Sáng nay Mạnh Ái thức dậy, phía dưới truyền lên cơn đau như xé rách cô. Thật không hiểu nổi, Hàn Dương anh là thú hay người mà lần nào làm cũng khí thế hừng hực, hại cô đau đến chết đi sống lại.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô xuống nhà ăn sáng. Xong lại đi dạo vòng quanh vườn, kế tiếp lại ngồi coi TV, rảnh rỗi lại đi vào bếp phụ dì Trần. Quả thật sống như vậy không khác gì tiểu thư đài cát nhưng lại rất là chán. Đúng lúc cô muốn đi ra ngoài thì nhận được điện thoại từ Hàn Dương: Mạnh Ái, trên bàn làm việc có phong bì màu vàng, mang lên tập đoàn dùm anh, rất gấp.
Nghe vậy, Mạnh Ái vội lên lầu thay đồ rồi kêu tài xế chở tới công ty. Cô bận trên người một chiếc áo giấu quần màu trắng của Channel, chiếc quần jeans màu xanh sậm, tuy trông rất đơn giản nhưng lại rất bắt mắt.
------------
Mạnh Ái đứng trước tập đoàn Ngô Thị, không khỏi cảm thán vì sự đồ sộ của nó, cao rất cao, bên ngoài nhìn vào trong rất sang trọng. Nội thất bên trong chủ yếu là màu vàng đồng, thể hiện đẳng cấp của chủ tịch tập đoàn này, đúng là Hàn Dương.
Cô bước vào, ai ai cũng trầm trồ nhìn vào cô với vẻ mặt hâm mộ, nhưng cô biết chắc chắn sẽ có kẻ ghen tị thôi. Mạnh Ái sải bước tới quầy tiếp tân, lịch thiệp hỏi: Cho hỏi phòng chủ tịch ở đâu?
Cô tiếp tân nghe hỏi như vậy thì vô cùng bất ngờ, nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên. Chưa tới lượt cô tiếp tân kia trả lời, Mạnh Ái đã nghe được giọng nói chua ngoa phát ra từ đằng sau: Cô là ai mà lên phòng Hàn Dương?
Mạnh Ái xưa giờ cũng không vừa gì với dạng người này, mạnh miệng nói lại: Vậy cô là gì mà không cho phép tôi?
- Hừ.. Phu nhân tương lai của tập đoàn này chính là tôi, chẳng lẽ cô không biết? _ Ả ta đanh đá nói, mọi người xung quanh có lẽ đã biết ả ta như vậy, toàn nhìn rồi lắc đầu.
Ồ _ Cô vỗ tay cho tài ăn nói của cô ta, thật sự tự cao tự ngạo quá mức.
- Cô vỗ tay cái gì hả? Còn cô chắc cũng là cái loại lên giường đàn ông moi tiền chứ gì? _ Cô ta ngước mặt lên nói, càng ngày càng sấn tới.
CHÁT - Cô không khoan nhượng tát ả một bạt tai đau đớn, đây là kế sách mà Hàn Dương đã chỉ cho cô =))
- Ai cho cô làm loạn ở đây HẢ? _ Hàn Dương bất ngờ từ phía sau đi tới. Ả ta thấy vậy liền tưởng anh binh mình, liền chạy lại kéo kéo tay anh bảo: Ngô chủ tịch, là cô ta đánh em .
Mạnh Ái nhìn như vậy, lòng ngực nhói lên, mặt đỏ hết cỡ, cô cứ tưởng rằng Hàn Dương bênh vực ả ta, nước mắt đã sớm long lanh động trên mắt.
- Cô xích ra _ Anh thẳng thừng gạt tay ả ra rồi đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt hung dữ thay vào đó là ôn nhu: Bà xã, tát cô ta như vậy tay em có đau không? Ngoan đừng khóc, cô ta bắt nạt em phải không, anh sẽ giải quyết
Cả nhân viên đang tụ họp dưới sảnh đều bất ngờ, đây là lần đầu tiên giám đốc của họ ôn nhu với 1 cô gái như thế này, vẻ mặt kiêu ngạo kia đâu rồi nhỉ? Mạnh Ái hiểu ra mọi chuyện, được đà dựa vào ngực anh, lên tiếng oan ức: Cô ta nói em là loại con gái chỉ biết lên giường đàn ông moi tiền
Tay Hàn Dương siết chặt lại, quay sang nói với Hàn Lục, Hàn Đại: Sa thải ngay lập tức, không ai được nhận cô ta vào làm, nếu không sẽ đối đầu với Ngô Thị
Thêm một phen bất ngờ nữa, cả đám người nói ra nói vào rộn ràng. Sau khi ả được lôi đi, anh quay sang ôm eo cô, lớn giọng nói: Đây chính là Ngô phu nhân, các người đụng tới cô ấy cũng như là đụng tới tôi, đã hiểu?
Tất cả nhân viên đều cúi đầu răm rắp, vậy sau này có chết cũng không được động tới vị NGÔ PHU NHÂN đó.
------------
Trên phòng Chủ Tịch.
Hàn Dương cứ ngồi bóp bóp tay cho cô, loại đàn bà đó da mặt thật sự rất dày, cô đánh như vậy sẽ đau tay lắm.
- Dương, em muốn đi làm _ Mạnh Ái liền nhớ tới lí do mình tới đây, một là lên đưa tệp phong bì, hai là lên xin đi làm việc.
- Không được. _ Hàn Dương lập tức lắc đầu không đồng ý.
- Sao lại không được chứ? Em cũng muốn đi làm mà. _ Cô giở giọng nhẹ nhàng như trách móc.
- Tài sản này của anh không đủ nuôi em sao mà phải đi làm việc?
- Chỉ là em muốn làm gì đó, ở nhà vậy rất chán a. _ Cô xụ mặt xuống.
- Không là không. _ Anh nói xong, đứng dậy đi tới bàn làm việc tiếp tục công việc dang dở.
Mạnh Ái nhất định phải xin được, nên bắt đầu mè nheo giận dỗi, ngồi trên sofa quay phắt ra hướng khác, không thèm liếc nhìn anh.
Hàn Dương tay thì đang làm việc nhưng đầu óc lại nghĩ đi việc khác, không hiểu sao cô lại muốn đi làm? Nếu không cho thì cô sẽ giận không phải sao? Haizzz..
Đến giờ ăn trưa, mặc anh nói thế nào cô cũng lắc đầu không chịu đi ăn, hết cách anh đành dỗ ngọt.
- Được, em đi làm, nhưng là làm thư kí của anh, có chịu không?
- Được..được, cảm ơn anh ông xã.
Mạnh Ái xoay sang nở nụ cười tươi rói, thành công đánh thức con sói đang ngủ trong anh.
- Vậy giờ đi ăn nhé. _ Mạnh Ái dắt tay anh đi, nhưng dắt quài không được, liền quay sang, thấy ánh mắt anh đang nhìn mình.
- Đền bù lại cái gì cho anh đi?
- Ơ? Em phải đền gì đây?
- Cho anh ăn em là được. _ Nói xong, anh vác cô lên vai, tiến thẳng tới mật thất đằng sau.
----------
Cut thôi =))))
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô xuống nhà ăn sáng. Xong lại đi dạo vòng quanh vườn, kế tiếp lại ngồi coi TV, rảnh rỗi lại đi vào bếp phụ dì Trần. Quả thật sống như vậy không khác gì tiểu thư đài cát nhưng lại rất là chán. Đúng lúc cô muốn đi ra ngoài thì nhận được điện thoại từ Hàn Dương: Mạnh Ái, trên bàn làm việc có phong bì màu vàng, mang lên tập đoàn dùm anh, rất gấp.
Nghe vậy, Mạnh Ái vội lên lầu thay đồ rồi kêu tài xế chở tới công ty. Cô bận trên người một chiếc áo giấu quần màu trắng của Channel, chiếc quần jeans màu xanh sậm, tuy trông rất đơn giản nhưng lại rất bắt mắt.
------------
Mạnh Ái đứng trước tập đoàn Ngô Thị, không khỏi cảm thán vì sự đồ sộ của nó, cao rất cao, bên ngoài nhìn vào trong rất sang trọng. Nội thất bên trong chủ yếu là màu vàng đồng, thể hiện đẳng cấp của chủ tịch tập đoàn này, đúng là Hàn Dương.
Cô bước vào, ai ai cũng trầm trồ nhìn vào cô với vẻ mặt hâm mộ, nhưng cô biết chắc chắn sẽ có kẻ ghen tị thôi. Mạnh Ái sải bước tới quầy tiếp tân, lịch thiệp hỏi: Cho hỏi phòng chủ tịch ở đâu?
Cô tiếp tân nghe hỏi như vậy thì vô cùng bất ngờ, nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên. Chưa tới lượt cô tiếp tân kia trả lời, Mạnh Ái đã nghe được giọng nói chua ngoa phát ra từ đằng sau: Cô là ai mà lên phòng Hàn Dương?
Mạnh Ái xưa giờ cũng không vừa gì với dạng người này, mạnh miệng nói lại: Vậy cô là gì mà không cho phép tôi?
- Hừ.. Phu nhân tương lai của tập đoàn này chính là tôi, chẳng lẽ cô không biết? _ Ả ta đanh đá nói, mọi người xung quanh có lẽ đã biết ả ta như vậy, toàn nhìn rồi lắc đầu.
Ồ _ Cô vỗ tay cho tài ăn nói của cô ta, thật sự tự cao tự ngạo quá mức.
- Cô vỗ tay cái gì hả? Còn cô chắc cũng là cái loại lên giường đàn ông moi tiền chứ gì? _ Cô ta ngước mặt lên nói, càng ngày càng sấn tới.
CHÁT - Cô không khoan nhượng tát ả một bạt tai đau đớn, đây là kế sách mà Hàn Dương đã chỉ cho cô =))
- Ai cho cô làm loạn ở đây HẢ? _ Hàn Dương bất ngờ từ phía sau đi tới. Ả ta thấy vậy liền tưởng anh binh mình, liền chạy lại kéo kéo tay anh bảo: Ngô chủ tịch, là cô ta đánh em .
Mạnh Ái nhìn như vậy, lòng ngực nhói lên, mặt đỏ hết cỡ, cô cứ tưởng rằng Hàn Dương bênh vực ả ta, nước mắt đã sớm long lanh động trên mắt.
- Cô xích ra _ Anh thẳng thừng gạt tay ả ra rồi đi đến bên cạnh cô, vẻ mặt hung dữ thay vào đó là ôn nhu: Bà xã, tát cô ta như vậy tay em có đau không? Ngoan đừng khóc, cô ta bắt nạt em phải không, anh sẽ giải quyết
Cả nhân viên đang tụ họp dưới sảnh đều bất ngờ, đây là lần đầu tiên giám đốc của họ ôn nhu với 1 cô gái như thế này, vẻ mặt kiêu ngạo kia đâu rồi nhỉ? Mạnh Ái hiểu ra mọi chuyện, được đà dựa vào ngực anh, lên tiếng oan ức: Cô ta nói em là loại con gái chỉ biết lên giường đàn ông moi tiền
Tay Hàn Dương siết chặt lại, quay sang nói với Hàn Lục, Hàn Đại: Sa thải ngay lập tức, không ai được nhận cô ta vào làm, nếu không sẽ đối đầu với Ngô Thị
Thêm một phen bất ngờ nữa, cả đám người nói ra nói vào rộn ràng. Sau khi ả được lôi đi, anh quay sang ôm eo cô, lớn giọng nói: Đây chính là Ngô phu nhân, các người đụng tới cô ấy cũng như là đụng tới tôi, đã hiểu?
Tất cả nhân viên đều cúi đầu răm rắp, vậy sau này có chết cũng không được động tới vị NGÔ PHU NHÂN đó.
------------
Trên phòng Chủ Tịch.
Hàn Dương cứ ngồi bóp bóp tay cho cô, loại đàn bà đó da mặt thật sự rất dày, cô đánh như vậy sẽ đau tay lắm.
- Dương, em muốn đi làm _ Mạnh Ái liền nhớ tới lí do mình tới đây, một là lên đưa tệp phong bì, hai là lên xin đi làm việc.
- Không được. _ Hàn Dương lập tức lắc đầu không đồng ý.
- Sao lại không được chứ? Em cũng muốn đi làm mà. _ Cô giở giọng nhẹ nhàng như trách móc.
- Tài sản này của anh không đủ nuôi em sao mà phải đi làm việc?
- Chỉ là em muốn làm gì đó, ở nhà vậy rất chán a. _ Cô xụ mặt xuống.
- Không là không. _ Anh nói xong, đứng dậy đi tới bàn làm việc tiếp tục công việc dang dở.
Mạnh Ái nhất định phải xin được, nên bắt đầu mè nheo giận dỗi, ngồi trên sofa quay phắt ra hướng khác, không thèm liếc nhìn anh.
Hàn Dương tay thì đang làm việc nhưng đầu óc lại nghĩ đi việc khác, không hiểu sao cô lại muốn đi làm? Nếu không cho thì cô sẽ giận không phải sao? Haizzz..
Đến giờ ăn trưa, mặc anh nói thế nào cô cũng lắc đầu không chịu đi ăn, hết cách anh đành dỗ ngọt.
- Được, em đi làm, nhưng là làm thư kí của anh, có chịu không?
- Được..được, cảm ơn anh ông xã.
Mạnh Ái xoay sang nở nụ cười tươi rói, thành công đánh thức con sói đang ngủ trong anh.
- Vậy giờ đi ăn nhé. _ Mạnh Ái dắt tay anh đi, nhưng dắt quài không được, liền quay sang, thấy ánh mắt anh đang nhìn mình.
- Đền bù lại cái gì cho anh đi?
- Ơ? Em phải đền gì đây?
- Cho anh ăn em là được. _ Nói xong, anh vác cô lên vai, tiến thẳng tới mật thất đằng sau.
----------
Cut thôi =))))
/102
|