Trong tiềm thức, ta không tin Đào Nhị sẽ phản bội ta, nhưng những chuyện xảy ra ngay trước mắt lại khiến ta có chút hoài nghi, từ khi gặp tên đoạn tụ Mặc Duy, ta không còn tin tưởng lắm vào tình hữu nghị thuần khiết giữa nam nhân với nhau. Thằng nhãi này nhất định là có chuyện gì đó giấu ta. Phương tiểu hầu gia vừa xuất hiện, hắn liền ném ta vào sương phòng, dường như sợ bị Phương tiểu hầu gia phát hiện ra mối quan hệ giữa ta và hắn. Phương tiểu hầu gia tới nhà ta tá túc, ta đường đường là lão gia thế mà phải tránh mặt người ta?
Đáng sợ nhất là – tất cả mọi người ai nấy đều biết, chỉ có mỗi một mình lão gia ta đây chẳng hay biết gì!
Thật ra ta chỉ muốn biết hắn và Đào Nhị đang làm gì mà thôi.
Phương tiểu hầu gia thì có gì giỏi? Nhớ năm đó ta đại náo Quốc Tử Giám, tay đánh hoàng thân quốc thích, chân đá quan lại nhất phẩm đương triều, lúc đó không biết hắn còn mặc tả lót màu gì nữa là!
“Liên nhi a, ngươi nói thật với ta đi.” Ta nghiêm túc “Hôm nay tên Phương tiểu hầu gia đó đã làm gì?”
“Hôm nay Đào Nhị công tử tiếp Phương tiểu hầu gia đi dạo Tam Liên thuyền hoa, đến giờ còn chưa về.” Liên nhi nói.
Nghe xem, lại đi những chỗ phong hoa tuyết nguyệt như vậy, còn có thể có công chuyện đứng đắn gì chứ.
“Nghe nói ngọc bội gia truyền mà Thái Tông hoàng đế ban cho Phương tiểu hầu gia bị đánh mất, cuối cùng lại tìm được trong thuyền hoa, dường như Phương tiểu hầu gia còn đang muốn tìm người nào đó…”
Nghe xem, ngọc bội gia truyền mà còn để rơi mất, đủ để hiểu đây là loại công tử quần lụa ăn chơi trác táng đến cỡ nào a – ủa mà ngọc bội gì?
Ta lén lau một mớ mồ hôi, không ngoài dự đoán, hay là miếng ngọc bội đã bị ta thuận tay lấy đi?
Hỏng bét, lại gây ra hiềm khích nữa rồi.
“Liên nhi à, còn mấy vị công tử khác đi đâu rồi?” Chuyện này ta không thể tự tay làm, chi bằng tìm một thanh kiếm làm, người phàm tục gọi là mượn dao giết người.
“Tam công tử đã ra ngoài rồi, Tứ công tử và Ngũ công tử đều đang ở tại vườn riêng của mình.”
“Vậy ngươi… gọi Tứ công tử đến đây giùm ta đi.”
Trước kia Kiều Tứ là đệ nhất cao thủ của Ám môn, loại chuyện như thế này hắn làm là tương đối thích hợp nhất.
Nói đến Ám môn, thật ra cũng có chút liên hệ với Phương tiểu hầu gia.
Ám môn là một tổ chức cha truyền con nối do triều đình quản lý, chuyên huấn luyện ra nhất đẳng sát thủ để làm những chuyện mờ ám, xấu xa bẩn thỉu, bao gồm ám sát, trộm cướp, đương nhiên cũng có hộ vệ, bảo hộ những hoàng tử có thân phận cao quý. May là Phương tiểu hầu gia không thuộc loại hoàng thân quốc thích trực hệ, nếu không Kiều Tứ sẽ vì bản năng nghề nghiệp, nhất định không chịu giúp ta việc này đâu.
Không lâu sau, Kiều Tứ lẳng lặng không một tiếng động xuất hiện sau lưng ta.
Tật xấu của hài tử này thật là khó bỏ, cứ hay thích xuất hiện sau lưng ta, tuy hắn không có chủ ý hù dọa ai cả, nhưng ta nhát gan, rất dễ bị kinh sợ.
Ta đẩy hắn ngã vào chiếc bàn đá bên cạnh, lúc này sư phó còn đang ngủ trưa, ta có làm chút chuyện mờ ám chắc cũng sẽ không bị phát hiện. Tìm một vị trí thoải mái trên đùi Kiều Tứ ngồi xuống, ta cười tít mắt nhìn hắn. “Tứ nhi, lão gia đối với chàng có được hay không a?”
Vẻ mặt Kiều Tứ vốn đang nhu hòa, sau khi nghe được câu nói này của ta liền lập tức biến sắc, đắn đo một hồi, thành thật ngây thơ đáp: “Không thể tính là quá tốt.”
Ta gật gật đầu. “Vậy chính là rất tốt.”
Kiều Tứ: “…”
“Lão gia có chút chuyện muốn chàng giúp, chàng sẽ không từ chối chứ?” Ta vẫn mỉm cười như cũ, cánh tay choàng trên cổ hắn.
Tứ nhi nhà chúng ta a, thân hình thật là cân đối, cơ ngực cơ bụng rõ ràng, đây là do đã luyện tập từ nhỏ, nhưng trên cơ thể có đầy vết sẹo a, nghĩ tới là lão gia ta lại đau lòng. Ngươi nói đi, hổ dữ không ăn thịt con, cha hắn sao lại có thể nhẫn tâm đối đãi nhi tử ruột của mình như vậy chứ?
Tứ nhi nhà chúng ta a, trưởng thành trong hoàn cảnh u ám như thế mà còn có thể sở hữu một tấm lòng nhiệt huyết tỏa sáng ngời ngời, không oán hận cuộc đời, thật là ông trời có mắt mà.
Ta đắm đuối liếc mắt đưa tình với hắn, lắng nghe hắn lên tiếng: “Không giúp.”
Khóe miệng ta cứng lại một chút. “Tứ nhi…”
Kiều Tứ nghiêm túc nhìn lại ta “Đường Tam nói, chỉ có khi nào nàng muốn mượn dao giết người mới nghĩ đến ta mà thôi.”
Trái tim ta khẽ co rút, đau đến chết đi sống lại.
Có lẽ bị nét mặt ta dọa, Kiều Tứ vội vàng ôm vai ta, khẩn trương hỏi: “Nàng sao vậy?”
Ta cười cười, nói: “Không sao, Tứ nhi a, miệng Đường Tam có bao giờ nhả ra lời hay đâu, chàng đừng nghe hắn. Hắn là vì ghen tị hai ta thân thiết, ta hễ có chuyện gì chỉ nghĩ đến chàng, muốn tìm chàng giúp đỡ, còn không phải là vì tin vào năng lực làm việc của chàng hay sao!”
Câu nói này dường như cũng không dụ được hắn, Kiều Tứ chỉ tùy tiện ừ một tiếng.
Aizz, ngươi nói đi, hắn như vậy không phải là cố tình khiến ta thương tâm hổ thẹn hay sao.
Kiều Vũ – vị thiếu chủ đứng đầu Ám môn năm xưa, bất quá chỉ là một hài tử khiếm khuyết tình thương của mẫu thân, nếu không sao lại có thể dễ dàng bị ta xúi giục như vậy, cứ nghĩ đến những nỗi đau đớn mà hắn phải chịu đựng khi thoát ly Ám môn thì trái tim này của ta lại bắt đầu chao ôi đau nhói lên.
Aizz, không nghĩ nữa.
“Tứ nhi, chàng pha cho lão gia ta một ly trà đi.” Thôi, về chuyện này để ta nghĩ cách khác vậy. Trong năm vị công tử, Kiều Tứ ít nói nhất, nhưng người càng ít nói thì trong lòng suy nghĩ càng nhiều. Hắn chuyện gì cũng giấu trong lòng, làm ta chỉ có thể đoán mò, mà con người ta thuộc loại hời hợt thiếu quan tâm, thấy hắn hay trầm mặc nên không lưu ý đến hắn, đợi đến khi nhớ ra quay đầu lại thì bản thân mình đau lòng vô cùng.
Nhìn hắn dùng đôi bàn tay tinh thông thập bát ban võ nghệ mà vụng về pha trà cho ta, lòng ta chợt bình tĩnh lại.
Lần đầu gặp Kiều Vũ, hắn muốn bắt ta, thật lòng mà nói, ta không ngờ có một người thiếu niên có sức đột phá lẫn sức đấu tranh mạnh mẽ, kiên cường bất khuất đến như vậy, hơn nữa sức mạnh ý chí của hắn càng làm ta sợ hơn. Cạo xương trị độc, ta chỉ nghe người ta kể lại mà thôi, nhưng hắn đã cho ta thấy quá trình tàn khốc đó một phen. Từ Thục Trung đến đế đô, ta chạy hắn rượt, đến cuối cùng hắn không đuổi theo nữa, ta lại không tự trọng chạy về tìm hắn. Cả đời này ta chỉ mắc sai lầm một lần như thế đã đủ rồi, nếu như lần đó ta không chạy về tìm hắn, chỉ sợ từ đó về sau sẽ không được gặp hắn nữa.
Kiều Tứ đặt tách trà vào tay ta, ta than thở: “Ôi chao nóng quá!” Thế là gã phá gia chi tử này liền nghịch chuyển chân khí làm nguội chén trà giúp ta…
Khóe môi ta khẽ run rẩy. “Tứ nhi, trà nguội ngắt như vậy uống không ngon…”
Hắn khẽ giật mình, trên mặt dường như có chút lúng túng, ta nhịn không được, vươn tay đến sờ sờ mặt của hắn. Người ta nói hắn lạnh lùng hà khắc, lãnh đạm thờ ơ, thật ra cơ mặt hắn chỉ là có chút tê liệt thôi (nói kiểu gì… ), nếu như từ nhỏ ngươi đã bị người ta huấn luyện không được có hỉ nộ ái ố, hễ cười một lần là bị đánh mười roi –không phải là bị đánh mười lần bằng roi, mà là bị đánh đến gãy mười cây roi, nếu khóc một tiếng sẽ bị đánh gãy đùi – sau đó nối xương lại đánh tiếp. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ngươi còn có thể biểu lộ tình cảm phong phú giống như ta nữa hay không… tất nhiên là tuyệt đối không thể rồi.
Trên đời này có lẽ cũng chỉ có ta cái loại người vô tâm vô phế, không biết xấu hổ này mới dám đến gần hắn – há có phải chỉ dám không thôi, mà còn quả thật là sung sướng hạnh phúc vui vẻ nữa chứ! Lúc ấy ta đã biết, dưới lớp trang phục đen tuyền này nhất định là một cơ thể khiến người ta phải phun máu mà.
Chỉ là không ngờ lại nhiều vết sẹo như vậy.
Ta thầm thở dài trong lòng. “Tứ nhi, chàng có nghe nói gì về Phương tiểu hầu gia không? Kể cho ta nghe một chút đi.”
Không biết có phải là vì ảo giác của ta hay không, thân hình Kiều Tứ khẽ cứng lại.
“Ăn chơi trác táng.” Kiều Tứ đưa ra một đánh giá hết sức chuẩn xác.
“Chỉ ăn chơi trác táng thôi sao?” Ta xoa cằm, trầm tư “Hắn có quan hệ gì với Đào Nhị?”
“Bằng hữu bình thường.”
Phụt…
Ta phun ra một họng trà, Kiều Tứ mặt không chút thay đổi chùi đi nước trà trên mặt.
Bốn chữ này gần đây rất thịnh hành sao?
“Tại sao Phương tiểu hầu gia lại tới Lạc thành a?” Ta hỏi tiếp.
“Xem thi tuyển hoa khôi.”
“Xì, quả nhiên là loại quần lụa ăn chơi trác táng.” Ta bĩu môi “Vậy chừng nào thì hắn đi?”
“Không biết.”
“Tứ nhi, có phải là chàng không thích hắn hay không?” Ta nháy mắt hỏi.
Kiều Tứ gật gật đầu không một chút do dự.
“Vậy chàng nghĩ cách khiến hắn bỏ đi mau một chút được không?” Ta nháy mắt tiếp.
Kiều Tứ khẽ giật mình. “Giết hắn?”
Ta quên mất, cách Kiều Tứ hay làm nhất để một người “bỏ đi” chính là cho hắn về chầu trời.
Chuyện này nên cẩn thận một chút …
Ta ngoắc ngoắc ngón tay, Kiều Tứ kề lỗ tai lại gần, ta thấp giọng nói: “Ta cảm thấy hình như Đào Nhị có chuyện gì đó giấu ta, chàng có biết hắn giấu ta chuyện gì hay không?” Ta gắt gao nhìn chòng chọc vào vẻ mặt của hắn, sự thật tố cáo cho ta biết: Đào Nhị quả nhiên có chuyện giấu ta, hơn nữa chuyện này Kiều Tứ cũng biết.
Kiều Tứ là người thật thà nhất trong phủ này, phản ứng của hắn căn bản lừa không nổi người thông minh như lão gia ta, nhưng muốn hắn nói thật cũng khó giống như muốn hắn nói dối, Đào Nhị nhất định đã căn dặn qua, không cho hắn nói. Đường Tam, Kiều Tứ, Yến Ngũ đều bị Đào Nhị lấy bạo chế bạo mà trấn áp, cả đám đều gọi hắn là Nhị ca mà không để lão gia ta vào mắt. Sư phó không thích người khác gọi hắn là Đại ca, nói là như thế nghe quá giang hồ, thế nên bọn họ mới gọi tên của hắn – “Đông Ly”.
Đúng rồi, chuyện này Đông Ly có biết hay không?
Đáng sợ nhất là – tất cả mọi người ai nấy đều biết, chỉ có mỗi một mình lão gia ta đây chẳng hay biết gì!
Thật ra ta chỉ muốn biết hắn và Đào Nhị đang làm gì mà thôi.
Phương tiểu hầu gia thì có gì giỏi? Nhớ năm đó ta đại náo Quốc Tử Giám, tay đánh hoàng thân quốc thích, chân đá quan lại nhất phẩm đương triều, lúc đó không biết hắn còn mặc tả lót màu gì nữa là!
“Liên nhi a, ngươi nói thật với ta đi.” Ta nghiêm túc “Hôm nay tên Phương tiểu hầu gia đó đã làm gì?”
“Hôm nay Đào Nhị công tử tiếp Phương tiểu hầu gia đi dạo Tam Liên thuyền hoa, đến giờ còn chưa về.” Liên nhi nói.
Nghe xem, lại đi những chỗ phong hoa tuyết nguyệt như vậy, còn có thể có công chuyện đứng đắn gì chứ.
“Nghe nói ngọc bội gia truyền mà Thái Tông hoàng đế ban cho Phương tiểu hầu gia bị đánh mất, cuối cùng lại tìm được trong thuyền hoa, dường như Phương tiểu hầu gia còn đang muốn tìm người nào đó…”
Nghe xem, ngọc bội gia truyền mà còn để rơi mất, đủ để hiểu đây là loại công tử quần lụa ăn chơi trác táng đến cỡ nào a – ủa mà ngọc bội gì?
Ta lén lau một mớ mồ hôi, không ngoài dự đoán, hay là miếng ngọc bội đã bị ta thuận tay lấy đi?
Hỏng bét, lại gây ra hiềm khích nữa rồi.
“Liên nhi à, còn mấy vị công tử khác đi đâu rồi?” Chuyện này ta không thể tự tay làm, chi bằng tìm một thanh kiếm làm, người phàm tục gọi là mượn dao giết người.
“Tam công tử đã ra ngoài rồi, Tứ công tử và Ngũ công tử đều đang ở tại vườn riêng của mình.”
“Vậy ngươi… gọi Tứ công tử đến đây giùm ta đi.”
Trước kia Kiều Tứ là đệ nhất cao thủ của Ám môn, loại chuyện như thế này hắn làm là tương đối thích hợp nhất.
Nói đến Ám môn, thật ra cũng có chút liên hệ với Phương tiểu hầu gia.
Ám môn là một tổ chức cha truyền con nối do triều đình quản lý, chuyên huấn luyện ra nhất đẳng sát thủ để làm những chuyện mờ ám, xấu xa bẩn thỉu, bao gồm ám sát, trộm cướp, đương nhiên cũng có hộ vệ, bảo hộ những hoàng tử có thân phận cao quý. May là Phương tiểu hầu gia không thuộc loại hoàng thân quốc thích trực hệ, nếu không Kiều Tứ sẽ vì bản năng nghề nghiệp, nhất định không chịu giúp ta việc này đâu.
Không lâu sau, Kiều Tứ lẳng lặng không một tiếng động xuất hiện sau lưng ta.
Tật xấu của hài tử này thật là khó bỏ, cứ hay thích xuất hiện sau lưng ta, tuy hắn không có chủ ý hù dọa ai cả, nhưng ta nhát gan, rất dễ bị kinh sợ.
Ta đẩy hắn ngã vào chiếc bàn đá bên cạnh, lúc này sư phó còn đang ngủ trưa, ta có làm chút chuyện mờ ám chắc cũng sẽ không bị phát hiện. Tìm một vị trí thoải mái trên đùi Kiều Tứ ngồi xuống, ta cười tít mắt nhìn hắn. “Tứ nhi, lão gia đối với chàng có được hay không a?”
Vẻ mặt Kiều Tứ vốn đang nhu hòa, sau khi nghe được câu nói này của ta liền lập tức biến sắc, đắn đo một hồi, thành thật ngây thơ đáp: “Không thể tính là quá tốt.”
Ta gật gật đầu. “Vậy chính là rất tốt.”
Kiều Tứ: “…”
“Lão gia có chút chuyện muốn chàng giúp, chàng sẽ không từ chối chứ?” Ta vẫn mỉm cười như cũ, cánh tay choàng trên cổ hắn.
Tứ nhi nhà chúng ta a, thân hình thật là cân đối, cơ ngực cơ bụng rõ ràng, đây là do đã luyện tập từ nhỏ, nhưng trên cơ thể có đầy vết sẹo a, nghĩ tới là lão gia ta lại đau lòng. Ngươi nói đi, hổ dữ không ăn thịt con, cha hắn sao lại có thể nhẫn tâm đối đãi nhi tử ruột của mình như vậy chứ?
Tứ nhi nhà chúng ta a, trưởng thành trong hoàn cảnh u ám như thế mà còn có thể sở hữu một tấm lòng nhiệt huyết tỏa sáng ngời ngời, không oán hận cuộc đời, thật là ông trời có mắt mà.
Ta đắm đuối liếc mắt đưa tình với hắn, lắng nghe hắn lên tiếng: “Không giúp.”
Khóe miệng ta cứng lại một chút. “Tứ nhi…”
Kiều Tứ nghiêm túc nhìn lại ta “Đường Tam nói, chỉ có khi nào nàng muốn mượn dao giết người mới nghĩ đến ta mà thôi.”
Trái tim ta khẽ co rút, đau đến chết đi sống lại.
Có lẽ bị nét mặt ta dọa, Kiều Tứ vội vàng ôm vai ta, khẩn trương hỏi: “Nàng sao vậy?”
Ta cười cười, nói: “Không sao, Tứ nhi a, miệng Đường Tam có bao giờ nhả ra lời hay đâu, chàng đừng nghe hắn. Hắn là vì ghen tị hai ta thân thiết, ta hễ có chuyện gì chỉ nghĩ đến chàng, muốn tìm chàng giúp đỡ, còn không phải là vì tin vào năng lực làm việc của chàng hay sao!”
Câu nói này dường như cũng không dụ được hắn, Kiều Tứ chỉ tùy tiện ừ một tiếng.
Aizz, ngươi nói đi, hắn như vậy không phải là cố tình khiến ta thương tâm hổ thẹn hay sao.
Kiều Vũ – vị thiếu chủ đứng đầu Ám môn năm xưa, bất quá chỉ là một hài tử khiếm khuyết tình thương của mẫu thân, nếu không sao lại có thể dễ dàng bị ta xúi giục như vậy, cứ nghĩ đến những nỗi đau đớn mà hắn phải chịu đựng khi thoát ly Ám môn thì trái tim này của ta lại bắt đầu chao ôi đau nhói lên.
Aizz, không nghĩ nữa.
“Tứ nhi, chàng pha cho lão gia ta một ly trà đi.” Thôi, về chuyện này để ta nghĩ cách khác vậy. Trong năm vị công tử, Kiều Tứ ít nói nhất, nhưng người càng ít nói thì trong lòng suy nghĩ càng nhiều. Hắn chuyện gì cũng giấu trong lòng, làm ta chỉ có thể đoán mò, mà con người ta thuộc loại hời hợt thiếu quan tâm, thấy hắn hay trầm mặc nên không lưu ý đến hắn, đợi đến khi nhớ ra quay đầu lại thì bản thân mình đau lòng vô cùng.
Nhìn hắn dùng đôi bàn tay tinh thông thập bát ban võ nghệ mà vụng về pha trà cho ta, lòng ta chợt bình tĩnh lại.
Lần đầu gặp Kiều Vũ, hắn muốn bắt ta, thật lòng mà nói, ta không ngờ có một người thiếu niên có sức đột phá lẫn sức đấu tranh mạnh mẽ, kiên cường bất khuất đến như vậy, hơn nữa sức mạnh ý chí của hắn càng làm ta sợ hơn. Cạo xương trị độc, ta chỉ nghe người ta kể lại mà thôi, nhưng hắn đã cho ta thấy quá trình tàn khốc đó một phen. Từ Thục Trung đến đế đô, ta chạy hắn rượt, đến cuối cùng hắn không đuổi theo nữa, ta lại không tự trọng chạy về tìm hắn. Cả đời này ta chỉ mắc sai lầm một lần như thế đã đủ rồi, nếu như lần đó ta không chạy về tìm hắn, chỉ sợ từ đó về sau sẽ không được gặp hắn nữa.
Kiều Tứ đặt tách trà vào tay ta, ta than thở: “Ôi chao nóng quá!” Thế là gã phá gia chi tử này liền nghịch chuyển chân khí làm nguội chén trà giúp ta…
Khóe môi ta khẽ run rẩy. “Tứ nhi, trà nguội ngắt như vậy uống không ngon…”
Hắn khẽ giật mình, trên mặt dường như có chút lúng túng, ta nhịn không được, vươn tay đến sờ sờ mặt của hắn. Người ta nói hắn lạnh lùng hà khắc, lãnh đạm thờ ơ, thật ra cơ mặt hắn chỉ là có chút tê liệt thôi (nói kiểu gì… ), nếu như từ nhỏ ngươi đã bị người ta huấn luyện không được có hỉ nộ ái ố, hễ cười một lần là bị đánh mười roi –không phải là bị đánh mười lần bằng roi, mà là bị đánh đến gãy mười cây roi, nếu khóc một tiếng sẽ bị đánh gãy đùi – sau đó nối xương lại đánh tiếp. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, ngươi còn có thể biểu lộ tình cảm phong phú giống như ta nữa hay không… tất nhiên là tuyệt đối không thể rồi.
Trên đời này có lẽ cũng chỉ có ta cái loại người vô tâm vô phế, không biết xấu hổ này mới dám đến gần hắn – há có phải chỉ dám không thôi, mà còn quả thật là sung sướng hạnh phúc vui vẻ nữa chứ! Lúc ấy ta đã biết, dưới lớp trang phục đen tuyền này nhất định là một cơ thể khiến người ta phải phun máu mà.
Chỉ là không ngờ lại nhiều vết sẹo như vậy.
Ta thầm thở dài trong lòng. “Tứ nhi, chàng có nghe nói gì về Phương tiểu hầu gia không? Kể cho ta nghe một chút đi.”
Không biết có phải là vì ảo giác của ta hay không, thân hình Kiều Tứ khẽ cứng lại.
“Ăn chơi trác táng.” Kiều Tứ đưa ra một đánh giá hết sức chuẩn xác.
“Chỉ ăn chơi trác táng thôi sao?” Ta xoa cằm, trầm tư “Hắn có quan hệ gì với Đào Nhị?”
“Bằng hữu bình thường.”
Phụt…
Ta phun ra một họng trà, Kiều Tứ mặt không chút thay đổi chùi đi nước trà trên mặt.
Bốn chữ này gần đây rất thịnh hành sao?
“Tại sao Phương tiểu hầu gia lại tới Lạc thành a?” Ta hỏi tiếp.
“Xem thi tuyển hoa khôi.”
“Xì, quả nhiên là loại quần lụa ăn chơi trác táng.” Ta bĩu môi “Vậy chừng nào thì hắn đi?”
“Không biết.”
“Tứ nhi, có phải là chàng không thích hắn hay không?” Ta nháy mắt hỏi.
Kiều Tứ gật gật đầu không một chút do dự.
“Vậy chàng nghĩ cách khiến hắn bỏ đi mau một chút được không?” Ta nháy mắt tiếp.
Kiều Tứ khẽ giật mình. “Giết hắn?”
Ta quên mất, cách Kiều Tứ hay làm nhất để một người “bỏ đi” chính là cho hắn về chầu trời.
Chuyện này nên cẩn thận một chút …
Ta ngoắc ngoắc ngón tay, Kiều Tứ kề lỗ tai lại gần, ta thấp giọng nói: “Ta cảm thấy hình như Đào Nhị có chuyện gì đó giấu ta, chàng có biết hắn giấu ta chuyện gì hay không?” Ta gắt gao nhìn chòng chọc vào vẻ mặt của hắn, sự thật tố cáo cho ta biết: Đào Nhị quả nhiên có chuyện giấu ta, hơn nữa chuyện này Kiều Tứ cũng biết.
Kiều Tứ là người thật thà nhất trong phủ này, phản ứng của hắn căn bản lừa không nổi người thông minh như lão gia ta, nhưng muốn hắn nói thật cũng khó giống như muốn hắn nói dối, Đào Nhị nhất định đã căn dặn qua, không cho hắn nói. Đường Tam, Kiều Tứ, Yến Ngũ đều bị Đào Nhị lấy bạo chế bạo mà trấn áp, cả đám đều gọi hắn là Nhị ca mà không để lão gia ta vào mắt. Sư phó không thích người khác gọi hắn là Đại ca, nói là như thế nghe quá giang hồ, thế nên bọn họ mới gọi tên của hắn – “Đông Ly”.
Đúng rồi, chuyện này Đông Ly có biết hay không?
/87
|