Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 150: (một) (1)

/283


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

IMG

IMG

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới cạnh cổng thành, gần đó có một hàng rồng rắn, những phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy đang xếp hàng sờ đinh, nghe nói như vậy có thể sinh con trai.

Thấy Phó Vân Chương nhìn về phía hàng người trước mắt, hình như cũng có ý định xếp hàng, Phó Vân anh dở khóc dở cười, nhanh chóng kéo y ra, "Đừng, nhị ca, muội không sờ cái kia đâu!"

hiện giờ nàng đang mặc trực thân, dùng khăn lưỡi, đội khăn phúc, nếu như công khai xếp hàng sờ đinh trước mặt tất cả mọi người thì chẳng phải sẽ lộ tẩy hay sao?

Phó Vân Chương trầm mặc một lát, nhưng mà cũng chẳng giữ bộ mặt nghiêm túc được lâu, bật cười, "Có định để muội sờ đinh đâu... Dọa muội chút cho vui thôi."

nói đùa mấy câu rồi lại lang thang không mục đích, hòa vào dòng người cuồn cuộn đi dạo khắp chốn, ra chợ đèn hoa mua mấy xấp giấy, mấy câu bút, mấy thỏi mực và mấy thứ đồ chơi là lạ ít thấy, cuối cùng mua một hộp lớn toàn đồ ăn vặt để mang về nhà cho Phó Vân Khải và Viên Tam.

Kiều Gia và hai người tùy tùng giúp họ xách đồ.

Lúc về đến nhà đã là sau nửa đêm, bóng đêm đặc sệt, Phó Vân anh gần như ngả lưng xuống giường là ngủ ngay.

Hôm sau nàng vẫn dậy sớm như cũ, sắp xếp công văn đi nha thự.

Lúc ăn sáng nàng không nhìn thấy Phó Vân Chương, Liên Xác tới nói với nàng hôm nay y phải ra ngoại thành làm việc, không đi Hình Bộ.

Nàng đành phải đi Đại Lý Tự một mình. Tới nơi, Tề Nhân tới tìm nàng, bàn bạc với nàng chuyện mà Chu Hòa Sưởng đã nói trước đây, chọn một vụ án rồi viết rõ ngọn nguồn và quá trình xử án, phán quyết, sử dụng hình thức bản thoại hoặc công báo [1] để thương nhân bán sách khắp nơi khắc bản rồi bán cho dân chúng.

[1] Nguyên văn là "để báo", là một loại báo chí cổ đại, hình thức giống "cáo thị" trong phim TQ, nhưng thường do triều đình phát hành, được gửi đến các địa phương, chỉ đề cập những vấn đề quan trọng như sắc lệnh của hoàng đế, chiến tranh, v.v... Dân chúng được quyền sao chép để loan truyền tin tức. Để là công báo vì từ này VN mình dùng để chỉ ấn phẩm chính thức của nhà nước.

Trong số các bình sự ở Đại Lý Tự, có mấy người ở Chiết Giang, Nam Trực Lệ. Họ nói ở phía nam, trên phố phường, từ lâu đã xuất hiện một loại báo gọi là "công báo dân gian", bình thường toàn đăng mấy thứ văn thơ thô tục hoặc là mấy câu chuyện vô căn cứ, viết thế nào cho càng giật gân càng tốt, quan phủ từng phái người tới đóng cửa mấy lần nhưng hầu như không có tác dụng gì. Nếu như triều đình có thể nhân cơ hội này để xử lý thứ công báo dân gian kia, không nói có thể có tác dụng gì khác hay không, ít nhất cũng có thể giúp làm sạch bầu không khí.

Sau khi nghe ý kiến của mấy bình sự, Tề Nhân nói: "Nếu một tháng một vụ án thì Đại Lý Tự nhiều việc quá lo không hết. Nếu đổi thành hai tháng một vụ thì mới có thể làm được, ba tháng một vụ cũng được."

Phó Vân anh gật đầu, "Hạ quan cũng chỉ đưa ra một ý tưởng bước đầu, rốt cuộc thực hành thế nào thì còn cần các vị đại nhân đưa ra quyết định."

Tề Nhân trầm tư một lát, bỗng nhiên lại thì thầm: "Việc này là do người của Đại Lý Tự chúng ta phục trách à? Hay phải hợp tác với cả Hình Bộ và Đô Sát Viện nữa?"

Phó Vân anh bật cười, "Đại nhân, loại việc như thế này đương nhiên phải do mọi người đồng tâm hiệp lực làm rồi."

Nếu giao việc này cho Đại Lý Tự, Hình Bộ và Đô Sát Viện nhất định sẽ không chấp nhận đâu! Người của Đại Lý Tự mà phụ trách việc phát hành công báo, như vậy sẽ không tránh được việc gài câu gài chữ để khuếch đại sự anh minh của Đại Lý Tự, rồi sau đó không biết là vô tình hay cố ý, châm chọc Hình Bộ và Đô Sát Viện mấy câu, Hình Bộ và Đại Lý Tự làm sao có thể chịu thiệt như vậy được?

Tề Nhân bĩu môi, hợp tác với Hình Bộ và Đô Sát Viện sẽ thường tạo ra va chạm, đúng là rách việc.

Người hợp tác ở Hình Bộ và Đô Sát Viện là do Phó Vân anh chọn.

Ở Hình Bộ, nàng chọn Phó Vân Chương, y ôn tồn lễ độ, rất biết cách giao tiếp với những người làm ở cơ quan khác, nàng cử hiền bất tị thân [2], người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là y.

[2] Tư tưởng này nghĩa là: người hiền tài nào cũng cần được công nhận đề cử, không bởi người đó là người thân của mình mà kiêng dè.

Ở Đô Sát Viện, nàng chọn một học sinh của Uông Mân, Trước khi, lúc còn cùng làm trợ thủ cho Uông Mân, người nọ từng tới kể khổ với Phó Vân anh nhiều lần. Chọn hắn, một là bởi hắn thành thật phúc hậu, hai là bởi hắn viết văn rất hay, có thể khiến cho công báo của quan phủ cũng trở nên gay cấn, thú vị, hấp dẫn người đọc.

Còn ở Đại Lý Tự là Tề Nhân và Phó Vân anh, Triệu Bật đã bị phái đi Hà Nam lo đê điều rồi.

Trợ thủ sẽ do người trong tam pháp tư tự lựa chọn, mỗi nơi năm người.

Hôm nay Phó Vân Chương không tới Hình Bộ, bọn họ vẫn tìm cơ hội gặp nhau một lần, về cơ bản toàn là những người trẻ tuổi, hơn nữa còn đều là những quan viên trẻ đã được thăng chức nhanh chóng vào khoảng thời gian trước và sau khi Chu Hòa Sưởng đăng cơ, biết tính toán thiệt hơn, làm việc nhanh nhẹn nên đã nhanh chóng bàn bạc và lên kế hoạch cơ bản.

Đầu tiên là phải chọn một vụ án, vụ án này tốt nhất phải là vụ án chấn động một thời để dân chúng nóng lòng muốn biết ngọn nguồn nhưng lại không thể liên quan đến thế lực của quan lại hoặc thế gia, như vậy mới tránh được việc vừa bắt đầu đã đắc tội các vị quan lớn trong triều đình.

Việc này được giao cho người của Hình Bộ phụ trách, bọn họ sẽ sàng lọc và chọn ra mười vụ án để người của Đại Lý Tự và Đô Sát Viện lựa chọn.

đang bàn tán sôi nổi, nội quan đã tới truyền chỉ, bên cung Càn Thanh triệu Phó Vân anh vào cung gấp.

IMG

/283

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status