Lời thổ lộ trước cửa công ty làm cho người ta rất kích động, nhưng nhất thời hậu quả của kích động cho người ta rất nhức đầu.
“Tiểu Viêm này là thật sao, cậu thật sự cùng tổng tài nói yêu thương?” Vấn đề như vậy Viêm Liệt đã trả lời vô số lần, hơn nữa mỗi người không chỉ trả lời 1 lần mà là rất nhiều lần, hỏi nhiều như vậy bọn họ cũng không thấy phiền sao.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
” Đám tỷ tỷ em sai rồi được chưa…có thể hay không đừng có lại hỏi em cùng một cái vấn đề này nữa, em sắp điên rồi.” Viêm Liệt nhăn mặt, thập phần buồn rầu thoạt nhìn rất đáng thương mà trên thực tế hắn cũng thật sự rất đáng thương.
“Ha ha đây không phải là quá kinh ngạc sao, đây quả thực… quả thực khó để cho người ta tin được.”
“Đúng vậy đúng vậy, bọn tỷ muội chỉ là đều là quan tâm cậu.”
“Ai.” Viêm Liệt lắc đầu, có chút buồn rầu.
…
“Tổng tài, có sự tình tôi không biết có nên hay không báo cáo một chút.” Văn Mẫn có chút do dự nhưng cảm giác lo âu.
“Nói đi.” Phàm là khi Văn Mẫn hỏi như vậy, nàng nói là không tốt thì là thế.
“Nhân viên cả công ty hiện tại cũng đang đàm luận chuyện ngài cùng Viêm Liệt, ngài không có tính toán gì sao? Ngài là không có vấn đề gì nhưng Viêm tiên sinh có thể rất thảm, em từ phòng quan sát đến tư liệu nhìn Viêm tiên sinh từ buổi sáng tiến vào công ty đến bây giờ vẫn không ngừng có người hỏi.” Nàng cũng là bất bình nhìn xem trước kia tổng tài nhìn không có gì, nhìn lại Viêm Liệt vẻ mặt buồn rầu không công bằng.
“Vậy em bây giờ đi gọi điện thoại cho các chủ quản phòng ban để cho bọn họ đều quản nghiêm nhân viên để cho chị nghe 1 lần nữa chuyện quan hệ chị cùng Viêm Liệt thì bọn họ hãy về nhà nghỉ đi… còn nữa tiếp tục quan sát trong công ty nhưng đối với việc theo dõi Viêm Liệt có thể huỷ bỏ.”
Vì có thể theo đuổi Viêm Liệt nàng cũng dùng chút ít thủ đoạn, nhưng hiện tại nếu hai người cùng một chỗ nàng cảm thấy cần phải tôn trọng riêng tư của hai bên.
“Dạ tiểu nhân tuân chỉ!” Văn Mẫn vô cùng cao hứng đi không có biện pháp ai bảo nàng chính là không nhìn nổi đẹp trai bị chịu khổ, mặc dù biết đẹp trai đi theo tổng tài ma quỷ nhưng vẫn cũ muốn có ý muốn bảo vệ nho nhỏ.
Chứng kiến Văn Mẫn đi, Bắc Đường Yên buông xuống văn kiện trong tay, nghĩ một lát sau cầm điện thoại lên ấn 1 cuộc gọi.
“Yên”
“Ừm…. giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi.”
“Đi ra ngoài sao?” Viêm Liệt có chút do dự thời gian buổi trưa nghỉ ngơi không nhiều lắm, đi ra ngoài ăn rất tốn thời gian hơn nữa lại gần công ty sẽ dễ dàng đụng phải người quen, cũng không phải sợ bị người ta nhìn thấy mà là cảm thấy phiền toái.
“Đến phòng làm việc của Yên đi, kêu Văn Mẫn đi đặt đồ ăn, ra ngoài lãng phí thời gian.” Bắc Đường Yên không phải là không có nghe ra hắn đang do dự, nàng đem địa điểm đổi thành phòng làm việc.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Được, đến giờ nghỉ trưa đến tìm chị.”
“Vậy… buổi trưa gặp.”
“Buổi trưa gặp.”
“Văn Mẫn, chuẩn bị 2 phần cơm trưa mang lên trên này cho chị, khi nào Viêm Liệt em nhắc hắn vào đây là được, cấm không được hỏi linh tinh.” Giọng nói của Bắc Đường Yên mang theo ý cảnh cáo hết sức rõ ràng.
“Tuân mệnh, tổng tài… chỉ là có cần dùng rượu đỏ cùng ngọn nến không hay là chuẩn bị một bó hoa tươi…” Văn Mẫn lời còn chưa dứt Bắc Đường Yên đã cúp điện thoại, Văn Mẫn cười quỷ dị cười, tâm tình rất sung sướng.
Sau giờ nghỉ trưa năm phút đồng hồ, Viêm Liệt từ trong thang máy đi ra, thư ký ánh mắt sáng lên liền hướng về phía Viêm Liệt đi tới.
“Viêm tiên sinh, tổng tài phân phó anh đến thẳng phòng làm việc tìm chị ấy là được rồi.”
” Cám ơn.”
Tầng trên này là lãnh thổ riêng của Bắc Đường Yên, ngoại trừ phòng làm việc của nàng thì bên cạnh là phòng làm việc của thư ký, mà nàng chỉ có trợ lý chuyên trách là Văn Mẫn, hai trợ lý thư ký, vừa rồi đón Viêm Liệt là thư ký chuyên chào hỏi vấn đề về ai tìm hẹn gặp tổng tài.
Theo hướng thư ký chỉ Viêm Liệt rất dễ dàng liền thấy được phòng làm việc của tổng tài có năm thiếp vàng to đùng đây là hắn lần đầu tiên tới nơi này nhưng cũng không phải bởi vì công việc mà là đến cùng bạn gái ăn cơm, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, người sinh cảnh ngộ thật đúng là kỳ diệu.
Viêm Liệt gõ cửa, gạt qua một bên những ý nghĩ hỗn độn trong đầu mình.
Ước chừng ba mươi giây, cửa được mở ra Bắc Đường Yên mang theo nụ cười xuất hiện ở trước mặt hắn, Viêm Liệt trong lúc đó có chút cảm động bởi vì nàng mở cửa cho hắn mà hắn không phải chính mình đi vào.
Bắc Đường Yên không biết tâm tư Viêm Liệt, chỉ là nhìn xem Viêm Liệt tựa hồ có chút ngu ngơ không biết suy nghĩ cái gì.
“Này…. hồi hồn.” Bắc Đường Yên trước mắt hắn tay quơ quơ, sau đó bị Viêm Liệt bắt lấy, hôn một cái nhẹ nhàng vào trán của Bắc Đường Yên, Viêm Liệt cảm thấy mặc dù bị ép hỏi làm cho hắn rất nhức đầu nhưng so với lúc ngọt ngào này thì đáng giá hơn nhiều.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Bắc Đường Yên liên tục đều không cảm thấy mình là một tiểu cô nương dễ dàng xấu hổ nhưng khi nụ hôn kia nhẹ nhàng rơi vào trên trán của nàng, nàng thế nhưng không tự chủ được đỏ mặt.
“Khụ… mau vào đi, cơm trưa đã chuẩn bị xong, không ăn sẽ bị nguội.” Vì che dấu lúng túng Bắc Đường Yên lôi kéo Viêm Liệt vào phòng làm việc.
Phòng của Bắc Đường Yên rất lớn, thiết kế nhiều cửa làm cho cả phòng làm việc đều rất sáng, một bên có một cái cửa nhỏ là toilet, Bắc Đường Yên lôi kéo tay Viêm Liệt đi qua một cái giá sách, sau đó Viêm Liệt có chút mê hoặc nhìn chăm chú 1 vật trang trí trên giá sách, thấy nàng ấn 1 cái giá sách chậm rãi di động, sau đó một cái thang máy nhỏ liền xuất hiện trước mặt hắn.
“Đi thôi, dẫn Liệt đi xem không gian riêng tư của tôi.” Tầng 23, muốn đi tầng 23 tòa nhà này có hai cách, cách nhất là thang máy nhỏ trước mặt này, cách thứ hai là thang máy chuyên dụng của tổng tài, mà tầng hai mươi ba đều là không gian thuộc về Bắc Đường Yên để nghỉ ngơi, bên trong có phòng ngủ, một cái hồ bơi nhỏ, một phòng tập thể thao nhỏ….
Từ thang máy đi ra đối diện chính là cửa chính của phòng ngủ, ngón tay ấn lên quét vân tay cửa phòng ngủ đã bị mở, Bắc Đường Yên đưa tay Viêm Liệt lên lưu vào bộ nhớ sau đó kéo Viêm Liệt đi vào.
“Về sau tự cậu 1 mình có thể vào rồi.” Bắc Đường Yên trước kia rất ít khi tới nơi này, bởi vì nàng cũng rất bận rộn nhưng bây giờ có Viêm Liệt, nàng bắt đầu cảm thấy chỗ này tồn tại rất tốt, để cho bọn họ có một chỗ riêng tư nghỉ trưa, nơi này ngoại trừ bằng hữu của nàng, thì Văn Mẫn cùng Viêm Liệt có thể tiến đến, mà những bằng hữu kia sẽ không có ngoài ý muốn tới đây Văn Mẫn không có phân phó tự nhiên cũng sẽ không vào
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Chị ở nơi này?” Viêm Liệt đã rất kinh ngạc, luôn cảm giác giống như là tiến vào bí mật gì đó…mặc dù biết hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển nhưng ở nơi này nhìn thấy thì vẫn để cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.
“Rất ít ở nơi này, trừ phi là làm thêm giờ đến rất khuya, nơi làm việc cũng không xa chỗ ở kia, mà cha mẹ lại định cư ở nước ngoài.” Bắc Đường Yên vừa nói vừa lôi kéo Viêm Liệt đến nhà ăn, Văn Mẫn đã chuẩn bị tốt thức ăn bày ở trên bàn.
“Vậy chỉ một mình chị ở?”
“Bây giờ là như vậy nếu như cậu không ngại, có thể cùng nhau ở.” Bắc Đường Yên lời này cũng không phải là nói giỡn, nếu đã nàng đã nhận định là hắn như vậy chuyện ở chung chỉ là sớm hay muộn, nhưng cũng không biết hắn ý như nào…
“Tiểu Viêm này là thật sao, cậu thật sự cùng tổng tài nói yêu thương?” Vấn đề như vậy Viêm Liệt đã trả lời vô số lần, hơn nữa mỗi người không chỉ trả lời 1 lần mà là rất nhiều lần, hỏi nhiều như vậy bọn họ cũng không thấy phiền sao.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
” Đám tỷ tỷ em sai rồi được chưa…có thể hay không đừng có lại hỏi em cùng một cái vấn đề này nữa, em sắp điên rồi.” Viêm Liệt nhăn mặt, thập phần buồn rầu thoạt nhìn rất đáng thương mà trên thực tế hắn cũng thật sự rất đáng thương.
“Ha ha đây không phải là quá kinh ngạc sao, đây quả thực… quả thực khó để cho người ta tin được.”
“Đúng vậy đúng vậy, bọn tỷ muội chỉ là đều là quan tâm cậu.”
“Ai.” Viêm Liệt lắc đầu, có chút buồn rầu.
…
“Tổng tài, có sự tình tôi không biết có nên hay không báo cáo một chút.” Văn Mẫn có chút do dự nhưng cảm giác lo âu.
“Nói đi.” Phàm là khi Văn Mẫn hỏi như vậy, nàng nói là không tốt thì là thế.
“Nhân viên cả công ty hiện tại cũng đang đàm luận chuyện ngài cùng Viêm Liệt, ngài không có tính toán gì sao? Ngài là không có vấn đề gì nhưng Viêm tiên sinh có thể rất thảm, em từ phòng quan sát đến tư liệu nhìn Viêm tiên sinh từ buổi sáng tiến vào công ty đến bây giờ vẫn không ngừng có người hỏi.” Nàng cũng là bất bình nhìn xem trước kia tổng tài nhìn không có gì, nhìn lại Viêm Liệt vẻ mặt buồn rầu không công bằng.
“Vậy em bây giờ đi gọi điện thoại cho các chủ quản phòng ban để cho bọn họ đều quản nghiêm nhân viên để cho chị nghe 1 lần nữa chuyện quan hệ chị cùng Viêm Liệt thì bọn họ hãy về nhà nghỉ đi… còn nữa tiếp tục quan sát trong công ty nhưng đối với việc theo dõi Viêm Liệt có thể huỷ bỏ.”
Vì có thể theo đuổi Viêm Liệt nàng cũng dùng chút ít thủ đoạn, nhưng hiện tại nếu hai người cùng một chỗ nàng cảm thấy cần phải tôn trọng riêng tư của hai bên.
“Dạ tiểu nhân tuân chỉ!” Văn Mẫn vô cùng cao hứng đi không có biện pháp ai bảo nàng chính là không nhìn nổi đẹp trai bị chịu khổ, mặc dù biết đẹp trai đi theo tổng tài ma quỷ nhưng vẫn cũ muốn có ý muốn bảo vệ nho nhỏ.
Chứng kiến Văn Mẫn đi, Bắc Đường Yên buông xuống văn kiện trong tay, nghĩ một lát sau cầm điện thoại lên ấn 1 cuộc gọi.
“Yên”
“Ừm…. giữa trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi.”
“Đi ra ngoài sao?” Viêm Liệt có chút do dự thời gian buổi trưa nghỉ ngơi không nhiều lắm, đi ra ngoài ăn rất tốn thời gian hơn nữa lại gần công ty sẽ dễ dàng đụng phải người quen, cũng không phải sợ bị người ta nhìn thấy mà là cảm thấy phiền toái.
“Đến phòng làm việc của Yên đi, kêu Văn Mẫn đi đặt đồ ăn, ra ngoài lãng phí thời gian.” Bắc Đường Yên không phải là không có nghe ra hắn đang do dự, nàng đem địa điểm đổi thành phòng làm việc.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Được, đến giờ nghỉ trưa đến tìm chị.”
“Vậy… buổi trưa gặp.”
“Buổi trưa gặp.”
“Văn Mẫn, chuẩn bị 2 phần cơm trưa mang lên trên này cho chị, khi nào Viêm Liệt em nhắc hắn vào đây là được, cấm không được hỏi linh tinh.” Giọng nói của Bắc Đường Yên mang theo ý cảnh cáo hết sức rõ ràng.
“Tuân mệnh, tổng tài… chỉ là có cần dùng rượu đỏ cùng ngọn nến không hay là chuẩn bị một bó hoa tươi…” Văn Mẫn lời còn chưa dứt Bắc Đường Yên đã cúp điện thoại, Văn Mẫn cười quỷ dị cười, tâm tình rất sung sướng.
Sau giờ nghỉ trưa năm phút đồng hồ, Viêm Liệt từ trong thang máy đi ra, thư ký ánh mắt sáng lên liền hướng về phía Viêm Liệt đi tới.
“Viêm tiên sinh, tổng tài phân phó anh đến thẳng phòng làm việc tìm chị ấy là được rồi.”
” Cám ơn.”
Tầng trên này là lãnh thổ riêng của Bắc Đường Yên, ngoại trừ phòng làm việc của nàng thì bên cạnh là phòng làm việc của thư ký, mà nàng chỉ có trợ lý chuyên trách là Văn Mẫn, hai trợ lý thư ký, vừa rồi đón Viêm Liệt là thư ký chuyên chào hỏi vấn đề về ai tìm hẹn gặp tổng tài.
Theo hướng thư ký chỉ Viêm Liệt rất dễ dàng liền thấy được phòng làm việc của tổng tài có năm thiếp vàng to đùng đây là hắn lần đầu tiên tới nơi này nhưng cũng không phải bởi vì công việc mà là đến cùng bạn gái ăn cơm, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, người sinh cảnh ngộ thật đúng là kỳ diệu.
Viêm Liệt gõ cửa, gạt qua một bên những ý nghĩ hỗn độn trong đầu mình.
Ước chừng ba mươi giây, cửa được mở ra Bắc Đường Yên mang theo nụ cười xuất hiện ở trước mặt hắn, Viêm Liệt trong lúc đó có chút cảm động bởi vì nàng mở cửa cho hắn mà hắn không phải chính mình đi vào.
Bắc Đường Yên không biết tâm tư Viêm Liệt, chỉ là nhìn xem Viêm Liệt tựa hồ có chút ngu ngơ không biết suy nghĩ cái gì.
“Này…. hồi hồn.” Bắc Đường Yên trước mắt hắn tay quơ quơ, sau đó bị Viêm Liệt bắt lấy, hôn một cái nhẹ nhàng vào trán của Bắc Đường Yên, Viêm Liệt cảm thấy mặc dù bị ép hỏi làm cho hắn rất nhức đầu nhưng so với lúc ngọt ngào này thì đáng giá hơn nhiều.
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
Bắc Đường Yên liên tục đều không cảm thấy mình là một tiểu cô nương dễ dàng xấu hổ nhưng khi nụ hôn kia nhẹ nhàng rơi vào trên trán của nàng, nàng thế nhưng không tự chủ được đỏ mặt.
“Khụ… mau vào đi, cơm trưa đã chuẩn bị xong, không ăn sẽ bị nguội.” Vì che dấu lúng túng Bắc Đường Yên lôi kéo Viêm Liệt vào phòng làm việc.
Phòng của Bắc Đường Yên rất lớn, thiết kế nhiều cửa làm cho cả phòng làm việc đều rất sáng, một bên có một cái cửa nhỏ là toilet, Bắc Đường Yên lôi kéo tay Viêm Liệt đi qua một cái giá sách, sau đó Viêm Liệt có chút mê hoặc nhìn chăm chú 1 vật trang trí trên giá sách, thấy nàng ấn 1 cái giá sách chậm rãi di động, sau đó một cái thang máy nhỏ liền xuất hiện trước mặt hắn.
“Đi thôi, dẫn Liệt đi xem không gian riêng tư của tôi.” Tầng 23, muốn đi tầng 23 tòa nhà này có hai cách, cách nhất là thang máy nhỏ trước mặt này, cách thứ hai là thang máy chuyên dụng của tổng tài, mà tầng hai mươi ba đều là không gian thuộc về Bắc Đường Yên để nghỉ ngơi, bên trong có phòng ngủ, một cái hồ bơi nhỏ, một phòng tập thể thao nhỏ….
Từ thang máy đi ra đối diện chính là cửa chính của phòng ngủ, ngón tay ấn lên quét vân tay cửa phòng ngủ đã bị mở, Bắc Đường Yên đưa tay Viêm Liệt lên lưu vào bộ nhớ sau đó kéo Viêm Liệt đi vào.
“Về sau tự cậu 1 mình có thể vào rồi.” Bắc Đường Yên trước kia rất ít khi tới nơi này, bởi vì nàng cũng rất bận rộn nhưng bây giờ có Viêm Liệt, nàng bắt đầu cảm thấy chỗ này tồn tại rất tốt, để cho bọn họ có một chỗ riêng tư nghỉ trưa, nơi này ngoại trừ bằng hữu của nàng, thì Văn Mẫn cùng Viêm Liệt có thể tiến đến, mà những bằng hữu kia sẽ không có ngoài ý muốn tới đây Văn Mẫn không có phân phó tự nhiên cũng sẽ không vào
( Bạn đang đọc truyện : Lão công thực tập, chuyển ngữ : Tuyết Liên. Chúc bạn có những giây phúc nghỉ ngơi, thư giãn vui vẻ ^_^)
“Chị ở nơi này?” Viêm Liệt đã rất kinh ngạc, luôn cảm giác giống như là tiến vào bí mật gì đó…mặc dù biết hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển nhưng ở nơi này nhìn thấy thì vẫn để cho hắn cảm thấy ngạc nhiên.
“Rất ít ở nơi này, trừ phi là làm thêm giờ đến rất khuya, nơi làm việc cũng không xa chỗ ở kia, mà cha mẹ lại định cư ở nước ngoài.” Bắc Đường Yên vừa nói vừa lôi kéo Viêm Liệt đến nhà ăn, Văn Mẫn đã chuẩn bị tốt thức ăn bày ở trên bàn.
“Vậy chỉ một mình chị ở?”
“Bây giờ là như vậy nếu như cậu không ngại, có thể cùng nhau ở.” Bắc Đường Yên lời này cũng không phải là nói giỡn, nếu đã nàng đã nhận định là hắn như vậy chuyện ở chung chỉ là sớm hay muộn, nhưng cũng không biết hắn ý như nào…
/68
|