Chương 24: Không cần thêm chị ta
Đám người năm người của Lục Tâm Noãn rất nhanh đã rời khỏi phòng giáo viên, Tôn Giai Oánh không có chuyện gì khác, chỉ là phát cho mỗi người họ thời khóa biểu học bù, dự định cho họ chút thiên vị.
Đám người liền rời đi trong sự vui vẻ.
Lục Tâm Noãn cầm thời khóa biểu học bù, quay đầu liếc nhìn văn phòng tổ Vật lý, lắc đầu nói với Tô Giác bên cạnh: “Chị ấy chắc chắn lại bị mắng rồi đấy.....”
Tô Giác hiển nhiên nghe hiểu được đang nói tới ai.
“Cùng một nơi, nhưng chị thì bị mắng, còn em gái thì lãnh thưởng.“ Tô Giác nói như vậy.
Trong đầu lại hiện ra ký ức bị Lục Miên một chiêu đánh ngã, trong lòng không khỏi có chút buồn phiền.
Đợi sau này tôi kiếm được nhiều tiền, thì ông đây sẽ dùng tiền nện chết cô!
“Chuyện này không thể để mẹ tôi biết, nếu không bà ấy lại lo lắng.” Lục Tâm Noãn dường như đang tự lẩm bẩm với mình, “Có lẽ, chị ấy thật sự không thích hợp đi học lắm, trước đây chị ấy không thích học, mỗi lần thi đều là gần qua....”
Nếu có thể khiến Lục Miên nghỉ học, đưa chị ta tới nơi nào đó làm việc, vậy thì tốt rồi.
Nhà họ Lục, chỉ cần một cô chủ khuê tú như cô ta, không cần thêm một Lục Miên không ra gì như thế.
Đợi cô ta giành được hạng nhất trong cuộc thi Vật lý và được cử đi học, thì cô ta sẽ chính là vinh quang duy nhất của nhà họ Lục!
Tô Giác chẳng ừ hử gì.
Hai người sánh đôi trở về lớp 12A1.
Lục Tâm Noãn và Tô Giác tự mình trở về chỗ ngồi thu dọn cặp sách.
Có một học sinh rụt rè đi tới trước mặt Lục Tâm Noãn, dường như có chút do dự, im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Giáo viên Vật lý nói gì với các cậu?”
“Hơ!”
Lục Tâm Noãn đang cúi đầu thu dọn bàn học, sau khi nghe thấy giọng nói này, liền bị dọa cho hết hồn.
Tô Giác bước hai bước tới, “Sao thế?”
“Không, tôi chỉ là bị Tùy Nguyện dọa giật mình.” Lục Tâm Noãn xua tay, nở nụ cười đáng yêu nhẹ nhàng với cậu ta.
Tùy Nguyện có chút xấu hổ, rụt rè cúi đầu đứng nguyên tại chỗ.
“Xin lỗi.....”
“Không sao, cậu cũng không phải cố ý.” Lục Tâm Noãn nói một cách khoan dung độ lượng, sau đó cố ý như vô ý đặt thời khóa biểu học bù lên một bên bàn, tiếp tục thu dọn cặp sách.
Tùy Nguyện lén liếc nhìn, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Giáo viên Vật lý, cho các cậu học bù?” Giọng cô ấy mỏng như tiếng muỗi, làm chuyện gì cũng nhẹ tay nhẹ chân, nên không có cảm giác tồn tại gì trong lớp.
Duy nhất có cảm giác tồn tại, có lẽ là mỗi lần phát bảng điểm thi.
Tùy Nguyện luôn nằm trong top 5 của lớp, thành tích còn cao hơn Lục Tâm Noãn.
“Hử?” Lục Tâm Noãn bối rối, “Tùy Nguyện, giáo viên không cho cậu sao?”
Tùy Nguyện lắc đầu một cách khó khăn.
Lục Tâm Noãn vội vàng cất thời khóa biểu đi, nhẹ nhàng giải thích: “Tôi cho rằng giáo viên sớm đã nói với cậu rồi....”
Câu nói của cô ta tựa như vô tình, nhưng ngược lại lại khiến khuôn mặt nhỏ của Tùy Nguyện càng thêm tái nhợt.
“Các cậu đều có?” Tùy Nguyện nhìn Lục Tâm Noãn và Tô Giác.
Một là top 10 của lớp, một ở thứ hạng hơn 100, còn cô ấy, vẫn luôn nằm trong top 5, nhưng lại không có được sự coi trọng của giáo viên. Ngay cả những chuyện như thi đấu này, cũng trực tiếp bỏ qua cô ấy.
Hình như, có chút buồn cười.
Nhưng sự thật chính là như thế.
Cảm giác tồn tại của Tùy Nguyện rất thấp, cô ấy không thích nói chuyện, làm chuyện gì cũng đều rụt rè, trên lớp trả lời câu hỏi mất hơn nửa ngày cũng không thốt ra được chữ nào. Cũng chỉ có lúc thi, mới có thể phát huy tốt.
Lại cộng thêm việc cô ấy là con gái, nhưng lại cắt tóc ngắn như con trai, quả thực rất kỳ quặc.
Còn bởi vì tính tình nhút nhát, nên nhân duyên trong lớp không được tốt, lúc nào cũng bị bắt nạt.
Cuối cùng ngay cả giáo viên cũng không thích cô ấy lắm, cảm thấy cô ấy không làm được việc gì lớn, chỉ biết thi, ngay cả một chút năng lực giao tiếp xã hội cũng không có.
“Tại sao.....” Tùy Nguyện ngây ra tại chỗ, giống như hồn bay phách lạc.
“Tùy Nguyện, cậu không sao chứ....” Lục Tâm Noãn có chút sợ hãi, nhích lại gần Tô Giác.
Tô Giác tránh đi không dấu vết, “Đừng để ý tới cậu ấy, đi thôi.”
“Được....” Lục Tâm Noãn rời đi theo Tô Giác, lúc bước xuống cầu thang còn quay đầu nhìn lại đầy lo lắng.
“Tùy Nguyện cậu ấy sẽ không nghĩ nhiều đâu nhỉ?”
“Đây là quyết định của cô Tôn, ai cũng không làm gì được.”
Lục Tâm Noãn nghe được câu trả lời muốn nghe, liền gật đầu, yên tâm rời đi.
/2217
|