Chương 5: Không ít người điều tra tôi
Khi Lục Tâm Noãn gõ cửa thì Lục Miên đang cầm điện thoại một tay gửi tin nhắn, một tay lật sách.
Lục Tâm Noãn liếc mắt nhìn một cái, tên sách là [Cổ thần Thương nữ ], cô ta cảm thấy hơi buồn cười.
Lục Miên không để ý đến cô ta, tiếp tục gửi tin nhắn.
Linh: “Miên ca lợi hại quá, dạo này có để ý tới thị trường chứng khoán không? Cô kiếm được nhiều lắm nhỉ!”
Miên: “Bình thường.”
Linh: “Lão đại chính là lão đại, mua vào 2 tệ bán ra 112 tệ, trong hai ngày ngắn ngủi đã kiếm được hơn một trăm triệu, tôi quỳ, tôi quỳ!”
Miên: “Có việc gì không?”
Linh: “Miên ca, nói chuyện phiếm chút đi... Tiền trong tài khoản của cô nhiều như vậy, chắc thừa sức trở thành người giàu nhất nước rồi nhỉ. Tôi thực sự rất tò mò không biết khi mọi người biết người giàu có nhất nước không phải nhà họ Tiêu ở Cẩm Kinh mà chính là cô thì sẽ có biểu cảm như thế nào. Ha ha ha...”
Linh là tâm phúc của cô, cũng là một người nói rất nhiều. Lục Miên trả lời một câu “nhàm chán”, sau đó cất điện thoại đi.
Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn Lục Tâm Noãn trước mặt.
“Chị, vừa rồi em có gõ cửa nhưng không thấy chị nói gì... Em thấy cửa không khóa nên mới vào.” Trông cô ta ấm ức như một con thỏ nhỏ.
“Có chuyện gì không?”
“Em mang cho chị một ly sữa, chưa tới giờ cơm, chị uống sữa trước đi.”
“Có chuyện gì không? Hả?” Lục Miên lặp lại câu hỏi, vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn.
Lục Tâm Noãn không nói gì, cứ cắn môi cúi gằm mặt xuống, trông vô cùng ẩn nhẫn và xấu hổ.
Đối với người khác thì có một người chị sinh đôi chắc chắn là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nhưng đối với Lục Tâm Noãn mà nói thì là một điều tồi tệ.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn bị so sánh với chị gái mình, đồng thời chưa được hưởng cái gì một mình.
Người lớn trong nhà sẽ theo bản năng mà mua cho bọn họ những bộ quần áo giống nhau, để kiểu tóc giống nhau, chơi đồ chơi giống nhau.
Cũng may hai người là sinh đôi khác trứng nên vẻ ngoài không giống nhau.
Chỉ là...
Cô ta ngẩng đầu nhìn Lục Miên xinh đẹp trước mặt, cảm thấy vô cùng tự ti.
Cô ta vẫn còn nhớ hồi bé mọi người vẫn nói: Miên Miên thật xinh đẹp! Noãn Noãn thật đáng yêu...”
Cô ta biết đáng yêu có nghĩa là gì.
Lục Tâm Noãn mím môi, cũng may là tình huống bây giờ không giống như trước.
Cô ta dịu dàng nói: “Chị... hai năm qua mẹ sống rất khó khăn. Vì chuyện bắt cóc kia nên gia đình chúng ta phải nợ một khoản lớn, cha thì như thế kia... Nói chung là mẹ vất vả lắm.”
Lục Miên không nói gì, chỉ nhìn điện thoại di động.
Linh: “Miên ca, dạo này đang có người điều tra cô, cẩn thận chút nhé.”
Miên: “Người điều tra tôi không ít.”
Linh: “Cũng phải, bọn họ là cái thá gì chứ?”
Lục Tâm Noãn thấy đối phương không để ý đến mình thì vành mắt lập tức đỏ lên. Cô ta tiến lên định nắm lấy tay Lục Miên, nhưng lại bị nụ cười lạnh lùng của đối phương dọa lùi lại.
Cô ta lập tức bày ra dáng vẻ tủi thân ấm ức vô cùng: “Chị, có phải chị ghét em lắm không...”
/2217
|