Lục Đồng Quân nhắc đi nhắc lại, anh chỉ sợ Tô Lan Huyên sẽ vì nôn nóng muốn tìm thấy Tứ Bảo mà dấn thân vào nơi nguy hiểm.
“Em tự có chừng mực”
Hai người họ không nói thêm lời thừa thãi.
Sau khi tắt điện thoại thì Tô Lan Huyên nói với Trương Thanh Tâm: “Tôi mượn điện thoại dùng trước, lúc quay về sẽ trả lại cho cô, cô có thể đi được rồi”
“Người đẹp, rốt cuộc cô đang làm gì thế?” Trương Thanh Tâm cảm thấy mơ hồ bởi nội dung cuộc điện thoại của cô, cô ta nói: “Cô không phải đi bắt gian, có đúng không?”
“Gần đây cô không xem tin tức sao?” Tô Lan Huyên nói: “Con trai út của nhà họ Lục ở Thủ đô đã mất tích, treo thưởng cho người tìm ra được cậu bé, tôi chính là mẹ của cậu bé đó, bây giờ tôi đang tìm con trai mình”
Trương Thanh Tâm kinh ngạc, im lặng một lúc rất lâu, cô ta nhìn Tô.
Lan Huyên lại một lượt từ trên xuống dưới với vẻ không thể nào tin nỗi rồi nói: “Cô, cô, cô là mợ Lục sao? Là bà chủ của tập đoàn Huyên Quân hả? Tôi tôi đã xem tin tức, trên mạng nói cô đã giết mẹ chồng mình, cô bị truy nã là vì nguyên nhân này sao?
Cô ở ngoài đời thật còn đẹp hơn cả trên tỉ vi, tôi thật không nhìn ra”
Trương Thanh Tâm nói với vẻ khoa trương: “Trời ơi, tôi đã gặp may mắn gì thế không biết, không ngờ lại được gặp mợ Lục trong lời đồn.
Tôi là fan của cô đấy, cô là thần tượng của tôi, tôi vô cùng, vô cùng ngưỡng nộ tình yêu của cô và cậu Lục, thật là lãng mạn.
Cậu Lục nổi tiếng chiều vợ mà”
Tô Lan Huyên ngây mặt ra: ”…”
Cô mà cũng có fan sao?
Cô cảm thấy Trương Thanh Tâm đang mất trí nhớ có chọn lọc, bây giờ trên mạng đang lan truyền chuyện cô và Lục Đồng Quân trở mặt, chuyện cuồng chiều vợ đã chìm xuống, bây giờ đã là chuyện hai vợ chồng xem nhau như kẻ thù rồi.
“Bớt ninh đi” Tô Lan Huyên nói: “Cô đi đi, tôi phải đi tìm con trai tôi”
“Tôi không đi đâu” Trương Thanh Tâm lắc đầu, đột nhiên nở nụ cười tham lam và hỏi: “Mợ Lục, phần thưởng ba trăm tỷ đó có còn hiệu lực không?”
Tô Lan Huyên chợt hiểu ra, cô mỉm cười rồi nói: “Ba trăm tỷ đó không dễ lấy đâu, có thể sẽ phải mất mạng đấy”
“Tôi hiểu đạo lý đầu tư phải có rủi ro mà” Trương Thanh Tâm nói: “Không đành lòng bỏ con thì sao bắt được sói, ngộ nhỡ cô gặp phải chuyện gì đó mà có thêm tôi thì nói không chừng tôi còn có thể giúp được”
“Không được” Tô Lan Huyên nói: “Cô đi đi, hôm nay cô cũng đã giúp tôi, sau này tôi sẽ đến trả công cho cô”
Lục Minh Húc và Tân Kiều Lam đều là kẻ dám giết người, cô không muốn làm liên lụy đến Trương Thanh Tâm Tô Lan Huyên chỉ lấy điện thoại của Trương Thanh Tâm để tiện liên lạc với Lục Đồng Quân thôi.
Cô đi men theo con đường nhỏ, theo hướng mà Lục Minh Húc đã đi..
/498
|