Tay của Lê Cẩm Tú vô thức nắm chặt ảo nói: “Không nhìn thấy, có lẽ do lúc đó có quá nhiều người, không phải lúc nãy em nói rồi sao?”
“Ừm!” Lục Minh Húc thu lại ánh mắt, khởi động xe, lái xe ra ngoài tùy tiện hỏi: “Cha anh tìm người coi bói cho hai chúng ta, năm nay kết hôn là tốt nhất, có thời gian thì hẹn cha mẹ em ra ngoài bàn bạc chuyện hôn sự hai chúng ta, anh muốn nhanh chóng cưới em về nhà”
“Kết, kết hôn?” Lê Cẩm Tú rất ngạc nhiên: “Nhanh như vậy sao?” Lục Minh Húc hỏi đầy ẩn ý: “Sao, em không muốn à?”
“Không phải chỉ là Minh Húc à, lẽ nào anh không muốn quay về nhà họ Lục sao? Anh cam tâm mở một cửa hàng bánh kem sống cuộc sống của người bình thường sao, anh sinh ra vốn không phải là người bình thường, anh là người đứng ở trên cao, anh không kém so với Lục Đồng Quân.
Hơn nữa em biết anh.”
“Biết anh cái gì?” Lục Minh Húc thẳng xe, do quán tính nên Lê Cẩm Tú bị đẩy về phía trước, dây an toàn bị bung ra khiến đầu đập choáng váng, lúc cô ta quay đầu nhìn thấy ánh mắt u ám sắc lẹm của Lục Minh Húc nên bị dọa không dám nói chuyện.
Lê Cẩm Tú nhìn trúng Lục Minh Húc không phải là nhìn trúng anh ta mà là thân phận của anh ta.
Từ đầu đến cuối Lục Minh Húc vẫn là mang họ Lục.
Lục Minh Húc ghé sát lại gần, ánh đèn trong xe chiếu xuống, biểu tình vô cùng lạnh lùng u ám, anh ta nhếch khóe miệng nói: “Sao lại không nói chuyện? Lúc nãy em rất tích cực thể hiện bản thân trước mặt nhà họ Lục mà”.
“Đây là em muốn tốt cho anh, không khiến anh mất mặt mà” Gương mặt Lê Cẩm Tú sợ hãi trắng bệch.
Lục Minh Húc ngồi ngay lại không nói gì cả rồi khởi động xe.
Sau khi Tô Lan Huyên hôn mê hết hai tiếng đồng hồ, cô là bị ác mộng dọa cho tỉnh lại.
Trong giấc mơ cô nhìn thấy Tứ Bảo bị người khác chặt chân tay, tiếng khóc của Tứ Bảo khiến lòng cô tan nát đau đớn, cô khóc trong giấc mơ.
Cho dù tỉnh lại Tô Lan Huyên vẫn khóc không ngừng, Lục Đồng Quân nghe động tĩnh liền đi vào phòng.
“Lan Huyên” Lục Đồng Quân ôm Tô Lan Huyên vào trong lòng.
“Lục Đồng Quân, em nhìn thấy Tứ Bảo xảy ra chuyện rồi” “Không sao, chỉ là ác mộng thôi, đừng sợ anh ở đây”.
Lục Đồng Quân ôm an ủi Tô Lan Huyên, Hạ Đình đứng ngoài cửa nói: “Lão đại, phía bên bệnh viện đã có tin rồi, lúc nãy gọi điện thoại qua, cảnh sát Vương đang ở dưới lầu đợi anh”
Tô Lan Huyên càng thêm kích động khi nghe thấy đã có kết quả kiểm tra, cô rời khỏi giường: “Em muốn đi, Lục Đồng Quân, em sẽ đi xuống tầng dưới với anh”
“Lan Huyên” Lục Đồng Quân nhìn thấy Tô Lan Huyên như vậy, anh càng cảm thấy xót xa.
Con trai là của hai người, bây giờ chuyện này xảy ra, anh không thể ngăn cản Tô Lan Huyên biết được chân tướng.
Nhưng anh sợ Tô Lan Huyên không chịu nổi sự thật.
Lục Đồng Quân nhắm mắt lại, đau nhói hít sâu một hơi rồi hôn nhẹ lên trán Tô Lan Huyên và nói: “Được rồi, chúng ta cùng nhau đi”
Tay chân Tô Lan Huyên lạnh ngắt, bởi vì sợ hãi cùng với tâm tình bất ổn mà cô đi cũng không vững.
Lục Đồng Quân ôm cô đi xuống tầng, đặt cô ngồi trên sô pha.
Giọng nói của Lục Đồng Quân khàn khàn: “Cảnh sát Vương, kết quả thế nào? Có phải là… con trai tôi?”
Đối diện với cánh tay cụt trước đó, không nói đến Tô Lan Huyên không chịu nổi, Lục Đồng Quân cũng không thể nhìn nổi.
Nhưng anh là chủ nhà, anh nhất định phải chống đỡ.
Anh không có thời gian để rơi một giọt nước mắt, cũng không có thời gian để đau lòng, việc anh phải làm là tìm Tứ Bảo trở về, cho dù đó là… cái xác.
Tô Lan Huyên cũng căng thẳng nhìn cảnh sát Vương, ngón tay có cấu vào da thịt, tựa hồ không hề cảm thấy đau.
Cảnh sát Vương nhìn Tô Lan Huyên, sau đó nhìn Lục Đồng Quân và nói: “Kết quả của cuộc kiểm tra cho thấy rằng đoạn tay chân không phải của con trai hai người mà là của một đứa trẻ khác”
Nghe xong lời này, Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải Tứ Bảo, không phải Tứ Bảo Tô Lan Huyên kích động kêu lên, đối với cô đây là niềm an ủi lớn nhất.
Cảnh sát Vương nói: “Ông Lục, đoạn tay chân cụt này không phải của con ông nhưng loại phương pháp cực đoan này, nếu đứa bé thực sự rơi vào tay đối phương thì cũng rất nguy hiểm.
Chúng ta phải tìm ra người càng sớm càng tốt.
Điều này đòi hỏi ông Lục cố gắng hết sức hợp tác, chúng tôi cần phải tra xét mối quan hệ cá nhân của ông Lục và bà Lục một lần nữa”
Nói một cách đơn giản, đối phương có thể là kẻ thù hoặc người nào đó trong lĩnh vực kinh doanh.
Hiện tại cảnh sát đã xếp vụ án này vào loại trọng điểm và rất nhiều cảnh sát đã được điều động.
Tô Lan Huyên suy xét tất cả những người cô biết ở trong đầu một lần, bất cứ điều gì cô biết hoặc nghi ngờ, cô đều báo cho cảnh sát.
Tần Kiều Lam vẫn luôn là tình nghĩ nhiều nhất.
Cô ta có tiền án, Tô Lan Huyên cũng tin rằng chính là Tần Kiều Lam.
Ở phía Lục Đồng Quân cũng có không ít kẻ thù, hai người đều có kẻ thù, điều này cần phải điều tra phân loại ra ngày tháng cụ thể..
/498
|