Có câu biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tình địch đã tìm tới cửa rồi mà ngay cả tên của người ta cô cũng không biết, cái này cũng quá thua thiệt rồi.
Lan Huyên hỏi han nghiêm túc, Lâu Yến Vy trả lời cũng rất chân thành, thốt ra ba chữ: “Em không biết”
Lan Huyên cạn lời: "..”.
“Không phải em là sát thủ lợi hại nhất Thiên Dạ à?” Trên đường trở về, Lâu Yến Vy và Lan Huyên đã tán gẫu với nhau.
Lâu Yến Vy ra vẻ vô tội: “Em là sát thủ chứ đâu có phải người nắm thông tin gì đâu, nếu chị muốn biết thì để em quay về nhờ người trong tổ chức hỗ trợ điều tra một chút”.
Lan Huyên chứng kiến sự dũng mãnh của Lâu Yến Vy, đây là người tuyệt đối nắm giữ thế chủ động.
“Ừ, em quay về giúp chị hỏi một chút” Lan Huyên cảm thấy mỹ mãn nhéo mặt Hạ Bảo: “Bé Bảo à, đi ngủ thôi, mẹ gọi điện cho chú Lục của con nhé”.
Hạ Bảo nghe thấy nhắc đến chú Lục thì bèn hỏi: “Mẹ ơi, chú Lục không phải là cha sao?”
Nếu cô Tô là mẹ thì chú Lục chính là cha.
Lan Huyên nói: “Tạm thời chưa phải, bé Bảo à...!chuyện này giải thích ra hơi phức tạp một xíu, vì bảo vệ mọi người, bảo vệ mẹ nên chú Lục mới nói dối một cách thiện ý như thế.
Nhưng mà sau này chú ấy sẽ là cha con đó”
Cha dượng cũng là cha.
“Ai” Hạ Bảo thở ngắn thở dài, hai tay xòe ra: “May là con không ôm hy vọng quá lớn, mọi người trên thế giới này thật là phức tạp quá đi”
Dáng vẻ của Hạ Bảo chọc cười Lan Huyên và Lâu Yến Vy, Lâu Yến Vy cảm thấy đứa trẻ này hài hước thật, khẩu khí kia cứ như là một ông cụ non ấy.
Lan Huyên nhờ Lưu Lệ Phương đưa Hạ Bảo đi nghỉ ngơi, còn cô thì gọi điện thoại cho Lục Đồng Quân, hỏi thăm tình hình điều tra sao rồi.
Bên phía khách sạn.
Sau khi cảnh sát đến hiện trường thì Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng đã gần như giải quyết xong vụ án, bọn họ hoàn toàn không phát huy tác dụng gì cả, chỉ đi theo cho có hình thức mà thôi.
Tất cả camera trong khách sạn đều được trích xuất ra, sau khi Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng phân tích thì gom những người hiềm nghi lại.
Tô Lan Ninh cho rằng việc mình làm không có một kẻ hở nào, nhưng chưa tới mấy tiếng thì chuyện cô ta đả thương Trần Hương Thủy đã trồi lên mặt nước.
Đúng là Tô Lan Ninh đã chọn góc chết của camera để ra tay, có lẽ sau khi Trần Hương Thủy rời khỏi đại sảnh đi vào phòng khách, lại từ phòng khách đi ra đại sảnh, camera ghi hình chỉ có Tô Lan Ninh đi theo Trần Hương Thủy ra ngoài.
Camera giám sát cũng cho thấy sau khi xuống tay thì Tô Lan Ninh hốt hoảng rời khỏi đó.
Sau khi Lục Đồng Quân biết được là Tô Lan Ninh thì ánh mắt hiện lên sát khí: “Đồ không biết sống chết!”.
Vạn Hoài Bắc nói: “Lão đại, quy củ của Bóng Đêm là không giết phụ nữ có thai và trẻ em, Tô Lan Ninh đang mang thai, ra tay thì không ổn cho lắm...
Tô Lan Ninh xuống tay với Trần Hương Thủy, đánh bà ấy trọng thương, loại phụ nữ này chặt thành tám khối cũng chưa đủ.
Sinh ra làm người, có lẽ sẽ mang tâm kính sợ đối với sinh mạng, người Bóng Đêm cũng không giết phụ nữ có thai và trẻ em.
Một ngón tay vẫn chưa khiến Tô Lan Ninh nhớ kỹ.
Hai mắt thâm thúy của Lục Đồng Quần lóe lên: “Đưa vào đi, vừa hay làm bạn với Tần Huệ Mẫn”.
Sau khi Tô Lan Ninh nộp tiền bảo lãnh lại mấy lần vi phạm pháp luật, lần này làm làm trọng thương Trần Hương Thủy, đương nhiên cảnh sát sẽ không mặc kệ kẻ nguy hiểm như Tô Lan Ninh ở bên ngoài.
Lúc này, cảnh sát huy động lực lượng đi bắt Tô Lan Ninh về quy án.
Lục Đồng Quân lạnh giọng phân phó: “Hạ Đình, Hạ Vân, hai người cũng đi hỗ trợ đi”
Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự: "..”
“Cậu Lục à, nhân lực của chúng tôi đủ bắt một người phụ nữ mà, dư xăng!” Bọn họ nào dám phiền cậu Lục đây ra tay, chuyện này chẳng phải đại biểu rằng cảnh sát bọn họ rất vô dụng à!
Nhưng vụ giết người này hình như đúng thật là bọn họ không tốn tí sức lực nào, hung thủ là do Vạn Hoài Bắc và Hạ Lăng tra được, cho nên cảnh sát muốn biểu hiện tốt trong đợt bắt người này.
Lục Đồng Quân nói: “Hiệp trợ cảnh sát phá án là trách nhiệm hợp pháp của mỗi công dân, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức
Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự cũng không nói gì nữa.
Lục Đồng Quân không để Tô Lan Ninh vào mắt, nhưng con rệp thì khiến người khác buồn nôn, anh cũng không phải kẻ lương thiện gì mà để Tô Lan Ninh tùy ý kiêu ngạo như vậy.
Hạ Vân và Hạ Đình đi theo bắt người, chuyện kế tiếp mà Lục Đồng Quân phải xử lý là cha con Lục Minh Húc, hai người đó đã bị mang về khu nhà cũ.
Vạn Hoài Bắc hỏi: “Lão đại, còn dì Trần thì sao?” “Vẫn còn đang hôn mê, khi nào tỉnh lại thì tôi không rõ lắm” Lục Đồng Quân
nhìn về phía Hạ Lăng: “Cháu theo chú về khu nhà cũ hay đến nhà họ Lý?”.
Hạ Lăng nói: “Cháu đi cùng Lục lão đại” Chuyện còn lại liên quan đến nhà họ Lục, Vạn Hoài Bắc sẽ không đi theo.
Lục Đồng Quân mang theo Hạ Lăng quay về khu nhà cũ của nhà họ Lục.
Trên đường, Lục Đồng Quân nói: “Những lời ở tiệc mừng thọ.”
“Cháu biết Lục lão đại vì muốn bảo vệ dì Tô nên mới nói vậy” Hạ Lăng vốn không tin mình là con của Lục Đồng Quân.
Hạ Lăng không cho là thật, Lục Đồng Quân cũng không giải thích gì thêm.
Những lời mà anh nói ở tiệc mừng thọ là vì bảo vệ Lan Huyên.
“Dì Tô thật sự là mẹ của cháu”
Lục Đồng Quân tin tưởng phần kiểm tra huyết thống của Tần Kiều Lam, cũng tin tưởng lời Lan Huyên nói.
Hai mắt Hạ Lăng sáng ngời: “Thật sao?”
Từ lần đầu tiên Hạ Lăng nhìn thấy Lan Huyên thì cậu đã có ý nghĩ như vậy, nếu như cô Tô là mẹ của cậu thì thật là tốt, bây giờ, ước mơ đã thành hiện thực.
Lục Đồng Quân gật đầu: “Ừ”
Hạ Lăng cười đầy thỏa mãn: “Thật tốt quá” Những lời Hạ Lăng nói chất chứa rất nhiều tâm tình ở trong đó, việc Lan Huyên là mẹ của mình khiến cậu rất hài lòng.
Ở khu nhà cũ của nhà họ Lục, ông cụ Lục vẫn không ngủ mà thức chờ tin tức.
Cha con Lục Minh Húc như ngồi trên đống lửa, bọn họ muốn đi nhưng người của Lục Đồng Quân đang đứng ở cửa lớn trông coi.
Lục Minh Húc đi qua đi lại, Lục Tử Việt nói: “Minh Húc, không phải ông con rất mềm lòng sao? Chẳng may Lục Đồng Quân trở về thì thằng đó sao có thể dễ dàng tha thứ cho chúng ta? Chỉ có ông con mới có thể ngăn cản Lục Đồng Quân”
“Bây giờ nói những thứ này cũng vô dụng thôi, tính tình của Lục Đồng Quân.
như thế nào chúng ta cũng biết rồi.” Lục Minh Húc nhìn về phía đêm tối vô tận, tự giễu nói: “Lúc anh ta hạ xuống nước cờ này thì con đã sớm hoài nghi bệnh của anh ta là giả, còn cố ý đi tìm bác sĩ kiểm tra nhưng lại không tra ra được gì cả, anh ta giấu cũng sâu thật”.
Là do anh ta quá vì cái lợi trước mắt nên mới trúng bẫy của Lục Đồng Quân, trong sân vang lên tiếng động cơ xe, hai cha con trở nên căng thẳng.
Lục Tử Việt nói: “Là Lục Đồng Quân trở về” Ông cụ trên lầu cũng nghe thấy tiếng động nên đi xuống lầu.
Lục Đồng Quân mang theo Hạ Lăng rảo bước tiến vào phòng khách, ông cụ Lục nói: “Đồng Quân, mẹ cháu không sao chứ?”
“Đã thoát khỏi nguy hiểm rồi ạ” Lục Đồng Quân đáp xong rồi quay sang nói với Hạ Lăng: “Hạ Lăng, con đưa ông trở về phòng nghỉ ngơi đi”.
Nếu trước mặt người khác tỏ ra quen biết Hạ Lăng thì nhất định phải duy trì
quan hệ cha con.
“Vâng thưa cha” Hạ Lăng đi đến trước mặt ông cụ: “Ông ơi, cháu đưa ông về phòng nhé”.
Ông cụ Lục biết rõ Lục Đồng Quân muốn làm gì, chỉ nói: “Giữ mạng lại”
Ngụ ý là chỉ cần giữ mạng bọn họ lại thì những chuyện khác tùy Lục Đồng Quân hành xử.
Cha con Lục Minh Húc nghe vậy thì trở nên luống cuống.
Lục Minh Húc quát lên: “Ông” Lục Tử Việt nói: “Cha, cha không thể không quản...!lòng dạ thằng ranh con này ác độc lắm”
Ông cụ Lục đi lên lầu mà không quay đầu lại, ông tin Lục Đồng Quân có chừng mực.
Sau khi ông cụ vừa đi thì Lục Đồng Quân hạ lệnh: “Đóng cửa sổ và cửa lớn lại” “Vâng, thưa cậu Lục”.
Thuộc hạ của Lục Đồng Quân nhanh chóng khóa kỹ cửa nẻo lại.
“Anh, anh ơi, chúng ta là anh em, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, anh nghe em giải thích đi” Lục Minh Húc cho rằng Lục Đồng Quân định ra tay nên tranh thủ thời gian thoái thác.
Lục Tử Việt lấy bức bình phong là trưởng bối ra, nói: “Cháu cả à, chú là chú hai của cháu, nếu cháu dám động đến chú thì chính là ngỗ nghịch, bất hiếu đấy”.
“Chú hai yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không động đến một sợi tóc của chú” Lục Đồng Quân không để ý, lạnh lùng nhếch môi, nói hai chữ: “Thả chó”.
Lục Minh Húc và Lục Tử Việt thoáng ngây người, không kịp phản ứng, mãi đến khi thấy thuộc hạ của Lục Đồng Quân dắt bốn con chó Ngao Tây Tạng đến thì chân hai người chợt mềm nhũn.
Không phải thả chó sao? Cái này rõ ràng là chó Ngao Tây Tạng...
Bốn con chó Ngao Tây Tạng đói bụng đã lâu, thấy hai cha con Lục Minh Húc thì hai mắt đỏ lè, điên cuồng của một tiếng, khí thế đó có thể dọa người ta sợ vỡ mật.
“Thảo Lục Đồng Quân ra lệnh một tiếng, bốn con chó Ngao Tây Tạng bổ nhào về phía hai cha con Lục Minh Húc.
/498
|