại đến."
Ô ô ô, anh trai của cô thật tốt.
Thịnh Kiều vẻ mặt cảm động, lấy lại túi tiền muốn rời đi, vừa xoay người thì thấy phòng trà đối diện có vài người đi ra. Phía trước hai người đàn ông trung niên đang trò chuyện vui vẻ với nhau vừa đi đến cửa, đi theo đằng sau là một chàng trai mang khẩu trang đội mũ, đôi tay cắm trong túi, đầu chôn xuống, toàn thân là khí tràng cấm người sống đến gần.
Làm fan lão bà, cho dù lão công nhà mình có bọc ra trải giường cô vẫn có thể nhận ra!
Trong tình huống như vậy cũng có thể gặp mặt Hoắc Hi, cô quả thực quá hạnh phúc. Tâm tình nặng nề do bị chuyện hiệp ước ảnh hưởng nháy mắt sáng lên mấy độ, bất quá trước mặt công chúng, cô không thể tùy tiện tiến lên tạo tai tiếng cho Hoắc Hi, vì thế Thịnh Kiều ngăn chặn tinh thần hưng phấn, làm bộ không phát hiện, vẻ mặt cao lãnh rời đi.
Sắc trời đã hoàn toàn tối, gần đến mùa đông, gió lạnh phơ phất, trăng bạc chiếu sáng màn đêm, sương lạnh rơi xuống như lung quang. Nhà thủy tạ Tịch Phong gần tiểu khu biệt thự, Hoăc Hi tạm biệt bằng hữu đồng hành, xoay người quẹo vào con đường cây xanh nhỏ bên phải.
Con đường này ở phía sau tiểu khu, có thể trực tiếp đi thông đến nhà anh. Thời gian này ít người, không cần lo lắng có phóng viên, anh hiếm khi nhàn rỗi mà một mình tản bộ.
Không nghĩ đến vừa đến chỗ ngoặt, sau bóng cây đột nhiên nhảy ra một người: "Hoắc Hi!"
Hoắc Hi sợ đến mức run lên, khi thấy rõ người đến là ai, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Thịnh Kiều cô có bệnh phải không?!"
Kỳ thực lúc nãy ở hành lang anh có nhìn thấy cô, cũng phát hiện cô nhận ra mình, chỉ là không nghĩ đến cô sẽ quay đầu rời đi. Trong lòng Hoắc Hi còn châm biếm cô quả nhiên vẫn giống hệt bộ dáng trước kia, tránh anh như tránh ôn thần, không nghĩ cô không những không đi, còn trốn ở đây dọa anh!
"Dọa anh rồi?" Ngữ khí Thịnh Kiều khẩn trương, đặc biệt ngượng ngùng: "Thật sự xin lỗi, em không phải cố ý."
Hoắc Hi không kiên nhẫn phất phất tay: "Chuyện gì?"
Cô phục hồi tinh thần ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh trong đêm: "Ngủ ngon!"
Hoắc Hi nghi ngờ mình nghe lầm: "Cái gì?"
"Ngủ ngon! Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng thức khuya!"
Hoắc Hi nhăn mày nhìn cô trong chốc lát: "Cô trốn ở đây chờ tôi là muốn nói với tôi cái này?"
"Dạ đúng." Cô đặc biệt vui vẻ gật gật đầu, lại nhìn nhìn bốn phía, khẩn trương nắm quần áo: "Vậy em đi đây, tạm biệt~!"
Anh không biết, những năm gần đây, mỗi đêm trước khi ngủ cô đều nói chúc ngủ ngon với anh trên Weibo, tuy rằng anh chưa bao giờ trả lời lại, thậm chí chưa bao giờ nhìn đến, nhưng việc này gần như đã trở thành thói quen hằng ngày của cô, mỗi ngày mỗi ngày, không viết hai chữ đó, giấc ngủ cũng không ngon.
Mà hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể đứng trước mặt anh, chính miệng nói với anh một câu chúc ngủ ngon.
Còn có việc gì hạnh phúc hơn việc này sao? Không có! Fan truy tinh chính là dễ thỏa mãn như vậy!
Sau khi nói xong, Thịnh Kiều vui vui vẻ vẻ xoay người muốn đi, Hoắc Hi một lời khó nói hết nhìn bóng dáng nhảy nhót của cô, dừng một chút, đạm thanh gọi cô: "Trở về."
Thịnh Kiều không chần chờ, nhanh nhẹn quay trở lại, ngưỡng khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh lên: "Còn có chuyện gì sao?"
"Chuyện hiệp ước giải quyết ra sao?"
Thần sắc Thịnh Kiều hơi cứng lại, một giây sau, cô như không có việc gì cười với anh: "Đều là chuyện nhỏ, anh yên tâm."
Vẻ mặt Hoắc Hi hoài nghi. Cao Mỹ Linh là người nào, từ khi anh vào công ty đã rất rõ ràng. Loại người vừa bạch vừa ngốc như Thịnh Kiều có thể đấu lại cô ta?
Dường như phát hiện sự nghi ngờ của anh, vẻ mặt Thịnh Kiều nhẹ nhàng vỗ vai anh: "Em có thể giải quyết, anh yên tâm! Cơm tùy idol, anh lợi hại như vậy, em cũng sẽ không kém!"
Khóe mắt Hoắc Hi run rẩy: "Ai là idol của cô?"
"Anh đó."
"???"
Chuyện khi nào? Tôi khi nào từ đối tượng tai tiếng lăng xê của cô biến thành idol của cô?
"Được rồi được rồi, anh mau trở về đi, bên ngoài rất lạnh." Cô còn đang thúc giục anh, Hoắc Hi cũng không nói cái gì đi về trước, đi hai bước lại quay đầu nhìn cô, cô còn đứng tại chỗ. Đại khái bởi vì lạnh, cô một bên giậm chân một bên xoa tay, thấy anh quay đầu lại, khuôn mặt thuần tịnh tức khắc lộ ra nụ cười rạng rỡ, phất tay với anh, "Tạm biệt~!"
Hoắc Hi rốt cuộc không lại quay đầu, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Thinh Kiều đứng tại chỗ, ngơ ngẩn một lúc lâu, thấp thấp than một tiếng.
Về đến nhà cô liền vọt vào tắm nước nóng, mấy ngày hôm trước cũng chưa nghỉ ngơi tốt, giờ phút này nhìn thấy giường cô lập tức dính vào ngủ. Sáng hôm sau còn ở trong mộng, đã bị chuông điện thoại đánh thức.
Phương Bạch đã chờ ở dưới lầu: "Kiều Kiều tỷ, chuẩn bị tiến tổ."
Xem ra trước khi thưa kiện chính thức, bộ đam mỹ này đẩy không được rồi.
______☆______
Tác giả có lời muốn nói:
Hi vọng mọi người có thể làm một người không vì doanh tiêu internet mà bịa đặt dựng chuyện.
Hi vọng mọi người tại thời điểm đánh mỗi một chữ trên bàn phím đều phải suy nghĩ kĩ càng.
Hi vọng chúng ta sẽ không dưới tình huống không biết chuyện gì mà làm hại người vô tội.
/163
|