Vừa mới dứt lời, một giọng nói trầm khàn lạnh lùng vang lên sau lưng.
“Tôi ở đây.
Tô Hạo Trần quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy Lục Đồng Quân đang khoác lên mình bộ đồ chú rể, đứng ở đó trông vô cùng sáng chói và điển trai, anh ta tức giận chạy tới: “Sao anh lại ở đây? Không phải anh nên ở trong phòng nghr ngơi hay sao? Tại sao bên trong chỉ có mình chị gái tôi? Tại sao chị ấy ở trong đó, mà anh lại ở đây.”
Lãnh Phú Cường cũng vội vàng bước nhanh về phía Lục Đồng Quân: “Tân Kiêu Lam phóng hỏa, Tô Lan Huyên ở bên trong, đã… không cứu được nữa”
Lục Đồng Quân yêu thương Tô Lan Huyên đến nhường nào, ngay cả người ngoài cũng biết, nhưng khi nghe tin Tô Lan Huyên đã bị thiêu chết trong biển lửa, trên khuôn mặt của Lục Đồng Quân không hề có chút phản ứng gì, anh nhìn vào biển lửa, thấy Tân Kiều Lam đã ngã gục xuống dưới mặt đất và cũng không còn cử động nữa, ngọn lửa thiêu rụi hết tất cả mọi thứ.
Nhìn thấy Lục Đồng Quân thờ ơ không hề có biểu hiện gì, Tô Hạo Trần càng tức giận: “Lục Đồng Quân, chị gái của tôi đã bị thiêu chết rồi, anh…”
“Chị gái của cậu đang ở bên ngoài khách sạn, cô ấy không sao” Lục Đồng Quân ngắt lời Tô Hạo Trần: “Bên trong chỉ là hình nộm, không phải là chị gái của cậu”
Những lời này khiến cả Tô Hạo Trần và Lãnh Phú Cường đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng từ biểu hiện của Lục Đồng Quân cho thấy cũng không giống là giả.
Tô Hạo Trần lập tức lao ra ngoài, đội cứu hỏa lao vào dập lửa, Lục Đồng Quân và Lãnh Phú Cường cũng di tản đến khu vực an toàn.
Ởbãi đậu xe lộ thiên bên ngoài khách sạn đông nghịt người, đều là những người đã di tản ra khỏi khách sạn, cũng có những người đi qua dừng lại hóng chuyện.
Tô Lan Huyên đứng ở bãi đậu xe không hề bị xây xước một chút nào, đang được Lâu Yến Vy phấn khởi ôm chặt lấy.
Nhìn thấy Tô Lan Huyên không sao, Tân Chấn Đông, Tô Khánh Thành, Lý Kính Hòa và những người khác cũng hạnh phúc rơi nước mắt.
Một phen hoảng sợ.
Tô Hạo Trần nhìn thấy đúng là Tô Lan Huyên không sao, mỉm cười chạy tới: “Chị ơi, chị không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi, làm em sợ chết khiếp”
“Chị không sao, Hạo Trần, em không sao chứ” Tô Lan Huyên nhìn thấy Tô Hạo Trần, cô thở phào nhẹ nhõm: “Chị đã nhờ anh rể đi tìm em đấy”
Tô Lan Huyên thấy mọi người đều ở đó, nhưng chỉ có duy nhất Tô Hạo Trần vẫn chưa đi ra ngoài, nên lúc này Lục Đồng Quân mới đi vào bên trong xem sao.
Cùng với đó, Lãnh Phú Cường và Lục Đồng Quân cũng đi tới.
Ngọn lửa bùng lên ngút trời, khói bốc lên cuồn cuộn, hàng chục xe cứu hỏa bắt đầu tiến hành dập lửa.
Lục Đồng Quân lạnh lùng căn dặn: “Vệ Đông Vệ Tây, Hạ Đình Hạ Vân đưa ông cụ và Lan Huyên trở về nhà cũ trước đi”
Sẽ không thể dập tắt được ngọn lửa ngay lập tức được, Tân Kiều Lam đã chết ở trong biển lửa, mọi người không cần phải đứng ở đây làm gì.
Lãnh Phú Cường và Lục Đồng Quân ở lại để xử lý những chuyện còn lại, Tô Lan Huyên lấy đại cục làm trọng nên đã đi về trước cùng mọi người.
Lục Đồng Quân châm một điếu thuốc rồi đứng ở bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm và phức tạp nhìn vào hiện trường cảnh cháy.
Lãnh Phú Cường đi tới: “Tối nay có chuyện gì vậy? Tô Lan Huyên không phải đang ở trong phòng nghỉ ngơi hay sao? Sao có thể ở cùng một chỗ với anh được?”
Lục Đồng Quân gẩy gẩy điếu thuốc rồi nói: “Tôi và Lan Huyên đã lường trước được mọi việc nên chuẩn bị phương án để phòng, phòng nghỉ ngơi và căn phòng bên cạnh thông nhau hoàn toàn.
Tất cả mọi người đều tưởng rằng Lan Huyên đang ở trong đó.
Thực ra, trước khi một người đàn ông say rượu ở tầng dưới lái xe đâm vào tường, Lan Huyên đã rời khỏi phòng nghỉ ngơi rồi.
“.
/498
|