Mạnh Ái đứng trước bar Crayon, dù đã vào đây vài lần, số tiền trả để ăn chơi ở đây cũng khá mắc. Thế vậy mà tối nào cũng thấy ở đây đông nghẹt.
Vài tên vệ sĩ nhận ra cô là vợ của lão đại liền cúi đầu chào, quả thật 5 năm trôi qua, thiếu phu nhân càng ngày càng đẹp. Bây giờ họ mới hiểu tại sao lão đại yêu cô say đắm đến như vậy.
Cô quen thuộc đường vào đây như ở nhà, liền rất nhanh đã kiếm được chỗ mà Hàn Dương đang ngồi say sỉn vật vựa ở đó. Rất nhiều chai rượu loại nặng nằm trên bàn lẫn mặt đất, còn anh thì quần áo xộc xệch, gục xuống mặt bàn. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, chẳng lẽ sau những năm cô bỏ đi, anh đều như thế sao ?
Chỉ cần nghĩ tới đó, cô liền đau lòng. Bỏ qua suy nghĩ, cô cúi xuống đỡ anh đứng dậy. Cả người có hơi loạng choạng, vì anh là sức đàn ông còn cô thì là phụ nữ. Phải mất đến một lúc sau, cô cùng vài người vệ sĩ mới cõng anh ra được tới xe của mình.
Mạnh Ái ngồi vào ghế lái chính, nhướng người chỉnh lại chỗ ngồi cho anh, sau đó mới nhấn ga chạy về. Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, quản gia Trần tuổi cũng cao nên không thể đánh thức bà thức dậy được, cô đành nhân nhượng bẻ tay lái quay về nhà mình.
---------
Cô khó khăn dìu Hàn Dương vào trong nhà, cử động nhẹ nhất có thể vì sợ đánh thức giấc ngủ của Hàn Khải.
Cái người đàn ông này, nặng chi mà nặng thế không biết. Đến khi đặt anh nằm trên giường của mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô cứ ngỡ là mình sắp vụn vỡ toàn xương trên cơ thể tới nơi rồi chứ.
Mạnh Ái vào trong thay lại một bộ đồ ngủ khác, sau đó lấy khăn thấm vào nước, nhẹ nhàng lau khắp cơ thể cho anh. Thân thể này, biết bao lâu rồi cô không đụng tới ? Toàn thân anh có những vết sẹo, tuy không lớn nhưng cũng làm cô đau lòng. Cô biết anh là lão đại hắc bang, không thể tránh khỏi những tình huống bị thương được, nhưng anh là người cô yêu nhất, dẫu sao anh bị gì cô cũng đau.
- Ái Nhi, Ái Nhi, anh thật sự .. xin lỗi em. _ Hàn Dương vừa ngủ vừa nói mớ trong lúc say sỉn. Người ta nói, lời thốt ra trong lúc đang say đều là những lời thật lòng, nhưng cô lại không tin. Vết thương trong lòng quá đỗi lớn, cô không biết làm sao nữa, cứ như một đống tơ rối mù mịt lại với nhau.
- Em đừng bỏ rơi anh ... anh xin em.
- Ái Nhi, quay về ...... đi mà.
- Anh xin lỗi...
Hàn Dương liên tục nói những câu đó ra, bàn tay anh bao phủ bàn tay nhỏ bé của cô lại rồi đặt vào má của mình mà ngủ thiếp đi. Mạnh Ái không biết tự lúc nào nước mắt của mình đã chực trào, người đàn ông này 5 năm trước đã từng là của cô, bây giờ thì không thể nữa rồi.
Cô nhanh chóng lau người cho anh xong, đắp mền lên cho anh rồi đi ra ngoài. Nhưng cái người này, nhất quyết không chịu buông tay cô ra, cứ khư khư giữ lấy mà ôm. Khuôn mặt khi ngủ của anh trông rất hiền lành và ôn nhu, nhìn không băng lãnh như lời mà người ta hay nói. Hết cách, cô đành ngồi xuống kế anh, nhìn chăm chăm lúc anh ngủ.
Mạnh Ái không biết bản thân mình như thế nào, 5 năm qua sống bên Pháp, tuy cô vẫn còn nhung nhớ anh, nhưng tần ấy thời gian cô cứ nghĩ bản thân mình quên được anh, nhưng lại không thể. Lúc về lại đây, gặp lại anh, Mạnh Ái mới biết mình còn yêu anh nhiều như thế nào.
Hàn Dương là mối tình đầu của cô, là chồng của cô, là người mà cô yêu thương nhất, cứ ngỡ gia đình cứ hạnh phúc như thế, cô không nghĩ lại tan vỡ ra đến mức này.
Nếu như ngày hôm đó Minh Ngọc không đến, không tự tay làm mình ngã rồi đổ oan cho cô, thì có lẽ cô đã ra đi lặng lẽ, không có một vết thương quá lớn như hôm nay.
Nếu lúc đó chỉ cần anh giải thích một câu thôi, cô sẽ bất chấp tất cả mà ở lại, nhưng điều đó lại không xảy ra.
Mạnh Ái rất muốn tha thứ cho Hàn Dương, nhưng chỉ cần nghĩ tới ngày hôm ấy anh tự tay đẩy ngã cô, trong bụng cô còn có một sinh linh bé bỏng, câu nói ngày hôm đó cứ ám ảnh mãi lấy cô: Lục Mạnh Ái, cô đúng là một con quỷ đội lốt người. Chỉ bấy nhiêu đó, cô lại không thể tha thứ cho anh.
Cả hai người rồi sẽ đi tới đâu đây?
Vài tên vệ sĩ nhận ra cô là vợ của lão đại liền cúi đầu chào, quả thật 5 năm trôi qua, thiếu phu nhân càng ngày càng đẹp. Bây giờ họ mới hiểu tại sao lão đại yêu cô say đắm đến như vậy.
Cô quen thuộc đường vào đây như ở nhà, liền rất nhanh đã kiếm được chỗ mà Hàn Dương đang ngồi say sỉn vật vựa ở đó. Rất nhiều chai rượu loại nặng nằm trên bàn lẫn mặt đất, còn anh thì quần áo xộc xệch, gục xuống mặt bàn. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, chẳng lẽ sau những năm cô bỏ đi, anh đều như thế sao ?
Chỉ cần nghĩ tới đó, cô liền đau lòng. Bỏ qua suy nghĩ, cô cúi xuống đỡ anh đứng dậy. Cả người có hơi loạng choạng, vì anh là sức đàn ông còn cô thì là phụ nữ. Phải mất đến một lúc sau, cô cùng vài người vệ sĩ mới cõng anh ra được tới xe của mình.
Mạnh Ái ngồi vào ghế lái chính, nhướng người chỉnh lại chỗ ngồi cho anh, sau đó mới nhấn ga chạy về. Bây giờ đã hơn 11 giờ đêm, quản gia Trần tuổi cũng cao nên không thể đánh thức bà thức dậy được, cô đành nhân nhượng bẻ tay lái quay về nhà mình.
---------
Cô khó khăn dìu Hàn Dương vào trong nhà, cử động nhẹ nhất có thể vì sợ đánh thức giấc ngủ của Hàn Khải.
Cái người đàn ông này, nặng chi mà nặng thế không biết. Đến khi đặt anh nằm trên giường của mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô cứ ngỡ là mình sắp vụn vỡ toàn xương trên cơ thể tới nơi rồi chứ.
Mạnh Ái vào trong thay lại một bộ đồ ngủ khác, sau đó lấy khăn thấm vào nước, nhẹ nhàng lau khắp cơ thể cho anh. Thân thể này, biết bao lâu rồi cô không đụng tới ? Toàn thân anh có những vết sẹo, tuy không lớn nhưng cũng làm cô đau lòng. Cô biết anh là lão đại hắc bang, không thể tránh khỏi những tình huống bị thương được, nhưng anh là người cô yêu nhất, dẫu sao anh bị gì cô cũng đau.
- Ái Nhi, Ái Nhi, anh thật sự .. xin lỗi em. _ Hàn Dương vừa ngủ vừa nói mớ trong lúc say sỉn. Người ta nói, lời thốt ra trong lúc đang say đều là những lời thật lòng, nhưng cô lại không tin. Vết thương trong lòng quá đỗi lớn, cô không biết làm sao nữa, cứ như một đống tơ rối mù mịt lại với nhau.
- Em đừng bỏ rơi anh ... anh xin em.
- Ái Nhi, quay về ...... đi mà.
- Anh xin lỗi...
Hàn Dương liên tục nói những câu đó ra, bàn tay anh bao phủ bàn tay nhỏ bé của cô lại rồi đặt vào má của mình mà ngủ thiếp đi. Mạnh Ái không biết tự lúc nào nước mắt của mình đã chực trào, người đàn ông này 5 năm trước đã từng là của cô, bây giờ thì không thể nữa rồi.
Cô nhanh chóng lau người cho anh xong, đắp mền lên cho anh rồi đi ra ngoài. Nhưng cái người này, nhất quyết không chịu buông tay cô ra, cứ khư khư giữ lấy mà ôm. Khuôn mặt khi ngủ của anh trông rất hiền lành và ôn nhu, nhìn không băng lãnh như lời mà người ta hay nói. Hết cách, cô đành ngồi xuống kế anh, nhìn chăm chăm lúc anh ngủ.
Mạnh Ái không biết bản thân mình như thế nào, 5 năm qua sống bên Pháp, tuy cô vẫn còn nhung nhớ anh, nhưng tần ấy thời gian cô cứ nghĩ bản thân mình quên được anh, nhưng lại không thể. Lúc về lại đây, gặp lại anh, Mạnh Ái mới biết mình còn yêu anh nhiều như thế nào.
Hàn Dương là mối tình đầu của cô, là chồng của cô, là người mà cô yêu thương nhất, cứ ngỡ gia đình cứ hạnh phúc như thế, cô không nghĩ lại tan vỡ ra đến mức này.
Nếu như ngày hôm đó Minh Ngọc không đến, không tự tay làm mình ngã rồi đổ oan cho cô, thì có lẽ cô đã ra đi lặng lẽ, không có một vết thương quá lớn như hôm nay.
Nếu lúc đó chỉ cần anh giải thích một câu thôi, cô sẽ bất chấp tất cả mà ở lại, nhưng điều đó lại không xảy ra.
Mạnh Ái rất muốn tha thứ cho Hàn Dương, nhưng chỉ cần nghĩ tới ngày hôm ấy anh tự tay đẩy ngã cô, trong bụng cô còn có một sinh linh bé bỏng, câu nói ngày hôm đó cứ ám ảnh mãi lấy cô: Lục Mạnh Ái, cô đúng là một con quỷ đội lốt người. Chỉ bấy nhiêu đó, cô lại không thể tha thứ cho anh.
Cả hai người rồi sẽ đi tới đâu đây?
/102
|