Sau mấy tiếng dài đăng đẵng trên máy bay, cuối cùng cô và anh cũng đến được nơi mà anh nói sẽ đi chơi. Ở đây là sân bay quốc tế Malpensa, một trong hai sân bay chính ở Milan, Italia, mặc dù là đi bằng máy bay tư nhân nhưng cũng phải làm một số giấy tờ thế nên mới đậu vào đây.
Vì cô còn hơi mệt do chuyến bay dài nên Hàn Dương cứ kè kè bên cạnh ôm eo cô như papa dùm bé nhỏ. Sau khi làm xong thủ tục xuất nhập cảnh, cả hai được một dàn người áo đen cung kính chở trên xe về khách sạn.
Mạnh Ái có thắc mắc không lẽ Hàn Dương đem nhiều người qua vậy sao, anh chỉ nói là đối tác nghe tin anh qua nên trân trọng đón tiếp. Điều này làm cô khá bất ngờ, không ngờ thế lực của chồng mình lại lớn như vậy, đến bên Italia cũng có tiếng tăm vang dội đến mức phải có người ra đón như vậy.
Suốt quãng đường đi, vẫn còn mệt nên cô lim dim vào giấc ngủ trên vai của Hàn Dương, dù vậy chỉ được một lúc sau lại nghe tiếng Hàn Đại báo cáo: Lão đại, chúng ta bị tập kích, phía sau có rất nhiều xe. Mạnh Ái nhìn thấy Hàn Dương nheo mắt lại, cả người dần tỏa ra khí thế, sau 2 phút anh mới nhàn nhạt mở lời nói.
- Báo cáo cho bên Hải Nguyệt biết, sau đó hãy gọi người ra. _ Hải Nguyệt là đối tác đã phái người đến đón anh hôm nay, đó cũng là một bang phái lớn bên Italia. Trước khi đi, anh đã dự tính sẽ có người tập kích, nên đã chuẩn bị người âm thầm chuẩn bị người đi theo mình, thật không ngờ suy đoán của anh đã chính xác.
Khi nào bắt được, anh sẽ san bằng hết, chuyến đi chơi anh dành tặng Mạnh Ái cũng phá cho được, thật quá quắt. Mạnh Ái ngồi bên cạnh chỉ im lặng để xem anh giải quyết, dù vậy nhưng cô vẫn rất sợ, sợ anh bị thương là điều quan trọng nhất.
Rất nhanh sau đó, có một chiếc xe không biết sợ là gì lao lên song song với xe củ anh, Hàn Lục liền mở cửa xe xuống cầm súng bắn, bên kia cũng không kém cạnh mà bắn lại. Nhưng họ không quan tâm tới Hàn Lục đang cầm súng chỉa vào họ, chỉ chăm chú một điều vào ghế sau, đó là chỗ Mạnh Ái và Hàn Dương đang ngồi.
Vì là xe có kính chống đạn bậc nhất thế giới nên cho dù bên kia có bắn bao nhiêu vẫn không hề si nhê, cửa kính ngay chỗ anh và cô vẫn không nứt dù chỉ một đường nhỏ, thật quả là đỉnh.
Không chỉ một chiếc mà còn hai ba chiếc xe của địch đang áp sát xe của anh. Hàn Đại dù lái xe nhưng vẫn cầm súng bắn trả, cô quả thật khâm phục họ, sống chết không màng, lão đại và chị dâu vẫn là trên hết, bảo vệ Hàn Dương và cô là trách nhiệm của họ. Mạnh Ái vừa thấy khâm phục vừa thấy đáng thương cho họ một phần.
Mãi suy nghĩ, cô không biết rằng Hàn Dương đã mở cửa xe xuống, trực tiếp rút dao găm trong người phóng ra những tên cầm súng bên địch. Mỗi lần phóng của anh đều trúng bọn họ, người ở tay, người ở ngay cổ và chết tại chỗ. Vì vậy mà chỉ còn vài tên, nhưng nhìn chúng đều đang run sợ. Cơ thể Hàn Dương tỏa ra sát khí cực kì lớn, đôi mắt lướt ngang chúng làm chusung nổ súng cũng không dám.
Mạnh Ái thấy mọi người đều đã hạ cửa kính xuống, ung dung cứ đi về khách sạn. Nhìn vậy, Mạnh Ái không hiểu, không phải là bọn họ vẫn còn cầm súng sau. Hàn Dương đột nhiên lấy hai tay của mình che lỗ tai của cô lại.
BÙM BÙM BÙM
Đó là tiếng nổ của 3 chiếc xe đang chạy đằng sau tính ám sát anh, cô chưa hiểu lắm vì sao lại như vậy thì anh đã giải thích. Là do khi nãy, anh phóng dao, trên dao là những quả bom mini cực nhỏ, gắm vào chúng, còn chúng thì ngồi trong xe, sau 2 phút quả bom sẽ được kích hoạt nếu có tác động mạnh vào nó.
Cô thật hâm mộ anh, dù có đang ở tình thế nào anh vẫn dửng dưng như vậy, còn nghĩ được ra cách đối phó, quả thật họ mệnh danh anh là ÔNG TRÙM HẮC ĐẠO cực kì đúng. Ra tay không ai biết, rất nhanh và gọn.
----------
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn 5 sao ở Milan, Italia. Nó có tên là Gallia, khách sạn bậc nhất của Italia. Mạnh Ái đã từng thấy qua khách sạn này ở trên mạng, nhưng không ngờ bên ngoài của nó còn rộng hơn. Cô chợt nhớ tới một đêm ở tại đây là 17000 Euro một đêm, nó là một con số không nhỏ, vậy mà anh dám đặt phòng ở đây sao?
Nói là phòng cũng không phải, một căn phòng của nó như thể là một ngôi nhà vậy, nó rất là bự. Khách sạn này dành cho những người giàu có, quan chức lớn trên thế giới. Chắc chắn cô sẽ la anh một trận mới được, chỉ là đi chơi thôi không cần xài tiền phung phí như thế đâu.
Sau khi nhận phòng, cô như bước vào cung điện, ở đây thật sự rất đẹp mà còn rộng nữa, không thể tin được, cô như bước vào truyện cổ tích hồi xưa vậy.
Hàn Dương nhìn thấy cô chạy lung tung ngắm nhìn mọi thứ thì tâm tình có vẻ khá hơn lúc nãy, vì bị tập kích nên tâm trạng anh có vẻ không vui lắm. Nhưng chỉ cần thấy cô cười, mọi điều ấy đều biến mất không còn gì nữa.
Cốc, cốc
- Vào đi _ Hàn Dương nghiêm giọng lại ra lệnh.
- Lão đại, đã tra ra, tất cả đều là bang Tigon hại mình. _ Hàn Đại cung kính báo cáo, Hàn Dương có nghe nói đến Tigon, lão đại của họ là Đường Trung, một người Italia gốc Trung, hắn ta rất phong lưu và đào hoa, còn rất ngạo mạn với người khác về những thứ mình có được. Đường Trung đã tính toán rất kĩ cho lần tập kích này, nếu giết được LÃO ĐẠI HẮC BANG Hàn Dương, hắn ta chắc chắn sẽ làm trùm. Nhưng điều hắn không ngờ tới là anh đã đi trước một bước như vậy.
- Giết chết không tha. Còn Đường Trung, chắc chắn phải bắt sống về bang.
Nghe xong mệnh lệnh, Hàn Đại liền lui xuống.
Vì cô còn hơi mệt do chuyến bay dài nên Hàn Dương cứ kè kè bên cạnh ôm eo cô như papa dùm bé nhỏ. Sau khi làm xong thủ tục xuất nhập cảnh, cả hai được một dàn người áo đen cung kính chở trên xe về khách sạn.
Mạnh Ái có thắc mắc không lẽ Hàn Dương đem nhiều người qua vậy sao, anh chỉ nói là đối tác nghe tin anh qua nên trân trọng đón tiếp. Điều này làm cô khá bất ngờ, không ngờ thế lực của chồng mình lại lớn như vậy, đến bên Italia cũng có tiếng tăm vang dội đến mức phải có người ra đón như vậy.
Suốt quãng đường đi, vẫn còn mệt nên cô lim dim vào giấc ngủ trên vai của Hàn Dương, dù vậy chỉ được một lúc sau lại nghe tiếng Hàn Đại báo cáo: Lão đại, chúng ta bị tập kích, phía sau có rất nhiều xe. Mạnh Ái nhìn thấy Hàn Dương nheo mắt lại, cả người dần tỏa ra khí thế, sau 2 phút anh mới nhàn nhạt mở lời nói.
- Báo cáo cho bên Hải Nguyệt biết, sau đó hãy gọi người ra. _ Hải Nguyệt là đối tác đã phái người đến đón anh hôm nay, đó cũng là một bang phái lớn bên Italia. Trước khi đi, anh đã dự tính sẽ có người tập kích, nên đã chuẩn bị người âm thầm chuẩn bị người đi theo mình, thật không ngờ suy đoán của anh đã chính xác.
Khi nào bắt được, anh sẽ san bằng hết, chuyến đi chơi anh dành tặng Mạnh Ái cũng phá cho được, thật quá quắt. Mạnh Ái ngồi bên cạnh chỉ im lặng để xem anh giải quyết, dù vậy nhưng cô vẫn rất sợ, sợ anh bị thương là điều quan trọng nhất.
Rất nhanh sau đó, có một chiếc xe không biết sợ là gì lao lên song song với xe củ anh, Hàn Lục liền mở cửa xe xuống cầm súng bắn, bên kia cũng không kém cạnh mà bắn lại. Nhưng họ không quan tâm tới Hàn Lục đang cầm súng chỉa vào họ, chỉ chăm chú một điều vào ghế sau, đó là chỗ Mạnh Ái và Hàn Dương đang ngồi.
Vì là xe có kính chống đạn bậc nhất thế giới nên cho dù bên kia có bắn bao nhiêu vẫn không hề si nhê, cửa kính ngay chỗ anh và cô vẫn không nứt dù chỉ một đường nhỏ, thật quả là đỉnh.
Không chỉ một chiếc mà còn hai ba chiếc xe của địch đang áp sát xe của anh. Hàn Đại dù lái xe nhưng vẫn cầm súng bắn trả, cô quả thật khâm phục họ, sống chết không màng, lão đại và chị dâu vẫn là trên hết, bảo vệ Hàn Dương và cô là trách nhiệm của họ. Mạnh Ái vừa thấy khâm phục vừa thấy đáng thương cho họ một phần.
Mãi suy nghĩ, cô không biết rằng Hàn Dương đã mở cửa xe xuống, trực tiếp rút dao găm trong người phóng ra những tên cầm súng bên địch. Mỗi lần phóng của anh đều trúng bọn họ, người ở tay, người ở ngay cổ và chết tại chỗ. Vì vậy mà chỉ còn vài tên, nhưng nhìn chúng đều đang run sợ. Cơ thể Hàn Dương tỏa ra sát khí cực kì lớn, đôi mắt lướt ngang chúng làm chusung nổ súng cũng không dám.
Mạnh Ái thấy mọi người đều đã hạ cửa kính xuống, ung dung cứ đi về khách sạn. Nhìn vậy, Mạnh Ái không hiểu, không phải là bọn họ vẫn còn cầm súng sau. Hàn Dương đột nhiên lấy hai tay của mình che lỗ tai của cô lại.
BÙM BÙM BÙM
Đó là tiếng nổ của 3 chiếc xe đang chạy đằng sau tính ám sát anh, cô chưa hiểu lắm vì sao lại như vậy thì anh đã giải thích. Là do khi nãy, anh phóng dao, trên dao là những quả bom mini cực nhỏ, gắm vào chúng, còn chúng thì ngồi trong xe, sau 2 phút quả bom sẽ được kích hoạt nếu có tác động mạnh vào nó.
Cô thật hâm mộ anh, dù có đang ở tình thế nào anh vẫn dửng dưng như vậy, còn nghĩ được ra cách đối phó, quả thật họ mệnh danh anh là ÔNG TRÙM HẮC ĐẠO cực kì đúng. Ra tay không ai biết, rất nhanh và gọn.
----------
Chiếc xe dừng lại ở một khách sạn 5 sao ở Milan, Italia. Nó có tên là Gallia, khách sạn bậc nhất của Italia. Mạnh Ái đã từng thấy qua khách sạn này ở trên mạng, nhưng không ngờ bên ngoài của nó còn rộng hơn. Cô chợt nhớ tới một đêm ở tại đây là 17000 Euro một đêm, nó là một con số không nhỏ, vậy mà anh dám đặt phòng ở đây sao?
Nói là phòng cũng không phải, một căn phòng của nó như thể là một ngôi nhà vậy, nó rất là bự. Khách sạn này dành cho những người giàu có, quan chức lớn trên thế giới. Chắc chắn cô sẽ la anh một trận mới được, chỉ là đi chơi thôi không cần xài tiền phung phí như thế đâu.
Sau khi nhận phòng, cô như bước vào cung điện, ở đây thật sự rất đẹp mà còn rộng nữa, không thể tin được, cô như bước vào truyện cổ tích hồi xưa vậy.
Hàn Dương nhìn thấy cô chạy lung tung ngắm nhìn mọi thứ thì tâm tình có vẻ khá hơn lúc nãy, vì bị tập kích nên tâm trạng anh có vẻ không vui lắm. Nhưng chỉ cần thấy cô cười, mọi điều ấy đều biến mất không còn gì nữa.
Cốc, cốc
- Vào đi _ Hàn Dương nghiêm giọng lại ra lệnh.
- Lão đại, đã tra ra, tất cả đều là bang Tigon hại mình. _ Hàn Đại cung kính báo cáo, Hàn Dương có nghe nói đến Tigon, lão đại của họ là Đường Trung, một người Italia gốc Trung, hắn ta rất phong lưu và đào hoa, còn rất ngạo mạn với người khác về những thứ mình có được. Đường Trung đã tính toán rất kĩ cho lần tập kích này, nếu giết được LÃO ĐẠI HẮC BANG Hàn Dương, hắn ta chắc chắn sẽ làm trùm. Nhưng điều hắn không ngờ tới là anh đã đi trước một bước như vậy.
- Giết chết không tha. Còn Đường Trung, chắc chắn phải bắt sống về bang.
Nghe xong mệnh lệnh, Hàn Đại liền lui xuống.
/102
|