Hai tay Diệp Mạc run run nắm lấy phần nóng rực dưới hạ thân Dương Mạc, nhưng ngoại trừ run rẩy bên ngoài thì Diệp Mạc vẫn không có bất kỳ động tác gì, chỉ cắn môi cúi đầu, cảm giác bị lăng nhục mãnh liệt khiến Diệp Mạc không muốn cử động gì cả.
“Giang, tay của em thật mềm mại a” Dương Mạc nhắm mắt lại ngước đầu lên, lộ ra biểu hiện hưởng thụ, một tay khoát trên mái tóc mềm mại của Diệp Mạc xoa xoa, thở ra một tiếng “Nhanh…. nhanh dùng miệng….”
“Dương Mạc, con mẹ nó tao sẽ không bỏ qua cho mày!” Tiếu Tẫn Nghiêm ra sức gào thét, phát điên giãy dụa thân thể, những vết thương bị Phó Hữu dùng dao xẻ ra lại một lần nữa tứa ra máu tươi.
Diệp Mạc quay đầu lại nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm khắp cả người nhuộm đỏ máu, theo bản năng buông tay ra, người hơi tiến về phía Tiếu Tẫn Nghiêm nhưng lại bị Dương Mạc một tay nắm lấy tóc Diệp Mạc, đem mặt Diệp Mạc mạnh mẽ quay lại về phía mình.
Da đầu đâu nhức khiến Diệp Mạc phải đưa tay che đầu, nhưng Dương Mạc lại càng nắm chặt hơn.
“Giang, tôi muốn ôn nhu với em lắm đấy a” Dương Mạc cúi đầu nhìn Diệp Mạc, cười nói, nhưng sắc mặt từ từ trở nên tàn nhẫn, dùng súng chĩa về phía Tiếu Tẫn Nghiêm “Lẽ nào em muốn tôi dùng Tiếu Tẫn Nghiêm để thúc giục em?”
“Đừng…. Tôi… tôi làm…. tôi làm là được chứ gì….” Diệp Mạc khó nhọc nói, tay chuyển qua hạ thân Dương Mạc, động tác tuy rất ngây ngốc, nhưng vẫn khiến cho Dương Mạc một trận run rẩy.
Dương Mạc thả tóc Diệp Mạc ra, một lần nữa ngửa đầu hưởng thụ, đại não càng lúc càng hưng phấn, ý thức Dương Mạc dần dần rơi vào trạng thái mê say hưởng thụ, đứt quãng ra lệnh “Miệng… dùng miệng…. nhanh lên một chút…”
Diệp Mạc lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ thần trí mê ly của Dương Mạc, hít sâu một hơi, đột nhiên bẻ tay, dùng móng tay sắc cắm sâu vào nơi đang dâng trào của Dương Mạc, khiến cho Dương Mạc đang hưng phấn hưởng thụ dưới hạ thân lại đột ngột truyền đến một trận đau đớn đến chấn động cả đại não, người con cả lại, khẩu súng chĩa vào Tiếu Tẫn Nghiêm cũng rơi xuống trên mặt đất.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Diệp Mạc vội vàng nhặt lấy khẩu súng trên mặt đất, thân thể lăn qua một bên, sau đó nhanh chóng dùng súng chĩa về phía Dương Mạc, trong tíc tắc, nhắm vào Dương Mạc điên cuồng mất khống chế bắn ra liên tiếp, tiếng súng đoàng đoàng vang ầm ầm rung động cả căn phòng giam nhỏ dưới đất, mãi đến tận khi viên đạn cuối cùng được bắn ra, tiếng súng mới lắng xuống trả lại không gian yên tĩnh.
Con người trong tình huống khẩn cẩn thường đại não bị kích thích lớn sẽ dễ làm ra những chuyện không thể khống chế được bản thân, thế nên một trận súng điên cuồng vừa nãy kia, hoàn toàn là do kích thích tố trong cơ thể Diệp Mạc nháy mắt tăng vọt gây nên.
Chờ đến khi Diệp Mạc hoàn hồn tỉnh lại, thì Dương Mạc đã máu me bê bết khắp toàn thân, ngã vật trên mặt đất, hai mắt trắng dã trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Diệp Mạc sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã bị dọa cho sợ, đột nhiên vứt khẩu súng trong tay xuống, co quắp người ngồi dưới đất ôm đầu lầm bầm lầu bầu run giọng nói “Tôi không phải cố ý… tôi không phải cố ý….”
“Mạc Mạc, đừng sợ, tên khốn kiếp này đáng chết” Tiếu Tẫn Nghiêm thấy Diệp Mạc sợ đến mất hồn mất vía, vội vã an ủi.
Diệp Mạc nhanh chóng đứng dậy đi tới bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, vừa giúp Tiếu Tẫn Nghiêm tháo xích trói, vừa khóc nức nở nói “Em thật sự không muốn giết người….”
Ngay lúc Diệp Mạc đang vội vã tháo trói cho Tiếu Tẫn Nghiêm thì Phó Hữu đột nhiên cùng một đám người đẩy cửa đi vào.
“Dương Mạc!” Phó Hữu kinh ngạc chạy đến bên cạnh Dương Mạc, phát hiện Dương Mạc đã tắt thở chết rồi.
Mặc dù Phó Hữu đối với Dương Mạc không có quá nhiều tình huynh đệ, nhưng tốt xấu gì Dương Mạc cũng là một tên tướng tài đắc lực dưới trướng Phó Hữu, vì thế nên Phó Hữu cực kỳ phẫn nộ, huống chi cái chết của Dương Mạc lại là do hai tên tù binh dưới tay của mình, điều này khiến cho Phó Hữu cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nhìn hạ thân Dương Mạc quần áo xộc xệch, Phó Hữu đại khái cũng có thể đoán ra tại sao Dương Mạc lại chết, trên đầu chữ sắc có một cây đao, Dương Mạc chết cũng xem như là tự làm tự chịu. (Jian: bởi, chết vì zai là cái chết tê d** đóa =.=)
Phó Hữu ngẩng đầu nhìn Diệp Mạc, lông mày chùng xuống, vung tay lên về phía sau, lạnh lùng ra lệnh “Lôi cậu ta sang đây”
Diệp Mạc chăm chú ôm lấy thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm, đem mặt chôn trong ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, cơ thể hơi run rẩy, mãi đến tận khi hai gã đàn ông kiềm trụ hai tay Diệp Mạc, thô bạo kéo Diệp Mạc đến trước mặt Phó Hữu.
Có lẽ bởi kích động vì chính mình đã giết người, hô hấp của Diệp Mạc có chút gấp gáp, bị ép đứng trước mặt Phó Hữu, Diệp Mạc hơi ngẩng đầu lên, bức bách chính mình phải cứng cỏi cùng Phó Hữu đối mặt.
“Ngươi thật to gan đấy” Phó Hữu giơ tay nắm lấy dưới cằm Diệp Mạc, gằn giọng nói “Dám ở trên địa bàn của tôi mà giết người.”
“Là Dương Mạc tự tìm chết” Diệp Mạc cố nén run rẩy vô tình nói.
Phó Hữu cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm lấy quần áo Diệp Mạc, dùng sức mạnh xé ra, cho đến khi nửa thân trên trắng nõn của cậu xích lõa trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Bị những ánh mắt thô tục nhìn chằm chằm vào khiến Diệp Mạc nhục nhã vô cùng, nhưng cậu chỉ biết cúi đầu, nén nhịn nước mắt không cho rơi xuống, cậu thậm chí không dám quay đầu nhìn vào mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu biết, giờ khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm còn thống khổ hơn cả chính bản thân cậu nữa.
“Thực sự là vưu vật, chẳng trách Dương Mạc lại để tâm đến cậu như vậy” Phó Hữu cười gian nói “Dương Mạc không thể thực hiện nguyện vọng ở trên thân thể cậu được, vậy tôi sẽ tìm người ở trên thân thể cậu thực hiện từng cái một. Yên tâm, tôi sẽ để cậu được chết thoải mái.”
“Ngươi…. ngươi muốn làm gì?” Nghe Phó Hữu nói như vậy, Diệp Mạc lần thứ hai run rẩy sợ hãi, cậu chẳng thà Phó Hữu ngay tại đây giết chết cậu.
Phó Hữu nhếch miệng cười gằn, hạ lệnh “Đem tên nam nhân này vào trong đám “hàng” chuyển đến Đông Nam Á, nhớ kỹ, gán cho cậu ta một cái mác, nói cậu ta là người được Tiếu Tẫn Nghiêm coi trọng, giá cả, cứ tăng lên gấp ba lần cho tôi”
“Vâng!”
Hai người đàn ông áp dẫn Diệp Mạc đi ra ngoài, mặc Diệp Mạc liều mạng giãy dụa thân thể, cố gắng ngoái đầu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, hô lớn lên “Lão Tiếu…. em sẽ không sao… anh đừng lo lắng cho em…”
Sau khi Diệp Mạc bị đưa đi, Phó Hữu lại sai người thanh lý thi thể Dương Mạc, cuối cùng mới đi tới trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm.
Trong đôi con ngươi lạnh lẽo của Tiếu Tẫn Nghiêm tất cả đều là tia máu đỏ, ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm vào Phó Hữu trước mắt.
“Ngươi mang em ấy đi đâu rồi?”
Phó Hữu nhún nhún vai, cười nói nhẹ như không “Tính của Phục gia rất thích những trò vui náo nhiệt, mấy năm trước, để giải trí thư giãn, Phục gia đã lập ra một nơi chuyên bán đấu giá giao dịch nam sắc (tương tự “Trò chơi đối kháng” bên trong “Lòng đất”). Tôi là người chịu trách nhiệm “chọn mua” hàng về cho Phục gia ở thành phố T, có món hàng tốt, tôi đương nhiên sẽ đưa tới, dĩ nhiên món hàng càng hoàn mỹ thì thù lao của tôi lại càng nhiều.
“Nói cho cùng, hóa ra ngươi cũng chỉ là một con chó của Phục Luân, ở trong mắt Phục Luân, bất cứ lúc nào cũng có thể loại trừ ngươi” Tiếu Tẫn Nghiêm trào phúng cười gằn, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hắn có thể xác định tạm thời Diệp Mạc sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Phó Hữu lên cơn giận dữ, đưa tay chộp vào vết thương trên chân Tiếu Tẫn Nghiêm, dùng sức đè ép xuống phía dưới, cho đến khi miệng vết thương Tiếu Tẫn Nghiêm chảy ra máu tươi nhuộm ướt bàn tay Phó Hữu.
“Ngươi nghĩ mình vẫn còn là tổng giám đốc Hoàng Sát sao?” Phó Hữu gằn tiếng ác độc nói “Ta nói cho ngươi biết Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu không phải Phục gia ra lệnh giữ lại cái mạng chó chết nhà ngươi, ta đã sớm một đao đâm chết ngươi rồi chứ không để ngươi còn sống đến hiện tại đâu” (Jian: Ôi dào, Phục gia giữ mạng bạn Tiếu chả qua muốn tìm xem vợ mình là đứa lào hoy =)))
Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho bắp thịt toàn thân Tiếu Tẫn Nghiêm đều căng cứng lên, miệng vết thương liên tục bị vò ngược khiến cho hắn đau đớn đến mức suýt chút nữa mất đi ý thức, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn quay về phía Phó Hữu châm chọc cười lạnh một tiếng “Phục Luân không tự mình phái người đi bắt ta, liền nói rõ hắn từ đầu đến cuối không cho rằng ngươi sẽ thành công.”
“Nhưng không phải hiện tại ngươi đang nằm trong tay ta sao.” Phó Hữu đắc ý cười nói “Nói thật, ta cũng không nghĩ ngươi sẽ thật sự vì tên đàn ông kia một mình đi đến đây đâu, Tiếu Tẫn Nghiêm đại danh đỉnh đỉnh cũng có ngày ngu xuẩn rơi vào cái bẫy này ha ha”
“Thành công?” Tiếu Tẫn Nghiêm thâm trầm cười một tiếng “Vậy còn phải chờ xem ai là người cười cuối cùng nữa”
“Mẹ nó đừng phí lời” Phó Hữu vẻ mặt hung tợn, kéo cổ áo phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm lại, mặt bức ở trước mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, tàn nhẫn gằn tiếng nói “Ba năm trước, ngươi đã giết chết ca ca của ta, hiện tại ta chính là muốn hỏi ngươi, ngươi đem chôn thi thể đại ca ta ở đâu rồi?”
Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm hơi cong lên “Chôn? Cho dù là phản bội hay là nằm vùng, ở trong mắt ta, bọn chúng đều không có tư cách được hưởng thụ đãi ngộ “Chôn” “
Khi Phó Nhân còn là thủ hạ dưới trướng Phục Luân, gã đã tàn hại qua rất nhiều người, gã am hiểu chữa bệnh dụng hình, dùng một ít thủ đoạn dùng thuốc hành hạ thân thể cùng thần kinh đại não con người. Sau khi người trước đó được Tiếu Tẫn Nghiêm phái đến nằm vùng bên cạnh Phục Luân bị bại lộ, chính là do Phó Nhân tiến hành thẩm vấn, hơn nữa bản thân Phó Nhân có chứng luyến đồng nặng, hắn làm việc cho Phục Luân, chính là cáo mượn oai hùng, lợi dụng thế lực uy nghiêm của Phục Luân để thỏa mãn sở thích biến thái của chinh mình.
Tiếu Tãn Nghiêm để Phó Nhân chết không còn hài cốt, không chỉ bởi Phó Nhân là nằm vùng của Phục Luân, mà còn bởi vì tính cách bản thân Phó Nhân khiến Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy ghê tởm.
“Ngươi…. ngươi có ý gì…” Phó Hữu mở to hai mắt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, gã có bệnh luyến ca, ba năm qua vẫn luôn lén lút điều tra những tin tức xung quanh cái chết của Phó Nhân ngày đó để có thể đưa ca ca của mình an táng thật tốt ở thành phố T, để hóa giải tình cảm nhớ nhung của chính mình. (Jian: Huynh đệ văn kìa mấy má =)))
Tiếu Tẫn Nghiêm nhíu mày, bật thốt lên “Đương nhiên là đã sớm đem cho chó ăn, còn lại xương hay không thì ta đây cũng không biết”
Tiếu Tẫn Nghiêm không hiểu cái gọi là quy thuận thức thời, bất kể tính mạng hắn đang phải chịu sự nguy hiểm nào đe dọa, hắn vẫn không làm được chuyện quỳ gối thấp hèn, trời sinh hắn âm lãnh ngạo mạn từ trong xương tủy, Tiếu Tẫn Nghiêm tuyệt đối không thể nói ra được một câu thuận theo, thậm chí ngay cả việc làm bộ làm tịch Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không làm được. Làm cho Phó Hữu tức giận vốn không phải là Tiếu Tẫn Nghiêm cố tình, nhưng cái trò hạ giọng lấy lòng xưa nay lại không hề có trong đại não của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Phó Hữu mở lớn trợn tròn mắt, một ngón tay dùng sức, như thanh đao chọc xuyên vào vết đạn bắn trên chân Tiếu Tẫn Nghiêm, không ngừng đè ép máu thịt bên trong.
“Ngươi…. khốn kiếp…. dám đem ca của ta…. được… được… Ta con mẹ nó hôm nay phải để cho Tiếu Tẫn Nghiêm ngươi biết, kết cục của việc chọc giận Phó Hữu ta!”
Phó Hữu đứng lên, xoay người về phía cửa quát lớn “Mang dụng cụ hành hình vào đây cho ta!”
……………………………..
Sáng sớm, trời vẫn còn chưa sáng, Tiếu Tẫn Nghiêm liền bị thủ hạ của Phó Hữu chuyển đến một chiếc du thuyền tư nhân loại nhỏ, trên thuyền ngoại trừ Tiếu Tẫn Nghiêm thì toàn bộ đều là thủ hạ của Phó Hữu, đồng thời, tất cả đều có mang theo súng bên người.
Lựa chọn đi đường biển, là do Phục Luân yêu cầu, con đường đi cùng với địa điểm giao người đều là ở trên biển, mục đích nhằm che dấu tai mắt những người khác, dù sao thì thế lực của Tiếu Tẫn Nghiêm rộng lớn như vậy, chỉ hơi không chú ý một chút liền có thể bị dấu đầu lòi đuôi.
Tiếu Tẫn Nghiêm bị trói ở khoang đáy du thuyền, bỏi vì đêm qua bị Phó Hữu tra tấn một trận nên giờ hắn cực kỳ suy yếu, hơn nữa dây xích sắt trói trên người rất vững chắc, thế nên trông coi cửa chỉ có một người, những người còn lại đều canh gác ở bên ngoài.
Tiếu Tẫn Nghiêm đáy lòng tính toán thời gian du thuyền mở ra, lúc cảm thấy khá an toàn, mới chậm rãi mở mắt, đem một chiếc chìa khóa nhỏ vẫn luôn giấu trong miệng từ tối hôm qua đến giờ, đây là chiếc chìa khóa Diệp Mạc tối hôm qua đã tiêu hao hết tâm lực lấy được từ trên người Dương Mạc, vẫn luôn được Tiếu Tẫn Nghiêm dấu kỹ dưới đầu lưỡi, lúc nói chuyện với Phó Hữu cũng cố gắng hết sức để không lộ ra sơ sót.
Tay bị trói ở phía sau, Tiếu Tẫn Nghiêm nhả chìa khóa ra, dùng hết sức lực mới có thể dùng tay nhặt lấy chìa khóa trên mặt đất, sau đó bắt đầu cố gắng tra chiếc chìa khóa vào lỗ khóa trên sợi xích.
Thân thể hắn hiện giờ, chỉ hơi động đậy một chút liền khiến những vết thương đau buốt, Tiếu Tẫn Nghiêm thời còn thiếu niên đã từng sống cuộc sống sinh hoạt của lính đánh thuê, trải qua một thời gian dài rèn luyện, thân thể của hắn so với người bình thường cường tráng hơn gấp mấy lần, nếu là người thường thì đã sớm bị Phó Nhân tra tấn đau đớn đến chết rồi.
Chìa khóa rốt cuộc tra vào được, sau khi mở được khóa, Tiếu Tẫn Nghiêm không lập tức lấy dây xích trên người xuống, mà hắn vẫn tiếp tục như không có chuyện gì ngồi dựa yên lặng, hắn biết rõ, bản thân hiện tại mang đầy thương tích, cho dù có lao ra cũng không chống đỡ được bao lâu, thế nên hắn nhất định phải chờ người của mình tới. Đến lúc đó, hắn mới có thể đi cứu Mạc Mạc.
“Giang, tay của em thật mềm mại a” Dương Mạc nhắm mắt lại ngước đầu lên, lộ ra biểu hiện hưởng thụ, một tay khoát trên mái tóc mềm mại của Diệp Mạc xoa xoa, thở ra một tiếng “Nhanh…. nhanh dùng miệng….”
“Dương Mạc, con mẹ nó tao sẽ không bỏ qua cho mày!” Tiếu Tẫn Nghiêm ra sức gào thét, phát điên giãy dụa thân thể, những vết thương bị Phó Hữu dùng dao xẻ ra lại một lần nữa tứa ra máu tươi.
Diệp Mạc quay đầu lại nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm khắp cả người nhuộm đỏ máu, theo bản năng buông tay ra, người hơi tiến về phía Tiếu Tẫn Nghiêm nhưng lại bị Dương Mạc một tay nắm lấy tóc Diệp Mạc, đem mặt Diệp Mạc mạnh mẽ quay lại về phía mình.
Da đầu đâu nhức khiến Diệp Mạc phải đưa tay che đầu, nhưng Dương Mạc lại càng nắm chặt hơn.
“Giang, tôi muốn ôn nhu với em lắm đấy a” Dương Mạc cúi đầu nhìn Diệp Mạc, cười nói, nhưng sắc mặt từ từ trở nên tàn nhẫn, dùng súng chĩa về phía Tiếu Tẫn Nghiêm “Lẽ nào em muốn tôi dùng Tiếu Tẫn Nghiêm để thúc giục em?”
“Đừng…. Tôi… tôi làm…. tôi làm là được chứ gì….” Diệp Mạc khó nhọc nói, tay chuyển qua hạ thân Dương Mạc, động tác tuy rất ngây ngốc, nhưng vẫn khiến cho Dương Mạc một trận run rẩy.
Dương Mạc thả tóc Diệp Mạc ra, một lần nữa ngửa đầu hưởng thụ, đại não càng lúc càng hưng phấn, ý thức Dương Mạc dần dần rơi vào trạng thái mê say hưởng thụ, đứt quãng ra lệnh “Miệng… dùng miệng…. nhanh lên một chút…”
Diệp Mạc lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ thần trí mê ly của Dương Mạc, hít sâu một hơi, đột nhiên bẻ tay, dùng móng tay sắc cắm sâu vào nơi đang dâng trào của Dương Mạc, khiến cho Dương Mạc đang hưng phấn hưởng thụ dưới hạ thân lại đột ngột truyền đến một trận đau đớn đến chấn động cả đại não, người con cả lại, khẩu súng chĩa vào Tiếu Tẫn Nghiêm cũng rơi xuống trên mặt đất.
Gần như chỉ trong nháy mắt, Diệp Mạc vội vàng nhặt lấy khẩu súng trên mặt đất, thân thể lăn qua một bên, sau đó nhanh chóng dùng súng chĩa về phía Dương Mạc, trong tíc tắc, nhắm vào Dương Mạc điên cuồng mất khống chế bắn ra liên tiếp, tiếng súng đoàng đoàng vang ầm ầm rung động cả căn phòng giam nhỏ dưới đất, mãi đến tận khi viên đạn cuối cùng được bắn ra, tiếng súng mới lắng xuống trả lại không gian yên tĩnh.
Con người trong tình huống khẩn cẩn thường đại não bị kích thích lớn sẽ dễ làm ra những chuyện không thể khống chế được bản thân, thế nên một trận súng điên cuồng vừa nãy kia, hoàn toàn là do kích thích tố trong cơ thể Diệp Mạc nháy mắt tăng vọt gây nên.
Chờ đến khi Diệp Mạc hoàn hồn tỉnh lại, thì Dương Mạc đã máu me bê bết khắp toàn thân, ngã vật trên mặt đất, hai mắt trắng dã trợn tròn, chết không nhắm mắt.
Diệp Mạc sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên đã bị dọa cho sợ, đột nhiên vứt khẩu súng trong tay xuống, co quắp người ngồi dưới đất ôm đầu lầm bầm lầu bầu run giọng nói “Tôi không phải cố ý… tôi không phải cố ý….”
“Mạc Mạc, đừng sợ, tên khốn kiếp này đáng chết” Tiếu Tẫn Nghiêm thấy Diệp Mạc sợ đến mất hồn mất vía, vội vã an ủi.
Diệp Mạc nhanh chóng đứng dậy đi tới bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, vừa giúp Tiếu Tẫn Nghiêm tháo xích trói, vừa khóc nức nở nói “Em thật sự không muốn giết người….”
Ngay lúc Diệp Mạc đang vội vã tháo trói cho Tiếu Tẫn Nghiêm thì Phó Hữu đột nhiên cùng một đám người đẩy cửa đi vào.
“Dương Mạc!” Phó Hữu kinh ngạc chạy đến bên cạnh Dương Mạc, phát hiện Dương Mạc đã tắt thở chết rồi.
Mặc dù Phó Hữu đối với Dương Mạc không có quá nhiều tình huynh đệ, nhưng tốt xấu gì Dương Mạc cũng là một tên tướng tài đắc lực dưới trướng Phó Hữu, vì thế nên Phó Hữu cực kỳ phẫn nộ, huống chi cái chết của Dương Mạc lại là do hai tên tù binh dưới tay của mình, điều này khiến cho Phó Hữu cảm thấy mất hết mặt mũi.
Nhìn hạ thân Dương Mạc quần áo xộc xệch, Phó Hữu đại khái cũng có thể đoán ra tại sao Dương Mạc lại chết, trên đầu chữ sắc có một cây đao, Dương Mạc chết cũng xem như là tự làm tự chịu. (Jian: bởi, chết vì zai là cái chết tê d** đóa =.=)
Phó Hữu ngẩng đầu nhìn Diệp Mạc, lông mày chùng xuống, vung tay lên về phía sau, lạnh lùng ra lệnh “Lôi cậu ta sang đây”
Diệp Mạc chăm chú ôm lấy thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm, đem mặt chôn trong ngực Tiếu Tẫn Nghiêm, cơ thể hơi run rẩy, mãi đến tận khi hai gã đàn ông kiềm trụ hai tay Diệp Mạc, thô bạo kéo Diệp Mạc đến trước mặt Phó Hữu.
Có lẽ bởi kích động vì chính mình đã giết người, hô hấp của Diệp Mạc có chút gấp gáp, bị ép đứng trước mặt Phó Hữu, Diệp Mạc hơi ngẩng đầu lên, bức bách chính mình phải cứng cỏi cùng Phó Hữu đối mặt.
“Ngươi thật to gan đấy” Phó Hữu giơ tay nắm lấy dưới cằm Diệp Mạc, gằn giọng nói “Dám ở trên địa bàn của tôi mà giết người.”
“Là Dương Mạc tự tìm chết” Diệp Mạc cố nén run rẩy vô tình nói.
Phó Hữu cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm lấy quần áo Diệp Mạc, dùng sức mạnh xé ra, cho đến khi nửa thân trên trắng nõn của cậu xích lõa trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Bị những ánh mắt thô tục nhìn chằm chằm vào khiến Diệp Mạc nhục nhã vô cùng, nhưng cậu chỉ biết cúi đầu, nén nhịn nước mắt không cho rơi xuống, cậu thậm chí không dám quay đầu nhìn vào mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu biết, giờ khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm còn thống khổ hơn cả chính bản thân cậu nữa.
“Thực sự là vưu vật, chẳng trách Dương Mạc lại để tâm đến cậu như vậy” Phó Hữu cười gian nói “Dương Mạc không thể thực hiện nguyện vọng ở trên thân thể cậu được, vậy tôi sẽ tìm người ở trên thân thể cậu thực hiện từng cái một. Yên tâm, tôi sẽ để cậu được chết thoải mái.”
“Ngươi…. ngươi muốn làm gì?” Nghe Phó Hữu nói như vậy, Diệp Mạc lần thứ hai run rẩy sợ hãi, cậu chẳng thà Phó Hữu ngay tại đây giết chết cậu.
Phó Hữu nhếch miệng cười gằn, hạ lệnh “Đem tên nam nhân này vào trong đám “hàng” chuyển đến Đông Nam Á, nhớ kỹ, gán cho cậu ta một cái mác, nói cậu ta là người được Tiếu Tẫn Nghiêm coi trọng, giá cả, cứ tăng lên gấp ba lần cho tôi”
“Vâng!”
Hai người đàn ông áp dẫn Diệp Mạc đi ra ngoài, mặc Diệp Mạc liều mạng giãy dụa thân thể, cố gắng ngoái đầu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, hô lớn lên “Lão Tiếu…. em sẽ không sao… anh đừng lo lắng cho em…”
Sau khi Diệp Mạc bị đưa đi, Phó Hữu lại sai người thanh lý thi thể Dương Mạc, cuối cùng mới đi tới trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm.
Trong đôi con ngươi lạnh lẽo của Tiếu Tẫn Nghiêm tất cả đều là tia máu đỏ, ánh mắt hắn cực kỳ lạnh lẽo âm trầm nhìn chằm chằm vào Phó Hữu trước mắt.
“Ngươi mang em ấy đi đâu rồi?”
Phó Hữu nhún nhún vai, cười nói nhẹ như không “Tính của Phục gia rất thích những trò vui náo nhiệt, mấy năm trước, để giải trí thư giãn, Phục gia đã lập ra một nơi chuyên bán đấu giá giao dịch nam sắc (tương tự “Trò chơi đối kháng” bên trong “Lòng đất”). Tôi là người chịu trách nhiệm “chọn mua” hàng về cho Phục gia ở thành phố T, có món hàng tốt, tôi đương nhiên sẽ đưa tới, dĩ nhiên món hàng càng hoàn mỹ thì thù lao của tôi lại càng nhiều.
“Nói cho cùng, hóa ra ngươi cũng chỉ là một con chó của Phục Luân, ở trong mắt Phục Luân, bất cứ lúc nào cũng có thể loại trừ ngươi” Tiếu Tẫn Nghiêm trào phúng cười gằn, đáy lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hắn có thể xác định tạm thời Diệp Mạc sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Phó Hữu lên cơn giận dữ, đưa tay chộp vào vết thương trên chân Tiếu Tẫn Nghiêm, dùng sức đè ép xuống phía dưới, cho đến khi miệng vết thương Tiếu Tẫn Nghiêm chảy ra máu tươi nhuộm ướt bàn tay Phó Hữu.
“Ngươi nghĩ mình vẫn còn là tổng giám đốc Hoàng Sát sao?” Phó Hữu gằn tiếng ác độc nói “Ta nói cho ngươi biết Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu không phải Phục gia ra lệnh giữ lại cái mạng chó chết nhà ngươi, ta đã sớm một đao đâm chết ngươi rồi chứ không để ngươi còn sống đến hiện tại đâu” (Jian: Ôi dào, Phục gia giữ mạng bạn Tiếu chả qua muốn tìm xem vợ mình là đứa lào hoy =)))
Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho bắp thịt toàn thân Tiếu Tẫn Nghiêm đều căng cứng lên, miệng vết thương liên tục bị vò ngược khiến cho hắn đau đớn đến mức suýt chút nữa mất đi ý thức, nhưng Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn quay về phía Phó Hữu châm chọc cười lạnh một tiếng “Phục Luân không tự mình phái người đi bắt ta, liền nói rõ hắn từ đầu đến cuối không cho rằng ngươi sẽ thành công.”
“Nhưng không phải hiện tại ngươi đang nằm trong tay ta sao.” Phó Hữu đắc ý cười nói “Nói thật, ta cũng không nghĩ ngươi sẽ thật sự vì tên đàn ông kia một mình đi đến đây đâu, Tiếu Tẫn Nghiêm đại danh đỉnh đỉnh cũng có ngày ngu xuẩn rơi vào cái bẫy này ha ha”
“Thành công?” Tiếu Tẫn Nghiêm thâm trầm cười một tiếng “Vậy còn phải chờ xem ai là người cười cuối cùng nữa”
“Mẹ nó đừng phí lời” Phó Hữu vẻ mặt hung tợn, kéo cổ áo phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm lại, mặt bức ở trước mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, tàn nhẫn gằn tiếng nói “Ba năm trước, ngươi đã giết chết ca ca của ta, hiện tại ta chính là muốn hỏi ngươi, ngươi đem chôn thi thể đại ca ta ở đâu rồi?”
Khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm hơi cong lên “Chôn? Cho dù là phản bội hay là nằm vùng, ở trong mắt ta, bọn chúng đều không có tư cách được hưởng thụ đãi ngộ “Chôn” “
Khi Phó Nhân còn là thủ hạ dưới trướng Phục Luân, gã đã tàn hại qua rất nhiều người, gã am hiểu chữa bệnh dụng hình, dùng một ít thủ đoạn dùng thuốc hành hạ thân thể cùng thần kinh đại não con người. Sau khi người trước đó được Tiếu Tẫn Nghiêm phái đến nằm vùng bên cạnh Phục Luân bị bại lộ, chính là do Phó Nhân tiến hành thẩm vấn, hơn nữa bản thân Phó Nhân có chứng luyến đồng nặng, hắn làm việc cho Phục Luân, chính là cáo mượn oai hùng, lợi dụng thế lực uy nghiêm của Phục Luân để thỏa mãn sở thích biến thái của chinh mình.
Tiếu Tãn Nghiêm để Phó Nhân chết không còn hài cốt, không chỉ bởi Phó Nhân là nằm vùng của Phục Luân, mà còn bởi vì tính cách bản thân Phó Nhân khiến Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy ghê tởm.
“Ngươi…. ngươi có ý gì…” Phó Hữu mở to hai mắt, trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt, gã có bệnh luyến ca, ba năm qua vẫn luôn lén lút điều tra những tin tức xung quanh cái chết của Phó Nhân ngày đó để có thể đưa ca ca của mình an táng thật tốt ở thành phố T, để hóa giải tình cảm nhớ nhung của chính mình. (Jian: Huynh đệ văn kìa mấy má =)))
Tiếu Tẫn Nghiêm nhíu mày, bật thốt lên “Đương nhiên là đã sớm đem cho chó ăn, còn lại xương hay không thì ta đây cũng không biết”
Tiếu Tẫn Nghiêm không hiểu cái gọi là quy thuận thức thời, bất kể tính mạng hắn đang phải chịu sự nguy hiểm nào đe dọa, hắn vẫn không làm được chuyện quỳ gối thấp hèn, trời sinh hắn âm lãnh ngạo mạn từ trong xương tủy, Tiếu Tẫn Nghiêm tuyệt đối không thể nói ra được một câu thuận theo, thậm chí ngay cả việc làm bộ làm tịch Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không làm được. Làm cho Phó Hữu tức giận vốn không phải là Tiếu Tẫn Nghiêm cố tình, nhưng cái trò hạ giọng lấy lòng xưa nay lại không hề có trong đại não của Tiếu Tẫn Nghiêm.
Phó Hữu mở lớn trợn tròn mắt, một ngón tay dùng sức, như thanh đao chọc xuyên vào vết đạn bắn trên chân Tiếu Tẫn Nghiêm, không ngừng đè ép máu thịt bên trong.
“Ngươi…. khốn kiếp…. dám đem ca của ta…. được… được… Ta con mẹ nó hôm nay phải để cho Tiếu Tẫn Nghiêm ngươi biết, kết cục của việc chọc giận Phó Hữu ta!”
Phó Hữu đứng lên, xoay người về phía cửa quát lớn “Mang dụng cụ hành hình vào đây cho ta!”
……………………………..
Sáng sớm, trời vẫn còn chưa sáng, Tiếu Tẫn Nghiêm liền bị thủ hạ của Phó Hữu chuyển đến một chiếc du thuyền tư nhân loại nhỏ, trên thuyền ngoại trừ Tiếu Tẫn Nghiêm thì toàn bộ đều là thủ hạ của Phó Hữu, đồng thời, tất cả đều có mang theo súng bên người.
Lựa chọn đi đường biển, là do Phục Luân yêu cầu, con đường đi cùng với địa điểm giao người đều là ở trên biển, mục đích nhằm che dấu tai mắt những người khác, dù sao thì thế lực của Tiếu Tẫn Nghiêm rộng lớn như vậy, chỉ hơi không chú ý một chút liền có thể bị dấu đầu lòi đuôi.
Tiếu Tẫn Nghiêm bị trói ở khoang đáy du thuyền, bỏi vì đêm qua bị Phó Hữu tra tấn một trận nên giờ hắn cực kỳ suy yếu, hơn nữa dây xích sắt trói trên người rất vững chắc, thế nên trông coi cửa chỉ có một người, những người còn lại đều canh gác ở bên ngoài.
Tiếu Tẫn Nghiêm đáy lòng tính toán thời gian du thuyền mở ra, lúc cảm thấy khá an toàn, mới chậm rãi mở mắt, đem một chiếc chìa khóa nhỏ vẫn luôn giấu trong miệng từ tối hôm qua đến giờ, đây là chiếc chìa khóa Diệp Mạc tối hôm qua đã tiêu hao hết tâm lực lấy được từ trên người Dương Mạc, vẫn luôn được Tiếu Tẫn Nghiêm dấu kỹ dưới đầu lưỡi, lúc nói chuyện với Phó Hữu cũng cố gắng hết sức để không lộ ra sơ sót.
Tay bị trói ở phía sau, Tiếu Tẫn Nghiêm nhả chìa khóa ra, dùng hết sức lực mới có thể dùng tay nhặt lấy chìa khóa trên mặt đất, sau đó bắt đầu cố gắng tra chiếc chìa khóa vào lỗ khóa trên sợi xích.
Thân thể hắn hiện giờ, chỉ hơi động đậy một chút liền khiến những vết thương đau buốt, Tiếu Tẫn Nghiêm thời còn thiếu niên đã từng sống cuộc sống sinh hoạt của lính đánh thuê, trải qua một thời gian dài rèn luyện, thân thể của hắn so với người bình thường cường tráng hơn gấp mấy lần, nếu là người thường thì đã sớm bị Phó Nhân tra tấn đau đớn đến chết rồi.
Chìa khóa rốt cuộc tra vào được, sau khi mở được khóa, Tiếu Tẫn Nghiêm không lập tức lấy dây xích trên người xuống, mà hắn vẫn tiếp tục như không có chuyện gì ngồi dựa yên lặng, hắn biết rõ, bản thân hiện tại mang đầy thương tích, cho dù có lao ra cũng không chống đỡ được bao lâu, thế nên hắn nhất định phải chờ người của mình tới. Đến lúc đó, hắn mới có thể đi cứu Mạc Mạc.
/102
|