Tô Lan Huyên rất sợ nhột, cô bật cười khanh khách: “Lục, Lục Đồng Quân, đừng làm loạn nữa, ha ha, đừng làm loạn nữa: Hai người vui đùa với nhau ở trên giường một hồi, Lục Đồng Quân kéo chăn bông đắp lên người rồi nói: “Ngủ đi”
Mọi người chớ hiểu lầm, đây thực sự chỉ là một giấc ngủ đơn thuần.
.
Ngôn Tình Hay
Vui đùa một lúc, Tô Lan Huyên cũng cảm thấy mệt rồi, mi mắt nặng trĩu, cô nép người vào trong vòng tay của Lục Đồng Quân, vô cùng nhẹ nhõm yên tâm, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng thở đều đều ở bên tai, Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Tô Lan Huyên, người phụ nữ mà mình yêu thương vẫn có thể vui vẻ hạnh phúc ở trong vòng tay của mình như vậy, anh còn có gì đáng để truy cứu mãi chứ?
Lục Đồng Quân nhẹ nhàng đứng lên, đi ra ngoài ban công, gọi một cuộc điện thoại: “Hạ Đình, chuyện tối nay anh hãy để trong bụng cho tôi, không cần phải đi điều tra nữa”
Hãy để mọi chuyện kết thúc ở đây, cho lớp bụi lắng xuống.
Trong vài ngày tiếp theo, thủ đô luôn có những cơn mưa phùn rả rích.
Tân Kiều Lam đã chết, và vụ án của Trần Hương Thủy cũng đã khép lại.
Lục Đồng Quân đưa thi thể của Trần Hương Thủy về, còn Tân Chấn Đông mang thi thể của Tân Kiều Lam về.
Tang lễ của Trần Hương Thủy rất hoành tráng và long trọng, vào ngày tổ chức tang lễ và an táng, hầu như tất cả những người trong giới thượng lưu của thủ đô đều đến tham dự.
Ngoài Lục Thành Quân và Lục Tử Việt trong ở nhà tù ra, thì tất cả người nhà họ Lục đều đến dự tang lễ.
Vẻ mặt của Lục Đồng Quân nghiêm nghị, mang theo sự đau thương nặng nề, ông cụ Lục quá đỗi buồn đau mà khóc ngất đi một lần.
Ông cụ Lục đối xử với cô con dâu Trần Hương Thủy y như con gái ruột của mình, người con dâu tốt như vậy lại chết một cách thê thảm khiến ông cụ Lục rất đau lòng.
Trên gương mặt của ai cũng mang đượm nỗi buồn và nhớ nhung.
Đám tang này mãi đến chiều tối mới kết thúc.
Bọn trẻ cũng quỳ trước mộ rất lâu, Tô Lan Huyên nhờ Hạ Đình giúp cô đưa Hạ Bảo và Hạ Lăng trở về nhà trước.
Tô Lan Huyên phải đi cùng với Lục Đồng Quân đến cảm ơn những vị khách ngày hôm nay đã đến chia buồn cùng gia đình.
Tô Lan Huyên khó khăn lắm cuối cùng cũng có thời gian rảnh uống một ngụm nước, Vạn Hoài Bắc đi tới: “Chị dâu, chị mệt lắm rồi đúng không, hay là nghỉ ngơi một lát đi? Đói bụng không? Tôi có mua một chút đồ ăn, chị ăn chút lót dạ đi”
“Trên đời chẳng có bữa ăn trưa nào là miễn phí hết cả” Tô Lan Huyên uống ngụm nước rồi nói: “Có chuyện gì thì anh cứ nói đi”
“Chị dâu thật là khách sáo” Vạn Hoài Bắc cười hỏi: “Chị dâu, chị có biết Lâu Yến Vy đã đi đâu rồi hay không?”
“Không biết”
Tô Lan Huyên không hề nói dối, cô thật sự không biết.
Tô Lan Huyên nói: “Tôi thấy chắc là Lâu Yến Vy cũng sợ tôi sẽ bán đứng con bé nên ngay cả tôi nó cũng không nói, nhưng mà nếu anh muốn tìm người thì chắc cũng không phải là chuyện khó khăn gì đâu nhỉ, sử dụng cái mạng lưới thông tin của tổ chức Bóng Đêm các anh, chẳng phải là dễ như trở bàn tay hay sao?”
Vạn Hoài Bắc lẩm bẩm một câu: “Vậy thì mất mặt biết bao nhiêu”
Tô Lan Huyên vui vẻ nói: “Anh tới hỏi tôi, thì không sợ mất mặt ư?”
“Chị dâu, chị là người nhà gái, chuyện Lâu Yến Vy bắt nạt tôi, chị xem mà làm sao thì làm đi.”
Tô Lan Huyên: “…”.
/498
|