“Đừng vội cúp máy..”
Cuộc gọi đã kết thúc.
Vạn Hoài Bắc: “…”
Lâu Yến Vy vội la lên: “Làm sao bây giờ?”
Vạn Hoài Bắc cười gượng: “Xa Thành Luân bảo tôi tự lo, nếu không được thì tôi chính là thuốc giải của cô.”
Mặc dù đây không phải là câu gốc nhưng chắc cũng có nghĩa như vậy.
Lâu Yến Vy nổi trận lôi đình: “Vạn Hoài Bắc chết tiệt, biết ngay là anh có ý đồ với bà đây mà, để tôi chặt bỏ cái chân thứ ba của anh đi cho rồi.”
Lâu Yến Vy không nói hai lời trực tiếp ra tay.
Vạn Hoài Bắc vừa trốn tránh vừa lên tiếng giải thích: “Quân tử động khẩu không động thủ, là cô hỏi tôi mà, tôi chỉ truyền đạt lại ý tứ của Xa Thành Luân thôi.
Tôi mới không thèm có ý đồ gì với cô, cái loại Mẫu Dạ Xoa như cô dù có đưa tới của tôi cũng không cần.”
Lúc này Vạn Hoài Bắc mới nhận ra mình bị Xa Thành Luân hổ một phen.
“Anh thử nói thêm câu nữa xem.”
Lâu Yến Vy càng tức giận hơn túm lấy quần áo của Vạn Hoài Bắc, còn Vạn Hoài Bắc chỉ tránh né chứ không đánh trả, cho dù anh ta có muốn đánh trả cũng không phải đối thủ của Lâu Yến Vy.
Hai người giằng co một lúc thì vang lên một tiếng roẹt khiến áo sơ mi
của Vạn Hoài Bắc bị xé rách, âm thanh kia còn cực kỳ chói tai, trên ngực Vạn Hoài Bắc cũng mát lạnh một mảng.
Lại roẹt thêm một tiếng, ống tay áo của Vạn Hoài Bắc cũng bị Lâu Yến Vy kéo xuống, hai người sửng sốt nhìn nhau một chút, ống tay áo bị xé rách nằm trong tay Lâu Yến Vy còn cánh tay của Vạn Hoài Bắc thì lộ ra bên ngoài, lớp áo trước ngực cũng trở thành miếng vải rách.
Ánh mắt Lâu Yến Vy rơi vào khoảng trống trước ngực của Vạn Hoài Bắc, cơ thể của tên này không những không có cơ bắp gì mà làn da còn mỏng mạnh hơn cả da của phụ nữ nữa.
Vạn Hoài Bắc giống như một cô gái nhà lành, đưa tay che ngực bảo vệ sự trong trắng đã giữ gìn hơn ba mươi năm của mình: “Cho dù cô có trúng thuốc thì cũng đừng có nhân cơ hội đó mà lợi dụng tôi, tôi nói được làm được đó, coi như có chết chết tôi cũng không thuận theo đâu.
Lâu Yến Vy: “…”
Cô ta cảm thấy cả hàm răng của mình đều cứng ngắt, nếu Xa Thành Luân ở đây chắc cũng chỉ biết che mặt lắc đầu, thịt dâng tới tận cửa rồi mà vẫn còn từ chối thì đúng là làm mất mặt đàn ông mà.
“Bà đây cũng không có hứng thú với anh, anh đừng có làm ra vẻ như bà đây đang cợt nhả anh vậy.” Lâu Yến Vy khinh bỉ nói: “Bà đây chỉ thích đàn ông cơ bắp dũng mãnh chứ không thích đồ yếu đuối giống anh, loại mong manh yếu đuối như anh tôi chỉ cần động một đầu ngón tay cũng đủ cho anh nằm bẹp rồi.”
Vạn Hoài Bắc thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy an toàn: “Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.”
Lâu Yến Vy bị thái độ giống như vừa sống sót sau tai nạn của Vạn Hoài Bắc làm nổi điên: “Vạn Hoài Bắc, anh có còn là đàn ông không hả? Dù gì thì bà đây cũng là một người đẹp có điện nước đầy đủ, bây giờ cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, bà đây còn mới bị trúng thuốc mà anh lại không hề có chút suy nghĩ đen tối nào sao?”
Chuyện này khiến người ta rất sốc đấy, người đẹp cũng cần mặt mũi mà.
Trong tình huống như thế này không phải phụ nữ mới là người bị đàn ông lợi dụng sao? Cô ta còn chưa nói gì mà một người đàn ông cao lớn như Vạn Hoài Bắc đã bày ra dáng vẻ sắp bị ăn thịt tới nơi, nói thử xem có tức không cơ chứ?
Vạn Hoài Bắc nghiêm túc nói: “Ông đây không phải loại người tùy tiện.”
Lâu Yến Vy lại suýt bùng nổ, sau khi nghe vậy thì cái tay vươn ra đang định đánh người cũng dừng ở giữa không trung, cuối cùng vẫn rút trở về.
“Đi.”
Lâu Yến Vy đi phía trước, bởi vì tức giận nên có hơi xúc động khiến tác dụng của thuốc càng phát tác nhanh hơn.
Vạn Hoài Bắc hỏi: “Đi đâu?”
Lâu Yến Vy nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi bệnh viện”
Cô ta thực sự không muốn nói nhiều với Vạn Hoài Bắc dù chỉ thêm một chữ.
“Không phải cô sợ mất mặt sao?”
“Bà đây sợ mình nhịn không được sẽ ăn thịt anh.”
“Vậy thì nhanh đến bệnh viện thôi, tôi đi lấy xe” Vạn Hoài Bắc nhanh chân bỏ chạy.
Lâu Yến Vy: “…” Huyệt Thái Dương cũng bắt đầu đau.
Sau khi đã đến bệnh viện, Lâu Yến Vy tiến hành trị liệu khoảng một giờ cũng khôi phục lại bình thường, cô y tá nhiệt tình hỏi nhỏ Lâu Yến Vy: “Có cần giúp cô gọi cảnh sát không?”
Thuốc Lâu Yến Vy trúng chính là thuốc kích thích “cảm xúc” giữa nam và nữ, hơn nữa cô ta còn bị một người đàn ông đưa tới nên nữ y tá mới vô thức nghĩ Vạn Hoài Bắc là tên cặn bã, còn là Lâu Yến Vy là một cô gái nhỏ bị người ta bức hại.
Lâu Yến Vy nghe vậy thì híp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không có ý tốt rồi liếc Vạn Hoài Bắc một cái, sau đó ra vẻ vô cùng oan ức kéo cô y tá xuống gật đầu lia lịa: “Cần, rất cần, làm phiền chị gái xinh đẹp báo cảnh sát giúp tôi, tôi muốn tố cáo cái tên cặn bã này”
Vạn Hoài Bắc đang ngồi chờ ở trên ghế nghe vậy thì dở khóc dở cười: “Cô Lâu, cô qua cần rút ván cũng nhanh quá đó, rốt cuộc thì ai mới là đồ cặn bã đây, trong khi cô vẫn lành lạnh không chút tổn hại thì quần áo của tôi đã
bị cô xé thành cái dạng gì rồi, dù nhìn thế nào đi nữa thì tôi mới giống người bị hại đây này.”
Cô y tá nhìn Vạn Hoài Bắc một chút, hình như… thoạt nhìn thì người đàn ông này càng giống người bị hại hơn.
“Không biết xấu hổ” Lâu Yến Vy trừng mắt nhìn anh ta: “Thuốc là do anh bỏ vào, chuyện này là sự thật.”
Vạn Hoài Bắc: “Rượu là tự cô uống.”
Lâu Yến Vy: “Rượu là của anh.”
Vạn Hoài Bắc: “Nhưng tôi đã cản không cho cô uống rồi.”
Lâu Yến Vy: “Chính anh là người đã mời tôi uống rượu.”
Vạn Hoài Bắc: “Vậy thì gọi cảnh sát đi.”
“Gọi cảnh sát thì gọi cảnh sát.”
Nửa giờ sau, Lâu Yến Vy bị tạm giam vì tội phỉ báng, cợt nhả và quấy rối một ông nội trợ nhà lành.
Vạn Hoài Bắc đứng bên ngoài song sắt, nở một nụ cười cực kỳ nhã nhặn.
và nhẹ nhàng: “Cô Lâu, là do cô yêu cầu gọi cảnh sát đó nha, bảy mươi hai tiếng tạm gian cũng không không dài lắm đâu, chỉ cần ngủ một giấc là xong thôi.”
Lâu Yến Vy ở trong song sắt tức muốn nổ phổi, chắc chắn Vạn Hoài Bắc chính là khắc tinh của cô ta.
Lâu Yến Vy nhe răng múa vuốt: “Tên Vạn Hoài Bắc chết tiệt, anh chờ đó cho tôi.”
“Kính chờ bất cứ lúc nào” Vạn Hoài Bắc nói xong thì chắp tay sau lưng ung dung bước đi.
Chuyện Vạn Hoài Bắc và Lâu Yến Vy rủ nhau uống rượu rồi cùng đi đến trại tạm giam khi truyền tới tại Xa Thành Luân thì đúng lúc anh ta đang uống nước cẩu kỷ, giáo dưỡng tốt đẹp hơn ba mươi năm cũng không thể khiến anh ta nhịn được cú sốc này, trực tiếp phun ngụm nước cẩu kỷ ra ngoài.
Xa Thành Luân im lặng một hồi lâu rồi bật ngón cái với Vạn Hoài Bắc: “Anh giỏi thật”
Lục Đồng Quân biết chuyện cũng im lặng một lúc không biết nên nói gì, chỉ có thể miêu ta bằng một từ, tuyệt.
Đương nhiên Lâu Yến Vy không phải đợi hết bảy mươi hai tiếng đồng hồ trong trại giam bởi vì Tô Lan Huyên đã nộp tiền bảo lãnh cho cô ta ra ngoài.
Lúc biết rõ mọi chuyện thì Tô Lan Huyên chợt phát hiện mình không tìm được bất cứ từ gì để hình dung về Vạn Hoài Bắc, người này đúng là một tên đàn ông ngay thẳng sắt thép mà.
Đây là loại mạch não gì vậy?
Lúc tất cả mọi người đều khinh bỉ tên sắt thép Vạn Hoài Bắc thì anh ta chỉ nói thật ở trước mặt của một người, người đó chính là Hạ Lăng.
Hạ Lăng hỏi: “Vạn lão nhị, chú thật sự không được thật hả?”
Vạn Hoài Bắc vỗ nhẹ vào sau gáy của Hạ Lăng một cái: “Tên nhóc thúi cháu thì biết cái gì, sự trong trắng rất quan trọng đối với một cô gái, nếu không có ý định lấy người ta thì đừng có đụng chạm lung tung”.
/498
|