“Anh còn muốn thế nào?” Chu Á bực tức: “Cô cả đã chết rồi, thi thể chôn cất ở đây, tôi không quan tâm anh đấu với Lục Đồng Quân thế nào, đều không liên quan gì đến Địa Sát, tôi cũng sẽ không tham gia”
“Đồ phế vật” Tốc độ chân Hắc Ưng cực kì nhanh, Chu Á còn chưa kịp né, đối phương đã đến trước mặt túm lấy cổ áo anh ta: “Đồ phế vật vô dụng, dám giở trò với tôi, dám làm cô ấy bị thương, thế thì bị loại thôi”
Một tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt Chu Á, là dao.
Đối phương muốn giết anh ta.
Mặt Chu Á biến sắc, một chân đá về phía Hắc Ưng, Hắc Ưng trở tay đấm vào ngực Chu Á một đấm.
Chu Á lùi về sau hai bước, ánh mắt chú ý đến cái chậu lửa đốt giấy khi nấy, không hề do dự mà đập cái chậu lửa về phía Hắc Ưng.
Tàn tro bay ra, thổi vào trong mắt, Hắc Ưng theo quán tính giơ tay lên che đằng trước, bảo vệ đôi mắt.
Chu Á nhân cơ hội này khập khiễng chạy đi, mới một chút đã không thấy bóng người.
Hắc Ưng bỏ tay xuống, nhìn quanh bốn phía tìm, ở đâu cũng không có.
Đột nhiên, một trận tinh lực đột ngột dâng lên, ngực đột ngột co thắt, Hắc Ưng vịn vào bia mộ, ho dữ dội, một lúc lâu sau mới ngừng lại.
Nhà cũ nhà họ Lục.
Trong phòng ông cụ Lục.
Sức khỏe của ông cụ Lục không tốt, đang nằm trên giường, đắp chăn nghỉ ngơi.
“Ông nội, hay là cháu đưa ông đến núi Hoa Mai dưỡng bệnh, không khí trên núi tốt, trong lành yên tĩnh, còn có ông Viên bầu bạn”
“Cái lão ấy à, bao nhiêu năm không xuống núi rồi, một mình sống trên núi, ngược lại là nhàn hạ” Ông cụ Lục hừ một tiếng, giở tính trẻ con: “Đến núi Hoa Mai cũng không tệ, có điều cháu cũng phải để Hạ Lăng Hạ Bảo đi theo sống với ông một khoảng thời gian, không có hai đứa nhóc ở đây, ông nhớ chúng nó chết đi được”
“Hai đứa nhỏ sợ là không thể cùng ông đi đến núi Hoa Mai” Lục Đồng Quân đưa thuốc đã phân loại xong cho ông cụ Lục uống: “Mấy ngày này, cháu định đưa chúng nó lên đảo”
Ông cụ Lục liền cả kinh: “Đang yên đang lành, đưa chúng nó lên đảo làm gì? Bây giờ Tân Kiều Lam cũng chết rồi, ai dám động gì đén hai đứa nó nữa”
“Hai mươi năm?” Tinh thần ông cụ Lục dường như sụp đổ ngay tức khắc: “Hai mươi năm, cuộc đời của nó xong luôn rồi.”.
/498
|