- Cô...cô làm bên cục an ninh à ? Du Hải nhìn lướt từ đầu tới chân cô, không thấy cô có gì đặt biệt ngoại trừ cô có một đôi mắt đẹp ra, còn lại thì rất bình thường, vô cùng bình thường.
( Vì lúc này bà chị Nhan của chúng ta đã hóa trang rồi mà =)))
Nhan Thanh Mẫn phì cười :
- Này nhóc, không phải ai làm bên cục an ninh đều biết hoàn cảnh hay gia phả nhà người khác đâu.
Du Hải nghe chữ 'nhóc' phun ra từ miệng cô, mặt mày bỗng đen thui như đít nồi :
- Tôi 20 tuổi rồi.
Nhan Thanh Mẫn lại cười phá lên, còn khoa trương hơn lúc nãy nữa :
- Mới 20 à, còn non quá.
- Cô là sát thủ ?
Du Hải nhíu mày, lúc nãy cậu chạy ngang quá người cô, cái sát khí ấy dù thu liễm lại, nhưng cậu vẫn nhận ra được.
Câu hỏi tự nhiên ở trên trời rơi xuống làm cô phải thu lại nụ cười của mình, thầm khen cậu nhóc mũi thính như chó này.
- Ồ, mũi cậu thính thật. Cậu muốn đi theo tôi không ? Nhan Thanh Mẫn cười duyên, cô không phải dư tiền mà nuôi cậu ta, thật ra là có ý đồ hết.
Có cậu ta đi theo sau này, không biết chừng mình còn được lời nữa. Nên dại gì không mời.
- Tôi là trộm. Du Hải cậu bỗng cảm thấy nghi ngờ bà chị trước mặt này, ngủi thấy mùi bị người ta đặt bẫy.
Tôi là trộm.
Tôi không giúp gì được cho cô đâu.
Cậu cũng không ngu tới mức mình được ăn ngon mặc đẹp mà không cần phải trả giá, đời này không cho không ai thứ gì.
- Trộm cũng có cái riêng của trộm chứ. Có đi không ? Nhan Thanh Mẫn dự định nếu cậu nhóc này không chịu đi, thì cô dẫn hắn ta tới chỗ cảnh sát vậy, cô cũng không thiệt cái gì.
- ...Đi. Như cắn răng nói ra chữ này, Du Hải cảm thấy mình bị người ta lừa vào hang sói thành công mất rồi.
[Tít...tít...tít
- Nè Nhan đầu heo, cậu đang ở đâu đó hả? Cậu ngay lập tức quay về sân bay cho tớ, tớ đã dặn cậu trong điện thoại là không được chạy loạn rồi mà, cậu hiểu tiếng người không đó ? Tớ ở đây chờ cậu gần 1 tiếng đồng hồ, cậu lại chạy đi chỗ khác, cậu ngứa đòn lắm đúng không ? Lâu rồi tớ chưa cho cậu một trận nên cậu 'nhớ' quá hả ?...
- Dừng dừng dừng, tớ đang ở phía sau sân bay, tớ bị người ta trấn lột nha. Nhan Thanh Mẫn cố làm giọng bị người ức hiếp, mềm mại như nước.
- Trấn lột ? Người như cậu mà cũng bị trấn lột à ?
- Ê, Trương Tú Ly, cậu nói cho rõ từ 'người như tớ' là người như thế nào, cậu...*cụp*...ê....ê...ê ]
Nhan Thanh Mẫn nhíu mày nhìn cái điện thoại, tự dưng không không con nhỏ này cúp cái rẹt là thế nào ?
---
Ngụy gia.
- Lão đại, cô ấy đến nơi rồi. Ngô Sâm cung kính đứng bên cạnh Ngụy Nhâm.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế da to đùng, xoay lưng với Ngô Sâm, những tia nắng chiều hắc lên gương mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng mà sắc bén của một người đàn ông chững chạc.
- Tiếp tục theo dõi. Ngụy Nhâm anh không phải là người rãnh rỗi.
Từ khi cô ở lại cạnh anh, tin đồn có một người phụ nữ đứng bên cạnh lão đại anh đã lan truyền rất nhanh. Bây giờ anh lại thả cô đi, khác gì làm mồi cho bọn chúng, bọn chúng mà không bắt lấy cơ hội uy hiếp cô gái này để anh làm một việc gì đó, chẳng phải quá lãng phi hay sao.
Nhưng mà, thông minh và tự cho mình thông minh là hai cái hoán toàn khác nhau.
Bọn chúng đã muốn làm, thì tại sao anh lại không tương kế diệu kế.
- Vâng. Ngô Sâm vội lui ra ngoài.
Xem ra, lại có chuyện hay để xem rồi.
( Vì lúc này bà chị Nhan của chúng ta đã hóa trang rồi mà =)))
Nhan Thanh Mẫn phì cười :
- Này nhóc, không phải ai làm bên cục an ninh đều biết hoàn cảnh hay gia phả nhà người khác đâu.
Du Hải nghe chữ 'nhóc' phun ra từ miệng cô, mặt mày bỗng đen thui như đít nồi :
- Tôi 20 tuổi rồi.
Nhan Thanh Mẫn lại cười phá lên, còn khoa trương hơn lúc nãy nữa :
- Mới 20 à, còn non quá.
- Cô là sát thủ ?
Du Hải nhíu mày, lúc nãy cậu chạy ngang quá người cô, cái sát khí ấy dù thu liễm lại, nhưng cậu vẫn nhận ra được.
Câu hỏi tự nhiên ở trên trời rơi xuống làm cô phải thu lại nụ cười của mình, thầm khen cậu nhóc mũi thính như chó này.
- Ồ, mũi cậu thính thật. Cậu muốn đi theo tôi không ? Nhan Thanh Mẫn cười duyên, cô không phải dư tiền mà nuôi cậu ta, thật ra là có ý đồ hết.
Có cậu ta đi theo sau này, không biết chừng mình còn được lời nữa. Nên dại gì không mời.
- Tôi là trộm. Du Hải cậu bỗng cảm thấy nghi ngờ bà chị trước mặt này, ngủi thấy mùi bị người ta đặt bẫy.
Tôi là trộm.
Tôi không giúp gì được cho cô đâu.
Cậu cũng không ngu tới mức mình được ăn ngon mặc đẹp mà không cần phải trả giá, đời này không cho không ai thứ gì.
- Trộm cũng có cái riêng của trộm chứ. Có đi không ? Nhan Thanh Mẫn dự định nếu cậu nhóc này không chịu đi, thì cô dẫn hắn ta tới chỗ cảnh sát vậy, cô cũng không thiệt cái gì.
- ...Đi. Như cắn răng nói ra chữ này, Du Hải cảm thấy mình bị người ta lừa vào hang sói thành công mất rồi.
[Tít...tít...tít
- Nè Nhan đầu heo, cậu đang ở đâu đó hả? Cậu ngay lập tức quay về sân bay cho tớ, tớ đã dặn cậu trong điện thoại là không được chạy loạn rồi mà, cậu hiểu tiếng người không đó ? Tớ ở đây chờ cậu gần 1 tiếng đồng hồ, cậu lại chạy đi chỗ khác, cậu ngứa đòn lắm đúng không ? Lâu rồi tớ chưa cho cậu một trận nên cậu 'nhớ' quá hả ?...
- Dừng dừng dừng, tớ đang ở phía sau sân bay, tớ bị người ta trấn lột nha. Nhan Thanh Mẫn cố làm giọng bị người ức hiếp, mềm mại như nước.
- Trấn lột ? Người như cậu mà cũng bị trấn lột à ?
- Ê, Trương Tú Ly, cậu nói cho rõ từ 'người như tớ' là người như thế nào, cậu...*cụp*...ê....ê...ê ]
Nhan Thanh Mẫn nhíu mày nhìn cái điện thoại, tự dưng không không con nhỏ này cúp cái rẹt là thế nào ?
---
Ngụy gia.
- Lão đại, cô ấy đến nơi rồi. Ngô Sâm cung kính đứng bên cạnh Ngụy Nhâm.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế da to đùng, xoay lưng với Ngô Sâm, những tia nắng chiều hắc lên gương mặt góc cạnh, ngũ quan rõ ràng mà sắc bén của một người đàn ông chững chạc.
- Tiếp tục theo dõi. Ngụy Nhâm anh không phải là người rãnh rỗi.
Từ khi cô ở lại cạnh anh, tin đồn có một người phụ nữ đứng bên cạnh lão đại anh đã lan truyền rất nhanh. Bây giờ anh lại thả cô đi, khác gì làm mồi cho bọn chúng, bọn chúng mà không bắt lấy cơ hội uy hiếp cô gái này để anh làm một việc gì đó, chẳng phải quá lãng phi hay sao.
Nhưng mà, thông minh và tự cho mình thông minh là hai cái hoán toàn khác nhau.
Bọn chúng đã muốn làm, thì tại sao anh lại không tương kế diệu kế.
- Vâng. Ngô Sâm vội lui ra ngoài.
Xem ra, lại có chuyện hay để xem rồi.
/26
|