Sau khi đi vi vu trên biển về, Mạnh Ái quyết định cùng con trai dọn về Ngô Gia ở, sau đó sẽ tái hôn lại với anh. Đó là những gì mà Hàn Dương muốn, suốt ngày anh cứ lải nhải về việc đó.
- Bà xã, anh đang ở dưới tâp đoàn. _ Hàn Dương nhấc máy gọi cho cho cô.
Không để đầu dây bên kia trả lời, anh đã tự động cúp máy. Mạnh Ái ở trên lầu nghe điện thoại xong thì bật cười, người đàn ông này lúc nào cũng bá đạo như vậy hết, không bỏ được.
Cô đeo túi xách lên vai, rồi dùng thang máy chuyên dụng đi xuống dưới, nếu anh không gọi, cô cũng sẽ nghĩ bây giờ vẫn còn sớm chưa tới giờ tan làm. Hàn Dương đứng ở trước sảnh tập đoàn DAK, trên mặt đeo một cặp kính râm bự màu đen, hai tay bắt chéo để trước ngực đứng đó đợi cô.
- Anh không cần tới đón em như vậy, như vậy sẽ phiền anh lắm. _ Mạnh Ái đi xuống dưới bước lại chỗ anh đang đứng, khuôn mặt không vui nói.
- Chỉ cần việc liên quan tới em, cái gì cũng không phiền, ngốc quá. Chúng ta đi rước bảo bối thôi. _ Nghe cô nói vậy, anh không những không tức giận mà còn ôn nhu xoa đầu cô rồi nói.
Những nhân viên trong tập đoàn DAK nhìn thấy cảnh tượng này thì vui vẻ, chủ tịch của họ cuối cùng cũng quay lại với chủ tịch Ngô rồi, như vậy cô ấy sẽ giảm bớt sự hung dữ hơn, ha ha.
Nhưng nhìn thấy hai người như vậy, cũng thật hạnh phúc quá đi mất.
Hàn Dương mở cửa xe cho cô vào ngồi, sau đó mới vòng qua ngồi vào xe rồi cho xe lăn bánh đi đến trường học.
----------
Trường tiểu học Diamond .
Chiếc xe Maybach màu đen của Đức dừng lại trước cổng trường làm nhiều phụ huynh khác tò mò. Hãng xe này là hãng xe hạng sang của Đức, để mua được nó thì gia thế phải dữ dội lắm.
Mạnh Ái cùng anh bước xuống xe, mọi người còn được thêm một phen trầm trồ hơn nữa, cả trai lẫn gái đều đẹp, không thể chê vào đâu được hết.
- Cô Lục cô tới rồi. Tiểu bảo bảo đang ở trong phòng hiệu trưởng. _ Cô đang tiến tới lớp học của Hàn Khải thì cô giáo chủ nhiệm đi lại và nói như vậy.
Tại sao bảo bảo của cô lại ở trong phòng hiệu trưởng chứ, có phải đã xảy ra chuyện gì không. Nghĩ đến đây cô liền lo lắng, nhanh chóng đi tới phòng hiệu trưởng ở trên tầng, còn Hàn Dương thì phải đang đỗ xe.
- Khải Nhi, có chuyện gì sao ? _ Mở cửa phòng hiệu trưởng ra, cô thấy con trai mình phải khoanh tay đứng đó thì không khỏi xót xa, chuyện gì vậy ?
- Mẹ .. _ Thấy mẹ mình tới, Hàn Khải giả vờ mếu máo lên tiếng nói.
- Cô gái kia, chẳng lẽ cô không biết dạy con hay sao ? Con trai của cô dám đánh con của tôi, hừ. Thật là ăn gan trời mà. _ Người phụ nữ mặc đồ lòe loẹt kia tự nhiên giận dữ lớn tiếng.
- Hiệu trưởng, có chuyện gì sao ? _ Mặc kệ lời của người phụ nữ kia nói, cô chỉ quay mặt qua hiệu trưởng hỏi.
- Bé trai này dành kẹo của bé Hiểu Trân, Hàn Khải thấy thế liền bênh vực Hiểu Trân. Liền xảy ra cớ sự, nhưng theo lời con cô nói, thì người gây sự đánh nhau trước là bé trai này.
Hiệu trưởng nhìn trang phục và cách ăn nói của cô có vẻ không tầm thường, nên có phần hơi e dè chút.
À _ Mạnh Ái à lên một tiếng, sau đó quay qua người phụ nữ kia nói: Chị à, là con trai chị gây sự trước không phải sao ? Cớ gì phải la làng vậy ?
- Tôi không biết, con trai của cô quýnh con trai tôi bị bầm như vậy, tính như thế nào đây ? _ Người phụ nữ kia có vẻ hùng hổ mà nói, coi trời bằng vung ?
- Mẹ, con cũng đau lắm. _ Nghe người phụ nữ ngang ngược kia nói thế, Hàn Khải liền ngước mặt lên nói với cô. Vết bầm tím trên khuôn mặt của Khải Nhi cô vô tình thấy được, liền tức giận.
- NÀY ! Là con trai chị gây sự trước đó, bảo bảo của tôi bộ không biết đau hay sao ? Chị đừng có ngang ngược.
Mạnh Ái dường như tức giận tới đỉnh điểm, giọng nói có phần lớn tiếng. Còn người phụ nữ cho dù nghe vậy vẫn cố chấp, định quơ tay đánh vào mặt cô nhưng bất thành: Này, cậu là ai ?
Thì ra đúng lúc đó Hàn Dương đã bước vào nên nhanh tay chặn lại. Không để cho cô chịu một tổn thương gì hết, anh còn không dám cơ mà.
Ông hiệu trưởng nhìn thấy anh thì cả người run rẩy im bặt, nghĩ trong đầu: Thôi xong rồi, xong đời rồi.
- Bà im miệng. Bà thử động đến vợ và con trai tôi xem, nhẹ nhất thì tôi cũng phanh thây bà ra. _ Trong giọng nói của anh có phần tức giận.
- Á à bênh vợ con sao ? Mày có biết chồng tao là ai không mà lớn tiếng hả ? Là tổng giám đốc của Ngô Thị, là Ngô Thị đó mày biết không ?
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh, bà ta có hơi chột dạ, nhưng cứ cho rằng gia thế của mình hơn hẳn mọi người.
Nghe bà ta nói vậy, anh nhíu mày lại. Lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số rồi nói qua điện thoại: Nhanh chóng sa thải tổng giám đốc đi.
Người phụ nữ đó giống như bị ma hù, khuôn mặt có chút xanh xao nhưng vẫn dửng dưng, chưa đầy năm phút sau điện thoại bà ta cũng kêu lên, thì ra ông nhà bà ta bị sa thải rồi.
Lúc đó bà ta mới nhìn anh và cô, sợ sệt khóc lóc, nhưng anh không mấy quan tâm, một tay bế Hàn Khải, một tay ôm eo Mạnh Ái tiến ra ngoài.
Trước khi đi còn nói lại một câu, khi nghe xong thì người phụ nữ kia chỉ ngồi khụy xuống khóc lóc thảm thiết.
Ông hiệu trưởng chỉ biết câm nín, thì ra Hàn Khải chính là con trai của chủ tịch Ngô cùng vợ là Lục Mạnh Ái. Gia thế hiển hách không ai dám đụng, coi như kì này người này xui xẻo 3 kiếp mới đụng trúng con trai bảo bối của họ rồi. Khổ thân chưa !
Vợ và con trai của Ngô Hàn Dương này, không phải muốn đụng là đụng.
- Bà xã, anh đang ở dưới tâp đoàn. _ Hàn Dương nhấc máy gọi cho cho cô.
Không để đầu dây bên kia trả lời, anh đã tự động cúp máy. Mạnh Ái ở trên lầu nghe điện thoại xong thì bật cười, người đàn ông này lúc nào cũng bá đạo như vậy hết, không bỏ được.
Cô đeo túi xách lên vai, rồi dùng thang máy chuyên dụng đi xuống dưới, nếu anh không gọi, cô cũng sẽ nghĩ bây giờ vẫn còn sớm chưa tới giờ tan làm. Hàn Dương đứng ở trước sảnh tập đoàn DAK, trên mặt đeo một cặp kính râm bự màu đen, hai tay bắt chéo để trước ngực đứng đó đợi cô.
- Anh không cần tới đón em như vậy, như vậy sẽ phiền anh lắm. _ Mạnh Ái đi xuống dưới bước lại chỗ anh đang đứng, khuôn mặt không vui nói.
- Chỉ cần việc liên quan tới em, cái gì cũng không phiền, ngốc quá. Chúng ta đi rước bảo bối thôi. _ Nghe cô nói vậy, anh không những không tức giận mà còn ôn nhu xoa đầu cô rồi nói.
Những nhân viên trong tập đoàn DAK nhìn thấy cảnh tượng này thì vui vẻ, chủ tịch của họ cuối cùng cũng quay lại với chủ tịch Ngô rồi, như vậy cô ấy sẽ giảm bớt sự hung dữ hơn, ha ha.
Nhưng nhìn thấy hai người như vậy, cũng thật hạnh phúc quá đi mất.
Hàn Dương mở cửa xe cho cô vào ngồi, sau đó mới vòng qua ngồi vào xe rồi cho xe lăn bánh đi đến trường học.
----------
Trường tiểu học Diamond .
Chiếc xe Maybach màu đen của Đức dừng lại trước cổng trường làm nhiều phụ huynh khác tò mò. Hãng xe này là hãng xe hạng sang của Đức, để mua được nó thì gia thế phải dữ dội lắm.
Mạnh Ái cùng anh bước xuống xe, mọi người còn được thêm một phen trầm trồ hơn nữa, cả trai lẫn gái đều đẹp, không thể chê vào đâu được hết.
- Cô Lục cô tới rồi. Tiểu bảo bảo đang ở trong phòng hiệu trưởng. _ Cô đang tiến tới lớp học của Hàn Khải thì cô giáo chủ nhiệm đi lại và nói như vậy.
Tại sao bảo bảo của cô lại ở trong phòng hiệu trưởng chứ, có phải đã xảy ra chuyện gì không. Nghĩ đến đây cô liền lo lắng, nhanh chóng đi tới phòng hiệu trưởng ở trên tầng, còn Hàn Dương thì phải đang đỗ xe.
- Khải Nhi, có chuyện gì sao ? _ Mở cửa phòng hiệu trưởng ra, cô thấy con trai mình phải khoanh tay đứng đó thì không khỏi xót xa, chuyện gì vậy ?
- Mẹ .. _ Thấy mẹ mình tới, Hàn Khải giả vờ mếu máo lên tiếng nói.
- Cô gái kia, chẳng lẽ cô không biết dạy con hay sao ? Con trai của cô dám đánh con của tôi, hừ. Thật là ăn gan trời mà. _ Người phụ nữ mặc đồ lòe loẹt kia tự nhiên giận dữ lớn tiếng.
- Hiệu trưởng, có chuyện gì sao ? _ Mặc kệ lời của người phụ nữ kia nói, cô chỉ quay mặt qua hiệu trưởng hỏi.
- Bé trai này dành kẹo của bé Hiểu Trân, Hàn Khải thấy thế liền bênh vực Hiểu Trân. Liền xảy ra cớ sự, nhưng theo lời con cô nói, thì người gây sự đánh nhau trước là bé trai này.
Hiệu trưởng nhìn trang phục và cách ăn nói của cô có vẻ không tầm thường, nên có phần hơi e dè chút.
À _ Mạnh Ái à lên một tiếng, sau đó quay qua người phụ nữ kia nói: Chị à, là con trai chị gây sự trước không phải sao ? Cớ gì phải la làng vậy ?
- Tôi không biết, con trai của cô quýnh con trai tôi bị bầm như vậy, tính như thế nào đây ? _ Người phụ nữ kia có vẻ hùng hổ mà nói, coi trời bằng vung ?
- Mẹ, con cũng đau lắm. _ Nghe người phụ nữ ngang ngược kia nói thế, Hàn Khải liền ngước mặt lên nói với cô. Vết bầm tím trên khuôn mặt của Khải Nhi cô vô tình thấy được, liền tức giận.
- NÀY ! Là con trai chị gây sự trước đó, bảo bảo của tôi bộ không biết đau hay sao ? Chị đừng có ngang ngược.
Mạnh Ái dường như tức giận tới đỉnh điểm, giọng nói có phần lớn tiếng. Còn người phụ nữ cho dù nghe vậy vẫn cố chấp, định quơ tay đánh vào mặt cô nhưng bất thành: Này, cậu là ai ?
Thì ra đúng lúc đó Hàn Dương đã bước vào nên nhanh tay chặn lại. Không để cho cô chịu một tổn thương gì hết, anh còn không dám cơ mà.
Ông hiệu trưởng nhìn thấy anh thì cả người run rẩy im bặt, nghĩ trong đầu: Thôi xong rồi, xong đời rồi.
- Bà im miệng. Bà thử động đến vợ và con trai tôi xem, nhẹ nhất thì tôi cũng phanh thây bà ra. _ Trong giọng nói của anh có phần tức giận.
- Á à bênh vợ con sao ? Mày có biết chồng tao là ai không mà lớn tiếng hả ? Là tổng giám đốc của Ngô Thị, là Ngô Thị đó mày biết không ?
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh, bà ta có hơi chột dạ, nhưng cứ cho rằng gia thế của mình hơn hẳn mọi người.
Nghe bà ta nói vậy, anh nhíu mày lại. Lấy điện thoại trong túi ra, bấm một dãy số rồi nói qua điện thoại: Nhanh chóng sa thải tổng giám đốc đi.
Người phụ nữ đó giống như bị ma hù, khuôn mặt có chút xanh xao nhưng vẫn dửng dưng, chưa đầy năm phút sau điện thoại bà ta cũng kêu lên, thì ra ông nhà bà ta bị sa thải rồi.
Lúc đó bà ta mới nhìn anh và cô, sợ sệt khóc lóc, nhưng anh không mấy quan tâm, một tay bế Hàn Khải, một tay ôm eo Mạnh Ái tiến ra ngoài.
Trước khi đi còn nói lại một câu, khi nghe xong thì người phụ nữ kia chỉ ngồi khụy xuống khóc lóc thảm thiết.
Ông hiệu trưởng chỉ biết câm nín, thì ra Hàn Khải chính là con trai của chủ tịch Ngô cùng vợ là Lục Mạnh Ái. Gia thế hiển hách không ai dám đụng, coi như kì này người này xui xẻo 3 kiếp mới đụng trúng con trai bảo bối của họ rồi. Khổ thân chưa !
Vợ và con trai của Ngô Hàn Dương này, không phải muốn đụng là đụng.
/102
|