Chương 18: Chọc người lại bị người chọc lại
Tay của người đàn ông lơ lửng trên không trung, anh nhìn thấy thiếu nữ vốn đang cuộn tròn thân thể ngủ say bỗng chốc mở to hai mắt ra.
Đôi mắt trong veo trắng đen rõ ràng đang lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, nào giống dáng vẻ của người vừa tỉnh dậy đâu chứ.
Ha, bị lừa rồi.
Nhóc lừa đảo !
Tiêu Kỳ Mặc chẳng mảy may có chút xấu hổ nào, con ngươi đen kịt bình tĩnh dừng lại trên gương mặt cô, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước.
Anh nhích lại gần Lục Miên, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lịch sự nhã nhặn, chầm chậm dựa sát bên tai cô, dừng tại một chỗ không xa không gần.
Anh nhìn lông mi khẽ run rẩy của người con gái, hầu kết lăn lộn một chút, cất giọng khàn khàn, chậm rãi nhả ra từng chữ.
“Nhẹ chút, rất đau.”
Giọng nói từ tính mang theo chút gợn sóng, mỗi một âm tiết đều lọt vào tai của người con gái, còn mang theo ý tứ trêu ghẹo và khiêu khích.
Một người đàn ông như vậy lại làm ra hành động như vậy, đố bà nữ sinh nào chịu nổi.
Lục Miên có chút cứng ngắc.
Nhịp tim tăng tốc cũng chỉ là chuyện vỏn vẹn trong phút chốc, sau đó cô tự động bật chế độ né thính.
Không chỉ như vậy thôi đâu.
Cô vẫn duy trì tư thế ngồi nhàn nhã, đầu hơi rũ xuống, vài sợi tóc theo đó cũng trượt xuống, cô thuận tay vén tau ra sau tai, bên tai liền lộ ra một nốt ruồi son nho nhỏ màu đỏ nổi bật trên nền da trắng muốt, càng thêm mê hoặc gợi cảm.
“……”
Tiêu Kỳ Mặc cứng đờ tại chỗ.
Chọc người lại bị người chọc lại.
Nốt ruồi son đó, không hiểu sao lại gợi lên dục vọng mạnh mẽ muốn chinh phục trong anh……
Trong lúc anh thất thần, một giọng nói không nhanh không chậm vang lên.
“Định lực, quá kém.”
Trong giọng nói lại còn mang theo khẩu khí của kẻ thắng lợi.
Dứt lời cô liền tháo dây an toàn ra, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Kỳ Mặc hờ hững xuống xe, “Đi đây, tạm biệt.”
Ha, định lực kém sao ?
Tiêu Kỳ Mặc vỗ nhẹ mặt mình, lúc đầu ngón tay chạm phải mắt kính gọng vàng, anh mỉm cười người ngồi ngay ngắn lại, chậm chầm lái xe rời đi.
Dù sao vẫn còn gặp lại.
Lục Miên xuống xe đi chưa được hai bước đã bị một lực đạo hung hăng kéo vào cổng lớn.
Cô nhíu đầu mày xinh đẹp, sau khi nhận ra đối phương là mẹ mình mới thu hồi nắm đấm.
Phó Mạn trông có vẻ rất tức giận, bà ta cũng không quan tâm xung quanh có người giúp việc hay không, trực tiếp lôi cổ tay Lục Miên bước về phía nhà phụ, vừa đi vừa quở trách.
“Về sau ít qua lại với mấy kẻ không ra gì đi.”
Bà ta thấy Lục Miên bước xuống từ một chiếc ô tô màu đen, nhãn hiệu xe này bà ta chưa từng thấy bao giờ, kiểu dáng xe cũng rất lạ mắt.
Phó Mạn tự nhận mình không phải loại người không có kiến thức, loại xe mà bà ta không biết hoặc là đồ bỏ đi hoặc là nhãn hiệu mới ra mắt không mấy tiếng tăm.
Bà ta xưa nay vẫn luôn xem trọng mặt mũi, dù là Lục Miên không thân thiết lắm thì cũng không muốn cô giao du với những kẻ không ra gì.
Một đường lôi kéo Lục Miên trở về nhà phụ.
Còn chưa vào tới cửa, Phó Mạn đã không kiềm chế nổi nữa mà quát mắng.
“Hôm nay mày đã làm gì hả ? Có phải mày đã đến phá hỏng bữa tiệc của nhà họ Tô không ?! Có phải mày không muốn nhìn thấy em gái mày sống tốt có đúng không ?”
Nhớ đến đoạn tin nhắn không lâu trước đó Lục Tâm Noãn gửi cho bà ta, nói Lục Miên cũng đến nhà họ Tô, bà ta liền cảm thấy máu não của mình sắp sung huyết tới nơi.
“Tốc độ nhanh ghê.” Lục Miên giễu cợt, cực kỳ vô lại mà mỉm cười.
“Mày đang giễu cợt ai đó !” Phó Mạn rất bất mãn, bà ta trực tiếp lôi điện thoại ra cho Lục Miên xem tin nhắn, “Noãn Noãn đã nói với tao rồi, thế nhưng mày xem em gái mày nói thế nào này, mày còn nói móc con bé như vậy ?”
Lục Miên quét mắt nhìn một cái.
[Mẹ ơi, là mẹ bảo chị đến nhà Tô sao ? Chị ấy đã xảy ra chút xung đột với Tô Giác, có điều mẹ đừng lo lắng, cô sẽ chăm sóc chị ấy.]
Luận về cáo trạng mách lẻo, Lục Tâm Noãn thứ hai không ai dám chủ nhật, từ nhỏ đã thế rồi.
Cô đẩy màn hình điện thoại trước mặt ra, định lên lầu.
“Lục Miên, con nhìn cái bộ dạng này của con rồi con nhìn lại Tâm Noãn xem. Đừng nói mẹ thiên vị con bé, những việc mà con làm có việc nào so sánh được với nó không ? Mẹ thiên vị con bé chẳng phải điều nên làm sao, con có gì đáng oan ức hả !”
Càng nói về sau, giọng điệu của bà ta không khỏi mang theo ý cầu khẩn.
“Lục Miên, mẹ không mong con hiếu thuận với mẹ, mẹ chỉ hy vọng con đừng kéo chân sau của em gái con. Trong nhà này con bé là có tiền đồ nhất, con ngoan ngoãn đi học, hiểu chuyện một chút có được không ?”
/2217
|