Editor: Cẩm Hề
Trời tối,
Phòng bệnh hoàn toàn chìm vào yên lặng, Quyền Tự ngồi bên cửa sổ, tay cầm một chiếc bút chì, vẽ vài đường nét tinh tế lên giấy.
Quần áo bệnh nhân đơn giản với màu xanh xen kẻ trắng, nhưng mặc trên người hắn lại mang theo một loại khí chất kiêu ngạo.
Một tay tùy ý để lên bàn, những khớp xương ngón tay hiện lên rõ nét, những lỗ kim cũ dưới ánh trăng sáng hiện lên cũng vô cùng rõ.
Rõ ràng là một bộ dáng yếu ớt vô lực, vậy mà cũng không thể che giấu được lệ khí tỏa ra từ hắn.
Nhấc mí mắt, con ngươi màu xám nhạt tràn đầy sự tàn nhẫn, kể cả cho có khuôn mặt tinh xảo nhưng bộ dáng này cũng không thể khiến người ta không sợ hãi.
Ánh đèn của phòng bệnh có chút tối tăm.
"Cọt kẹt", cửa phòng mở ra, Bạch Vũ từng bước từng bước đi vào. Dừng lại cách đó không xa, thấp giọng báo cáo.
"Thiếu gia. Người lần trước bỏ thuốc Nam tiểu thư chúng tôi đã tra được rồi. Là Lâm Trường An, thiếu gia Lâm thị."
Quyền Tự khép hờ mắt, toàn thân phảng phất hơi thở của sự lười biếng.
Bút chì trên tay xoẹt qua bức tranh, tạo nên âm thanh "sàn sạt".
Phải tới nửa ngày sau Quyền tự mới lên tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.
"Đi làm đi."
Bạch Vũ nhận lệnh, "Vâng".
Dứt lời nhưng Bạch Vũ không hề rời đi ngay mà đứng vào một chỗ bên cạnh để chờ đợi.
Lúc này, cửa phòng lại bị đảy ra, âm thanh "cọt kẹt" lại vang lên.
Một người đi giày quân nhân bước vào trong.
Tống Cảnh Hiên nhận ra không khí trong phòng bệnh không bình thường, không nhịn được nhíu mày, lên tiếng trêu chọc.
"Tâm trạng Quyền thiếu gia thay đổi nhanh quá đi. Lúc người nào đó ở đây thì hoàn toàn là dáng vẻ yếu ớt, khó mà qua nổi. Ai đó vừa đi, sắc mặt cùng trạng thái cũng theo đó mà thay đổi hoàn toàn luôn. Không sợ có ngày bị bạn nhỏ kia phát hiện ra rồi chạy mất sao?"
Tống Cảnh Hiên cợt nhả trêu đùa, giọng điệu như thể đang chế nhạo.
Mỗi lần gặp Quyền Tự, bộ dạng này của hắn được xem như là điều hiển nhiên.
Mỗi lần bạn nhỏ Nam Tinh xuất hiện trước mặt Quyền Tự, hắn liền có cảm giác Quyền Tự đã bị người ta bỏ thuốc!
Quyền Tự dùng lực lên bút chì trên tay, lông mi đen dài rung động theo cái chớp mắt, con ngươi màu xám nhạt nhìn thẳng vào người đang đứng trước cửa kia.
Tống Cảnh Hiên "khụ" một tiếng, hai tay đút vào túi quần tiến về trước hai bước.
"Tôi đã đưa người đến chỗ của cậu an toàn rồi."
Quyền Tự chậm rãi lên tiếng, "Được".
Tống Cảnh Hiên liếc mắt nhìn Quyền Tự một cái.
"Nhưng mà, cậu đã cho người điều tra cô ấy chưa? Trên người bạn nhỏ đó thật sự có quá nhiều điều kỳ quái. Tốc độ tay chân nhanh như thế, có thể trực tiếp kéo cậu từ tầng hai nhảy xuống. Lại còn tay không nhảy từ tầng 18 xuống tầng 17. Một người bình thường làm sao có thể làm được chuyện này cơ chứ?"
Nói xong Tống Cảnh Hiên lại không nhịn được bồi thêm một câu.
"Nếu cậu không có cách tra thì tôi có thể giúp cậu tra thử xem tại sao thân thể của cậu lại không bài xích cô ấy. Điều này thực sự rất kỳ quái. Tôi cho người lấy máu cô ấy kiểm tra xem, trong đó có phải có dược liệu gì hay không, hay là có yếu tố khác."
Quyền Tự siết chặt bút, lên tiếng.
"Không cần."
Giọng nói hơi khàn, trong đầu hắn hiện lên hình dáng khuôn mặt Nam Tinh.
Hơi mím môi lại, chớp mắt.
Tống Cảnh Hiên để ý tới phản ứng của Quyền Tự. Thế nhưng ánh đèn trong phòng quá tối tăm, hắn không nhìn rõ được biểu tình bây giờ của Quyền Tự.
Chỉ là...
"Cậu để ý cô bé đó rồi à?"
Quyền Tự không trả lời vấn đề này, chỉ lên tiếng nhắc nhở.
"Đừng có động tới cô ấy, đừng có điều tra cô ấy. Nhớ rõ?"
Tống Cảnh Hiên đưa tay lên xoa xoa lông mày, trong lòng hắn đang có một dự cảm không tốt lắm.
Tổ tông này sẽ không thực sự coi trọng con gái nhà người ta đấy chứ?
Tuy rằng trước kia mọi biểu hiện của Quyền Tự đối với cô bé ấy cũng rất đặc biệt. Nhưng hắn cảm thấy Quyền Tự không phải người bình thường.
Hắn cảm thấy, sự yêu thích của Quyền Tự đối với cô bé kia chỉ như đối với động vật nhỏ mà thôi.
Dù sao, Quyền Tự cũng lớn lên trong một môi trường đặc biệt tàn nhẫn.
Đột nhiên xuất hiện một cô bé xinh đẹp, thân thể lại còn không bài xích, hiển nhiên sẽ nảy sinh hứng thú.
Giống như năm đó, Quyền Tự nuôi một con thỏ.
Hắn bỏ ra sự kiên nhẫn chưa bao giờ có của mình, làm cho con thỏ nhỏ tự mình đi ra khỏi lồng, tự mình nhào vào trong lòng hắn.
Thậm chí, con thỏ nhỏ đó còn tựa vào hắn mà ngủ.
Lúc ấy, cả Quyền gia ai cũng vui mừng.
Rốt cuộc đứa nhỏ nhà mình cũng thể hiện ra chút tình người rồi.
Kết quả không được mấy ngày, con thỏ đã bị đem đi hầm làm đồ ăn.
Tống Cảnh Hiên lẳng lặng nhìn Quyền Tự đang ngồi dưới ánh trăng.
Mà hiện tại Quyền Tự đối với Nam Tinh, cũng hơi giống với con thỏ ngày xưa.
Lấy ra toàn bộ lương thiện cùng kiên nhẫn để bao dung, cho phép cô tiến vào trong địa bàn của hắn.
Khi hứng thú hết, Nam Tinh và con thỏ kia sẽ giống nhau, bị vứt bỏ.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của Tống Cảnh Hiên.
Thế nhưng, hắn phát hiện sự để ý của Quyền Tự với Nam Tinh không chỉ dừng lại ở đó.
Hắn dựa vào tường suy ngẫm trong chốc lát, nhìn Quyền Tự chậm chạp không nói lời nào.
Tống Cảnh Hiên nhịn không được lại nói tiếp.
"Cứ coi như cậu thích người ta, nhưng người ta không nhất định sẽ thích cậu nha."
Quyền Tự nhấn bút chì mạnh một cái, liền đâm xuyên tờ giấy, đồng thời bút chì cũng gãy làm đôi.
Hàng lông mi dài run lên, Quyền Tự lặng im nhìn đồ vật vừa bị mình làm hỏng, lặng im không nói gì.
Tống Cảnh Hiên nhận ra được sự thay đổi của Quyền Tự càng kinh ngạc hơn.
Tên biếи ŧɦái này thực sự nhìn trúng con gái nhà người ta rồi?!
Chậc chậc chậc.
Một lúc lâu sau trong phòng bệnh mới vang lên một giọng nói khàn khàn.
"Đổi tờ giấy khác."
"Vâng."
Bạch Vũ vẫn im lặng nãy giờ giờ mới lên tiếng.
Rất nhanh, phòng bệnh một lần nữa khôi phục về trạng thái không tiếng động.
___________________
Khách sạn,
Nam Tinh kéo vali hành lý vào ở.
Nơi ở của Quyền Tự rất lớn, cô tùy tiện tìm một phòng để ở.
Mùi nước sát trùng từ khoảnh khắc cô đẩy cửa ra nhanh chóng lan toả ra khắp không gian.
Nam Tinh mở vali chẳng có mấy món đồ của cô, lấy ra một chiếc laptop đặt lên bàn.
Mở ra một trang web không biết tên, cô tùy tiện đăng ký một tài khoản để truy cập.
Lượn một vòng trong trang web, Nam Tinh cảm thấy hơi mỏi mắt.
Tuy chỉ là xuyên đến một quyển sách bình thường thôi nhưng về cơ bản thì mọi đồ vật ở thế giới trước có thì nơi này cũng có.
Có chỗ dành cho mấy người làm ăn trong sạch thì cũng có chỗ dành cho giới xã hội đen. Mà ở khu vực giao nhau ấy sẽ luôn tồn tại một đặc thù chung, đó là không có trật tự. Đúng hơn là trật tự lẫn lộn, rồng tôm lẫn lộn. Mọi người đều coi đây là mảnh đất "xám".
Đời trước, cô cũng thật sự có một tài khoản chính quy.
Từ nhỏ cô đã có khả năng nhìn qua là nhớ, cùng với thân thể linh hoạt, phải nói là trời phú cho thiên phú luyện võ. Cũng vì thế mà cô bị nhìn trúng từ khi còn ở cô nhi viện, sau đó được đào tạo trở thành cảnh sát ngầm.
Vì thế mà lần đầu gặp Tống Cảnh Hiên, cô đã nhận ra ngay người đó là bộ đội.
Dù cho bộ dạng cà lơ phất phơ của hắn chẳng có chút nào giống một quân nhân. Thế nhưng vì quanh năm trải qua huấn luyện nên có một số thứ đã trở thành thói quen.
Nam Tinh dạo một vòng diễn đàn rồi tùy tiện chọn một nhà cơ cấu, để lại "lý lịch sơ lược" của mình rồi ---- phá hủy đầu não của bọn chúng.
Quá trình này đại khái kéo dài 10 phút.
Chờ đến khi làm xong tất cả, cô mới xóa sạch mọi dấu vết rồi rời trang.
__________________
Sáng thứ hai,
Vừa mới rời giường chuẩn bị đi học, kết quả Nam Tinh vừa đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người trên bàn ăn khiến cô trực tiếp ngẩn người.
Người kia vẫn còn đang mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện Gia Đình, trên tay cầm một chiếc dĩa bạc, ngồi ăn sáng.
Quyền Tự?
Sao lại về rồi?
/577
|