Vui chơi cả ngày, đi khám phá trên biển rồi lặn xuống ngắm rạng san hô, quả là một ngày đi tuyệt vời. Thuyền cập bến trở lại vào bờ cũng đã 5 giờ chiều, mọi người chuẩn bị đi về nghỉ ngơi thì Mạnh Ái nắm tay Hàn Dương lại, sau đó lại thì thầm: Em muốn ngắm hoàng hôn trên biển, được không Dương?
- Em có mệt không? _ Sức khỏe của cô luôn được anh đặt lên hàng đầu, ba mẹ vợ có nói, thân thể của Mạnh Ái rất yếu, cần phải chăm sóc kĩ càng mới được.
Mạnh Ái lắc đầu, sau đó dắt anh ra xa một tí mép bờ biển, anh và cô ngồi ở đó. Gần sập tối, hoàng hôn khoác lên mình một vẻ đẹp là kì. Nó có màu hồng xen lẫn tím ẩn mình sau những ngọn núi nhấp nhô phía xa xa bên kia. Cảnh tượng thật sự rất tuyệt vời, Hàn Dương nhìn sang thấy Mạnh Ái đang tươi cười nhìn ngắm hoàng hôn thì trong lòng cảm thấy rất hài lòng, không uổng công mấy ngày trời anh ngồi tra khảo những địa điểm du lịch tuyệt vời dành cho các cặp đôi trong ngày kỉ niệm.
Sau khi trời tối, Mạnh Ái và Hàn Dương nắm tay nhau đi về. Buổi tối ở đây đèn được bật lên trông rất là đẹp, đúng chất lãng mạn.
Mạnh Ái đang đi qua cây cầu bỗng dừng lại, đứng nhìn lên trời ngắm sao. Cả một cây cầu với những ánh đèn lấp lánh, trên trời thì có những ngôi sao lấp lánh, tất cả hòa chung lại tạo nên một khung cảnh rung động lòng người. Dưới đó là Mạnh Ái đang đứng, đôi mắt màu xám tro hiện lên tia vui vẻ và thích thú, nếu là người lạ nhìn vào cũng sẽ bị mê hoặc.
Hàn Dương bước đến đằng sau ôm cô vào lòng, Mạnh Ái có vẻ giật mình nhưng khi nghe được mùi hương cigar cuba xen lẫn bạc hà thì mới yên lòng lại. Cả hai đứng ôm nhau rồi cùng nhau ngắm sao trên trời, được một lúc sau Mạnh Ái mới lên tiếng: Em muốn thời gian bây giờ ngừng lại.
- Tại sao?
- Có thể ôm anh, cùng anh ngắm sao, trải qua kì nghỉ vui vẻ, đó là một điều hạnh phúc lớn. Thời gian ngừng lại lâu hơn một chút để em có thể tận hưởng cảm giác này.
- Đồ ngốc _ Hàn Dương cốc đầu cô một cái, nhưng chỉ là cốc nhẹ.
- Không đúng hay sao? Cả quãng đường phía trước bao nhiêu chông gai cản trở, ai biết được là anh có kiên trì nắm tay em mà vượt qua tất cả không.
- Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ em, sẽ ở bên cạnh em suốt đời, được không?
- Anh có chắc? _ Nghe anh nói vậy, Mạnh Ái rất vui.
- Anh hứa. _ Hàn Dương chìa ngón tay út ra hứa với cô.
Cô thấy thế liền cười toe toét, sau đó lại hôn vào môi anh một cái, nụ hôn kéo dài cũng khá lâu, sau đó cả hai cũng đi về phòng nghỉ để sáng mai chuẩn bị đi về.
----------
Sáng hôm sau.
Mọi người đã tập hợp đầy đủ lại chuẩn bị đi về với những chiếc vali to bự. Vali bự nhất có lẽ là của anh và cô, cô mua rất nhiều quà để về cho mọi người.
Chiếc máy bay tư nhân cất cánh bay lên bầu trời, Mạnh Ái từ trên cao nhìn xuống với vẻ luyến tiếc, cô còn chưa chơi hết ở đây cơ mà. Hàn Dương ngồi bên cạnh thấy mặt cô sụ xuống cũng đoán được phần nào.
- Em còn muốn chơi? _ Anh xoa xoa đầu cô rồi hỏi.
Mạnh Ái không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ đáng yêu trông cưng hết sức, Hàn Dương vì thế mà tim đập thình thịch. Nhưng thấy cô buồn anh cũng không nỡ, hứa với lòng lần sau sẽ dắt cô đi cả thế giới này luôn.
- Ngoan, mai mốt lại dẫn em đi.
- Thật?
Hàn Dương mỉm cười nhìn cô rồi gật đầu, Mạnh Ái vui sướng hết cỡ. Liền vùi mặt vào lồng ngực rắng chắc của anh mà hít hà mùi hương quen thuộc, sau đó lại ngủ quên mất. Có lẽ vì lệch múi giờ nên cô ngủ không quen giấc là mấy.
----------
Sau khi xuống máy bay ( Ai đọc sẽ biết nhà Hàn Dương có máy bay riêng, và đậu đằng sau nhà của anh ấy), Mạnh Ái liền bỏ qua sự mệt mỏi mà đi kiếm quản gia Trần, cô coi bà như là người mẹ vậy đó.
- Tiểu thư, cô đã về. _ Bà Trần khi thấy cô về nét mặt cũng rạng rỡ thấy rõ.
- Dì gọi là con là Ái Nhi đi mà, con có mang quà về cho dì đây, mong dì nhận. _ Mạnh Ái chìa ra một cái túi, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ, dù gì cũng sắp đến mùa đông.
- Được rồi mà, con mua làm gì cho mắc công. _ Bà Trần thấy cô quan tâm mình đến vậy cũng rất vui, bà sống cô đơn một mình nên đã sớm coi cô là con gái, hiền lành còn rất ngoan ngoãn.
Mọi người vào nhà dùng bữa, vì biết cô và Hàn Dương về nên bà đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon. Đặc biệt hơn là trong suốt buổi ăn, Hàn Dương luôn lo cho cô từng li từng tí, cứ coi cô là con nít 3 tuổi vậy. Thật ngại chết đi được aaa..
- Em có mệt không? _ Sức khỏe của cô luôn được anh đặt lên hàng đầu, ba mẹ vợ có nói, thân thể của Mạnh Ái rất yếu, cần phải chăm sóc kĩ càng mới được.
Mạnh Ái lắc đầu, sau đó dắt anh ra xa một tí mép bờ biển, anh và cô ngồi ở đó. Gần sập tối, hoàng hôn khoác lên mình một vẻ đẹp là kì. Nó có màu hồng xen lẫn tím ẩn mình sau những ngọn núi nhấp nhô phía xa xa bên kia. Cảnh tượng thật sự rất tuyệt vời, Hàn Dương nhìn sang thấy Mạnh Ái đang tươi cười nhìn ngắm hoàng hôn thì trong lòng cảm thấy rất hài lòng, không uổng công mấy ngày trời anh ngồi tra khảo những địa điểm du lịch tuyệt vời dành cho các cặp đôi trong ngày kỉ niệm.
Sau khi trời tối, Mạnh Ái và Hàn Dương nắm tay nhau đi về. Buổi tối ở đây đèn được bật lên trông rất là đẹp, đúng chất lãng mạn.
Mạnh Ái đang đi qua cây cầu bỗng dừng lại, đứng nhìn lên trời ngắm sao. Cả một cây cầu với những ánh đèn lấp lánh, trên trời thì có những ngôi sao lấp lánh, tất cả hòa chung lại tạo nên một khung cảnh rung động lòng người. Dưới đó là Mạnh Ái đang đứng, đôi mắt màu xám tro hiện lên tia vui vẻ và thích thú, nếu là người lạ nhìn vào cũng sẽ bị mê hoặc.
Hàn Dương bước đến đằng sau ôm cô vào lòng, Mạnh Ái có vẻ giật mình nhưng khi nghe được mùi hương cigar cuba xen lẫn bạc hà thì mới yên lòng lại. Cả hai đứng ôm nhau rồi cùng nhau ngắm sao trên trời, được một lúc sau Mạnh Ái mới lên tiếng: Em muốn thời gian bây giờ ngừng lại.
- Tại sao?
- Có thể ôm anh, cùng anh ngắm sao, trải qua kì nghỉ vui vẻ, đó là một điều hạnh phúc lớn. Thời gian ngừng lại lâu hơn một chút để em có thể tận hưởng cảm giác này.
- Đồ ngốc _ Hàn Dương cốc đầu cô một cái, nhưng chỉ là cốc nhẹ.
- Không đúng hay sao? Cả quãng đường phía trước bao nhiêu chông gai cản trở, ai biết được là anh có kiên trì nắm tay em mà vượt qua tất cả không.
- Cho dù có chuyện gì xảy ra, anh nguyện dùng cả tính mạng để bảo vệ em, sẽ ở bên cạnh em suốt đời, được không?
- Anh có chắc? _ Nghe anh nói vậy, Mạnh Ái rất vui.
- Anh hứa. _ Hàn Dương chìa ngón tay út ra hứa với cô.
Cô thấy thế liền cười toe toét, sau đó lại hôn vào môi anh một cái, nụ hôn kéo dài cũng khá lâu, sau đó cả hai cũng đi về phòng nghỉ để sáng mai chuẩn bị đi về.
----------
Sáng hôm sau.
Mọi người đã tập hợp đầy đủ lại chuẩn bị đi về với những chiếc vali to bự. Vali bự nhất có lẽ là của anh và cô, cô mua rất nhiều quà để về cho mọi người.
Chiếc máy bay tư nhân cất cánh bay lên bầu trời, Mạnh Ái từ trên cao nhìn xuống với vẻ luyến tiếc, cô còn chưa chơi hết ở đây cơ mà. Hàn Dương ngồi bên cạnh thấy mặt cô sụ xuống cũng đoán được phần nào.
- Em còn muốn chơi? _ Anh xoa xoa đầu cô rồi hỏi.
Mạnh Ái không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ đáng yêu trông cưng hết sức, Hàn Dương vì thế mà tim đập thình thịch. Nhưng thấy cô buồn anh cũng không nỡ, hứa với lòng lần sau sẽ dắt cô đi cả thế giới này luôn.
- Ngoan, mai mốt lại dẫn em đi.
- Thật?
Hàn Dương mỉm cười nhìn cô rồi gật đầu, Mạnh Ái vui sướng hết cỡ. Liền vùi mặt vào lồng ngực rắng chắc của anh mà hít hà mùi hương quen thuộc, sau đó lại ngủ quên mất. Có lẽ vì lệch múi giờ nên cô ngủ không quen giấc là mấy.
----------
Sau khi xuống máy bay ( Ai đọc sẽ biết nhà Hàn Dương có máy bay riêng, và đậu đằng sau nhà của anh ấy), Mạnh Ái liền bỏ qua sự mệt mỏi mà đi kiếm quản gia Trần, cô coi bà như là người mẹ vậy đó.
- Tiểu thư, cô đã về. _ Bà Trần khi thấy cô về nét mặt cũng rạng rỡ thấy rõ.
- Dì gọi là con là Ái Nhi đi mà, con có mang quà về cho dì đây, mong dì nhận. _ Mạnh Ái chìa ra một cái túi, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ, dù gì cũng sắp đến mùa đông.
- Được rồi mà, con mua làm gì cho mắc công. _ Bà Trần thấy cô quan tâm mình đến vậy cũng rất vui, bà sống cô đơn một mình nên đã sớm coi cô là con gái, hiền lành còn rất ngoan ngoãn.
Mọi người vào nhà dùng bữa, vì biết cô và Hàn Dương về nên bà đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ngon. Đặc biệt hơn là trong suốt buổi ăn, Hàn Dương luôn lo cho cô từng li từng tí, cứ coi cô là con nít 3 tuổi vậy. Thật ngại chết đi được aaa..
/102
|