Chương 13: Hóa ra là anh
“Cháu không cần.” Cô nở nụ cười bình thản, “Ông bảo trọng nha.”
“Miên....”
Trơ mắt nhìn cô nhóc rời đi, ông cụ Tô cầm lá bùa kia lên, nơi đáy mắt phần nhiều là bất lực.
Bên ngoài thì tặng ông ấy một đống quà cùng với những lời chúc phúc, kết quả cô nhóc này, lại trả món quà ông ấy tặng.
Thở dài một tiếng, đúng lúc nghe thấy tiếng mọi người thay phiên nịnh bợ lấy lòng Tô Giác truyền tới từ sân trước, ông cụ càng bất mãn,
Khoa trương!
Tô Giác chẳng qua chỉ là trong một lần tình cờ mua được cổ phiếu tiềm năng kiếm được một khoản tiền nhỏ thôi, có gì đáng để mà tâng bốc.
So với ngài Dạ Kiều, thì chút bản lĩnh kia của Tô Giác cũng không bằng một sợi tóc của người ta!
Ngài Dạ Kiều, là một nhân vật huyền thoại không ai mà không biết, không ai mà không rõ trong giới kinh doanh và chứng khoán.
Một năm trước đã phá nát giới chứng khoán với số tiền vốn 2 triệu, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã kiếm được hơn một tỷ, kể từ đó trở nên nổi tiếng, trở thành huyền thoại trong giới chứng khoán.
Có điều, ai cũng chưa từng gặp qua, ai cũng không biết người đó là ai, vô cùng bí ẩn.
Một nhân vật như thế, Tô Giác sao có thể so được!
----
Con hẻm sau nhà họ Tô.
Tiêu Kỳ Mặc và Diệp Cẩn Văn ngửi theo mùi máu đi tới đây, nhưng chỉ nhìn thấy đống đổ nát hỗn độn sau trận chiến kịch liệt.
Hiện trường không có ai mà chỉ có vết máu, vết máu vẫn chưa khô, những vết chân trên đất thì lộn xộn và rối rắm.
Chắc chắn ở đây đã xảy ra một cuộc tàn sát đầy hung ác và tàn nhẫn vào mười phút trước.
Hai người đàn ông ngưng trọng đưa mắt nhìn nhau.
Là ai làm?
Họ sau khi nhận được tin tức nội bộ thì liền lập tức tới ứng cứu, chỉ là không ngờ rằng có người còn hành động nhanh hơn họ....
Diệp Cẩn Văn chậc lưỡi cảm khái nói: “Những người này chắc là tới gây phiền phức cho nhà họ Tô đây mà? Xem ra, lần này chúng ta tới tìm ông Tô, là tìm đúng rồi.”
Người đàn ông trước mặt đang tập trung kiểm tra hiện trường, đôi mắt lạnh ẩn dưới cặp kính gọng vàng kia, mang theo vài phần đã rõ và chắc chắn, khẽ “Ừm” một tiếng.
Diệp Cẩn Văn không hiểu nhìn anh: “Nhưng vấn đề là, là ai đã tốt bụng giải quyết bọn chúng như vậy? Là ám vệ nhà họ Tô hay là người bên ngoài? Công khai giành công với chúng ta sao?”
Trong lúc anh ta nói chuyện, Tiêu Kỳ Mặc đã thu lại ánh mắt, xắn tay áo sơ mi lên tới chỗ khuỷu tay một cách tao nhã thong thả, cánh tay còn lại cũng làm như thế.
Cho dù dưới loại cảnh tượng này, thì cũng rất ung dung và tao nhã!
Anh mở miệng nói: “Dựa vào dấu vết đánh nhau trên mặt đất có thể đoán rằng, ‘người có lòng tốt’ này cao khoảng 1m70, nặng khoảng 42kg, tốc độ rất nhanh, thường tấn công bằng chân phải, chân đi dép kẹp....”
Vẻ mặt Diệp Cẩn Văn đầy kính phục, đối với lão đại Mặc mà nói, có thể suy luận ra những thông tin này là rất bình thường.
Nhưng.....người đi dép kẹp, lại gầy như vậy, rốt cuộc đã đơn phương ngược đãi đối phương như thế nào?
Rất nhanh, anh ta lại nghe thấy giọng nói từ tính có chút thích thú của Tiêu Kỳ Mặc.
“Giới tính: Nữ.”
“Hả? Phụ nữ làm?” Diệp Cẩn Văn nuốt nước miếng ực một tiếng: “Ai lại dũng cảm như thế....”
Trong lúc đang cảm khái, Diệp Cẩn Văn nhìn thấy một bóng người gầy yếu bước ra từ cửa sau nhà họ Tô.
Anh ta dụi dụi mắt, có chút nghi ngờ.
“Lục Miên? Cô ấy cũng tới?”
Tiêu Kỳ Mặc cũng đỡ kính nhìn sang.
Đôi mắt đen sâu lặng lẽ quan sát Lục Miên từ trên xuống, cuối cùng dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Trong vài giây đối mặt, Lục Miên cũng quan sát anh.
Hai bên tiến lên vài bước về phía nhau.
Diệp Cẩn Văn nở nụ cười dịu dàng chào hỏi cô, “Lục Miên, thật trùng hợp!”
Sau khi nói xong, đột nhiên nhớ tới chuyện bị cô khống chế ngược lại vào hôm qua, liền vội vàng đề cao chút cảnh giác.
Lục Miên nhìn bộ dạng của anh ta, trong lòng cũng biết, bác sĩ Diệp đã biết rồi.
Cô cong khóe môi, nói với vẻ thản nhiên: “Chúng ta rất thân sao?”
“Ách....” Diệp Cẩn Văn cười khan, cô ấy quả thực còn nhạt nhẽo hơn Tiêu Kỳ Mặc, “Đúng rồi, đây là bạn tôi, Kỳ Mặc.”
Nói xong, anh ta còn bước tới gần cô gái một bước, nhỏ giọng nói: “Người của Cẩm Kinh tới.”
“.....” Tiêu Kỳ Mặc nhíu mày, nơi đáy mắt hình như có chút cảm xúc dao động, lóe lên rồi biến mất.
Lục Miên “Ồ” một tiếng, ánh mắt cười như không cười rơi trên người Tiêu Kỳ Mặc, sau khi suy nghĩ đơn giản, đáy mắt đã phủ một lớp áo giáp vừa dày vừa nặng, đề phòng mà xa cách.
Cô nói: “Hóa ra là anh.”
/2217
|