Sau tám tuổi, mẹ qua đời, cô liền bị Tần Huệ Mẫn đuổi đến ở nhà kho.
Phòng cũ của cô bị Tô Lan Ninh bá chiếm mất.
“Không thể nào, không thể thể được!” Tâm trạng Tô Lan Huyên kích động, nhất thời mất khống chế.
Cô túm lấy tay Luis, giọng nói run rẩy hỏi cô ta: “Mẹ nuôi cô tên là gì? Bà ở đâu? Bây giờ tôi muốn gặp bà.”
“Chị sao thế?” Luis nghi hoặc không hiểu gì nhìn Tô Lan Huyên: “Mẹ nuôi tôi ra ngoài rồi, chắc là ngày mai mới về”.
“Ngày mai, được, ngày mai” Tô Lan Huyên cầm chiếc bình thủ công mỹ nghệ trên kệ lên hỏi: “Tất cả những đồ gốm sứ này đều là mẹ nuôi cô làm sao?”
“Ừ, mẹ nuôi tôi có sở thích này.
Bà nói chuyện này có thể hun đúc tính cách”
Tô Lan Huyên vuốt ve bình gốm: “Trước kia mẹ tôi cũng cực kỳ thích làm những thứ này.
Bà ấy còn khắc dấu ấn của mình dưới đây những chiếc bình nữa…”
Tô Lan Huyên lật xem dưới đáy bình, bị chữ “Uyển” khắc dưới đáy bình làm chấn động.
Mẹ cũng có thói quen khắc một chữ “Uyển” như thế này.
Lúc cô không biết tên thật của mẹ là Lệ Thu Uyển, còn từng hỏi mẹ tại sao lại khắc chữ “Uyển” này mà không phải là chữ nào khác.
Lúc đó mẹ chỉ cười dịu dàng, không nói gì.
Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?
Vào đúng lúc này, có tiếng xe lái vào trong sân nhà, Luis nói: “Có lẽ là mẹ nuôi tôi về sớm rồi”
Luis đi ra ngoài xem, Tô Lan Huyên nghe thấy Luis dùng tiếng địa phương vui vẻ chào: “Mẹ nuôi, hôm nay có thu hoạch gì không ạ?”.
Tô Lan Huyên cũng nhịn không nổi nữa, buông bình gốm trên tay xuống, bước chân loạng choạng đi ra ngoài.
Tô Lan Huyên đứng ở cửa, ánh mắt của cô bám chặt lấy người phụ nữ đứng trong sân.
Rồi dần dần, vành mắt ửng đỏ.
Người phụ nữ dịu dàng yêu thương xoa đầu Luis, rồi dùng giọng điệu của một người mẹ yêu chiều quan tâm hỏi con: “Mẹ nghe nói khách sạn bốc cháy, con có bị thương không?”
“Mẹ nuôi, con không sao.
Chuyện tối nay chắc hẳn do Lehman làm.
Anh ta chỉ châm lửa một căn phòng, lửa đã được dập rồi” Luis nhìn Tô Lan Huyên nói: “Mẹ nuôi, con có một người bạn muốn gặp mẹ.
Con nói cho mẹ nhé, chị ấy trông giống mẹ lắm, con rất thích chị ấy nên đã đưa người về rồi”
“À, thế cô ấy đâu rồi?”
Người phụ nữ nhìn Luis bằng ánh mắt hết mực dịu dàng.
Khi bà quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Tô Lan Huyên, nụ cười trên mặt cứng lại.
Vành mắt Tô Lan Huyên đỏ lừ, thử gọi một tiếng: “Mẹ? Là mẹ sao?”
Một tiếng “mẹ” này làm người phụ nữ và cả Luis đều kinh ngạc.
Cả thế giới dường như đều dừng lại trong khoảnh khắc này, vành mắt Tô Lan.
Huyên càng đỏ, chóp mũi càng cay.
Người phụ nữ trước mắt giống y như mẹ cô trong ký ức, chỉ là có thêm dấu vết của tháng năm.
Người phụ nữ kinh ngạc đến mức đồ vật ở trong tay đều rơi hết xuống đất, khó tin hỏi lại: “Con là… Lan Huyên?”
Mười mấy năm rồi, Tô Lan Huyên đã trở thành một cô gái trưởng thành, khuôn mặt đã có nhiều nét thay đổi, người phụ nữ nhất thời không dám xác nhận.
“Vâng, con là, con là Tô Lan Huyên” Tô Lan Huyên bước xuống thềm, khuôn mặt đã nhạt nhòa nước mắt.
Cô không dám tin người mẹ đã qua đời mười mấy năm vẫn còn sống khỏe mạnh đứng trước mắt mình.
Đôi tay Tô Lan Huyên run rẩy.
Cô muốn chạm vào người phụ nữ nhưng lại sợ đó chỉ là ảo tưởng.
Mộ phần của mẹ rõ ràng vẫn còn ở mộ viên thủ đô mà, Tần Chẩn Đông còn trông coi mà, năm đó chính mắt cô trông thấy mẹ nhắm mắt qua đời mà.
“Lan Huyên, con gái của mẹ” Người phụ nữ cũng nước mắt giàn giụa, kích động mà ôm chầm lấy Tô Lan Huyên vào lòng: “Lan Huyên, là mẹ đây.
Con gái ngoan của mẹ, Lan Huyên”
“Mę.” Tô Lan Huyên cũng ôm lấy người phụ nữ, hai mẹ con ôm nhau khóc lớn.
Đợi sau khi hai người ổn định cảm xúc rồi, trong phòng ngủ, Tô Lan Huyên nhìn người phụ nữ trước mắt, vẫn khó tin mà nói: “Mẹ, đây rốt cuộc là có chuyện gì? Sao… sao mẹ vẫn còn sống?”
Chuyện này chỉ có thể nhìn thấy trong phim điện ảnh máu chó thôi.
Không ngờ lại diễn ở ngoài đời thật được.
À không, ngay cả phim điện ảnh cũng không dám diễn thế này.
Mẹ giả chết mười mấy năm nhưng từ trước tới giờ vẫn không về Thủ đô thăm cô lấy một lần.
Chuyện này Tô Lan Huyên không làm sao nghĩ thông được.
Cô là đứa con gái duy nhất của bà mà.
Mẹ đối xử với một cô con gái nuôi cũng tràn ngập yêu thương như thế, tại sao lại máu lạnh như vậy với chính con gái ruột của mình?
Mẹ cô trong ký ức không phải người như thế.
Trong ánh mắt của Lệ Thu Uyển ánh lên một chút lắng đọng của thời gian, sau
đó mới dịu dàng nhàn nhạt: “Lan Huyên, năm đó mẹ nghĩ rằng bản thân mình chết chắc rồi.
Chú Thượng Quan của con đã cứu mẹ.
Lúc mẹ tỉnh lại đã ở trấn nhỏ này rồi”..
/498
|