Chương 17 : Biến cố trong nhà Bành Duy Triết giận đến hai tay dưới nắm chặt lại,một đôi con ngươi tất cả đều là tối tăm,giằng co với hắn Hứa Lưu Liễm càng phiền lòng, chuyện tối hôm qua cô một chút cũng không muốn lại nhắc lại,hắn lại đàng lúc này không thuận theo hỏi tới hỏi lui. Cho nên cô liền trầm mặt lướt qua người hắn đi ra ngoài,hiện tại thằng bé trai thật là bị làm hư,động một chút là nổi tính thiếu gia, động một chút là bá đạo muốn mạng người. Cô mới vừa đi ra không tới mấy bước Bành Duy Triết bỗng nhiên từ phía sau kéo lấy tay cô, “Không cho phép đi!” Cô theo bản năng dùng vùng ra,cái giãy này thoát khỏi tay Bành Duy Triết nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh cho nên lảo đảo ngã mạnh trên mặt đất,cô không khỏi đau đến nhăn lại đôi mi thanh tú. “A! Hứa lão sư,cô tại sao ngồi dưới đất? Đã xảy ra chuyện gì?” Bành Duy Triết thấy cô ngã xuống cũng thay đổi sắc mặt, vừa muốn đi qua đở cô dậy,một tiếng tiếng hô kinh ngạc truyền đến, chỉ thấy người mẹ giỏi giang của Bành Duy Triết Bành Vận mở cửa đi đến. Thấy cô ngồi dưới đất Bành Vận vội vàng tới kéo cô dây,Hứa Lưu Liễm nhìn thoáng qua Bành Duy Triết mím môi đứng một bên không lên tiếng,vuốt vuốt cổ tay của mình nhàn nhạt nói. “Không có chuyện gì chị Bành,tôi vừa rồi không cẩn thận té một chút!” Bành Vận liếc nhìn con mình sắc mặt khó coi vừa muốn mở miệng khiển trách thì đã nghe Bành Duy Triết mở miệng nói, “Hôm nay không có tâm tình học, Hứa lão sư, cô có thể đi!” Hắn nói xong quay người lại đi về phòng mình,cuối cùng dùng sức đóng cửa lại. Bành Vận ở phía sau gọi hắn vài tiếng hắn cũng không có phản ứng,cuối cùng phải quay đầu lại cười xinh lỗi với Hứa Lưu Liễm . “Hứa lão sư,tính tình Tiểu Triết đột nhiên khó chịu cô đừng chấp nhất nó, nếu không tiền giờ học hôm nay tôi như cũ đưa cho cô!” Hứa Lưu Liễm khẽ cười cười,”Không cần chị Bành,em chỉ lấy tiền theo giờ học!” Cô trở lại trường học sau đó Bành Vận gọi điện thoại cho cô,nói Bành Duy Triết gần đây tâm tình không được tốt,nói cô buổi chiều tạm thời không cần đến dạy học, cô cũng không không thể làm gì khác hơn là đồng ý,ngược lại còn đem kinh nghiệm vùi đầu đi tìm việc làm,năm thứ tư cơ hồ không có gì chương trình học,ngoại trừ ứng phó biện hộ luận văn chính là tìm việc làm,cô định trước khi tốt nghiệp tìm được công việc tốt,như vậy mới có thể bảo đảm cuộc sống của mẹ và cô. Sau sự kiện Quách Tử Diệu,lúc ban đầu trong trường học còn có người nhìn cô chỉ chõ, sau đó lại không còn,cô cảm giác mọi chuyện cần thiết cũng bị cô xem như không thấy đè xuống ở sau lưng, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không hiểu ra sao.Chuyện đêm đó không có người nhắc tới nữa,cuộc sống của cô bắt đầu khôi phục sự yên lặng đơn giản như lúc ban đầu. Ngày đó cô mới làm xong phần công việc trở lại liền nhận được điện thoại của mẹ,trong điện thoại mẹ cô thở dồn dập,thanh âm giống như chỉ có một con ve cuối cùng trong mùa hè này,thê lương không chịu nổi, “Tiểu Liễm,ba con——, ba con——” “Mẹ,mẹ đừng gấp gáp từ từ nói,ba có việc gì?” Cô khẩn trương vội vàng trấn an mẹ mình,mẹ cô bị bệnh suyễn nghiêm trọng ,lúc này một kích động nhỏ cô cũng rất sợ bà hít thở không thông, bên người mẹ cô không có người nào chăm sóc. Mẹ cô cố gắng thở dốc mấy cái đó bỗng dưng hô lên. “Ba con đã xảy ra chuyện!”
/258
|