Tác giả : Sorry các bạn rất nhiều, vì mình ra chương hơi trễ, dạo này mình có nhiều việc phải làm quá cho nên đã để các bạn chờ đợi lâu.
Bắt đầu từ tuần này trở đi, mình sẽ cố gắng ra 3 - 5 chương trong một tuần.
Cảm ơn các bạn đã đọc đến chương này. Còn bây giờ, hãy đọc tiếp diễn biến tiếp theo nàoooo .
( Và nhớ giới thiệu bạn bè của các bạn về truyện của mình nữa nha, =)) mình hy vọng truyện này sẽ làm thõa mãn các bạn. Love love .)
---
Ngụy Nhâm vẻ mặc trầm ngâm, nhìn cô nói :
- Cô về công ty cô làm việc một thời gian đi, đến thời điểm nhất định, hãy trở lại.
Nhan Thanh Mẫn nhìn lại anh một lúc lâu, nghĩ đến Tú Ty môi mìm cười tỏa nắng, nghĩ đến công ty một tay cô gầy dựng, nghĩ đến những ngày tháng dù cực nhọc nhưng vui vẻ của mọi người trong công ty.
Cô gật đầu lia lịa, làm cho những hạt pha lê kia rớt xuống không ngừng.
Sợ anh đổi ý, Nhan Thanh Mẫn không khỏi gấp gáp :
- Tôi về, tôi nhất định phải về.
- Ngô Sâm, đặt vé máy bay về Hồng Kông vào sáng mai giúp tôi.
- Vâng.
Ngô Sâm đi ra khỏi phòng, Ngụy Nhâm sải bước chân dài đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu hun hút như vũ trụ đen khổng lồ mà bao la, nhìn cô nói từng chữ :
- Đừng phụ sự kì vọng của tôi.
Anh để cô trở về, không phải là giận cô hay không muốn nhìn thấy cô nữa, mà là cho cô nhìn thấy được sự cuồng nhiệt, sự hăng say trong lao động.
Cho cô thấy nơi này không phải không ai cần cô, mà là cô có muốn ở hay không thôi.
Cho cô cảm nhận được cuộc sống còn nhiều điều khiến ta vui vẻ, mà ta chưa biết, khiến cô trân trọng bản thân mình hơn, chứ không phải là tùy hứng, muốn làm gì thì làm như bây giờ.
Cho cô thấy được chỉ có sống, mới làm được những gì mình muốn làm, chỉ cần sống thôi thì đủ rồi.
Chết.
Không phải là sự kết thúc, mà là sự khởi đầu của đau khổ, khi ta vướng bận ở trần thế nhiều đến ta không tưởng được.
Hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, Nhan Thanh Mẫn thầm khen bản thân mình vì lúc trước đã vào khoang của anh ở trên máy bay, đó là điều đúng nhất cô từng làm.
Ngụy Nhâm nói xong, đi ra khỏi phòng về nhà.
Còn cô thì ngồi ăn bữa cuối cùng tại bệnh viện ở Somalia, thuộc Ngụy gia.
---
10h a.m, sân bay.
[ Chuyến bay từ Somalia đến Hồng Kông sắp cất cánh, quý hành khách vui lòng chuẩn bị vé đến quầy soát vé...]
Giọng cô tiếp viên hàng không mềm mài, nói to trên loa phát thanh.
- Tạm biệt, tôi đi đây. Nhan Thanh Mẫn hóa trang thành một cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống như sinh viên, giơ tay tạm biệt Ngô Sâm đang đứng trước mặt.
Ngụy Nhâm thì đang bận, không đến để tiễn cô được.
- Ừ. Nụ cười cứng ngắt xuất hiện trên mặt Ngô Sâm, theo thói quen là có hai người phù trợ cho lão đại, bây giờ cô đi, tuy rằng sẽ trở về nhưng anh cảm thấy trống trải, không quen.
Nói rồi, Nhan Thanh Mẫn quay lưng, đi về phía chỗ soát vé.
Ngô Sâm cũng đi về với lão đại =))).
Nhìn về phía bầu trời cao xanh trong sân bay lần cuối, những tia nắng yếu ớt xuyên qua tấm kính to lớn trong suốt, Nhan Thanh Mẫn nở nụ cười rực rỡ như ánh ban mai, làm người đi đường sững sờ một chút rồi đỏ mặt quay đi, thầm nhủ trong lòng mình sẽ trở lại sớm thôi.
Tạm biệt, Somalia.
Bắt đầu từ tuần này trở đi, mình sẽ cố gắng ra 3 - 5 chương trong một tuần.
Cảm ơn các bạn đã đọc đến chương này. Còn bây giờ, hãy đọc tiếp diễn biến tiếp theo nàoooo .
( Và nhớ giới thiệu bạn bè của các bạn về truyện của mình nữa nha, =)) mình hy vọng truyện này sẽ làm thõa mãn các bạn. Love love .)
---
Ngụy Nhâm vẻ mặc trầm ngâm, nhìn cô nói :
- Cô về công ty cô làm việc một thời gian đi, đến thời điểm nhất định, hãy trở lại.
Nhan Thanh Mẫn nhìn lại anh một lúc lâu, nghĩ đến Tú Ty môi mìm cười tỏa nắng, nghĩ đến công ty một tay cô gầy dựng, nghĩ đến những ngày tháng dù cực nhọc nhưng vui vẻ của mọi người trong công ty.
Cô gật đầu lia lịa, làm cho những hạt pha lê kia rớt xuống không ngừng.
Sợ anh đổi ý, Nhan Thanh Mẫn không khỏi gấp gáp :
- Tôi về, tôi nhất định phải về.
- Ngô Sâm, đặt vé máy bay về Hồng Kông vào sáng mai giúp tôi.
- Vâng.
Ngô Sâm đi ra khỏi phòng, Ngụy Nhâm sải bước chân dài đi đến trước mặt cô, ánh mắt sâu hun hút như vũ trụ đen khổng lồ mà bao la, nhìn cô nói từng chữ :
- Đừng phụ sự kì vọng của tôi.
Anh để cô trở về, không phải là giận cô hay không muốn nhìn thấy cô nữa, mà là cho cô nhìn thấy được sự cuồng nhiệt, sự hăng say trong lao động.
Cho cô thấy nơi này không phải không ai cần cô, mà là cô có muốn ở hay không thôi.
Cho cô cảm nhận được cuộc sống còn nhiều điều khiến ta vui vẻ, mà ta chưa biết, khiến cô trân trọng bản thân mình hơn, chứ không phải là tùy hứng, muốn làm gì thì làm như bây giờ.
Cho cô thấy được chỉ có sống, mới làm được những gì mình muốn làm, chỉ cần sống thôi thì đủ rồi.
Chết.
Không phải là sự kết thúc, mà là sự khởi đầu của đau khổ, khi ta vướng bận ở trần thế nhiều đến ta không tưởng được.
Hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, Nhan Thanh Mẫn thầm khen bản thân mình vì lúc trước đã vào khoang của anh ở trên máy bay, đó là điều đúng nhất cô từng làm.
Ngụy Nhâm nói xong, đi ra khỏi phòng về nhà.
Còn cô thì ngồi ăn bữa cuối cùng tại bệnh viện ở Somalia, thuộc Ngụy gia.
---
10h a.m, sân bay.
[ Chuyến bay từ Somalia đến Hồng Kông sắp cất cánh, quý hành khách vui lòng chuẩn bị vé đến quầy soát vé...]
Giọng cô tiếp viên hàng không mềm mài, nói to trên loa phát thanh.
- Tạm biệt, tôi đi đây. Nhan Thanh Mẫn hóa trang thành một cô gái trẻ trung, tràn đầy sức sống như sinh viên, giơ tay tạm biệt Ngô Sâm đang đứng trước mặt.
Ngụy Nhâm thì đang bận, không đến để tiễn cô được.
- Ừ. Nụ cười cứng ngắt xuất hiện trên mặt Ngô Sâm, theo thói quen là có hai người phù trợ cho lão đại, bây giờ cô đi, tuy rằng sẽ trở về nhưng anh cảm thấy trống trải, không quen.
Nói rồi, Nhan Thanh Mẫn quay lưng, đi về phía chỗ soát vé.
Ngô Sâm cũng đi về với lão đại =))).
Nhìn về phía bầu trời cao xanh trong sân bay lần cuối, những tia nắng yếu ớt xuyên qua tấm kính to lớn trong suốt, Nhan Thanh Mẫn nở nụ cười rực rỡ như ánh ban mai, làm người đi đường sững sờ một chút rồi đỏ mặt quay đi, thầm nhủ trong lòng mình sẽ trở lại sớm thôi.
Tạm biệt, Somalia.
/26
|