Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi
Chương 238: Giấy Chứng Nhận Kết Hôn Của Hai Người Làm Tê Liệt Mạng
/498
|
Lời nói của Tân Nhã Viên chắc chắn là sấm sét giữa trời quang đối với Lục Đồng Quân.
Ngay thời khắc cô ta nói rằng chính Tân Chấn Đông đã giết cha anh, trong đầu anh dường như có thứ gì đó bùng nổ.
Hạ Đình ở bên cạnh cũng kinh ngạc sững sờ.
Nếu giữa Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên có huyết hải thâm thù, vậy mọi chuyện sẽ ra sao đây?
Đó chẳng phải đã biến thành một bi kịch sao?
Hai mắt Lục Đồng Quân đỏ bừng, sức nắm Tân Nhã Viên tăng lên một chút: “Tôi sẽ không tin một chữ nào trong lời nói của cô.
Giết cô chỉ làm bẩn tay của tôi, tự cô đi đầu thú đi”
Nói xong, Lục Đồng Quân bỏ người ra.
Tân Nhã Viên ngã xuống đất, ôm cổ hít vào từng đợt oxi.
“Lục Đồng Quân, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi còn không hiểu anh à? Tai nạn xe cộ của cha anh xảy ra rất kỳ lạ, anh không nghỉ ngờ sao? Thật ra trong lòng anh đã tin rồi, nhưng anh lại sợ, sợ Tô Lan Huyên biết.”
Tân Nhã Viên cười, cười điên cưồng, cười ngông nghênh, cười đến nỗi rơi lệ.
“Giấy không thể gói được lửa.
Một ngày nào đó Tô Lan Huyên sẽ biết.
Tôi muốn xem giữa huyết hải thâm thù, hai người các anh làm sao có thể hạnh phúc ở bên nhau”
Tân Nhã Viên dường như đã nghĩ ra điều gì đó, đứng dậy cười nói: “Chẳng qua, Tô Lan Huyên đang mang thai, anh nói nếu cha tôi biết cô ta đang mang thai con của kẻ thù thì có thể để cho cô ta sinh đứa bé ra nữa hay không?”
Lục Đồng Quân nổi cơn thịnh nộ: “Cô câm miệng cho tôi.”
“Anh không muốn ở bên cạnh tôi thì tôi cũng sẽ không để các người được như ý.
Bác gái cũng biết sự thật vụ tai nạn xe cộ.
Anh cảm thấy bà ấy có thể chấp nhận con gái của kẻ thù giết chồng mình làm con dâu không?”
Tân Nhã Viên cười buồn: ng Quân, đây là định mệnh.”
“Tô Lan Huyên sẽ là vợ của tôi.
Đây là số mệnh trời định” Đôi mắt thâm thúy của Lục Đồng Quân hơi nheo lại, ánh sáng lạnh lùng xẹt qua: “Người sống không ngăn được, người chết càng không ngăn được.”
Tân Nhã Viên sửng sốt: “Người chết là cha của anh”
Lục Đồng Quân hừ lạnh một tiếng: “Nếu một ngày nào đó ông đây chết đi, đừng nói là con trai tôi thích con gái của kẻ thù, dù có thích kẻ thù, ông đây cũng sẽ đốt pháo dưới cửu tuyền để chúc bọn nó trăm năm hòa hợp.”
Tân Nhã Viên hoàn toàn không nói nên lời, cô ta vốn tưởng rằng thù giết cha sẽ khiến hai người nảy sinh ác cảm, nhưng kết quả ra sao chứ?
Lục Đồng Quân không quan tâm chút nào.
Tân Nhã Viên đột nhiên nhớ tới chuyện cô ta thăm dò Tô Lan Huyên trước đây, cho dù là video giả hay video thật cũng không thể chia rẽ hai người bọn họ.
Tân Nhã Viên không hiểu, cô ta nghĩ không thông, trên đời này làm sao có thể có hai người tin tưởng lẫn nhau nhiều như vậy.
“Tại sao người đó lại là Tô Lan Huyên? Tại sao anh có thể vì cô ta mà từ bỏ tất cả? Cô ta chỉ là một người phụ nữ tồi tệ chưa chồng đã có.
con, thay đổi thất thường.
Cô ta không xứng đáng” Hai mắt Tân Nhã Viên nóng đến phát điên.
“Hạ Bảo và Hạ Lăng là con ruột trai của Lục Đồng Quân tôi.”
“Đến bây giờ anh vẫn còn lừa mình dối người, đừng tưởng rằng tôi không biết, những lời anh nói trong tiệc mừng thọ chỉ là để bảo vệ Tô Lan Huyên mà thôi…”
Lục Đồng Quân nhẹ giọng cắt ngang lời cô ta: “Năm năm trước, vào cái đêm cô mất tích, Lục Minh Húc đã bỏ thuốc tôi, người giúp tôi giải thuốc là Tô Lan Huyên.
Hạ Lăng, Hạ Bảo, là con của tôi và Tô Lan Huyện”
Trong nháy mắt đó, cả không gian như đông cứng lại.
Lục Đồng Quân tiến lại gần một bước, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Cô hỏi tôi tại sao lại là Tô Lan Huyên, bởi vì trong lòng cô ấy, tôi chỉ là người đàn ông của cô ấy, không phải người cầm quyền của tập đoàn Đại Lục, cũng không phải thủ lĩnh Bóng Đêm”
Tân Nhã Viên lập tức nghĩ đến bản thân mình.
Cô ta yêu Lục Đồng Quân, nhưng cô ta không thể từ bỏ thân phận cô cả nhà họ Tân, không dám làm trái mệnh lệnh của cha.
Năm đó, cô ta chọn giả chết và trở về nhà họ Tân, cô ta đã từ bỏ Lục Đồng Quân.
“Tôi thua, thua hoàn toàn” Tân Nhã Viên nhắm mắt lại, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
“Nể tình đã quen biết nhau nhiều năm, tôi sẽ cho cô một chút thể diện”
Bỏ lại những lời này, Lục Đồng Quân xoay người rời đi.
Hạ Đình nhanh chóng đuổi theo.
Tân Nhã Viên xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt mê mang.
Lục Đồng Quân đi đã lâu, khi màn đêm buông xuống, cô ta mới đảo mắt, nhìn cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, đứng dậy đi đến bên giường.
Trên bàn đầu giường là lọ thuốc ngủ cô ta đã chuẩn bị sẵn.
Đến thủ đô lần này, cô ta không định trở về nữa.
Đau buồn không lớn hơn cái chết, nhưng lòng chết thì sẽ không sợ cái chết nữa.
Tân Nhã Viên uống hết toàn bộ thuốc trong lọ thuốc ngủ, sau đó yên lặng nằm ở trên giường, nhìn trân nhà, nhẹ giọng nói: “Đồng Quân, vĩnh biệt”
Tân Nhã Viên nhắm mắt, không bao giờ tỉnh lại.
Biệt thự Nam Sơn.
Hạ Lăng và Hạ Bảo vẫn chưa ngủ, đang tập thể dục trong phòng huấn luyện.
Tô Lan Huyên ăn chút hoa quả rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô lật xem cuốn sách về các công thức nấu ăn dành cho phụ nữ mang thai, càng xem càng đói.
Tô Lan Huyên liếm môi lẩm bẩm: “Đây thật sự là một quyết định sai lầm.
Nửa đêm, cô xem sách dạy nấu ăn làm gì chứ.
Tô Lan Huyên đang định đổi sách thì nghe thấy tiếng xe của Lục Đồng Quân tắt máy.
Không lâu sau, Lục Đồng Quân bước vào.
Tô Lan Huyên vừa tìm một quyển sách trên giá vừa hỏi: “Anh đi đâu mà giờ này mới về? Phải rồi, em nhớ trên giá có một kiệt tác của Pháp, sao giờ không thấy nữa?”
“Anh lấy cho”
Lục Đồng Quân đi tới, duỗi tay cầm lấy quyển trên cùng của giá sách.
“Chính là bản này” Tô Lan Huyên nói mãi: “Em vừa mới đọc sách dạy nấu ăn, đọc đến nỗi đói bụng rồi.
Xem mấy cái này tốt hơn, rất dễ ngủ”
Lục Đồng Quân dùng ánh mắt dịu dàng mà phức tạp nhìn chằm chăm Tô Lan Huyên, Tô Lan Huyên đang mặc đồ ngủ, cài tóc, có vài phần nữ tính hơn thường ngày.
Dáng vẻ dài dòng lải nhải của cô khiến anh như nhìn thấy cuộc sốnc khi về già của hai người ở mấy chục năm sau, làm cho người ta cảm thấy ấm lòng.
Bụng của Tô Lan Huyên đã bắt đầu lộ ra, nhất là khi cô nằm xuống, một khối phồng ở bụng càng rõ ràng.
Nhìn thấy Lục Đồng Quân đứng bất động ở bên cạnh giá sách, Tô Lan Huyên khó hiểu hỏi: “Anh làm sao vậy? Sao mới đi ra ngoài một chuyến đã trở nên u sầu rồi?”
Lục Đồng Quân bình tĩnh lại: “Lan Huyên, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn đi”
“Gấp gáp như vậy hả?” Tô Lan Huyên hỏi: “Ngày mai là ngày lành gì à”
Lục Đồng Quân bước đến chỗ Tô Lan Huyên, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nở nụ cười ấm áp nói: “Ở bên em, mỗi ngày đều là ngày lành.”
Tô Lan Huyên cười: “Miệng càng ngày càng ngọt.”
Lục Đồng Quân ôm eo Tô Lan Huyên: “Ngày mai đi đi, anh muốn sớm để tên em xuất hiện trên mục vợ của anh”
“Được!” Tô Lan Huyên tươi cười đồng ý: “Ngày mai sẽ đi”
Còn tranh cãi làm gì nữa, đây là chuyện sớm hay muộn thôi.
“Lan Huyên, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, quãng đời còn lại sẽ chỉ là em”
Những lời nói yêu thương vô vị thường hữu ích nhất.
Tô Lan Huyên cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đều lan tràn sự ngọt nào.
Ngày hôm sau.
Lục Đồng Quân dậy sớm, lục tung tủ quần áo như một người phụ nữ, ném chúng khắp nơi trên giường và sô pha.
Hai giờ trôi qua, Lục Đồng Quân vẫn chưa quyết định được sẽ mặc bộ đồ nào, thắt cà vạt nào và đi đôi giày nào.
Tô Lan Huyên không nói nên lời, ngáp một cái: “Nếu không đi ra ngoài, cục dân chính sẽ đóng cửa”
“Bà xã, cà vạt nào đẹp hơn?” Lục Đồng Quân cầm mấy cái cà vạt trong tay, không biết nên chọn như thế nào.
Vào một ngày quan trọng như vậy, chắc chắn không thể qua loa.
Tô Lan Huyên hiếm khi nghe thấy Lục Đồng Quân gọi nàng là bà xã, giờ nghe được lại cảm thấy cũng không tệ lắm, dễ nghe hơn “vợ” nhiều.
“Cái này đi” Tô Lan Huyên chọn một cái màu bạc, nhéo nhéo gương mặt của Lục Đồng Quân: “Với giá trị nhan sắc này của anh, cho dù mặc bao bố cũng đẹp”
Điều này đã thành công lấy lòng Lục Đồng Quân.
“Được, nghe bà xã” Lục Đồng Quân giao quyền lựa chọn cho Tô Lan Huyên, từ áo đến quần đều do Tô Lan Huyên phối hợp.
Nửa giờ sau, cả hai đã thay quần áo xong, chuẩn bị ra khỏi cửa.
Hạ Bảo nói khẽ: “Con cũng muốn đi”
Lục Đồng Quân dắt Tô Lan Huyên vào trong xe: “Chú và mẹ nhóc đi lấy giấy chứng nhận, nhóc đi theo làm gì? Ở nhà chơi đi, khi về sẽ cho nhóc phong bì đỏ.”
Hạ Thiện cũng bổ sung: “Gặp người nào cũng có phần”
Tâm trạng Lục Đồng Quân vô cùng tốt, anh khí phách nói: “Mọi người đều có phần, hưởng chung không khí vui mừng.”
Tô Lan Huyên ngồi trong xe nở nụ cười, cô không cảm thấy hồi hộp, chỉ có hạnh phúc.
Lục Đồng Quân đã thực hiện lời hứa của anh, sau khi có lại ánh sáng sẽ đi lấy giấy chứng nhận.
Lục Đồng Quân đi đường tắt đến cục dân chính, chuẩn bị sẵn một gói lớn kẹo cưới và phong bao lì xì trong cốp xe, những ai anh gặp cũng có phần.
Các nhân viên của cục dân chính hầu hết đều nhận được phong bao đỏ từ cậu cả Lục và ăn kẹo cưới của cậu cả Lục.
Tô Lan Huyên không biết Lục Đồng Quân đã chuẩn bị trước thứ này, khi nghe người khác liên tục chúc mừng bọn họ trăm năm hòa hợp, răng long đầu bạc, cô cười đáp: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Ngay sau khi có được giấy đăng ký kết hôn, còn chưa ra khỏi cục dân chính, Lục Đồng Quân đã đăng giấy đăng ký kết hôn của hai người lên mạng.
Sau đó… toàn bộ hệ thống mạng bị tê liệt..
/498
|